Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi bái kiến phụ thân của ta rồi a... Ý của ta là, khục.. khục..." Phác Thái Anh không cẩn thận cắn trúng môi.

Làm người xuyên qua, dù cho Phác Thái Anh đối với Phác gia đã rất có tình cảm, thậm chí mơ hồ cảm thấy lúc này chính là kiếp trước của nàng, nhưng mà ở trước mặt người biết rõ chân tướng như Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh cũng chưa từng hùng hồn mà kêu Phác phụ là phụ thân, nhất là trong cuộc sống trước đây của Phác Thái Anh luôn thiếu một người gọi là phụ thân. Nói như thế nào đây? Có đôi khi Phác Thái Anh cảm thấy, cuộc sống bây giờ giống như là nàng trộm được vậy.

Nếu như có thể xuyên trở về hiện đại, Phác Thái Anh nhất định sẽ khẩn cấp mà muốn xuyên trở về. Nàng theo bản năng coi chính mình là một vị khách qua đường ở thời đại này. Dù cho nàng thật sự bảo vệ người nhà họ Phác. Xuyên qua gì gì đó, giống như là trò đùa dai của vận mệnh đối với nàng.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều. Ngươi phải biết rõ, nếu như chúng ta không có xuyên qua, bây giờ hai cỗ thân thể này của chúng ta cũng đã sớm chết rồi." Lạp Lệ Sa nói.

"Chỉ là vẫn cảm thấy bản thân giống như một kẻ trộm." Phác Thái Anh ấp úng nói, toàn bộ thanh âm tán trong gió.

"Có lẽ, này thật sự là kiếp trước của chúng ta? Đừng nói với ta, chỉ có một mình ta nghĩ như vậy." Lạp Lệ Sa còn nói.

Lạp Lệ Sa xác thực đã gặp qua Phác phụ rồi, hai người bọn họ có thời gian trò chuyện không lâu nhưng vẫn nói được vấn đề trọng tâm. Cũng có thể vì hai bên đều có lòng muốn giao hảo, bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Làm Lạp Lệ Sa cảm thấy phi thường ngoài ý muốn chính là, Phác phụ thế nhưng lại trịnh trọng đem Phác Thái Anh gửi gắm cho nàng.

Ngay lúc ấy, trong lòng Lạp Lệ Sa kinh nghi không chắc, chỉ là trên mặt lại hết sức bình tĩnh mà đáp ứng, nói: "Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt, vô luận là về mặt sinh hoạt, hay là những phương diện khác." Nàng biết Phác phụ đại khái đã hiểu lầm cái gì, bất quá nàng cũng để mặc hiểu lầm sâu hơn.

Giờ phút này khi Phác Thái Anh hỏi đến, đương nhiên Lạp Lệ Sa sẽ không ăn ngay nói thật, chỉ nói: "Phụ thân của ngươi là một người rất tinh mắt lại có tầm nhìn xa trông rộng."

Phác Thái Anh nhếch miệng, trong lòng len lén nói: Nha, hình thức tích chữ như vàng của người nào đó lại bắt đầu xuất hiện a.

Thừa dịp Phác Thái Anh không chú ý, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên thúc con ngựa chạy nhanh hơn, Phác Thái Anh kinh hô một tiếng, toàn bộ cơ thể cố gắng dựa ra sau, trực tiếp ngã vào lòng Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa còn cố ý đùa nàng, nói: "Thế nào, tiểu Thái Anh không gì làm không được quyết chí tiến lên của chúng ta sợ sao?"

Sợ cái quỷ! Trong lòng Phác Thái Anh phản bác, nhưng mà khi nàng mở miệng nói chuyện, nàng cũng chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai "A a a".

Nếu không phải sợ Phác Thái Anh sẽ nuốt một bụng gió lạnh không tốt cho thân thể, Lạp Lệ Sa cũng sẽ không muốn để cho con ngựa dừng lại.

"Thị vệ của ta đều ở phía trước. Ta đưa ngươi cùng đi xem bọn hắn săn bắn a." Lạp Lệ Sa nói.

Khi ở hiện đại, Lạp Lệ Sa là khách quen trong câu lạc bộ bắn súng, sau khi xuyên qua, nàng cũng luyện một ít kỹ thuật cung tiễn, bởi vậy Lạp Lệ Sa là có thể tự mình đi săn, hôm qua nàng săn được thỏ, mang về thêm đồ ăn cho Phác Thái Anh. Chẳng qua là, hôm nay Phác Thái Anh đang ngồi cùng với Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa nghĩ đến lúc trước nếu như Phác Thái Anh chưa từng học cưỡi ngựa, chỉ sợ kéo cung bắn tên gì gì đó khẳng định cũng không được, không cần đâm vào chuyện thương tâm của Phác Thái Anh, để cho con mèo hiếm khi nghe lời này lại xù lông, Lạp Lệ Sa liền thu tay lại, chỉ tính mang Phác Thái Anh cùng đi xem những người khác săn.

Phác Thái Anh căn bản không có phát giác được sự ôn nhu hiếm có của Lạp Lệ Sa, chỉ nói: "Hảo hảo, chúng ta nhanh đi đi!"

Sau khi nắm được nhịp điệu ngồi trên lưng ngựa, Phác Thái Anh càng ngày càng buông lỏng. Thân thể hai người dán lại với nhau thật chặt, giữa các nàng hoàn toàn không lưu một chút khe hở. Từ sự tín nhiệm đối với Lạp Lệ Sa, khi Phác Thái Anh tựa ở trong lòng Lạp Lệ Sa, nàng cũng dám ngồi ở trên ngựa mà không tập trung.

Thấy một động vật nhỏ màu vàng chạy qua trong bụi cỏ, Phác Thái Anh cảm thấy đó là con mồi tự mình phát hiện, liền muốn để Lạp Lệ Sa mang nàng mau đuổi theo. Bởi vì lập tức có gió, khi Phác Thái Anh nói chuyện ở phía trước, kỳ thật Lạp Lệ Sa nghe không rõ lắm. Phác Thái Anh chỉ có thể xoay đầu lại nói chuyện.

Bờ môi của Phác Thái Anh lướt sát qua trên cằm Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh đem lời muốn nói bỗng dưng nuốt trở vào.

Vài giây đồng hồ sau, Lạp Lệ Sa chủ động hỏi: "Vừa rồi ngươi muốn nói cái gì với ta?"

"Liền, chính là cái... Bên kia có một động vật nhỏ, ta, chúng ta đuổi theo mau!" Phác Thái Anh lắp bắp nói.

"Chỗ nào?" Lạp Lệ Sa bình tĩnh hỏi.

"Bên kia!" Phác Thái Anh lấy tay chỉ một cái. Nhưng mà, phương hướng nàng chỉ cũng không có cái gì. Lũ thú nhỏ rất cảnh giác, hơn nữa tốc độ của chúng thường thường rất nhanh, Phác Thái Anh sững sờ, nói chậm vài giây đồng hồ, động vật nhỏ màu vàng kia đã sớm chạy đi không còn bóng dáng.

Đối với người trên bãi săn mà nói, khi bọn hắn nhìn thấy Hoàng hậu cùng Thục phi cưỡi cùng một con ngựa, phản ứng đầu tiên đều là muốn dụi mắt. Song khi tiếng thét chói tai của Phác Thái Anh thỉnh thoảng mà truyền đến, mọi người cũng từ từ liền trở nên bình tĩnh. Ha ha, Hoàng hậu nương nương trên danh nghĩa là đang mang Thục phi dạo chơi trên bãi săn, dường như có vài phần hảo tâm, nhưng kỳ thật nàng chính là muốn hù dọa Thục phi để cho Thục phi mất hết thể diện a? Tâm tư đố kị của nữ nhân thật đáng sợ a...

Tóm lại, đã có Lạp Lệ Sa trợ giúp, ngày hôm sau trên bãi săn, Phác Thái Anh rốt cuộc chơi đùa thoả thích rồi.

Bất quá, vui quá hóa buồn.

Phác Thái Anh quả nhiên vẫn là trúng gió, lúc ban đêm thì có dấu hiệu cảm lạnh, không thể không tĩnh dưỡng ở trong lều trại.

Hai ngày này Hoàng đế chơi đùa thật cao hứng, hắn đã săn được một con nai lớn —— Phác Thái Anh cảm thấy này nhất định kết quả của đám hạ nhân đã cố gắng, nhờ có sự cố gắng của bọn họ, Hoàng thượng mới có khả năng săn được một con nai —— Đêm đó Hoàng đế uống máu nai pha cùng rượu, không có chú ý đến Phác Thái Anh hư hư thực thực sinh bệnh, trực tiếp lôi kéo một tiểu quý nhân nào đó tiến vào lều bạt. Vì vậy, tất nhiên cũng không có phát sinh chuyện Hoàng đế vì Thục phi mà trách cứ Hoàng hậu.

Vì vậy, khi Lạp Lệ Sa cưỡi ngựa ra ngoài lần nữa, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều mang theo vài phần sang tỏ. Hoàng hậu thành công thắng Thục phi một lần nha.

Độ chính xác của Lạp Lệ Sa không tốt không xấu, mỗi ngày đều có thể săn được mấy loài vật cỡ nhỏ, thí dụ như thỏ, thí dụ như hồ ly. Sau khi đem con mồi về nơi trú quân, thì có người chuyên chịu trách nhiệm xử lý bọn nó, thịt biến thành đồ ăn, da lông được xử lý tốt bỏ vào trong tư kho của Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh dưới sự trợ giúp của Lạp Lệ Sa, coi như là một lần đủ hài lòng, những ngày tiếp theo nàng liền thành thành thật thật chơi cùng với con ngựa con kia, không bao giờ nghĩ đến chuyện rong ruổi trên bãi săn nữa. Nàng mang theo Khả Nhạc, Tuyết Bích chơi đùa ở trường tập ngựa cũng phi thường hài lòng.

Lúc Thu Liệp sắp kết thúc, trong nội cung ra roi thúc ngựa mà đưa đến một tin tức.

Uông quý nhân sinh non, cũng may mẫu tử đều bình an. Uông quý nhân chính là Đông Chi. Vị hoàng tử nàng sinh hạ xếp hạng thứ tư, nếu như có thể thuận lợi sống qua trăng tròn, kia chính là tứ Hoàng tử của Vân triều. Đối với Đông Chi mà nói, đã có đứa bé này, mục đích tiến cung của nàng đã thực hiện được 80%.

"Đang tốt sao lại sinh non?" Phác Thái Anh cảm thấy chuyện này có chút khả nghi.

"Nghe nói là lúc tản bộ ở trong hoa viên bị thứ gì đó đυ.ng phải, lúc ấy liền té ngã, cũng may có thị nữ thϊếp thân phản ứng nhanh chóng giúp nàng đỡ một chút." Lạp Lệ Sa nói. Bởi vì lúc này tin tức truyền đến đã có chút trễ, kỳ thật việc Uông quý nhân sinh non cũng đã phát sinh mười ngày rồi.

"Ngoài ý muốn? Người làm?"

"Bởi vì không tìm được chứng cứ gì mang tính then chốt, hơn nữa mẫu tử đều bình an, chuyện này dĩ nhiên xem như là ngoài ý muốn mà xử lý."

Phác Thái Anh cười lạnh một tiếng: "Uổng công ta cho rằng trong hậu cung đã không còn chuyện náo loạn như vậy nữa, không ngờ chúng ta vừa mới rời khỏi trong chốc lát, bọn đầu trâu mặt ngựa liền xông ra. Cũng đúng, người trong nội cung ai lại không có dã tâm? Đã có dã tâm, dĩ nhiên là có âm mưu."

Lạp Lệ Sa không nói gì.

Gió êm sóng lặng mãi mãi chẳng qua cũng là nhất thời, dưới mặt nước bình tĩnh luôn luôn ẩn chứa mạch nước ngầm mãnh liệt.

"Cũng may lúc ta rời cung, đem Đại hoàng tử gửi cho cô cô của ta. Dựa vào thủ đoạn của nàng, bảo vệ một đứa bé là không thành vấn đề." Phác Thái Anh không cần lo lắng Đại hoàng tử sẽ xảy ra chuyện, "Đúng rồi, Tứ hoàng tử vừa mới sinh kia...Có phải ngươi đối với hắn có sắp xếp gì hay không?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Ta không có ý định lợi dụng hắn. Hắn như thế nào, tất cả đều dựa vào thủ đoạn của Uông quý nhân."

Phác Thái Anh bén nhạy phát giác được, Lạp Lệ Sa đối với Đông Chi vị Đại cung nữ lúc đầu này lạnh nhạt rất nhiều. Chẳng lẽ là Đông Chi làm chuyện gì có xin lỗi với Lạp Lệ Sa? Nghĩ lại, Phác Thái Anh lại cảm thấy điều đó không có khả năng. Nếu như Đông Chi xui xẻo phản bội Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa chắc chắn sẽ không lưu lại hậu hoạn cho mình.

Lạp Lệ Sa không còn quan tâm Đông Chi, có lẽ chỉ là bởi vì sự hợp tác của các nàng đã kết thúc rồi. Không phải người hợp tác, không phải người liên quan đến lợi ích, lại không phải kẻ đối địch, người như vậy ở trong mắt Lạp Lệ Sa hết thảy đều là người qua đường mà thôi. Phác Thái Anh suy đoán, Lạp Lệ Sa đại khái là sẽ không để tâm đến người qua đường a.

Phác Thái Anh nhịn không được cắn môi một cái.

Lạp Lệ Sa phát hiện được tâm tình Phác Thái Anh không thích hợp lắm, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

"Không có gì..." Phác Thái Anh lắc đầu.

Lạp Lệ Sa tiếp tục nhìn Phác Thái Anh. Tuy rằng nàng không nói lời nào, nhưng nhìn qua giống như là thật sự rất quan tâm Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nhịn không được bật cười, có chút tự kỷ nói: "Thật sự không có gì. Chỉ là ta vừa rồi bỗng nhiên có một ý nghĩ, nếu như nhân sinh của chúng ta là một bộ phim điện ảnh, như vậy ta hoàn toàn xứng đáng là nhân vật nữ chính. Ta mới sẽ không làm người qua đường giáp hay người qua đường ất."

Lạp Lệ Sa im lặng cực điểm. Rất tốt, này rất Phác Thái Anh.

"Hôm nay ca ngợi đâu? Ngươi còn chưa khen ta !" Phác Thái Anh ôm mặt đi tới trước mặt Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút, nói: "A... Nếu như ngươi là nhân vật nữ chính, bộ phim này nhất định phi thường đặc sắc." Nhưng sẽ là một bộ phim kịnh dị, nhân vật nữ chính chịu trách nhiệm xinh đẹp động lòng người, nhân vật nam chính chịu trách nhiệm tìm cách thoát khỏi cái chết, kết cục cuối cùng nhất định là nam chính bị cắt thành tám khối, ha ha.

Nha, sau khi gϊếŧ chết nhân vật nam chính, nữ phụ tăng thêm nhiều cảnh diễn, phần tiếp theo là hai nữ chính, phim điện ảnh thì càng đặc sắc rồi, không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro