Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi triều đại đều có thánh chỉ được đặc chế riêng cho triều đại đó.

Vì giữ gìn sự thống trị của Hoàng thất, vải dùng để làm thánh chỉ sẽ bị triều đình khống chế nghiêm ngặt. Thánh chỉ của Vân triều đúng là được làm từ một loại gấm đặc thù. Hơn nữa, trên loại gấm này còn mang theo ấn ký cá nhân của Hoàng đế đương nhiệm. Nói cách khác, đổi một vị Hoàng đế, vật liệu dùng làm thánh chỉ cũng sẽ phát sinh biến hóa thật nhỏ theo. Bởi vậy, nếu như có người muốn giả tạo thánh chỉ, ấn ngọc tỷ tương đối càng dễ giả tạo, bản thân thánh chỉ lại phi thường khó làm giả.

Dù sao, nếu có người tài ba trong tay, kỳ thật cần một củ cải trắng là có thể tạo được ấn ngọc tỷ. Chỉ là nói tóm lại, hai thứ này đều rất khó lấy được.

Phác Thái Anh đem thanh gỗ ở hai đầu thánh chỉ hủy đi, cải tạo mảnh vải gấm làm thánh chỉ một chút, thánh chỉ liền trở thành một cái yếm. Nữ công của Thục phi nương nương vốn cực kỳ tốt, cũng không cần phải nhờ Khả Nhạc Tuyết Bích trợ giúp, nàng đem thánh chỉ dễ dàng mà mặc ở trên người của mình.

Nhưng mà, đối với người không có đuổi kịp suy nghĩ của nàng, thí dụ như Lạp Lệ Sa chẳng hạn, cái yếm màu vàng sáng này tất nhiên là do được nhuộm màu qua, cũng không có vấn đề gì khác. Hơn nữa, ở trong mắt Lạp Lệ Sa, nhuộm màu cũng không có gì đáng giá để trong lòng, nàng chỉ cảm thấy ủy khuất Phác Thái Anh. Dù sao, bây giờ cho dù Phác Thái Anh có thích màu vàng sáng, cũng chỉ có thể động tay động chân ở trên yếm, ngoại bào gì gì đó là tuyệt đối không dám nhuộm vàng.

Nếu có một ngày, Phác Thái Anh muốn dùng loại gầm vóc gì để làm quần áo thì có thể tự do dùng loại gấm vóc đó mà làm quần áo, như vậy mới không có ủy khuất nàng a!

Lạp Lệ Sa nhịn không được nghĩ như vậy. Nàng nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh, lực chú ý căn bản không có đặt ở trên cái yếm. Nếu như lúc này Lạp Lệ Sa vẫn còn lý trí, nếu như nàng cúi đầu nhìn kỹ, vậy nàng nhất định có thể nhìn thấy vật liệu làm nên cái yếm này có bao nhiêu bất khả tư nghị! Nhưng mà nàng đã không để ý tới cái yếm nữa rồi.

Phác Thái Anh cúi đầu nhặt trung y lên. Nàng tùy ý đem trung y khoác ở trên vai, thậm chí còn không có buộc dây lưng lại, liền đã hoàn toàn không để ý tới chính mình rồi. Nàng không thể chờ đợi được mà muốn nhìn thấy loại biểu lộ không thể tin được trên mặt Lạp Lệ Sa. Vì vậy, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

Trên mặt Lạp Lệ Sa xác thực tràn ngập bất khả tư nghị.

Phác Thái Anh đè xuống sự đắc ý trong lòng, cúi người, kề sát vào lỗ tai Lạp Lệ Sa, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Rất, rất tốt." Dáng người rất tốt.

Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh là đang biết rõ còn cố hỏi. Nàng muốn đùa nàng một đùa, nhưng mà ở thời khắc thế này, nàng lại chỉ có thể ăn ngay nói thật. Mỹ sắc trước mắt, nếu như Lạp Lệ Sa không có trở thành hôn quân, như vậy chỉ có thể chứng minh mỹ sắc không đủ cấp bậc. Mà bây giờ, vô luận Phác Thái Anh nói cái gì, Lạp Lệ Sa đều là nguyện ý làm theo nàng. Vẻ đẹp là ở trong xương không phải ở da. Trong xã hội hiện đại có một vài minh tinh đẹp hơn Phác Thái Anh, chỉ là trên thế gian chỉ có duy nhất một Phác Thái Anh.

Trên mặt Phác Thái Anh lập tức lộ ra dáng tươi cười. Nàng cắn môi dưới, lại hỏi: "Ngươi không còn lời nào khác muốn nói sao?"

Thục phi nương nương còn chưa triệt để mặc xong trung y, chỉ tùy ý mà khoác lên, bởi vì muốn nói chuyện với Lạp Lệ Sa, cả người nàng nghiêng về phía trước. Vì vậy, qua vạt áo rộng thùng thình của nàng, Lạp Lệ Sa có thể thu hết cảnh đẹp vào mắt. Lạp Lệ Sa thì thào nói: "Rất tuyệt, rất tốt, rất bất khả tư nghị."

Đối với hình thức ca ngợi này, kỳ thật Phác Thái Anh vẫn không đủ thoả mãn. Nàng cảm thấy chuyện này thực sự quá hời hợt rồi. Nàng thiên tân vạn khổ lấy được thánh chỉ trống, là vì làm cho Lạp Lệ Sa chấn động! Nhưng mà, nàng còn nhớ rõ lúc này chính mình đang ở Cần Chính điện, mà không phải ở đại bản doanh Chiêu Dương điện của Lạp Lệ Sa. Nàng biết rõ Lạp Lệ Sa không có khả năng tỏ vẻ khoa trương gì. Phác Thái Anh đứng thẳng thân thể lên, cúi đầu tiếp tục mặc quần áo vào.

Lạp Lệ Sa không rõ vì sao vừa rồi bỗng nhiên Phác Thái Anh liền cởi quần áo ra, chỉ là nếu như đã cởi ra, cần gì phải mặc vào nhanh như vậy?

Từ lúc vào tiểu phòng trà, Phác Thái Anh đã đóng cửa kỹ càng. Lạp Lệ Sa thuận tay nhét cái yếm màu vàng sáng vào ống tay áo của mình, lập tức từ trên ghế dựa đứng lên, trực tiếp nắm chặt cánh tay của Phác Thái Anh, kéo nàng đi tới trước cái giường nhỏ. Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh đặt lên cái giường nhỏ.

Phác Thái Anh vô tội nháy mắt, ngáp một cái, nói: "Ân, ta đúng là có chút buồn ngủ. Ta ngủ trước?"

Lạp Lệ Sa không nói gì, khe khẽ kéo ra dây lưng trên trung y của Phác Thái Anh, nơ con bướm vừa mới buộc lại liền tản ra. Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa thật sự là quá nhàm chán, đè thấp thanh âm nói: "Đến lúc nào rồi! Ngươi còn ồn ào! Đừng lộn xộn, nhanh chóng mặc lại quần áo cho ta."

"Đừng nóng vội... Ta sẽ giúp ngươi mặc vào." Chỉ là không phải bây giờ.

Sau khi lý trí bị thiêu đốt hầu như không còn, lúc Lạp Lệ Sa nói chuyện, lại dường như trở nên càng thêm lý trí. Biểu lộ trên mặt nàng đều bình tĩnh vừa đúng.

Phác Thái Anh thích sơn móng tay màu sắc tươi sáng. Ngược lại với Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa vẫn luôn không thích sơn móng tay. Nghĩ đến bây giờ Kiền Khánh đế vẫn còn hôn mê, như vậy Hoàng hậu hẳn là càng phải tố mặt triêu thiên* mới đúng. Vì vậy, móng tay của Lạp Lệ Sa thuần trong như ngọc, mang theo một chút phấn thể hiện khỏe mạnh. Ngón tay thon dài của nàng lướt qua xương quai xanh của Phác Thái Anh. Phác Thái Anh cảm thấy nhột, nhịn không được cười khẽ hai tiếng. Ngón tay của Lạp Lệ Sa tiếp tục trượt xuống.

(*Để mặt nhiên, không trang điểm)

Ánh mắt Phác Thái Anh sắc bén, thấy thánh chỉ bị Lạp Lệ Sa lung tung nhét vào ống tay áo. Lạp Lệ Sa không có nhét kỹ, lộ ra một góc thánh chỉ, Phác Thái Anh co tay lại, đem thánh chỉ rút ra. Nàng cầm thánh chỉ quơ quơ trước mặt Lạp Lệ Sa, nói: "Ngươi điên rồi! Thứ này nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

Lạp Lệ Sa có chút khó hiểu. Đầu ngón tay của nàng còn đặt ở chỗ chếch xuống dưới xương quai xanh của Phác Thái Anh một chút.

Phác Thái Anh đem thánh chỉ gấp lại, sau khi gấp tứ tứ phương phương rồi, mới lần nữa đưa cho Lạp Lệ Sa, cố ý làm ra một bộ dạng lơ đễnh, nói: "Hừ, thời khắc mấu chốt, vẫn là phải dựa vào ta a! Tuy rằng đây là ta vất vả khổ cực lấy được, bất quá ta giữ vật này lại cũng vô ích. Ngươi mang về a, ở trên đó muốn viết cái gì cũng đều tùy ngươi. Ta đã đủ mệt rồi, chuyện kế tiếp đừng lại trông chờ vào ta."

Lý trí vừa mất đi của Lạp Lệ Sa tại thời khắc này rút cuộc từ từ trở về rồi.

Náo loạn cả buổi, Lạp Lệ Sa căn bản không biết Phác Thái Anh muốn cái gì. Phác Thái Anh cũng căn bản không biết Lạp Lệ Sa đang làm cái gì.

Thục phi nương nương xê dịch thân thể liền leo lên giường nhỏ, bỏ mặc Hoàng hậu nương nương ngồi tại chỗ.

Phác Thái Anh miễn cưỡng ngáp một cái. Bây giờ nàng buồn ngủ muốn chết, thật sự không có khí lực nói chuyện với Lạp Lệ Sa, thấy thánh chỉ đã đưa cho Lạp Lệ Sa, một tảng đá lớn trong nội tâm nàng coi như là rơi xuống đất, tùy ý khoác trung y lên, lại kéo mền đắp lên trên người mình.

Thục phi nương nương đã chuẩn bị tốt tùy thời có thể nghênh đón giấc ngủ.

"Ngươi..." Hoàng hậu nương nương hoàn toàn không biết lúc này nên nói cái gì.

Thục phi nương nương ném cho Hoàng hậu nương nương một ánh mắt "Ngươi thực phiền", sau đó kéo mền lên trên, đem mặt của mình đều che phủ. Nàng dùng hành động này để biểu lộ quyết tâm muốn ngủ của mình. Bất kể đến cùng Lạp Lệ Sa muốn làm cái gì, giờ phút này Phác Thái Anh thật sự thầm nghĩ muốn đi ngủ mà thôi.

Trong vài ngày qua, thời gian ngủ của Phác Thái Anh phi thường ít ỏi. Mà trong thời gian nghỉ ngơi hữu hạn đó, chất lượng giấc ngủ của nàng còn rất kém. Nàng không dám để chính mình ngủ say, bởi vì tình thế mỗi phần mỗi giây đều ở đang biến động, nàng rất sợ sau khi mình ngủ say rồi thức dậy, thế giới đều thay đổi.

Nhưng mà, bây giờ không giống như vậy.

Dù cho Kiền Khánh đế còn chưa tỉnh, dù cho thế cục vẫn rất nghiêm trọng, dù cho Phác Thái Anh đang ở Cần Chính điện, dù cho người trông coi bên ngoài phần lớn là cung nhân trong Cần Chính điện, nhưng mà chỉ cần Lạp Lệ Sa cũng ở trong căn phòng này, vậy Phác Thái Anh liền rút cuộc có thể an tâm mà ngủ một giấc rồi.

Dù cho tương lai vẫn có nhiều chuyện vô định, dù cho sắp có một trận chiến ác liệt cần phải đánh, dù cho bước sai một bước chính là vực sâu vạn trượng, dù cho các nàng có chuẩn bị hoàn hảo như thế nào đi nữa cũng không dám khẳng định tuyệt đối có thể đạt được thành công, chỉ là Lạp Lệ Sa ở ngay đây, vì vậy Phác Thái Anh rút cuộc có thể nghỉ ngơi.

Hoàng hậu nương nương đứng tại chỗ, trầm mặc nhìn Thục phi nương nương trở mình xong liền chìm vào giấc ngủ, trong lòng hung hăng mà ghi sổ một lần.

Rất nhanh, Phác Thái Anh liền ngủ mất rồi. Lạp Lệ Sa ngồi xuống trước cái giường nhỏ. Nàng mở cái yếm Phác Thái Anh đã gấp lại ra, lúc này mới chú ý tới nguyên lai đây là một thánh chỉ trống, không chỉ dùng vật liệu chính xác, ngay cả ấn ngọc tỷ cũng đã đóng rồi. Đây đúng là một phần lễ vật phi thường trân quý.

Lạp Lệ Sa đem thánh chỉ cất vào trong ngực của mình. Ở trong cung này, hẳn là không có người nào dám khám xét thân thể của Hoàng hậu.

Tiếp xúc với không khí lâu như vậy, nhiệt độ vốn thuộc về cơ thể của Phác Thái Anh trên thánh chỉ đã tán mất. Bất quá, Lạp Lệ Sa vẫn như cũ cảm thấy trước ngực bản thân rất nóng. Nàng rất nhẹ nhàng mà kéo chăn mền trên người Phác Thái Anh xuống. Vùi mặt ở trong chăn mà ngủ, đây không phải một thói quen tốt.

Phác Thái Anh ngủ say như vậy. Quầng thâm dưới mắt của nàng đã chứng minh nàng rất mỏi mệt. Dù cho bây giờ đang ngủ rồi, lông mày của nàng vẫn là nhíu chặt lấy.

Lạp Lệ Sa vươn tay, dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt phẳng dấu vết giữa hàng lông mày của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh rất rõ ràng là gầy đi một ít. Trong vài ngày ngắn ngủi, nàng đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện. Dù cho nàng đủ cường đại, dù cho nàng đủ dũng cảm, dù cho không có gì nàng làm không được, chỉ là Lạp Lệ Sa vẫn như cũ cảm thấy rất có lỗi. Tại thời khắc quan trọng nhất, nàng lại không thể làm bạn bên cạnh người kia.

"Mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên. Kỳ thật, nếu bây giờ hắn chết rồi, sao lại không phải là cơ hội của chúng ta." Trong lòng Lạp Lệ Sa nói, "Một đứa con nít luôn dễ đối phó hơn so với một người trưởng thành. Một vị Thái hậu luôn có quyền lực hơn so với một vị Hoàng hậu. Về sau, ngươi có thể thật sự hoành hành không cần sợ rồi."

Phác Thái Anh đang ngủ say nghe không được lời thề của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa sửa lại mái tóc trên trán của Phác Thái Anh, đem từng sợi tóc đều cẩn thận vén ra sau tai của nàng. Cũng có thể vì Phác Thái Anh thật sự rất buồn ngủ, hoặc là do động tác của Lạp Lệ Sa quá dịu dàng, tóm lại, dù là Lạp Lệ Sa làm rất nhiều thứ, Phác Thái Anh không có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại nào.

Lạp Lệ Sa chỉ có lặng yên mà nhìn Phác Thái Anh thật lâu như vậy.

Sau đó, Lạp Lệ Sa cúi người xuống.

Dùng nụ hôn mang theo chút ít cảm giác lành lạnh đặt lên trán Phác Thái Anh.

————————

Hảo cô nương của ta, cầu mong ngươi có một giấc mộng đẹp.

Hy vọng mỗi một ngày đều có thể là thế giới hòa bình, hy vọng mỗi một tháng đều có thể gặp Hỉ Thước, hy vọng từng mùa đều là ngày ấm hoa nở, hy vọng mỗi một năm đều xem như năm tháng tĩnh hảo, hy vọng cái thế giới này có thể từng chút một mà tốt đẹp lên, cũng hy vọng tất cả mọi người có thể từng chút một mà trở nên lương thiện.

Hy vọng chúng ta đều sống trong một câu truyện cổ tích, vì vậy thanh âm nở ra từng chút một của những đóa hoa hồng kia, cũng sẽ không đánh thức hảo cô nương của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro