Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phác Thái Anh ngủ dậy, Lạp Lệ Sa đang ngồi ở trên ghế dựa đọc sách.

Thục phi nương nương giật mình trong chốc lát, mới rốt cuộc ý thức được mình đã trở lại hoàng cung rồi. Nàng ngủ một giấc thật say, chỉ là cảm giác mệt mỏi lại không có giảm bớt bao nhiêu. Phác Thái Anh thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên. Mền theo thân thể của nàng chảy xuống, trượt đến bên hông.

Phác Thái Anh đang muốn cúi đầu mặc quần áo, lại phát hiện trung y của mình đã buộc lại rồi.

Phác Thái Anh nhớ rõ, rõ ràng trước khi nàng ngủ, cũng chỉ đem quần áo tùy tiện khoác lên mà thôi, khi đó nàng thật sự là mệt mỏi đến không có sức lực mặc lại quần áo cho tốt. Tại sao bây giờ quần áo lại được mặc xong rồi? Phác Thái Anh sững sờ trong chốc lát, nghi ngờ nhìn Lạp Lệ Sa một cái.

Trong căn phòng này, người sống cũng chỉ có Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa.

Quần áo không phải do Phác Thái Anh tự mình mặc, vậy dĩ nhiên là do Lạp Lệ Sa giúp nàng mặc rồi! Chẳng qua là, băng sơn Lạp Lệ Sa có thể có hảo tâm như vậy?

"Đừng hy vọng ta sẽ cảm tạ ngươi." Phác Thái Anh lầm bầm một câu.

"Ân?" Lạp Lệ Sa đã nghe được tiếng nói chuyện của Phác Thái Anh, lại không có nghe rõ nàng đang nói cái gì, đành phải phát ra một câu nghi vấn.

Phác Thái Anh lắc đầu, hỏi: "Có cái gì ăn không? Tốt nhất là một ít canh súp, ta rất đói bụng, nhưng lại cảm thấy ăn không vô thức ăn, trước uống chút canh lót bụng a." Sau khi nói xong lời này, nàng lại cảm thấy có chút nản lòng, nơi này cũng không phải là Chiêu Dương điện của Lạp Lệ Sa.

Trong Chiêu Dương điện, vậy thì thật sự là Phác Thái Anh muốn ăn cái gì, liền có thể ăn cái đó, ở Cần Chính điện lại không đãi ngộ tốt như vậy.

Phác Thái Anh thở dài, vuốt vuốt bụng của mình.

Lạp Lệ Sa đem sách trong tay để sang một bên, đứng dậy đi tới một góc phòng. Trong góc có bếp lò, trên lò có đặt một tô canh. Lạp Lệ Sa dùng một tấm vải bố bao tay lại, mở nắp nồi lên, một loại hương vị thức ăn ngay lập tức lan ra. Canh bất quá là canh sườn đơn giản, chỉ là dùng nguyên liệu tốt và phương pháp hần canh thích hợp, hương vị cũng rất hấp dẫn. Mỡ heo trong canh đã được vớt đi hết, trong canh còn cho thêm ngó sen.

Phác Thái Anh càng đói bụng.

Lạp Lệ Sa múc một chén canh, đặt ở trên bàn, xoay người nói với Phác Thái Anh: "Tình trạng của ngươi bây giờ, ăn ngọt đoán chừng sẽ cảm thấy ngán, cho nên vẫn là ăn chút canh mặn a. Canh này hương vị rất thanh đạm, ngươi uống trước một chén, sau đó lại ăn chút củ sen, đoán chừng khẩu vị liền tăng lên."

Phác Thái Anh nhanh chóng mang giầy vào, ngay cả áo khoác bên ngoài cũng không có mặc, bước nhanh đi đến trước cái bàn ngồi xuống.

Lạp Lệ Sa lại cầm sách lên, cúi đầu lật từng tờ từng tờ, giống như căn bản cũng không có dư thừa lực chú ý mà chia cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh uống một chén canh, trong dạ dày rốt cuộc thư thái một chút, nàng liền tự mình chạy tới múc một chén nữa, cuối cùng chuyển cái ghế tới ngồi bên bếp lò, rất nhanh đem toàn bộ một nồi súp đều uống hết. Bất quá, cái nồi này vốn là không lớn, là loại nồi đun nước nhỏ phi thường khéo léo đẹp đẽ mà thôi.

"Ngươi đang xem cái gì? Sách gì khiến cho ngươi phải xem hết sức chăm chú như vậy?" Phác meo meo ăn uống no đủ chủ động lộ ra bụng mềm mại.

Muốn dỗ dành một con mèo hài lòng, nhất định phải cho nàng ngủ ngon, ăn ngon, nếu như có thể nghĩ biện pháp cho nàng sưởi chút ánh nắng mặt trời cùng một cuộn len, vậy thì càng tốt hơn. Mèo con kỳ thật rất dễ thỏa mãn, cho dù tại đa số thời gian nàng đều là một bộ dạng không thể lại gần.

Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút, đem sách trong tay đưa cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh thấy nàng dùng ngón trỏ chỉ vào chữ "tử", đã biết rõ nàng là đang nói đến thời gian ra đi của Kiền Khánh đế.

"Chuyện này là do ngươi quyết định." Phác Thái Anh cũng không nói quá nhỏ.

Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút liền hiểu, có lẽ Phác Thái Anh đã cùng Tống Thái y thương lượng xong rồi. Những Thái y khác khẳng định đã không có bất kỳ biện pháp nào với tình huống hiện tại của Kiền Khánh đế, Tống Thái y có y thuật tốt nhất có lẽ còn có một chút biện pháp, nhưng mà thứ hắn có thể làm cũng rất có hạn.

Tâm Lạp Lệ Sa ngay lập tức quyết định. Người nam nhân đang nằm ở gian ngoài kia thật sự là phải chết rồi, tuy rằng các nàng còn chưa bao giờ động thủ.

Ngón tay Lạp Lệ Sa từ từ dời xuống, lúc trước nàng dùng ngón tay này sờ qua xương quai xanh của Phác Thái Anh, mà bây giờ ngón tay này của nàng dường như có thể ở một trình độ nhất định nào đó điều khiển chuyện sinh tử của Kiền Khánh đế. Ngón trỏ xẹt qua chữ "tử" này, đi xuống dưới mấy hàng, rơi vào chữ "Loạn".

Phác Thái Anh lại hiểu rõ. Lạp Lệ Sa đại khái là muốn đυ.c nước béo cò. Các nàng đã nắm giữ quyền chủ động, vì vậy thế cục càng loạn, đối với các nàng mà nói lại càng có lợi. Các nàng hoàn toàn có thể ngồi ở vị trí cao hơn so với người khác, sau đó ngồi xem những người kia đấu nhau đến chết đi sống lại.

Nếu như cái chết của Kiền Khánh đế đã trở thành một kết cục đã định, như vậy các nàng nên nghĩ biện pháp lấy được một chút giá trị lợi dụng cuối cùng trên người hắn. Nếu như cái chết của hắn có thể làm ra cống hiến để ổn định triều cương, như vậy các lão tổ tông của Hoàng thất được chôn cất trong Hoàng lăng cũng có thể tha thứ việc hắn tự tìm đường chết a?

Thục phi cùng Hoàng hậu nhìn nhau cười cười.

Khi tin tức Kiền Khánh đế hôn mê bất tỉnh khuếch tán thêm một bước, bầu không khí trong và ngoài cung đều trở nên vô cùng ngưng trọng. Phác Thái Anh vẫn như cũ chỉ canh giữ ở trong Cần Chính điện. Lạp Lệ Sa thân là Hoàng hậu, lại có càng nhiều chuyện phải làm. Đúng như nàng đã dự liệu, các vị chủ tử trong nội cung cũng bắt đầu làm loạn, những việc "Ngoài ý muốn" lại ùn ùn kéo tới, nhất là mấy vị Hoàng tử có được quyền kế thừa kia, cuộc sống của bọn hắn không chút nào bình yên.

Đại hoàng tử bị Phác Thái Anh sai người đưa trở về chỗ của Phác Quý Thái phi, chỉ cần hắn nhu thuận ở lại trong Tĩnh An cung, như vậy dù cho sóng gió bên ngoài có lớn hơn nữa, cũng sẽ không làm ướt tới góc áo của hắn. Nhưng là, các Hoàng tử còn lại cũng không có may mắn như vậy. Bọn hắn đã trở thành công cụ để người lớn dùng tranh quyền đoạt lợi.

Hiển nhiên mấy vị Hoàng tử tuổi cũng không lớn, nhưng mà mỗi ngày bọn hắn đều bị đám người lớn mang theo, quỳ thẳng tắp ở bên ngoài Cần Chính điện, này đương nhiên chính là vì cầu phúc. Hơn nữa, Tống Thái y thuận miệng bịa ra phương thuốc cổ truyền dân gian thế nhưng cũng bị tiết lộ ra ngoài, vì vậy các Hoàng tử đã tranh nhau để bị "Lấy máu".

Phác Thái Anh cũng nhịn không được muốn đồng cảm cho những hài tử này, hơn nữa nàng cảm thấy Mẫu phi của bọn họ thật là ngốc a! Nếu như Hoàng thượng thật sự không được, giờ phút này các nàng mang theo hài tử đến lấy lòng Hoàng thượng thì có hữu dụng gì? Còn không bằng tranh thủ thời gian đi lấy lòng Hoàng hậu nương nương vẫn chưa hạ sinh trưởng tử a!

Thực tế, đã có người muốn từ chỗ của Hoàng hậu để tìm đường đột phá. Người này chính là Uông quý nhân.

Nhưng mà, Lạp Lệ Sa cũng không cho Uông quý nhân cơ hội. Lúc này nàng từ chối tiếp kiến bất kỳ vị Hoàng tử nào.

Ngày thứ ba sau khi Hoàng thượng trở về cung từ bãi săn, trên người Tam hoàng tử nổi mẫn đỏ, dường như là bị đậu mùa, vì vậy toàn bộ cung điện của hắn bắt đầu bị phong tỏa. Cũng trong cùng ngày, Nhị hoàng tử, Tứ Hoàng tử xém chút nữa thì rơi xuống nước. Hết thảy đều như là ngoài ý muốn, nhưng lại như có người làm.

Lạp Lệ Sa mượn cơ hội này, lệnh thủ lĩnh Cấm vệ quân Đài Nguyên Gia tiếp nhận toàn diện hoàng cung, chính nàng thì lui giữ Chiêu Dương điện, bế cung cầu cho phúc Hoàng thượng.

Không sai, ngay khi tất cả mọi người cho rằng Hoàng hậu nhất định phải mượn cơ hội này đề làm chuyện gì đó, thậm chí Lạp Lệ Sa đem cung vụ trong tay đều phân ra, đương nhiên nàng không có khả năng đem cung vụ đưa cho những phi tần khác, vì vậy liền giao cho Đài Nguyên Gia cùng Thường Hữu Phúc, dù sao bọn họ là thiệt tâm chân ý suy nghĩ cho Hoàng đế. Mà sau khi Lạp Lệ Sa tự mình buông tất cả cung vụ, nàng thực sự không có đi đến trước mặt Kiền Khánh đế lấy lòng khoe mã, nàng trực tiếp bế cung cầu phúc!

Trong lúc nhất thời, thanh danh của Hoàng hậu trở nên vô cùng tốt.

Bởi vì tình huống đặc thù lúc này, hơn nữa Đài Nguyên Gia cũng không phải một người dễ đắc tội, vì vậy không ai cảm thấy Hoàng hậu không có năng lực. Nếu như nàng khống chế cung vụ không buông, cự tuyệt tiếp nhận chuyện Đài Nguyên Gia tiếp quản hoàng cung, đó mới nói rõ nàng căn bản không có đem an nguy của Hoàng thượng để ở trong lòng!

Hơn nữa, các Hoàng tử liên tiếp gặp chuyện không may, này nhìn như là chuyện trong nội cung, dưới loại tình huống này, cũng khẳng định có quan hệ tới triều đình.

Có phải có người đang ngóng trông Kiền Khánh đế chết, sau đó bọn hắn sẽ dùng cái này để khống chế tân hoàng đăng cơ hay không?

Dưới tình huống bình thường, hậu cung cũng không được tham gia vào chính sự. Cho nên Lạp Lệ Sa đem quyền chủ động giao cho Đài Nguyên Gia. Mà Đài Nguyên Gia nhất định phải phân ra tinh lực để điều tra những chuyện này, đem bàn tay của những kẻ muốn thừa lúc hỗn loạn mà vươn ra toàn bộ chém đứt. Bắt một nhóm người, gϊếŧ một nhóm người, lại gϊếŧ gà dọa khỉ dọa sợ một nhóm người. Đài Nguyên Gia không thể không một lần nữa bội phục sự dũng cảm quả quyết của Thục phi nương nương, đại doanh vùng ngoại thành vào kinh hộ giá khiến cho Đài Nguyên Gia đã có được không ít lực lượng.

Đài Nguyên Gia và Thường Hữu Phúc trở nên càng bận rộn, người có thể làm chủ bên cạnh Hoàng thượng liền chỉ còn lại Phác Thái Anh.

Đến lúc này, Phác Thái Anh mới đưa cho Tống Thái y một ánh mắt, Kiền Khánh đế có thể "Tỉnh" rồi.

Tuy rằng Thường Hữu Phúc cách một hai canh giờ liền sẽ sang đây xem Kiền Khánh đế, nhưng chỉ cần hắn không có một mực canh giữ ở bên người Kiền Khánh đế, liền cho Phác Thái Anh có không gian để khống chế. Trong mắt rất nhiều người, Thục phi nương nương là tuyệt đối không có tư tâm, nàng không có hài tử, không có gia thế hiển hách, ở trong hậu cung cũng không có đồng minh gì, chỉ có sự sủng ái của Kiền Khánh đế mà thôi. Cho nên, nàng nhất định là một lòng mong Hoàng thượng có thể sẽ khá hơn!

"Kéo dài quá lâu, thân thể Hoàng thượng đã đạt tới cực hạn, chờ hắn tỉnh lại, sẽ sống không quá hai canh giờ." Tống Thái y nói.

Phác Thái Anh nhẹ gật đầu, từ dưới gối đầu của Kiền Khánh đế lấy ra một đạo thánh chỉ. Cái này là thánh chỉ trống mà Phác Thái Anh lấy được, sau khi dạo qua một vòng ở trong tay Lạp Lệ Sa, lại quay trở về trên tay Phác Thái Anh. Phác Thái Anh cầm lấy văn chương đã sớm được chuẩn bị tốt, đem bản nháp đã nghĩ tới vô số lần ở trong lòng từng chữ từng chữ mà chuyển đến trên thánh chỉ. Nàng dùng chính bút tích của mình, cũng không có lựa chọn bắt chước bút tích của Kiền Khánh đế.

Thánh chỉ viết xong, bút tích chưa khô, Phác Thái Anh để bút xuống, nói: "Để hắn tỉnh lại a."

Một phút đồng hồ sau, có một tên tiểu thái giám chạy ra khỏi Cần Chính điện. Hắn là phụng mệnh của Thục phi đi mời người. Hoàng thượng rốt cuộc tỉnh lại, hắn phải nhanh chóng đi gọi Đài đại nhân và Thường công công đến! Về phần có cần gọi các đại thần nội các đến hay không, cái này hẳn là chuyện mấy người Đài đại nhân phải quan tâm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro