Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lạp Lệ Sa đến, Phác Thái Anh đang tựa ở trên giường bện dây.

Thời đại không có điện chiếu sáng thật sự rất bất tiện, trước kia Phác Thái Anh còn có thể mượn ánh nến thức đêm xem truyện, bất quá Lạp Lệ Sa cảm thấy loại hành vi này của nàng làm tổn thương mắt quá lớn, nói nàng rất nhiều lần. Bây giờ Phác Thái Anh cũng không làm những chuyện ảnh hưởng đến mắt vào buổi tối nữa.

Bện dây liền vừa đúng.

Ngón tay thon dài của Phác Thái Anh luồn qua giữa những sợi dây. Bởi vì nàng đang bện những nút thắt rất quen thuộc, cho nên nàng hoàn toàn có thể làm rất thoải mái, đôi mắt không cần nhìn chằm chằm vào tay mình, lại có thể bện ra những nút thắt rất đẹp mắt. Nàng coi chuyện này như chuyện để gϊếŧ thời gian.

Lạp Lệ Sa đi đến bên giường cởϊ qυầи áo ra, Phác Thái Anh chủ động nhích vào trong một chút. Nàng tiện tay cầm lấy cái nút thắt đã kết được một nữa ở khung giường lên, nói: "Hôm nay Hiền phi bên kia đưa hộp điểm tâm tới đây. Ta nghĩ chuyện này không phải là chủ ý của nàng, đoán chừng là ý của Tạ gia."

"Không cần để ý tới bọn hắn." Lạp Lệ Sa cảm thấy những chuyện này đều là việc nhỏ, "Bọn hắn cũng chỉ biết luồn cúi những con đường nhỏ như thế này thôi."

"Ta vốn không định để ý, còn cần ngươi nói sao!" Phác Thái Anh nhếch miệng. Tiểu Hoàng tử ở chỗ của Phác Thái Anh thật sự không có cảm giác tồn tại, vì vậy nàng luôn có loại cảm giác "Chính mình vẫn là Thục phi, Lạp Lệ Sa vẫn là Hoàng hậu", vì vậy khi nói đến Hiền Thái phi cũng theo bản năng gọi nàng là "Hiền phi".

"Hảo hảo hảo, Cho dù bọn hắn muốn đùa giỡn với ngươi, bọn hắn đều còn chưa đủ tư cách." Lạp Lệ Sa lên giường. Nàng trực tiếp buông rèm xuống. Vì vậy Khả Nhạc và Tuyết Bích đang đứng hầu hạ ở một bên liền vội vàng thổi tắt ánh nến bên cạnh giường lớn, chỉ để lại mấy cây nến trong góc kia.

Đôi mắt Phác Thái Anh còn chưa quen bóng tối đột ngột kéo đến, nàng nhìn không thấy gì cả, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của Lạp Lệ Sa đang nhanh chóng tới gần.

Phác Thái Anh liền lấy tư thế ngồi dựa vào đầu giường nhanh chóng trượt xuống, đợi đến lúc Lạp Lệ Sa nằm xuống, Phác Thái Anh đã chui vào trong chăn, sau đó đem chăn che lên toàn bộ cơ thể. Nàng vẫn luôn kéo chăn đến tận dưới cái mũi, sau đó hai cánh tay theo bản năng mà nắm chặt lấy mép chăn, nói: "Ta muốn khuếch đại Thiên Hương hội. Chỉ lôi kéo đám Thái phi trong nội cung vui chơi đã không có ý nghĩa, ta muốn triệu tập càng nhiều tiểu đồng bọn hơn nữa."

"Ngươi muốn đem đám mệnh phụ bên ngoài kéo vào sao?" Lạp Lệ Sa hỏi. Chỗ nàng ngủ bây giờ là chỗ Phác Thái Anh vừa mới dựa lúc nãy, bởi vậy nơi này đã được nhiệt độ cơ thể của Phác Thái Anh làm cho rất ấm áp. Vì vậy hơi lạnh vươn theo khi Lạp Lệ Sa đi lại trong mật đạo liền triệt để tiêu tán.

Trong lòng Phác Thái Anh sắp xếp ngôn ngữ một chút, nói: "... Đúng vậy a, mọi người định kỳ tụ hội lại cùng nhau, sau đó tán gẫu về thời tiết và ẩm thực, tâm sự cách bảo dưỡng của các nữ nhân ở những độ tuổi khác nhau, lại tán gẫu trò chuyện xem nữ nhân làm như thế nào để càng yêu chính mình, nghĩ đến sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với chuyện này a? Làm đẹp quả nhiên là chuyện tương đối có ý nghĩa a!" Còn chuyện làm thế nào có thể thăm dò được chuyện cần thiết trong khi tán gẫu, đó là bản lĩnh của Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa cũng không có ý kiến gì đối với chuyện này, chẳng qua là hỏi: "Vậy cần ta làm cái gì đây?"

"Dùng danh nghĩa Thái hậu thiết lập một Nữ học, thế nào? Nữ học này trên danh nghĩa là bồi dưỡng quý nữ, chương trình dạy học đơn giản chính là cầm kỳ thi họa cùng lễ nghi quy củ, nhưng kỳ thật cái chúng ta chân chính muốn dạy cho các nàng chính là tự tôn tự trọng cùng tự lập tự mình cố gắng." Phác Thái Anh một khi nói tới đề tài này, cả người đều trở nên hưng phấn, "Thiên Hương hội đem mệnh phụ bên ngoài tụ họp lại cùng một chỗ, các nàng là đương gia chủ mẫu; Nữ học đem các tiểu cô nương chờ gả tụ họp lại cùng một chỗ, các nàng là đương gia chủ mẫu tương lai. Nếu như chúng ta có thể ảnh hưởng đến hai thế hệ này, các nàng sẽ đem loại lực ảnh hưởng này tiếp tục khuếch tán xuống."

Rất nhiều thứ đều là thế hệ trước truyền lại cho thế hệ sau, nữ nhân thế hệ trước có địa vị cao, nữ nhân thế hệ sau cũng sẽ theo đó mà được đề cao.

Có một câu nói như thế này, kho lẫm đầy rồi mới biết tiết lễ, cơm áo đủ rồi mới biết vinh nhục. Sức sản xuất của xã hội lúc này quá thấp, dù cho địa vị của nữ nhân tầng dưới chót cũng không cao hơn nam nhân, chỉ là nếu như quả phụ không tái giá liền chết đói, vậy nàng là tái giá hay là không tái giá? Nếu như tiểu cô nương bó chân* sẽ không có cách nào giúp làm việc trong nhà, vậy chân là nên bó hay không nên bó? Nếu như nữ nhân không thể xuất đầu lộ diện sẽ không có cách nào đi ra ngoài làm việc, những chuyện lặt vặt kia ai làm?

(*Tục bó chân thời xưa, chân con gái càng nhỏ càng tốt)

Cái gì tam tòng tứ đức ..., cái gì Nữ giới..., đây đều là trò tiêu khiển của những tầng lớp nhân sĩ ăn no rỗi việc!

Mà sau khi một thứ trở thành lưu hành trong xã hội thượng lưu, nó liền sẽ từ từ ảnh hưởng đến những người dân chúng bình thường. Vì vậy, quả phụ trong dân gian cũng không thể tái giá, chết đói liền chết đói a, chết đói còn có một tấm biển trinh tiết. Vì vậy, phàm là trong gia đình không có gì trở ngại, tiểu cô nương đều phải bị bó chân, nữ nhân không bó chân liền sẽ bị kỳ thị. Vì vậy, địa vị của nữ nhân sẽ càng ngày càng thấp, cuộc sống của các nàng dần dần trở thành một biểu tượng.

Biểu tượng là không thể có sự hỉ nộ ái ố của bản thân. Nữ nhân dần dần đã trở thành một loại thứ yếu.

Mỗi người đều biết nữ nhân tồn tại, chỉ là các nàng không có bất kỳ đặc thù gì, cũng không có bất kỳ nhu cầu gì, các nàng không có cá tính của mình, các nàng cũng không sống động, các nàng là vì sự định hình của nam nhân mà tồn tại, là sự phản chiếu du͙© vọиɠ hoặc hành động của nam nhân. Nữ nhân đã hoàn toàn trở thành khách thể.

Cho nên, Phác Thái Anh muốn thay đổi địa vị quá thấp của nữ nhân hiện nay, cũng muốn ra tay bắt đầu từ xã hội thượng lưu. Nàng phải đem tư tưởng của những nữ nhân chưa được tiếp nhận nhiều giáo dục này chỉnh ngay ngắn lại, như vậy rất nhiều chuyện sau này mới có khả năng thuận lợi triển khai. Những nữ nhân này thật ra là rất có khả năng, nhưng nếu như các nàng cam nguyện bị những quy tắc không công bằng do nam nhân chế định trói buộc, những khả năng của các nàng ngược lại sẽ trở thành sự tồn tại làm tổn thương nữ nhân.

Nếu như Nữ giới là một ngục giam, vô số nữ nhân bị giam cầm trong đó, nhưng cố tính người chịu trách nhiệm trông coi nhà lao đó cũng là nữ nhân.

Trong lòng Lạp Lệ Sa thở dài một hơi.

"Rất khó a." Lạp Lệ Sa nói.

"Đều rất khó a. Chuyện ngươi muốn làm không phải cũng rất khó khăn sao?" Phác Thái Anh cười híp mắt nói, "Chuyện chúng ta muốn làm là hỗ trợ lẫn nhau, ngươi muốn có được vị trí kia, địa vị của nữ nhân nhất định phải được đề cao; địa vị của nữ nhân được đề cao, khi ngươi làm việc sẽ ít đi rất nhiều lực cản. Nếu như chúng ta đều đã xuyên qua, không làm chút chuyện oanh oanh liệt liệt, thật sự là có lỗi với nền giáo dục chúng ta được tiếp nhận ở thời hiện đại."

Các nàng không phải đang chiến đấu một mình, các nàng vẫn luôn hợp tác phi thường hoàn mỹ.

Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút, nói: "Tiến hành từng bước a, chúng ta còn có rất nhiều thời gian." Không tính tuổi tác của các nàng trước khi xuyên qua, đừng thấy bây giờ các nàng đã là Thái hậu Thái phi, kỳ thật các nàng vẫn chưa tới hai mươi tuổi. Dù các nàng muốn thực hiện lý tưởng trước bốn mươi tuổi, vậy cũng còn hơn hai mươi năm nữa!

"Ta không vội, ta vội gì chứ? Ta chỉ cầu chính mình không thẹn với lương tâm." Phác Thái Anh đặc biệt thản nhiên mà nói.

Lạp Lệ Sa nằm trong bóng đêm, nàng nhìn không đến biểu lộ trên mặt Phác Thái Anh, lại có thể tưởng tượng được ra tiểu bộ dáng vô cùng kiêu ngạo kia của Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa trở mình, làm cho mình mặt đối mặt với Phác Thái Anh. Vẫn là không thể thấy rõ gì cả, nhưng Lạp Lệ Sa lập tức có một loại cảm giác rất an tâm.

Dã tâm, Lạp Lệ Sa tất nhiên là có.

Sau khi xuyên qua, lúc Lạp Lệ Sa phát hiện bản thân nhất định phải làm một vị Hoàng hậu, nàng đã có dã tâm trở thành người thống trị cao nhất của vương triều. Nhưng không thể phủ nhận chính là, ngoại trừ tư tâm, trong nội tâm Lạp Lệ Sa còn có đại nghĩa. Nàng hy vọng mình có thể trở thành một người lãnh đạo tốt, sau đó dẫn dắt dân chúng sống thật tốt. Nàng muốn cố gắng sống thật tốt ở thời đại này, cùng lúc đó, nàng cũng muốn mang đến một ít thay đổi tốt đẹp cho thời đại này.

Chẳng qua là, có đôi khi Lạp Lệ Sa sẽ lo lắng ngày sau bản thân sẽ dần dần mất đi bản tâm. Nàng vốn chính là một người có nội tâm kiên cường thủ đoạn cứng rắn, cho nên sau khi mới đến thời đại này, kỳ thật nàng so với Phác Thái Anh thích ứng tốt hơn. Nàng đã có thể thản nhiên để tay mình nhiễm máu tươi của kẻ thù chính trị.

Bất quá, có Phác Thái Anh ở đây, Lạp Lệ Sa cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ không bị mất phương hướng.

Có khi Phác Thái Anh cũng rất nhẫn tâm, bất quá rất nhiều thời điểm sự nhẫn tâm của nàng chẳng qua là nàng đang phô trương thanh thế mà thôi.

Kỳ thật, trong lòng Phác Thái Anh vẫn luôn ở một vị tiểu cô nương mềm mại a.

Cho nên, Lạp Lệ Sa muốn cường đại hơn một chút, muốn càng kiên định hơn một chút. Nàng muốn trở thành hậu thuẫn cường đại nhất của Phác Thái Anh. Người giữ lửa cho mọi người, không thể để cho gió tuyết kia dập tắt; là người mở đường tự do, không thể để bụi gai cản trở. Tiểu Thái Anh của nàng, nàng tuyệt đối không thể để cho người kia gặp bất kỳ tổn thương gì.

"Mệt mỏi buồn ngủ, ngủ đi. Ngày mai ngươi còn phải dậy sớm." Phác Thái Anh lẩm bẩm nói. Bây giờ Lạp Lệ Sa phải tham gia tảo triều. Mà dù không có tảo triều, Lạp Lệ Sa cũng không có thói quen ngủ nướng. Bất quá, gần đây Phác Thái Anh là càng mệt mỏi, nàng có thể ngủ một giấc đến giữa trưa.

"Ta còn chưa cảm thấy buồn ngủ..." Lạp Lệ Sa nhịn không được nói.

"Dù sao ta buồn ngủ, ngươi không được nói nữa a." Phác Thái Anh trở mình, để cho mình đưa lưng về phía Lạp Lệ Sa. Trong bóng tối, nàng lại mở mắt. Kỳ thật, Phác Thái Anh cũng không cảm thấy buồn ngủ. Chỉ là Lạp Lệ Sa dùng ánh mắt nhiệt liệt như vậy nhìn chằm chằm vào nàng, dù là trong bóng tối nhìn không quá rõ, chỉ là Phác Thái Anh vẫn cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên, vì vậy nàng đành phải lấy cớ "Mệt mỏi", như vậy có thể vô cùng thản nhiên mà giả bộ ngủ rồi.

Lạp Lệ Sa ở trong chăn động đậy.

Phác Thái Anh ngay lập tức sẽ phát cáu: "Ngươi, không cho ngươi tới gần! Ta sợ nhột!"

"... Rõ ràng mỗi một lần đều là ngươi cọ cọ tới chỗ của ta, buổi sáng lúc tỉnh lại, đều là ngươi chủ động ôm eo của ta." Lạp Lệ Sa nói.

"Ta không tin!" Phác Thái Anh hùng hồn nói.

Trong nháy mắt, Lạp Lệ Sa đặc biệt muốn đem buổi tảo triều hôm sau hủy bỏ, như vậy nàng có thể cùng với Phác Thái Anh ngủ một giấc đến giữa trưa. Đợi khi Phác Thái Anh ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, Lạp Lệ Sa liền để cho Phác Thái Anh hảo hảo nhìn một cái, đến cùng có phải Phác Thái Anh chủ động ôm nàng mà ngủ hay không!

Bất quá, này đương nhiên chỉ là nghĩ muốn như vậy mà thôi.

Tảo triều là nhất định phải đi, hôn quân là không thể làm, Phác Thái Anh...Cũng chỉ có thể dung túng trước vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro