Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phác Thái Anh tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm trong lòng Lạp Lệ Sa.

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, trong đầu nàng cũng không suy nghĩ được quá nhiều thứ, vì vậy nàng không cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng.

Ôm Lạp Lệ Sa cùng ôm gối đầu, đây là hai loại cảm giác khác biệt. Đối với Phác Thái Anh mà nói, từ khi ở trung học, sau khi bắt đầu phân phòng ngủ với mẹ, đã thật lâu nàng chưa từng trải qua loại chuyện này. Bóng tối lui tán, nắng sớm đến, mà nàng tỉnh lại ở trong lòng một người khác.

Thân thể Lạp Lệ Sa rất mềm mại. Tính cách của nàng là băng sơn, nhưng mà trong lòng ngực của nàng lại ấm áp như thế.

Phác Thái Anh không nghĩ quá nhiều, thầm muốn tiếp tục ngủ. Nàng vẫn luôn có thói quen nằm trên giường, đây có lẽ là bản năng của loài mèo trong nàng. Đều muốn ngủ, vậy ngủ tiếp a, lúc nhận được thỏa mãn nhu cầu là lúc Phác Thái Anh ngoan ngoãn nhất. Một thân châm sắc nhọn của nàng dường như đều được thu lại.

Phác Thái Anh nhịn không được vùi mặt mình sâu hơn một chút. Nhàn nhạt lãnh hương hoa mơ vây quanh bao bọc cả người nàng.

Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh vào trong lòng của mình. Trời đã sáng rồi, nhưng mà lúc này Lạp Lệ Sa rất buồn ngủ, bởi vì đêm qua nàng cũng không ngủ ngon giấc. Phác Thái Anh khóc mệt, tựa như một con thú con vô tâm vô phế mà ngủ mất. Kết quả, Lạp Lệ Sa lại trợn tròn mắt nhìn trần nhà.

Hai người tiếp tục ngủ. Tay cùng tay quấn lấy nhau, chân cùng chân quấn lấy nhau, giữa hai người chặt chẽ không thể tách rời.

Giống như là hai người thân mật nhất trên thế gian này. Không, các nàng vốn nên là hai người thân mật nhất trên thế gian này.

Bất quá, các nàng cũng không thể tiếp tục ngủ quá lâu. Bởi vì, các nàng còn phải đi khóc thương cho Kiền Khánh đế.

Xem chừng thời gian không thể chậm trễ nữa rồi, Bình Quả nhẹ chân nhẹ tay mà đi vào gian phòng. Vị Đại cung nữ có năng lực làm việc coi như không tệ này tận lực bỏ qua những quần áo tứ tán trên mặt đất kia, sau đó đi đến bên giường gọi các chủ tử rời giường. Bình Quả căn bản không dám ngẩng đầu nhìn, con mắt chỉ nhìn chằm chằm trên mặt đất.

Lạp Lệ Sa thanh tỉnh đầu tiên. Nàng lạnh nhạt nói một câu "Đã biết", Bình Quả liền như trút được gánh nặng mà đi đến một bên chờ đợi. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của nàng đều không có nhìn về phía giường. Bất quá, Bình Quả có thể biết cách khống chế đôi mắt của bản thân, nhưng nàng không có cách nào đem lỗ tai của mình đóng lại.

Lạp Lệ Sa dùng đầu ngón tay gõ gõ cái mũi của Phác Thái Anh, thanh âm rất nhẹ nói: "Rời giường."

Phác Thái Anh trở mình, giấu kỹ cái mũi của mình.

Lạp Lệ Sa lại sờ lên vành tai của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh vùi đầu mình dưới cánh tay, đem lỗ tai của mình giấu kỹ.

Lạp Lệ Sa thở dài một hơi, nói: "Còn nhớ những lời tối hôm qua của chúng ta không? Ta cảm thấy ngươi sắp thắng rồi, bởi vì ta bỗng nhiên phát hiện ra ngươi thật sự rất đáng yêu, giống như là lại một lần nữa làm quen với ngươi vậy. Cho nên, ta cảm thấy bản thân đã có chút thích ngươi rồi, Phác Thái Anh."

Lời này nàng nói rất chân thành. Nhưng mà càng chân thành, lại càng dễ bị Phác Thái Anh xem là lời nói đùa.

Phác Thái Anh từ bỏ chống cự, chậm rãi mà ngồi dậy. Nàng gật đầu một cái qua loa, híp mắt nói: "Hảo hảo, vậy ngươi nhanh chóng lại một lần nữa làm quen ta mấy lần a, nhanh chóng tăng mức độ hảo cảm đối với ta thành trăm phần trăm. Đáng chết, rời giường sớm như vậy làm cái gì!"

Đã không còn sớm, theo như lời của Bình Quả.

Tướng ngủ của Phác Thái Anh không tốt lắm, sau khi ngủ say nàng là người phi thường bá đạo, thích lăn qua lăn lại trên giường. Bởi vậy, khi vừa mới tỉnh lại thì quần áo của nàng thường thường sẽ mất trật tự. Ánh sáng bên ngoài đã xuyên vào trong phòng, Lạp Lệ Sa nhìn hoạt sắc sinh hương trước mắt, lập tức triệt để thanh tỉnh.

"Xem ra ta chỉ có thể ăn ngay nói thật, kỳ thật ta..."

"Kỳ thật ngươi đã rất yêu thích ta a? Được rồi, ta biết rồi. Ngươi nhanh giúp ta mặc quần áo vào a." Phác Thái Anh hữu khí vô lực nói. Nàng vẫn như cũ đem lời nói của Lạp Lệ Sa trở thành lời nói đùa. Nàng cảm thấy nếu như bản thân đem lời nói của Lạp Lệ Sa cho là thật, Lạp Lệ Sa sẽ cười nhạo nàng.

Bình Quả chờ đợi Hoàng hậu hạ lệnh. Nàng có thể hầu hạ Thục phi mặc quần áo. Nhưng mà, Hoàng hậu lại không nói một câu.

Lạp Lệ Sa giúp Phác Thái Anh đem cái dây yếm trên lưng buộc lại, sau đó hướng bên giường nhìn lại, chỗ đó có để một cái khay, trên khay có quần áo sạch của hai người. Lạp Lệ Sa liền lấy một cái áo nhỏ, lại mặc vào cho Phác Thái Anh. Phác Thái Anh thủy chung luôn nhắm mắt. Nàng đã sắp lại ngủ thϊếp đi rồi.

Thẳng cho đến lúc rửa mặt, Phác Thái Anh mới rốt cuộc không còn buồn ngủ nữa. Nàng híp đôi mắt xinh đẹp lại nhìn Lạp Lệ Sa.

"Muốn hỏi cái gì?" Lạp Lệ Sa bình tĩnh hỏi. Nàng ước chừng đã đoán được Phác Thái Anh muốn hỏi cái gì rồi.

Phác Thái Anh cắn cắn bờ môi, có chút không cam lòng nói: "Đài Nguyên Gia..."

"Chuyện ngươi nói Đại hoàng tử phát thề trước linh cữu của Hoàng thượng, vì sao cuối cùng lại do Đài Nguyên Gia báo đến Diên Xuân các? Người của ngươi đâu?" Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng mà nhìn Phác Thái Anh một cái. Bởi vì muốn giữ đạo hiếu, trang phục lúc này của Phác Thái Anh thanh lịch hơn bình thường rất nhiều, nhìn qua có vài phần điềm đạm đáng yêu.

Phác Thái Anh trợn trắng cả mắt, đúng lý hợp tình nói: "Bởi vì Đài Nguyên Gia càng hữu dụng a."

"Ta cũng cảm thấy như vậy." Lạp Lệ Sa dời đi đề tài rất nhanh, "Nhanh chóng ăn sáng đi, chuyện trong mấy ngày nay thật sự là nhiều lắm."

Phác Thái Anh sửng sốt một chút, mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh cảm thấy Đài Nguyên Gia người này hữu dụng, cho nên đem một ít chuyện giao phó cho Đài Nguyên Gia, mà Lạp Lệ Sa cũng cảm thấy như vậy, Lạp Lệ Sa đồng dạng cảm thấy Đài Nguyên Gia rất hữu dụng, vì vậy cũng đem một ít chuyện giao cho Đài Nguyên Gia.

Nói trắng ra là, trong cảm nhận của các nàng, Đài Nguyên Gia chỉ là một chú ngựa có cấp bậc tương đối cao mà thôi.

A, cùng lúc đó, Phác Thái Anh có thể kính trọng cách làm người của Đài Nguyên Gia, mà Lạp Lệ Sa có thể thưởng thức năng lực của hắn.

Nhưng chỉ là như vậy.

Phác Thái Anh triệt để yên lòng.

Điểm tâm được chuẩn bị dựa theo khẩu vị của Phác Thái Anh. Phần của Lạp Lệ Sa và của Phác Thái Anh giống nhau như đúc.

Trong nội tâm Phác Thái Anh còn nhớ buổi tối hôm qua chính mình mất mặt ở chỗ của Lạp Lệ Sa, nhưng mà ban đêm mất mặt thì đương nhiên phải tìm lại vào ban đêm về, giờ phút này là ban ngày, nàng không nghĩ lại làm loạn ra chuyện gì để cho cung nhân hầu hạ chung quanh chê cười. Vì vậy, Phác Thái Anh vừa dùng điểm tâm, vừa đề cập đến một chuyện đứng đắn, hỏi: "Ngươi đã nghĩ ra muốn chọn ai chưa?" Chuyện nàng hỏi lúc này đương nhiên là chọn người làm tân hoàng rồi.

"Là ai đều không quan trọng." Lạp Lệ Sa nói.

Đại hoàng tử đã bị loại trừ ra khỏi quyền kế thừa, trong các Hoàng tử còn lại, vô luận chọn ai, đối với Lạp Lệ Sa mà nói đều không có ảnh hưởng gì.

Phác Thái Anh nhíu mày.

"Bất quá, nếu quả thật có thể để ta làm lựa chọn, ta cảm thấy tiểu Tứ cũng không sai." Lạp Lệ Sa còn nói.

Phác Thái Anh không quá hiểu rõ ý tưởng của Lạp Lệ Sa, hỏi: "Bởi vì lúc trước mẫu thân của hắn đã từng ngươi hầu hạ?" Mẫu thân của Tứ Hoàng tử Uông quý nhân chính là Đông Chi lúc trước. Nhưng mà, Phác Thái Anh đặc biệt không thích Đông Chi. Trên người Đông Chi, Phác Thái Anh đã nhận ra dã tâm bừng bừng của nàng.

"Cũng không phải. Chỉ là bởi vì từng có một Thái y nói với ta, sợ rằng ngày sau Tứ Hoàng tử có trở ngại trong việc có con nối dõi." Lạp Lệ Sa nói.

Khi Uông quý nhân có thai Tứ hoàng tử, bị ngã một cái trong hoa viên, bởi vậy Tứ Hoàng tử là sinh non. Sau khi sinh tuy rằng Tứ Hoàng tử vẫn luôn bình an, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra bệnh nặng gì, nhưng mà thân thể của hắn lại thật sự không thể nói là rất khỏe mạnh. Thí dụ như, hắn không thể ăn đồ ngọt, chỉ cần hơi ăn một chút đồ ngọt, liền sẽ ho khan kịch liệt. Lại nói thí dụ như, trời sinh hắn liền sợ lạnh hơn so với người bình thường, vóc dáng phát triển cũng chậm hơn một chút.

Đương nhiên, trong mắt rất nhiều người, tình huống như Tứ Hoàng tử căn bản cũng không phải là vấn đề. Bởi vì, hoàng gia cho đến giờ cũng không thiếu thuốc bổ cho hắn.

Lúc này Lạp Lệ Sa muốn lập một tân hoàng làm bia đỡ đạn. Nếu như tân hoàng này thủy chung không thể sinh hài tử, như vậy ngày sau khi Lạp Lệ Sa phế bỏ ngôi vị Hoàng đế của hắn, cũng liền dễ dàng hơn rất nhiều. Nếu không, dù cho nàng phế đi một vị Hoàng đế, cũng sẽ có đám người bảo vệ Hoàng phái ngoan cố muốn ủng hộ nhi tử của Hoàng đế.

"Nếu như Tứ Hoàng tử đăng cơ, trên tay ta có thể ít nhuốm máu một chút." Lạp Lệ Sa lạnh nhạt nói. Kỳ thật, coi như là những Hoàng tử khác đăng cơ, cho dù bọn họ có thể sinh con bình thường, chỉ là nếu như Lạp Lệ Sa không cho phép bọn họ sinh con, ngày sau bọn họ cũng không thể sinh con. Chuyện trong hậu cung quá loạn, Lạp Lệ Sa không cần tự mình động thủ, chỉ cần châm ngòi cái này, lại xúi giục cái kia, trong nội cung sẽ không có hài tử có thể lớn lên.

Chẳng qua là, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Lạp Lệ Sa thật sự không muốn làm những chuyện này. Nàng phi thường chán ghét những thứ này.

Bất quá, nếu quả thật đến lúc cần Lạp Lệ Sa động thủ, nàng cũng có thể khiến cho lòng của mình trở nên lạnh lẽo, nàng sẽ không do dự nhiều hơn. Tất cả vì lợi ích lớn hơn, cho nên có thể nàng không còn là một người tốt; tất cả vì càng nhiều tự do, cho nên nàng sẽ không trở thành một người tốt.

Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi đã nghĩ như vậy, vậy chuyện này chúng ta liền không cần nhúng tay vào. Làm nhiều nhiều sai, lúc này khẳng định có rất nhiều người đang quan sát chúng ta. Bọn hắn lựa chọn ai, như vậy ngươi liền đỡ tay người đó, đưa hắn ngồi lên long ỷ a."

"Ân. Cho nên, chúng ta vẫn là suy nghĩ một chút lý do để từ chối dời cung a?" Lạp Lệ Sa đã ăn no rồi, liền buông đũa xuống.

Kiền Khánh đế chết rồi, chờ sau khi hắn chôn cất vào Hoàng lăng, thê thϊếp của hắn cũng cần phải được an bài. Một ít nữ nhân có thể phải đi xuất gia, một ít nữ nhân có thân phận cao một chút thì có thể tiếp tục ở trong nội cung. Bất quá, các nàng phải nhường lại cung điện lúc này của mình, đến ở trong cung điện vắng vẻ hơn.

"Ngươi nơi này còn không phải đơn giản rồi sao? Ngươi vốn nên đến Từ Ninh cung, bất quá, hôm nay chỗ đó còn Thái hậu, ngươi liền hoàn toàn có thể giương lá cờ hiếu thuận với trưởng bối, nói không đành lòng đề Thái hậu chịu sự mệt mỏi khi dời cung, vì vậy ngươi cứ tiếp tục ở trong Chiêu Dương điện." Phác Thái Anh cũng không cảm thấy đây là một vấn đề đáng cân nhắc, "Về phần ta... ta luôn quyết tâm đối nghịch với ngươi, ngươi không có dời cung, ai dám bảo ta dời cung?"

Tân hoàng vẫn là một hài tử, như thế nào thì hậu cung của hắn cũng phải mười năm sau mới có thể thành lập đi? Phác Thái Anh không dời cung cũng không có ảnh hưởng gì.

Lạp Lệ Sa vỗ tay nói: "Rất cơ trí, vậy chúng ta cứ làm như vậy a."

"Này!" Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa vỗ tay là một loại châm chọc đối với nàng. Chuyện đơn giản như vậy còn đáng để khen ngợi sao?

"Ta là thật lòng thật dạ muốn khen ngợi ngươi." Lạp Lệ Sa đứng lên. Nàng đi đến bên người Phác Thái Anh, lau đi một hạt vừng trên khóe miệng Phác Thái Anh, nói: "Cảm tạ sự cơ trí của ngươi, vì vậy về sau ta vẫn có thể dùng mật đạo đi gặp ngươi. Chắc hẳn đời sống về đêm của chúng ta sẽ phi thường đặc sắc a?"

Bình Quả cảm thấy vành tai của bản thân không nên dài ra. Nàng quả nhiên đã biết quá nhiều chuyện a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro