Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ đến tư thế ngủ của Phác Thái Anh quá khó khăn, Lạp Lệ Sa lại không thể ôm nàng lên giường mà không làm kinh động nàng, vì vậy trong lúc nhất thời Lạp Lệ Sa hơi lúng túng một chút. Bất quá, coi như là nàng không muốn đánh thức Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cũng không thể duy trì loại tư thế ngủ này quá lâu a?

Huệ Phổ nhẹ chân nhẹ tay từ ngoài điện đi đến.

Nhóm đồ điện đều đi theo hầu hạ bên người Lạp Lệ Sa đã lâu, nếu như bây giờ Huệ Phổ không thấy có chuyện gì đặc biệt quan trọng, nàng sẽ không lựa chọn quấy rầy Lạp Lệ Sa vào lúc này. Lạp Lệ Sa lập tức duỗi ra một ngón tay đặt dọc ở khóe miệng, đối với Huệ Phổ làm một động tác không cần lên tiếng.

Lạp Lệ Sa đứng lên, đi vào trong góc cách xa Phác Thái Anh. Con mèo mất đi giày của nàng, lập tức tỉnh lại.

Tiểu Thất nằm úp sấp trên tấm thảm duỗi lưng một cái. Nó thấy Lạp Lệ Sa đi xa, nghiêng cái đầu nhỏ không biết đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên nhảy lại chỗ Phác Thái Anh giờ phút này đang co người trên chiếc ghế dựa kia. Loài mèo luôn có khả năng thần kỳ là đem bản thân chen vào bất kỳ không gian chật hẹp nào, nó chen vào giữa hai chân Phác Thái Anh, sau đó tìm một cái tư thế coi như thoải mái, đặt một cái móng vuốt trên mắt cá chân Phác Thái Anh, cứ như vậy mà ngủ.

Hai cái manh vật*, ngươi dường như đang ôm ta, ta dường như đang ôm ngươi, hai con mèo cứ như vậy cùng nhau ngủ.

(*Hai sinh vật dễ thương)

Lạp Lệ Sa khó khăn mới thu được tầm mắt khỏi người các nàng. Nàng nhỏ giọng hỏi Huệ Phổ, nói: "Ngươi bên kia có tin tức gì rồi?" Huệ Phổ là người chuyên chịu trách nhiệm thu thập sửa sang tin tức bên cạnh Lạp Lệ Sa. Tin tức ngoài cung liên tục truyền vào không ngừng, sẽ được Huệ Phổ xoát sét sơ bộ qua.

Huệ Phổ cũng nhỏ giọng trả lời: "Lạp gia đang cùng Tạ gia nghị thân. Tuy rằng bọn hắn ngại quốc hiếu nên không có đem chuyện này thống báo ra ngoài, bất quá hai nhà tựa hồ đã đạt thành thống nhất." Lạp gia là đệ nhất thế gia, Tạ gia cũng là đại thế gia, vô luận là cô nương của Lạp gia gả cho Tạ gia, hay là cô nương của Tạ gia gả đến Lạp gia, đây nhất định không còn là một cuộc hôn nhân đơn giản, sau lưng cất giấu rất nhiều thứ.

Lông mày Lạp Lệ Sa ngay lập tức nhíu lại.

Đây thật ra là giai đoạn thế gia đang xuống dốc không phanh. Lạp Lệ Sa vẫn luôn là một người bàng quan chứng kiến lịch sử, nàng có thể khẳng định, theo thể chế xã hội không ngừng tiến bộ, cuối cùng có một ngày hàn môn sẽ triệt để thay thế thế gia, hoặc là nói cái thế giới này cuối cùng là thuộc về phần lớn nhân dân. Lại hoặc là nói, coi như là trong thể chế của xã hội hiện đại vẫn như cũ tồn tại giai cấp, nhưng ít ra "Hết thảy quyền lực đều thuộc về nhân dân" cuối cùng sẽ đại biểu cho một loại quyền lực chính trị.

Nhưng mà bản thân thế gia cũng không có ý thức được điểm này.

Bọn hắn còn đang đắm chìm trong lịch sử huy hoàng, bọn hắn tiếp tục chẳng coi Hoàng thất ra gì, tiếp tục coi hàn môn là con kiến.

Vì vậy, khi Hoàng thất trở nên cường thế, bọn hắn một mặt xem nhẹ Hoàng thất, một mặt lại đưa nữ nhi vào trong cung; khi hàn môn bắt đầu quật khởi, bọn hắn một mặt xem thường hàn môn, một mặt lại muốn lợi dụng hàn môn. Tại trong sự mâu thuẫn này, bọn hắn trở nên càng ngày càng vàng đỏ nhọ lòng son.

Lạp gia là có dã tâm. Tạ gia càng là như vậy.

Chuyện Huệ Phổ vừa mới nói chỉ là làm nền mà thôi, kỳ thật trong tay nàng còn có một tin tức càng quan trọng. Nàng nhìn Lạp Lệ Sa, có chút thấp thỏm không yên nói: "Chủ tử, những người lúc trước đứng ra tham tấu võ tướng Tây Bắc ..." Những người này có một phần là người cơ hội có dụng tâm kín đáo, có một phần là kẻ ngốc nghếch, chỉ là trong này còn có một ít là người "Gian" muốn đυ.c nước béo cò. Lạp Lệ Sa vẫn luôn không có thả lỏng lực khống chế đối với tin tức ngoài cung, từ khi Kiền Khánh đế chết rồi, mạng lưới tin tức trong tay nàng càng hoàn thiện, bởi vậy lúc này đây có thể cảm thấy dấu vết xuất thủ của Lạp gia.

Lạp gia.

Từ khi Lạp Lệ Sa xuyên qua, nàng không có thiện cảm đối với gia tộc này. Dù trong suy nghĩ của nhiều người Lạp gia thật sự là quái vật khổng lồ, cùng Lạp gia hợp tác, nàng có thể nhanh chóng nhận được rất nhiều những thứ nàng muốn. Nhưng Lạp Lệ Sa là người có nguyên tắc, nàng biết có những người là tuyệt đối không thể hợp tác.

"Lần sau khi Lạp phu nhân đưa thẻ bài tiến cung đến, cự tuyệt." Lạp Lệ Sa trầm mặc một hồi nói.

Huệ Phổ chờ trong chốc lát, cũng không thấy Lạp Lệ Sa phân phó gì nữa, liền định lui xuống trước. Lạp Lệ Sa đứng tại chỗ không hề động.

Tuy rằng trong phòng thiết lập ấm áp, bất quá xà nhà cung điện rất cao, trong điện khoảng không lớn, ngoại trừ bên người Phác Thái Anh là ấm áp, những nơi khác đều tựa hồ có một chút lạnh. Lạp Lệ Sa nhìn thoáng qua Phác Thái Anh, cũng không đi đến trước mặt Phác Thái Anh, mà là đi tới bên cửa sổ, đẩy một cánh cửa sổ ra. Gió lạnh cuốn theo bông tuyết từ bên ngoài bay vào. Lạp Lệ Sa vốn là không buồn ngủ, bị gió thổi liền trở nên càng thêm thanh tỉnh.

Lạp gia và Tạ gia liên hệ có thể tính toán cái gì đây? Đơn giản chính là phá vỡ những chuyện triều cương kia.

"Rốt cuộc cũng nhịn không được rồi sao?" Lạp Lệ Sa tự nhủ. Quyền lực mê người như thế, cho nên biết rõ không cẩn thận bước sai một bước liền sẽ là vạn kiếp bất phục, vẫn như cũ có người tựa như ruồi đuổi theo đồ thối, như kiến bu chỗ tanh. Nếu như mọi người cũng nhịn không được đều muốn xuất thủ, vậy so xem thủ đoạn của ai cao hơn a.

Lạp Lệ Sa không sợ bất kỳ sự khiêu chiến nào.

Phác Thái Anh luôn cảm thấy Lạp Lệ Sa là người kiêu ngạo, trên thực tế cảm giác của Phác Thái Anh rất đúng.

Lạp Lệ Sa xác thực vô cùng kiêu ngạo.

Vương quốc của nàng là vương quốc vĩnh hằng, nàng đang chinh phục, đang khai cương thác thổ. Nàng đứng ở chỗ nào, vương tọa của nàng chính là chỗ đó. Nàng không phải một vị thi nhân du ngâm, nhưng mà trong nội tâm của nàng luôn có một đầu sử thi rộng lớn. Nàng cũng không tận lực theo đuổi truyền thuyết, bởi vì lúc này nàng chính là truyền thuyết trong mắt hậu nhân.

Nàng vì bản thân lên ngôi Hoàng.

Trong đêm đông rét lạnh, Lạp Lệ Sa mặc quần áo không tính là quá dày, đón gió bấc rét lạnh, tế bào toàn thân đều đang kêu lên ẩm ĩ lên.

Càng lạnh, chiến ý của nàng lại càng kiêu ngạo.

Quả nhiên Phác Thái Anh ngủ có chút khó chịu, mèo nằm ở trên đùi của nàng, đè nàng tỉnh. Tuy rằng Lạp Lệ Sa luôn có ý thức khống chế thể trọng của Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất vẫn là càng ngày càng nặng. Chân của Phác Thái Anh bị Tiểu Thất đè đến tê rần, nhưng thấy Tiểu Thất ngủ rất dễ chịu, nàng lại không đành lòng đuổi nó đi.

Phác Thái Anh định để cho Lạp Lệ Sa ôm Tiểu Thất đi. Ân, để cho Lạp Lệ Sa làm người xấu đi quấy rầy giấc ngủ của tiểu chủ tử ở trước mặt Tiểu Thất đi!

Phác Thái Anh cảm thấy bản thân thật sự là quá cơ trí, tranh sủng ở trước mặt Tiểu Thất bằng tất cả các loại thủ đoạn! Bất quá, khi nàng ngẩng đầu nhìn về phía vị trí Lạp Lệ Sa đang ngồi, cũng không có thấy Lạp Lệ Sa. Nàng theo bản năng mà tìm quanh trong toàn bộ nội điện. Nội điện có chút lớn, nhưng mà Lạp Lệ Sa thích cuộc sống đơn giản, bởi vậy trong nội điện không có quá nhiều thứ, tầm nhìn rất rộng rãi. Nàng lập tức một lần nữa tập trung vào vị trí của Lạp Lệ Sa giờ phút này.

Nhìn bóng lưng Lạp Lệ Sa đứng ở bên cửa sổ hóng gió lạnh, Phác Thái Anh bỗng nhiên liền ngây dại.

Gió lạnh thấu xương, nhưng mà Lạp Lệ Sa đứng ở trong gió lạnh lại trương dương như vậy.

"Ngươi đã tỉnh sao? Là vì ta mở cửa sổ, ngươi bị gió thổi tỉnh sao?" Lạp Lệ Sa nghe thấy động tĩnh sau lưng, quay đầu lại hỏi.

Phác Thái Anh lắc đầu.

Lạp Lệ Sa rất tự giác mà đóng cửa sổ lại.

Lúc này Phác Thái Anh mới dường như rốt cuộc đã khôi phục ý thức, nói: "Không có không có, gió không có thổi đến chỗ của ta. Là Tiểu Thất quá nặng ..., chân của ta đều tê rần lên." Nàng vỗ lên cái mông Tiểu Thất một cái, Tiểu Thất phát ra tiếng thở nhỏ nhẹ thoải mái, vẫn còn nằm ở trên người nàng.

"Đói bụng hay không? Muốn gọi người làm cho ngươi một phần ăn khuya hay không?" Lạp Lệ Sa lại hỏi.

"Trong lòng của ngươi, chẳng lẽ ngoại trừ ăn ăn ngủ ngủ ta không còn chuyện khác để mong chờ sao?" Phác Thái Anh nhếch lên miệng.

Lạp Lệ Sa mỉm cười.

Phác Thái Anh đối với Lạp Lệ Sa vẫy vẫy tay: "Chân của ta tê rần, ngươi mau tới đây đỡ ta một chút."

Lạp Lệ Sa liền đi đến chỗ Phác Thái Anh. Khi nàng đỡ Phác Thái Anh đứng dậy, toàn bộ cơ thể Phác Thái Anh bỗng nhiên nhào vào trong ngực của nàng. Tiểu Thất dường như chịu hết nổi nhảy xuống mặt đất, mèo cũng có tôn nghiêm, nó mới không cần làm nhân bánh kẹp, vẫn là đi tìm cái chén của nó mà ăn miêu lương.

"Làm sao vậy?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Phác Thái Anh lại không nói một câu. Nàng ôm eo Lạp Lệ Sa thật chặt, vùi mặt mình trong lòng Lạp Lệ Sa. Làm sao bây giờ a làm sao bây giờ, trong lòng Phác Thái Anh nói, làm sao bây giờ a làm sao bây giờ, nàng thật sự là rất muốn cứ như vậy mà ôm Lạp Lệ Sa, cả đời cũng không muốn buông ra a.

Lạp Lệ Sa vỗ nhè nhẹ sau lưng Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh dùng mặt cọ cọ lên người Lạp Lệ Sa hai cái.

Bộ dạng cường đại đến dường như không gì làm không được kia của Lạp Lệ Sa chính là bộ dạng Phác Thái Anh yêu nhất. Khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa đứng ở bên cửa sổ, Phác Thái Anh nhịn không được nhớ tới một cảnh nàng tứng thấy qua trước khi xuyên qua. Vào một buổi chiều, Lạp Lệ Sa mặc trang phục nghiệp vụ mang theo tổ hạng mục của nàng đi vào phòng họp. Cảnh tượng này thường xuyên xuất hiện ở trong mộng của Phác Thái Anh. Tại một lần kia, Lạp Lệ Sa từ trong tay Phác Thái Anh cướp đi một hạng mục phi thường quan trọng.

Lẽ ra, khi đó Phác Thái Anh hẳn là phải triệt để mà hận Lạp Lệ Sa. Dù sao, nàng vì lấy được cái hạng mục kia mà bỏ ra vô số tâm huyết. Bởi vì thức đêm, trong vòng một tháng Phác Thái Anh sụt gần mười cân. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể đánh bại được Lạp Lệ Sa, đến cùng vẫn để cho Lạp Lệ Sa thắng a.

Nhưng, kỳ lạ là, trong lòng Phác Thái Anh rõ ràng là không có hận.

Dù cho Phác Thái Anh luôn kêu gào "Ta ghét Lạp Lệ Sa nhất", "Ta nhất định phải gϊếŧ nàng", "Ha ha, không phải nàng chết chính là ta chết", chỉ là khi nàng đối mặt với Lạp Lệ Sa, tâm tình của nàng cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua chữ "Hận" này. Hận, đó là không thường Lạp Lệ Sa a.

Mà lúc này Phác Thái Anh là triệt để hiểu rõ tâm tình của mình.

Đúng vậy a, nàng chưa bao giờ hận người kia. Nàng vẫn luôn hâm mộ người kia a.

————————

Ta dường như có thể tưởng tượng cuộc sống của nàng, lại từ đáy lòng mà hâm mộ, bởi vì cuộc sống hiện tại của nàng chính là tương lai mấy chục năm sau mà ta mong muốn, tiêu sái lưu loát, gϊếŧ người vô hình. Nhân sinh vốn giống như một cuộc chiến tranh, mà đã từng lập chí phải trở thành nữ vương ta đây liền thích giống như nàng đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh. Không cần chờ một người đến vì nàng quân lâm thiên hạ, bản thân nàng chính là thần linh giáng trần. —— Phác Thái Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro