Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mệt mỏi liền đến nằm trên giường, về sau đừng co người ngủ trên ghế dựa, sẽ không thoải mái." Lạp Lệ Sa nói với Phác Thái Anh.

"Thật phiền....! Sao ngươi lại giống mẹ của ta như vậy!" Phác Thái Anh nhỏ giọng mà nói thầm. Thanh âm của nàng dường như đều ngậm trong miệng của nàng.

"Ngươi nói cái gì?" Lạp Lệ Sa cũng không nghe rõ lời nói của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh có chút chột dạ lắc đầu, nói: "Không nói gì... Ta đã hết buồn ngủ rồi, đêm nay ngươi thật sự muốn thức suốt đêm sao?" Đối với mọi người thời này mà nói, đón giao thừa là tục lệ quan trọng nhất năm. Nhưng các nàng thân là người hiện đại, kỳ thật đã không chú trọng chuyện đón giao thừa.

Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt đầy chờ mong nhìn chằm chằm vào Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa ra vẻ trầm ngâm trong chốc lát.

Phác Thái Anh tiếp tục nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nói: "Đã không còn sớm, không bằng chúng ta rửa mặt đi ngủ đi?" Trong nội cung người đón giao thừa nhiều như vậy, kỳ thật thật sự không cần thêm hai người bọn họ.

Phác Thái Anh hoan hô một tiếng.

"Tại sao ta cảm thấy... Gần đây ngươi càng ngày càng thích ngủ vậy? Buổi sáng dậy không nổi, ban ngày ngủ không đủ, buổi tối lại chịu không được. Chính ngươi, có cảm thấy hay không?" Lạp Lệ Sa dùng một loại ánh mắt không có ý tốt đánh giá bụng của Phác Thái Anh, ý vị thâm trường nói, "Sẽ không phải là..."

Phác Thái Anh ôm bụng của mình, cười hì hì nói: "Ồ, này đều bị ngươi phát hiện? Người ta hiện tại rất vất vả a!"

Lạp Lệ Sa: "..."

Cho nên nói, người chính trực là không đùa lại một con tiểu mèo rừng nghịch ngợm, dù sao tiểu mèo rừng tương đối không có giới hạn.

Lạp Lệ Sa làm ra một hành động khiến bản thân nàng tương đối mất mặt. Nàng vươn tay lau ở trên mặt của mình một chút, tiếp theo xóa bỏ tiết tháo dường như đã bị Phác Thái Anh ăn hết từng chút một. Sau đó, nàng mỉm cười nói: "Cho nên, trong bụng của ngươi chính là đang mang Tiểu Bát sao?"

"Tiểu Bát?"

"Đệ đệ muội muội của Tiểu Thất không phải là Tiểu Bát sao?" Lạp Lệ Sa vẫn là mỉm cười, "Nếu như Tiểu Thất không phải do ngươi sinh cho ta, bình thường vì sao ta phải đối với nó tốt như vậy chứ?" Phác Thái Anh là mèo yêu tu luyện nghìn năm, nếu nàng thật có thể mang thai, nhất định là sinh ra một cái tiểu miêu rồi.

Phác Thái Anh: "..."

Ván này là tại hạ thua, không nghĩ tới ngươi thế nhưng đã trở thành như vậy Lạp Lệ Sa a!

"Ta muốn đi tắm một cái, ngươi có muốn đi chung hay không?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Phác Thái Anh lập tức giống một cái phế mèo mà nằm ngửa trên ghế dựa, lười biếng phất phất móng vuốt, nói: "Trước khi tới ta tắm rồi, không muốn tắm nữa. Chính ngươi đi chơi đi. Ân, cũng đã trễ thế như vậy, đừng gội đầu, rất lâu khô. Đừng ngâm nước quá lâu a."

Ý tứ của Lạp Lệ Sa hàm xúc không rõ mà nở nụ cười.

Phác Thái Anh nheo mắt lại dường như muốn ngủ rồi.

Tiểu Thất đi tới cọ cọ bên cẳng chân Lạp Lệ Sa, sau đó lại nhảy tới bên người Phác Thái Anh.

Đợi đến sau khi Lạp Lệ Sa rời đi, Phác Thái Anh lập tức từ trạng thái "Không nên quấy rầy bổn meo meo nghỉ ngơi" đổi thành trạng thái "Đến nha, khoái hoạt a". Nàng đẩy cái mông của tiểu mèo mập, đuổi nó xuống đất, sau đó từ trên ghế dựa nhảy dựng lên, hô với ra ngoài điện: "Khả Nhạc Khả Nhạc!"

Khả Nhạc rất nhanh chạy đến.

"Toàn bộ kế hoạch tạm dừng." Vẻ mặt Phác Thái Anh nghiêm túc nói, "Bây giờ cũng không phải thời cơ tốt để thực hiện kế hoạch."

"Nhưng là, chúng ta đã làm nhiều giai đoạn chuẩn bị trước như vậy." Khả Nhạc có chút do dự.

Phác Thái Anh lắc đầu, nói: "Như vậy đi, sáng mai ngươi liền đi Tĩnh An cung tìm cô cô của ta. Kỳ thật nàng mới là người lựa chọn thích hợp nhất, chỉ có điều lúc trước ta tồn một ít tư tâm... Ngươi nói cho nàng biết, nếu như nàng nguyện ý, ta có thể đem mấy chiếc thuyền lớn kia đưa cho nàng. Mà nếu như nàng không có hứng thú đối với chuyện này, vậy ta sẽ tìm phụ thân nói chuyện. Tóm lại, những chuyện này đều giao phó đi ra ngoài đi, ta tạm thời không có ý định rời khỏi."

Khả Nhạc thấy tâm ý Phác Thái Anh đã quyết, không tốt khuyên nữa, liền trịnh trọng gật gật đầu.

Phác Thái Anh là một người rất mâu thuẫn. Mỗi khi nàng lấy được thành tích gì đó, nàng luôn thích đi khoe khoang trước mặt Lạp Lệ Sa, luôn là một bộ dạng thiếu kiên nhẫn. Chỉ là nếu như nàng muốn giấu giếm Lạp Lệ Sa một chuyện gì đó, nàng lại có thể vẫn luôn bất động thanh sắc mà giấu diếm. Kỳ thật, sớm vào mấy năm trước Phác Thái Anh là có kế hoạch ra biển. Mang theo mấy chiếc thuyền lớn, mang theo mấy trăm người trung nghĩa, nàng có thể như vậy mà bước lên hành trình mạo hiểm.

Kiền Khánh đế qua đời, đối với Phác Thái Anh mà nói, hoàn toàn có thể là bắt đầu một đoạn mạo hiểm mới.

Nhất là khi Lạp Lệ Sa bỗng nhiên tới gần, Phác Thái Anh không nguyện ý suy nghĩ nhiều, lại nhịn không được suy nghĩ nhiều. Vì vậy, nàng muốn rời khỏi một đoạn thời gian.

Như vậy ra biển hình như cũng rất tốt.

Ở trên sóng biển ba năm năm năm, có lẽ sau khi tách ra một thời gian ngắn, Phác Thái Anh có thể biết bản thân chân chính muốn cái gì.

Phác Thái Anh trốn tránh là do nàng quan tâm. Càng là thích một vật, nàng lại càng muốn biểu hiện ra không để trong lòng chút nào. Bởi vì nàng sợ bị mất đi. Nàng nhận định tình yêu là chuyện cả đời sự, thiếu một năm, thiếu một tháng, thiếu một ngày, thiếu một giây, vậy cũng không phải là cả đời.

Này vốn là một câu nói trong bộ phim Phác Thái Anh rất thích, Phác Thái Anh âm thầm vận dụng lời thoại này.

Làm sao bây giờ? Phác Thái Anh vẫn luôn là một người như vậy a.

Nàng luôn muốn nhìn vấn đề một cách thấu triệt. Nàng luôn hiểu quá rõ sự xấu xí của nhân tính.

Nhưng, ở tiểu hoa viên sâu trong tâm linh của nàng đang nở ra những bông hoa như lưu ly trong suốt lóng lánh.

Cái thế giới này càng dơ bẩn, những đóa hoa đó lại càng dễ dàng dập nát.

"Trong tưởng tượng của ta, Vân triều còn có thể an ổn nhiều năm." Phác Thái Anh vỗ vai Khả Nhạc, không biết là đang thuyết phục Khả Nhạc, hay là đang thuyết phục chính nàng, "Thế lực của Lạp Lệ Sa phát triển cần có thời gian, sự bố trí khắp nơi của Phác gia cũng cần có thời gian, không có giai đoạn chuẩn bị trước trong ba năm rưỡi, không thể lập tức tiến vào giai đoạn đoạt quyền gay cấn. Cho nên, trước tiên chúng ta hoàn toàn có thể rời khỏi vài năm. Trong mấy năm này, dù ta không có ở bên cạnh Lạp Lệ Sa, nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, không gặp đến nguy hiểm gì. Nhưng ta vừa mới phát hiện, sự tình tựa hồ có chút rời khỏi dự đoán của chúng ta rồi."

Trong mấy ngày nay Phác Thái Anh vẫn luôn lăn lộn khó ngủ.

Mỗi khi Lạp Lệ Sa cho rằng nàng đã ngủ rồi mà yên tâm ngủ thϊếp đi, Phác Thái Anh đều chậm rãi mắt mở ra, nghe lãnh hương hoa mơ nhàn nhạt, trong bóng đêm lẳng lặng suy nghĩ thật lâu. Nàng thừa nhận mình quả thật có chút tùy hứng, thậm chí còn có chút ích kỷ. Nhưng là, nàng vẫn luôn muốn đi ra ngoài một chút.

Trước khi đi có thể ôm, có thể hôn môi, nàng thậm chí nguyện ý cho Lạp Lệ Sa thêm nữa. Nhưng mà, nàng vẫn là muốn đi ra ngoài một chút.

Các nàng đều còn rất trẻ a, ba năm năm năm tiếp theo, đó cũng là thời điểm tuổi tác đẹp nhất.

Nếu như tới lúc đó, ai cũng chưa từng hối hận, ai cũng chưa từng từ bỏ, như vậy nàng có thể thản nhiên mà nói với Lạp Lệ Sa một câu "Đã lâu không gặp".

Đã lâu không gặp, rất nhớ ngươi.

Xuân về hoa nở, rất nhớ ngươi.

Gió thu chợt nổi lên, rất nhớ ngươi.

Đương nhiên, những thứ tâm tính nhăn nhăn nhó nhó tiểu nữ nhi này cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến Phác Thái Anh muốn ra biển. Nguyên nhân càng quan trọng là, đội thuyền của nàng đã chuẩn bị xong. Lý trí của Phác Thái Anh nói cho nàng biết, nếu như nàng lựa chọn ra biển ở thời điểm này, chỉ cần trong vòng ba năm rưỡi nàng có thể mang về cao sản thu hoạch ở nước ngoài, chỉ cần nàng có thể mang về Quinin để chế tạo thuốc tiêu viêm, như vậy sau khi Lạp Lệ Sa đem những thứ nàng mang về cho lưu hành rộng rãi, lão bách tính có thể ăn no, bọn họ có thể sống tốt hơn, địa vị của Lạp Lệ Sa trong lòng bọn họ cũng sẽ được thần thánh hóa.

Người được dân tâm sẽ được thiên hạ.

Nếu như Lạp Lệ Sa cho thấy nàng là một minh quân chưa từng có, như vậy thái độ của đám người có tri thức làm sao sẽ cương quyết ngăn cản nàng đăng cơ?

Đúng vậy a, đây mới là nguyên nhân thực sự Phác Thái Anh muốn ra biển. Cho nên, những ngày này nàng lại đang do dự cái gì đây? Phác Thái Anh cho rằng mình ra biển là muốn trốn Lạp Lệ Sa, nhưng mà nếu như nàng thật sự vô cùng vô tư lại cực kỳ đành lòng, như vậy nàng hoàn toàn có thể đúng lý hợp tình mà rời đi.

Nhưng thật ra Phác Thái Anh là tự tìm lý do để chính mình lưu lại a.

"Có vài người đã đợi không kịp. Chiến sự Tây Bắc nổ ra, tất cả mọi người đều muốn thừa dịp loạn duỗi tay vào trong quân đoạt quyền." Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Khả Nhạc nói, "Cho nên, ta không thể lựa chọn rời khỏi vào thời điểm này. Chỉ cần bọn hắn vươn một tay ra, ta liền phải chặt cái tay kia đi!"

Dù cho Phác Thái Anh cũng không có nghe được đối thoại giữa Huệ Phổ và Lạp Lệ Sa, nhưng mà khi Phác Thái Anh vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa đứng ở cửa sổ, nàng lập tức đoán ra được rất nhiều tin tức. Phác Thái Anh dùng thái độ trịnh trọng hỏi Khả Nhạc, nói: "Ngươi cảm thấy ta nói có đúng hay không?"

"Nương nương nói tất nhiên đều là đúng." Khả Nhạc không cần nghĩ ngợi nói.

Khả Nhạc rất rõ ràng, chủ tử nhà mình nhìn qua như là đang trưng cầu ý kiến của nàng, kỳ thật nàng muốn nghe được đáp án khẳng định mà thôi. Khả Nhạc nghiêm túc trả lời nói: "Chẳng qua là, chuyện đội thuyền nếu như giao cho Phác gia chịu trách nhiệm, ngày sau khẳng định phải phân ra một tảng lợi ích lớn cho bọn họ." Phác gia tất nhiên là người hợp tác thật tốt, ngay cả Phác Thái Anh hiện tại cũng là một thành viên của Phác gia, nhưng tất cả sự tình quan hệ đến dân sinh đều quá mức quan trọng.

"Cho nên phải hết sức thuyết phục cô cô của ta. Chúng ta chỉ hợp tác với nàng, mà không phải toàn bộ Phác gia." Phác Thái Anh trấn định nói.

Phác Quý Thái phi đúng là lựa chọn phi thường thích hợp, nàng thật tinh mắt, có mưu lược, có dã tâm. Nếu như Phác Thái Anh cung cấp cho nàng một đội binh chưa từng có trước đó, có lẽ nàng có thể đạt được thành tựu chưa từng có trong sự nghiệp. Nàng ở trong nội cung xem diễn nhiều năm, nghĩ đến cũng không phải để tán gẫu a.

"Được rồi được rồi, hai chúng ta trước hết nói đến đây. Ngươi nhanh đi ra ngoài a. Ta xem chừng Lạp Lệ Sa sắp trở về rồi." Phác Thái Anh lại một lần nữa dặn dò Khả Nhạc nói, "Tóm lại, sáng sớm mai ngươi đi Tĩnh An cung tìm cô cô của ta, đem địa đồ ta đã vẽ tốt cũng đưa qua cho nàng."

Phần địa đồ thế giới kia là lúc vừa xuyên qua Phác Thái Anh liền chuẩn bị xong. Nàng không chỉ đem địa đồ vẽ ra, còn âm thầm đem địa đồ thêu trên một mảnh vải tốt. Hơn nữa nàng còn đem kiến thức địa lý, kiến thức hàng hải nàng còn chưa quên bổ sung thêm một chút trên mảnh vải kia.

Kỳ thật khi đi học Phác Thái Anh là học sinh khối khoa học tự nhiên, bất quá bởi vì muốn thắng được Lạp Lệ Sa trong một cuộc đấu của sinh viên toàn quốc —— trong cuộc tranh tài này có thi vấn đáp, hơn nữa vòng vấn đáp cuối cùng chiếm tỷ lệ điểm số rất lớn —— nàng bất chấp ngoan cường mà bổ sung điện cho mình.

Khi đó học quá dụng tâm, vì vậy dù cho có chút kiến thức hơi mơ hồ, chỉ là cố gắng nghĩ lại thì có thể nhớ ra một vài phần.

Nha, nàng cũng không phải vẫn luôn gọi là Nhị tiểu thư. Cái tên này của Phác Thái Anh cũng thường thường được viết trước danh tự của Lạp Lệ Sa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro