Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn nến bên cạnh giường lớn đã bị Phác Thái Anh thổi tắt, chỉ có một vài ngọn nến ở chỗ xa hơn một chút vẫn đang tiếp tục cháy. Mặc dù rèm giường không có kéo lên, chỉ là bản thân cái bóng của giường bao phủ xuống tới, vì vậy lúc Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa nhìn đối phương, đều có loại cảm giác mông lung.

Như ẩn như hiện, nửa che nửa đậy.

Lạp Lệ Sa cảm thấy bầu không khí như vậy vừa đúng. Nàng đặt ở trên người Phác Thái Anh, dùng thân thể đè lên thân thể Phác Thái Anh, dùng chân cố định chân Phác Thái Anh. Nàng học qua một chút tư thế khóa người trong đấu thuật. Khi Lạp mẹ đăng ký cho Lạp Lệ Sa học, nàng muốn Lạp Lệ Sa học những thứ này để tự bảo vệ mình. Lạp mẹ nhất định không thể nghĩ được, sẽ có một ngày như vậy, Lạp Lệ Sa dùng kỹ thuật mình học được, đem một nữ nhân đặt ở trên giường của mình, làm cho nàng giãy giụa không được.

Phác Thái Anh dứt khoát từ bỏ chống cự. Trong tiềm thức của nàng cho tới bây giờ đều không cảm thấy Lạp Lệ Sa có thể thật sự làm tổn thương nàng.

Trong thanh âm của Lạp Lệ Sa dường như mang theo chút vui vẻ vu vơ nào đó, cái này chứng tỏ rõ ràng tâm tình nàng lúc này rất tốt. Nhưng mà, Phác Thái Anh đặc biệt hay tưởng tượng nhiều, nhất là khi đang đối mặt với Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh luôn có thể tưởng tượng ra vô số tình huống. Vì vậy, nàng cảm thấy Lạp Lệ Sa là đang châm chọc nàng.

Phác Thái Anh không muốn để cho Lạp Lệ Sa quá mức đắc ý.

Lạp Lệ Sa dùng trán của mình đυ.ng đυ.ng vào trán Phác Thái Anh, sau đó nàng lập lại câu hỏi vừa rồi của mình, nói: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, cho nên ngươi là thật sự đang ghen phải không? Giống như là Tiểu Thất vậy, lông trên toàn thân đều bùng nổ, chỉ vì bảo vệ lãnh địa của mình?"

Tiểu Thất chính là con mèo Lạp Lệ Sa đang nuôi dưỡng kia. Khi ở trước mặt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh một mực biểu hiện ra bộ dạng nàng rất ghét con mèo kia, nhưng kỳ thật trong tay áo nàng từng luôn cất giấu giấy da có bọc cá lòng tong khô. Khi Lạp Lệ Sa vì khống chế thể trọng của Tiểu Thất mà hạn chế thức ăn của nó, Phác Thái Anh liền muốn dùng cá khô đem Tiểu Thất dụ dỗ đến Hoa Dương cung. Phác Thái Anh đặc biệt am hiểu chui qua sơ hở của Lạp Lệ Sa, mà Lạp Lệ Sa cũng thích dung túng nàng.

Phác Thái Anh ném ra một ánh mắt xem thường. Bộ dạng của nàng như vậy có điểm nào giống Tiểu Thất hay ve vẩy cái đuôi chứ.

Ve vẩy cái đuôi thường thường có nghĩa là Tiểu Thất không kiên nhẫn được nữa.

Lạp Lệ Sa lại dùng chóp mũi của mình cọ cọ chóp mũi Phác Thái Anh. Phác Thái Anh cảm thấy có chút nhột, liền theo bản năng mà nghiêng đầu một chút. Lạp Lệ Sa dường như càng cao hứng, lại hỏi: "Chẳng lẽ câu hỏi này của ta rất khó trả lời sao? Được rồi, ngươi không nói cũng không sao. Xem ra, chỉ có thể để ta trả lời thay ngươi. Ngươi a, đúng là ghen rồi, vì vậy mới có thể dùng phương thức hùng hổ dọa người vừa rồi mà đối với ta. Đúng hay không?"

"Ta không có." Phác Thái Anh bình tĩnh mà nói, nàng định dùng sự bình tĩnh của mình để biến Lạp Lệ Sa thành một tiểu cô nương cố tình gây sự.

Lạp Lệ Sa không để ý đến sự lãnh đạm của Phác Thái Anh. Vốn là cái trán, lại tới chóp mũi, hiện tại giờ đến bờ môi. Lạp Lệ Sa đem bờ môi của mình nhẹ nhàng mà dán lên khóe môi Phác Thái Anh. Này kỳ thật cũng không quá giống là một nụ hôn, chỉ là động tác này còn mập mờ hơn so với một nụ hôn thật sự.

"Chẳng lẽ ta nói sai sao?" Lạp Lệ Sa không khách khí chút nào mà vạch trần Phác Thái Anh, "Chỉ có ghen tỵ, mới có thể khẩn cấp mà tuyên bố chủ quyền. Cũng chỉ có người ghen tỵ, mới có thể nói ra những lời vừa rồi. Ngươi muốn ta không cần có ý đồ với Đài Nguyên Gia, này chẳng lẽ không phải có nghĩa là..."

"Ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó! Ta mới không có thích ngươi!" Phác Thái Anh không thể nhịn được nữa mà hô lên câu này.

"... Có nghĩa là ngươi có ý tứ đối với Đài Nguyên Gia sao?" Lạp Lệ Sa mỉm cười hỏi.

Trong hai câu các nàng xuất khẩu cùng một lúc kia. Lời nói của Phác Thái Anh là thốt ra khi chưa kịp suy nghĩ, lời nói của Lạp Lệ Sa là đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ.

Đợi đến khi các nàng nói xong lời của mình, hai người đều hãm vào trong trầm mặc. Bầu không khí giống như thoáng cái liền trở nên khẩn trương rồi.

Qua một hồi lâu, Lạp Lệ Sa mới bật cười một tiếng. Nàng thật sự là ít khi có thời điểm hoạt bát như vậy.

Lạp Lệ Sa vươn một tay ra, nâng cằm Phác Thái Anh, đem mặt Phác Thái Anh kéo ngay lại, làm cho nàng có thể nhìn mình. Thân thể Phác Thái Anh tránh thoát không ra, đầu lại dùng sức lắc qua lắc lại, nàng mới không muốn nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa cười hỏi: "Cho đến giờ ta cũng không biết là ngươi thích ta, cho nên ta mới nghĩ người ngươi thích là Đài Nguyên Gia. Ngươi hiểu lầm ta muốn ra tay với Đài Nguyên Gia, vì vậy ăn giấm chua của ta, mới nói nhiêu lời hung ác với ta như vậy. Nhưng kỳ thật ngươi là đang ăn giấm chua của Đài Nguyên Gia sao? Vậy ngươi yên tâm đi, ta đối với hắn cũng không có bất kỳ ý tưởng đặc thù gì."

Phác Thái Anh hận không thể quay ngược thời gian, để nàng có cơ hội thu hồi những lời nói vừa rồi.

Lạp Lệ Sa cười nói: "Tiểu Thái Anh của ta, ngươi yên tâm đi. So với Đài Nguyên Gia, ta đối với ngươi càng cảm thấy hứng thú a."

Phác Thái Anh đem cằm áp xuống, cắn lên ngón tay của Lạp Lệ Sa. Tiểu Thái Anh, Tiểu Thái Anh, nàng cho phép Lạp Lệ Sa gọi như vậy sao!

Lạp Lệ Sa bị phản ứng ngoài dự kiến này của nàng khiến cho có chút ngây người, bất quá, rất nhanh nàng đã cười đến càng thêm thoải mái.

Tại sao Phác Thái Anh có thể khả ái như vậy chứ?

Nàng đúng là một con mèo, con mèo coi mình như Thượng Đế. Cho nên, không có ai trách tội sự ngạo mạn của nàng, cũng không có ai đành lòng trừng phạt sự mạo phạm của nàng.

Phác Thái Anh cắn hơi mạnh một chút, nhưng lại không có mạnh đến mức khiến cho ngón tay của Lạp Lệ Sa chảy máu. Đến cùng Phác Thái Anh không dám thật sự cắn cho ngón tay của Lạp Lệ Sa chảy máu, hoặc là nói nàng không phải không dám, mà là nàng cảm thấy như vậy không có gì hay. Nàng cũng không phải thật sự muốn tổn thương Lạp Lệ Sa. Vì vậy, Phác Thái Anh nhả ngón tay Lạp Lệ Sa ra, xoay đầu qua một bên, nói: "Đáng tiếc ta đối với ngươi không có hứng thú! Ta không muốn chơi nữa, ta muốn đi ngủ rồi."

"Vui chơi? Ngươi cho rằng chúng ta đang đùa sao?" Lạp Lệ Sa xoa xoa ngón tay dính nước miếng lên áo của Phác Thái Anh. Loại áo này là không có nút thắt, chỉ dùng mấy cái dây lưng để cố định. Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng cọ, dây lưng liền buông lỏng ra. Sau đó, Lạp Lệ Sa đem tấm áo vò thành một cục ném trên mặt đất.

Lúc này Phác Thái Anh mới ý thức tới chính mình tựa hồ càng ngày càng bị động. Giống như từ khi vừa bắt đầu, nàng vẫn luôn thua Lạp Lệ Sa. Sớm biết như vậy vừa rồi có lẽ nàng phải bình tĩnh! Nhưng mà, thời gian đã không thể quay lại, vì vậy nàng cũng không thể quay lại vài phút trước để bịt miệng mình.

Phác Thái Anh trừng to mắt, hung ác nói: "Ngươi đừng quá đáng!" Nàng dùng hành động để thể hiện ý tứ trong câu thành ngữ "Phô trương thanh thế".

"Sao lại quá đáng? Ta rút cuộc phát hiện ra tâm ý của ngươi, vì vậy đều muốn tặng cho ngươi một đêm xuân, này sao lại nói là ta thật quá đáng." Đầu ngón tay của Lạp Lệ Sa vuốt ve ở chỗ xương quai xanh của Phác Thái Anh, "Ta cho rằng, tại giờ này khắc này, ngươi phải cảm kích ta a."

Cái trán Lạp Lệ Sa lại một lần nữa đυ.ng đυ.ng lên cái trán Phác Thái Anh, chóp mũi của nàng lại một lần nữa cọ cọ chóp mũi Phác Thái Anh, sau đó môi của nàng lại một lần nữa kề sát vào bờ môi của Phác Thái Anh. Nàng duy trì cái tư thế này trong vài giây, đây thật ra là cho Phác Thái Anh cơ hội cuối cùng để cự tuyệt.

Lạp Lệ Sa có đầy đủ kiên nhẫn. Nàng đúng là đang "Bức bách" Phác Thái Anh, cùng lúc đó, nàng cũng sẽ không bắt buộc Phác Thái Anh làm chuyện Phác Thái Anh không muốn.

Phác Thái Anh không nói gì, cũng không có động tác cái gì.

Vì vậy, Lạp Lệ Sa coi như chính mình đã nhận được cho phép. Nàng dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng hơi khép lại của Phác Thái Anh. Đây là một nụ hôn rất dùng sức, nhưng mà không thô lỗ chút nào. Tay của nàng vuốt ve cổ Phác Thái Anh, khiến cho Phác Thái Anh theo bản năng mà ngẩng đầu lên, làm cho Lạp Lệ Sa dễ dàng công thành chiếm đất hơn.

"Ngươi buông ta ra." Phác Thái Anh lẩm bẩm nói.

Lạp Lệ Sa hơi thả lỏng một chút.

Hai cánh tay Phác Thái Anh đều tự do, liền lập tức ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa, sau đó nàng chủ động đẩy sâu hơn nụ hôn này. Đến mức này, Phác Thái Anh cảm thấy bản thân nhất định phải làm cái gì đó rồi. Thua người không thể thua trận, nếu như Lạp Lệ Sa muốn chơi, vậy nàng liền cùng nàng kia hảo hảo mà chơi đùa một chút!

Nếu như Lạp Lệ Sa tự kỷ như vậy, Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa là coi trọng nàng, như vậy nàng liền triển khai trò chơi săn tâm thì sao? Dù sao nàng không chán ghét nụ hôn của Lạp Lệ Sa chút nào, thậm chí còn cảm thấy có chút hưởng thụ, như vậy cuộc săn lúc này đây nhất định là một cuộc săn thú vị nhất.

Phác Thái Anh càng dùng sức ôm lấy cái cổ thon dài của Lạp Lệ Sa, hung hăng mà hôn nàng. Thế công của nàng so với thế công của Lạp Lệ Sa càng mãnh liệt hơn.

Đây có lẽ là một nụ hôn rất duy mỹ, nhưng mà nó lại rất bạo lực.

Đây có lẽ là một nụ hôn rất dã man, nhưng mà nó lại rất phù hợp với mỹ học của Phác Thái Anh.

Khi đôi môi rời ra, Phác Thái Anh bởi vì hít thở không thông mà từng ngụm từng ngụm thở gấp, thanh âm như vậy của nàng thật là khiến người ta mê muội. Trái tim Lạp Lệ Sa đập điên cuồng, trong nháy mắt, sự tự chủ mà nàng vẫn luôn kiêu ngạo biến mất toàn bộ. Nàng căn bản khống chế không nổi bản năng từ đáy lòng dâng lên.

Tay Lạp Lệ Sa dọc theo cái yếm đi xuống. Phác Thái Anh run lên một chút.

"Đừng... Có chút nhột, đừng như vậy, có được không?" Phác Thái Anh làm nũng nói, nàng lại chủ động hôn lên khóe môi Lạp Lệ Sa một chút.

Vì vậy Lạp Lệ Sa biết rõ bây giờ Phác Thái Anh còn chưa tiếp thu được cái này, nàng dùng làm nũng che giấu sự bối rối của nàng. Đối với Phác Thái Anh mà nói, hôn cùng vuốt ve là hai chuyện khác nhau. Nàng dùng nụ hôn trở thành vũ khí của mình để đối phó Lạp Lệ Sa, vẫn còn chưa có bất kỳ chuẩn bị gì để đem thân thể mở ra.

Trong lòng Lạp Lệ Sa thở dài một hơi. Nàng phải đem Phác Thái Anh bức đến như thế nào nữa, Phác Thái Anh mới có thể hiểu mọi chuyện đây?

"Hôn thật sự dễ chịu, phải hay không?" Lạp Lệ Sa đem sự dịu dàng trong mắt mình cố ép xuống, "Làm cũng khá lắm. Như vậy, từ giờ trở đi ta cho phép ngươi yêu thích ta. Mà ta, tuy rằng ta còn chưa có bắt đầu thích ngươi, bất quá ta có thể cam đoan tầm mắt của ta sẽ không nhìn về phía người khác."

Nói thật giống như lúc này Phác Thái Anh đang thi triển mỹ nhân kế đối với nàng, đang câu dẫn nàng!

Hai thân thể mềm mại dính vào cùng nhau thật chặt. Chỉ là một nụ hôn khiến cho Phác Thái Anh cảm nhận được một loại kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ thể nghiệm qua, nhưng mà nàng lại cảm giác rất khẩn trương. Từng có người cảm thấy nàng phóng đãng, nàng cũng trước sau như một biểu hiện ra chính mình là duyệt tẫn thiên phàm (từng đi khắp đó đây, trải đời phong phú), chỉ là việc này không ảnh hưởng đến chuyện nàng thiết lập cho mình một cái giới hạn, ngoài giới hạn này, vô luận làm cái gì cũng có thể, bên trong giới hạn này, nàng lại bảo thủ đến giống như không phải là chính nàng.

Phác Thái Anh là một người rất mâu thuẫn. Nàng càng chân thành, nàng lại càng dối trá. Nàng càng khoái nhạc, nàng lại càng trống rỗng. Nàng không có cảm giác an toàn.

Không biết vì cái gì, hoàn toàn không biết vì cái gì, Phác Thái Anh đột nhiên cảm thấy chóp mũi cay cay, thế nhưng lại rơi nước mắt. Cho dù Lạp Lệ Sa có hiểu rõ Phác Thái Anh đến đâu đi nữa, nhưng lúc này ngay cả bản thân Phác Thái Anh cũng không rõ vì sao nàng muốn khóc, Lạp Lệ Sa lại càng không rõ. Nàng hôn tới nước mắt của Phác Thái Anh.

Đây là lần thứ hai. Khóc không ra tiếng, chỉ có nước mắt. Đây là lần thứ hai Phác Thái Anh rơi xuống giọt nước mắt chân thật ở trước mặt Lạp Lệ Sa.

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Vì sao không tỏ tình? Có một độc giả đã để lại bình luận cực kỳ tốt: Hoàng hậu không có cách nào thổ lộ, nếu nàng thực bình dị mà thổ lộ, bệnh trung nhị của Phác meo meo nhất định sẽ phát tác hơn nữa còn ngạo kiều. Còn tiểu bằng hữu Phác Thái Anh, nàng hình như chưa ý thức được mình thích Lạp đồng học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro