Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh nhìn thật nhiều tấu chương trong tay Lạp Lệ Sa, hỏi: "Thế nào, gần đây rất nhiều chuyện sao?"

"Coi như cũng tạm a, đều là chút ít việc nhỏ không quan trọng." Lạp Lệ Sa nói. Bây giờ quyền lực về mặt danh nghĩa là thuộc về Hoàng đế, trên thực tế chính vụ lại do nội các và Lạp Lệ Sa cùng nhau xử lý. Lạp Lệ Sa biểu hiện ra phi thường vô hại, về mặt đại sự chỉ "Tuân theo cựu lệ", chỉ phát biểu cái nhìn của mình về những việc nhỏ.

Những chuyện nhỏ nhặt này đều quá mức rườm rà, nhưng mà Lạp Lệ Sa lại không thể vứt bỏ mặc kệ. Bởi vì, nếu như nàng không thể hiện ra năng lực của mình từ những chuyện nhỏ nhặt này, như vậy nàng sẽ từ từ mất đi quyền đưa ra ý kiến. Dù Thái hậu có thể buông rèm chấp chính, chỉ là lời nói có thể có trọng lượng hay không lại phải dựa vào khả năng nắm bắt cơ hội.

Phác Thái Anh thuận tay cầm lấy một vài tấu chương mở ra, thấy trên đó xác thực không có viết đại sự gì, liền đem tấu chương ném trở về.

Lạp Lệ Sa cầm những tấu chương đó lại, sau đó dùng bút lông chấm mực nước, vẽ vòng tròn trên tấu chương. Nàng dùng cái bút lông khác vẽ vòng tròn trên mặt Phác Thái Anh, nói: "Nếu ngươi rảnh rỗi nhàm chán, ta đem cung vụ đều giao cho ngươi quản? Gần đây có người không thành thật rồi."

"Mặc kệ! Thật vất vả mới có được thời gian để ngủ nướng, ta không cần tự tìm vất vả cho mình." Phác Thái Anh không cần nghĩ ngợi nói.

Trong lòng Lạp Lệ Sa biết rõ, nếu như lúc này các nàng gặp phải một phiền toái lớn, cần Phác Thái Anh làm gì, Phác Thái Anh nhất định sẽ không chút do dự đứng ra cán đáng. Bởi vì Phác Thái Anh là một người rất thích thử thách. Cùng lúc đó, nàng cũng không có kiên nhẫn với những chuyện đơn giản mang tính chất lặp đi lặp lại. Khi còn là học sinh, Phác Thái Anh chính là như vậy, làm bài tập chỉ làm những phần khó, phần đơn giản liền trực tiếp sao chép đáp án của người khác.

"Kỳ thật năng lực của Bình Quả các nàng cũng không tệ, ngươi không muốn quản, các nàng cũng có thể quản tốt." Lạp Lệ Sa mỉm cười nói, "Bất quá, thân phận các nàng như vậy, không thể trở thành người quyết định cuối cùng. Nói cách khác, sau khi các nàng xử lý xong sự tình, còn phải đến trước mặt ta báo cáo."

Nhưng là, trong tay Lạp Lệ Sa đã có rất nhiều chuyện rồi. Dù cho kia đều là những việc nhỏ, chỉ là việc vặt cũng có thể hao tổn không ít tâm tình của nàng.

"Được rồi được rồi, vậy về sau ngươi để cho các nàng tới tìm ta a." Phác Thái Anh lại lấy một miếng bánh nhân đậu xanh nhét vào trong miệng. Nàng cầm lấy cuốn sách mình để ở một bên, lại nằm xuống, tiếp tục gác đầu lên đùi Lạp Lệ Sa. Nàng đem quyển sách mở ra đặt ở trên mặt của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt, sau đó liền lấy cái tư thế nằm kia, từ một góc độ bí mật, nhìn khuôn mặt của Lạp Lệ Sa.

Mỹ nhân chân chính đối đầu với sự kiểm nghiệm ở các loại góc độ! Mặc kệ từ góc độ nào, giá trị nhan sắc của Lạp Lệ Sa đều rất ổn định. (Đẹp không góc chết)

"Vậy còn chuyện trên triều đình? Ngươi sẽ không quản sao?" Lạp Lệ Sa lại hỏi.

"Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước a!" Trong miệng Phác Thái Anh còn đang nhai bánh ngọt, bởi vậy thanh âm nghe ra mơ hồ không rõ, "Ta đã giúp ngươi tiếp quản một chút cung vụ, cái này là đang giúp ngươi giảm bớt gánh nặng rồi. Kết quả ngươi còn muốn đem chuyện trên triều đình cột cho ta? Tuy rằng ta biết mình rất có bản lĩnh, nhưng lẽ nào ngươi thật sự đành lòng để cho ta ngày đêm vất vả? Không bằng như vậy, chờ đến khi gặp chuyện gì thật sự không dễ giải quyết, ngươi lại tìm ta đi."

"Ngày đêm vất vả? Không có đi?"

"Này! Ngươi thật đen tối a!"

"Ta làm sao?"

"Ngươi đừng giả ngốc! Ngươi dám nói vừa rồi ngươi thật sự không có ý nghĩ đen tối nào trong đầu sao?"

...

Giữa trưa nhiệt độ vừa đúng, Phác Thái Anh sai người đặt một cái ghế nằm trong sân. Trên mặt ghế phủ lên một cái đệm mềm mại thoải mái dễ chịu, Phác Thái Anh nằm ở trên đó, ánh mặt trời chiếu lên trên người của nàng, làm cho nàng cảm thấy buồn ngủ. Nàng rất thích phơi nắng. Kỳ thật nàng cũng rất dễ nuôi. Chỉ cần có thể thỏa mãn sở thích đồ ngọt của nàng, như vậy trên cơ bản nàng không kén ăn; chỉ cần có thể cho nàng một chút ánh mặt trời, như vậy nàng có thể nhanh chóng đem tâm tình điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.

Từ sau khi tiểu Hoàng đế chính thức đăng cơ, trong hoàng cung liền giải trừ lệnh cấm, Đài Nguyên Gia liền dẫn người của hắn lui ra khỏi nội cung.

Phác Thái Anh thừa cơ đem đám cung nhân trong Hoa Dương cung đều tỉ mỉ thanh lọc một lần, đám gian tế vốn được nàng nuôi làm thú vui toàn bộ bị nàng đá ra ngoài, người bổ sung đến đều là người một nhà. Bây giờ Hoa Dương cung vả Chiêu Dương điện giống nhau, cũng là bền chắc như thép rồi. Cho nên, bất kể là ban ngày Phác Thái Anh thông qua mật đạo đến Chiêu Dương điện, hay là buổi tối Lạp Lệ Sa thông qua mật đạo đi Hoa Dương cung, bí mật của các nàng sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện.

Cho nên, lúc này Phác Thái Anh đang nằm ở tiểu hoa viên trong hậu viện Chiêu Dương điện phơi nắng.

Khi Tác Ni tìm đến hậu viện bẩm báo cung vụ cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh híp mắt, dường như sắp muốn ngủ rồi. Tác Ni nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đành phải đưa cho Khả Nhạc một ánh mắt cầu trợ. Khả Nhạc trước dùng dáng tươi cười trấn an Tác Ni, mới nhỏ giọng nói: "Nương nương, Tác Ni đến rồi."

Phác Thái Anh lập tức mở mắt, nói: "Đến đây đi. Ngươi cũng kéo cái ghế đến, ngồi bên cạnh ta từ từ nói."

Phong cách xử sự của Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh là hoàn toàn trái ngược. Lạp Lệ Sa là một người trật tự rõ ràng, hơn nữa nàng không thích khi thuộc hạ bẩm báo công vụ đưa ra quá nhiều ý kiến chủ quan. Phác Thái Anh lại là một người thích đem chi tiết làm "Mơ hồ", hơn nữa nàng thích uỷ quyền trên phạm vi lớn. Khi Tác Ni nói xong một việc, Lạp Lệ Sa sẽ nói với nàng "Sau đó ngươi phải làm như thế nào", mà Phác Thái Anh sẽ hỏi nàng "Ngươi định làm gì".

Tác Ni còn không quá thích ứng. Không, phải nói nàng hoàn toàn không có cách nào thích ứng.

"Đúng vậy, ngươi liền dựa theo ý nghĩ của ngươi mà xử lý a." Khi Tác Ni lại báo cáo xong một việc khác, Phác Thái Anh vẫn là nói một câu như vậy.

Trong toàn bộ quá trình báo cáo, trên cơ bản Phác Thái Anh chỉ lặp lại ba câu nói "Chuyện gì", "Ngươi thấy thế nào", "Được, ngươi xem đó mà làm". Tác Ni đương nhiên không hoài nghi năng lực của Phác Thái Anh, nhưng nàng càng ngày càng cảm thấy trong lòng không chắc chắn. Thục Thái phi không phải là mệt mỏi muốn ngủ đi?

Sớm biết như vậy không nên đến báo cáo công tác vào thời điểm này. Nhìn Phác Thái Anh dần dần nheo con mắt lại, Tác Ni nghĩ như vậy.

Tiếng hít thở của Phác Thái Anh cũng dần dần biến nhẹ. Gương mặt của nàng dưới ánh mặt trời càng thêm trắng nõn. Lúc này nếu có một người nhìn nàng, như vậy người này nhất định sẽ không nỡ chớp mắt. Bởi vì, mọi người sẽ sinh ra một loại ảo giác, chính là một động tác trong chớp mắt đều có lẽ sẽ quấy nhiễu nàng.

Tác Ni nói nói, thanh âm liền tự động nhỏ lại.

Phác Thái Anh chỉ có thể mắt mở ra, lại nhìn thoáng qua Tác Ni, nói: "Làm sao vậy? Sao không tiếp tục nói đi."

"A, cái kia... Uông Thái quý nhân tựa hồ có ý mua chuộc người bên cạnh Hoàng thượng." Tác Ni vội vàng nói. Uông Thái quý nhân chính là thân mẫu của Tiểu Hoàng đế. Bất quá, tiểu Hoàng đế đã bị Lạp Lệ Sa cho làm người thừa tự trở thành trưởng tử, vì vậy danh phận mẫu tử giữa Uông Thái quý nhân và tiểu Hoàng đế liền không tồn tại.

Cũng bởi vì tiểu Hoàng đế đã bị cho làm người thừa tự, cho nên Uông Thái quý nhân cũng chưa có tư cách thụ phong Thái hậu.

"Vậy ngươi thấy thế nào?" Phác Thái Anh vẫn là nói những lời này.

Tác Ni suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này không thể do Chiêu Dương điện chúng ta ra mặt xử lý, không bằng chúng ta giúp Uông Thái quý nhân một tay, để nàng trực tiếp cầm chuôi đưa tới trước mặt triều thần đi..." Nếu như người trong Chiêu Dương điện đứng ra áp chế Uông Thái quý nhân, dù chuyện này đúng là Uông Thái quý nhân không đúng, ai kêu nàng dám vươn tay đến trước mặt Hoàng thượng, nhưng mà bởi vì người đoạt được lợi ích lớn nhất trong đó là Lạp Lệ Sa, vì vậy nhất định sẽ có người nghi ngờ là Lạp Lệ Sa đang thúc đẩy toàn bộ sự tình phát triển, cho rằng Lạp Lệ Sa cố ý dùng loại phương thức này triệt để tiêu trừ lực ảnh hưởng của thân mẫu Hoàng đế.

Lúc này Phác Thái Anh cũng không nói những lời như "Được, ngươi xem đó mà làm", nàng cười nói: "Chúng ta xác thực phải giúp nàng một tay, bất quá không phải loại như ngươi nói, là phải thật sự trợ giúp nàng. Ngươi đem dấu vết nàng xuất thủ đều hủy đi, để cho nàng thuận lợi gieo xuống một quả đinh tử (nằm vùng) ở trước mặt Hoàng đế đi."

Ở trước mặt tiểu Hoàng đế Uông Thái quý nhân đã có người của mình, nàng có thể ảnh hưởng đến Tiểu Hoàng đế rồi, đây đối với Lạp Lệ Sa mà nói là bất lợi.

Bất quá, hôm nay Tác Ni đã rất tín nhiệm Phác Thái Anh, hơn nữa có khi mặc dù Phác Thái Anh sẽ làm một chút chuyện ngoài dự đoán, nhưng xác thực nàng chưa từng gây ra cục diện gì không thể dọn dẹp, vì vậy Tác Ni vẫn là ghi nhớ căn dặn của Phác Thái Anh, dựa theo ý của nàng nói mà làm.

Tâm tình Phác Thái Anh tốt, liền nguyện ý nói nhiều vài câu, nói: "Nếu như nàng chủ động nhảy ra, ta há có đạo lý không cần sao? Bây giờ Hoàng đế tuổi còn nhỏ, ngày sau sẽ không thiếu có chút thời điểm không hiểu chuyện. Khi hắn phạm sai lầm, nếu như không phải Thái hậu dạy bảo không tốt, vậy là lỗi của ai đây?"

Tác Ni lập tức đã hiểu.

Lạp Thái hậu đối với tiểu Hoàng đế tận tâm tận lực, tất nhiên sẽ không để người phía dưới dạy hư tiểu Hoàng đế. Nhưng là, Lạp Lệ Sa cũng sẽ không để tiểu Hoàng đế ngồi quá yên ổn trên ngôi vị Hoàng đế này, như vậy tiểu Hoàng đế tất yếu phải phạm một chút sai lầm trí mạng. Nếu như Thái hậu là hoàn toàn không có tư tâm, vậy tiểu Hoàng đế lại học được điều xấu từ đâu? Bản thân tiểu Hoàng đế sẽ không làm sai, như vậy là ai sắp xếp tiểu nhân gian nịnh ở bên cạnh Hoàng đế dạy hư hắn?

Lúc này Uông Thái quý nhân đứng ra, như vậy sự tình ngày sau đương nhiên là do Uông Thái quý nhân gánh lấy.

Có thể là bởi vì tầm mắt của nàng quá nhỏ, cũng có thể là bởi vì nàng vô cùng cưng chiều Hoàng đế, lại hoặc là nàng muốn có được hảo cảm của Hoàng đế vì vậy luôn theo Hoàng đế... Mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại là thái giám nằm vùng cho Uông Thái quý nhân dung túng Hoàng đế bỏ bê việc học, làm hỏng thân thể.

"Nếu như từ đó về sau Hoàng thượng thật sự vì chịu sự xúi giục mà không vừa lòng với Thái hậu, vậy càng có ý tứ. Nếu như hắn chủ động làm người xấu, Thái hậu tất nhiên chính là người tốt rồi." Phác Thái Anh cười nói, "Ta thật sự là ước gì hắn nhanh chóng lớn lên đối đầu với chúng ta. Người tìm đường chết sẽ chết nhanh hơn."

Nếu như tiểu Hoàng đế không tự tìm đường chết, các nàng liền không có ý định gϊếŧ hắn a.

Nhưng mà, trong vài năm tiếp theo khi thế lực của các nàng nhanh chóng phát triển lớn mạnh, sớm muộn có một ngày các nàng phải đối đầu với tiểu Hoàng đế.

Cho nên, vẫn là hắn tự tìm đườngchết thì tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro