Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sử dụng ngày sinh nhật thử xem." Tôn Thừa Hoan suy nghĩ cả buổi, có chút không tình nguyện nói, "Sinh nhật của chị có lẽ là khả năng lớn nhất đi."

Chung quy luôn có cảm giác cái tên gia hỏa Bùi Niệm Chiêu kia thầm mến lão bà đại nhân nhà mình . . .

Thầm mến thì không có gì, nhưng mà đừng làm ra nhiều chuyện tình đáng khinh như vậy chứ, chẳng hạn chụp ảnh, đem tấm ảnh đặt trong dây chuyền gì đó, còn có lén lút tra tư liệu gì gì đó, thật sự làm cho người ta có cảm giác không dễ chịu gì.

Bùi Châu Hiền trấn an sờ sờ hai má của nàng, quay về phía két sắt bảo đảm, nhập mật khẩu là sinh nhật chính mình vào, "Tích" một tiếng vang lên, két sắt đảm bảo mở ra.

Tôn Thừa Hoan bĩu môi, nhìn Bùi Châu Hiền lấy những đồ đạc từ trong ra, hận không thể lập tức tìm Bùi Niệm Chiêu đánh cho hắn một trận nhừ tử.

"Tiểu Đản thông minh nhất. . . ", Bùi Châu Hiền cầm lấy những chứng cứ thu được đó bỏ vào túi xách mang bên mình, quay lại thấy Tôn Thừa Hoan trưng ra bộ mặt bí xị, nhất thời cười khẽ một tiếng, "Tiểu gia hỏa, lòng dạ hẹp hòi. . . "

"Chị đang khen em, hay là đang mắng em à. . . ", Tôn Thừa Hoan bĩu môi nắm lấy tay Bùi Châu Hiền, hai người ra khỏi ngân hàng, lên xe, Tôn Thừa Hoan lập tức không nghe lời mà ôm lấy Bùi Châu Hiền, "Nói, cái tên Bùi Niệm Chiêu kia rốt cuộc sao lại thế này!"

Buồn cười nhìn người làm ra vẻ mặt trẻ con kia, Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn tài xế, thấp giọng nói, "Em a, chú ý hình tượng một chút đi."

Bất mãn bĩu bĩu môi, Tôn Thừa Hoan ôm Bùi Châu Hiền, đầu gối lên vai cô không nói một lời nào.

Hình tượng bên ngoài của nàng gần như đã không còn.

Trước kia, toàn bộ Thanh Long bang đều biết rõ Thiếu chủ rất lạnh lùng, Thiếu chủ rất nghiêm túc, Thiếu chủ rất có uy tín, hiện tại đi đâu mất?

Ngày đó, nàng rõ ràng nghe được có mấy người đang thảo luận nàng rốt cuộc là công hay là thụ, thật sự là. . .

Rất muốn bất chợt xuất hiện đem mấy người kia đánh cho một trận ah, lại dám nói nàng có tướng làm thụ.

"Chị không biết Bùi Niệm Chiêu kia." Bùi Châu Hiền thấy nàng như thế, nhẹ vỗ về sau gáy của nàng, "Tiểu Đản không tin chị sao?"

"Không. . . " Tôn Thừa Hoan cọ cọ vào bả vai cô, trầm ngâm thật lâu, "Em tin tưởng chị, nhưng chính là cái tên Bùi Niệm Chiêu rất kỳ lạ." Làm cho người ta không thoải mái.

"Ừ, chờ chuyện này giải quyết xong, đem Nam Nam trả lại cho hắn, chúng ta không liên quan gì đến anh ta nữa." Bùi Châu Hiền kéo ra khoảng cách với Tôn Thừa Hoan, sủng nịnh nhìn tiểu gia hỏa nhà mình ăn giấm chua còn thêm lòng dạ hẹp hòi, "Sau đó, em liền đe dọa hắn, có được không?"

Hở?

Tôn Thừa Hoan có chút kinh ngạc nhìn Bùi Châu Hiền, thấy cô vẫn như cũ nhẹ nhàng cười mà nhìn mình, không khỏi có chút ngây ngốc.

Vợ mình chính là một Kiểm sát trưởng đại nhân chính nghĩa lẫm nhiên, đây là bao che khuyết điểm cho mình sao?

"Sao lại trưng ra vẻ mặt này, chẳng lẽ đường đường là Thiếu chủ Hắc đạo sẽ không đe dọa người khác?" Bùi Châu Hiền thích nhất nhìn nàng si ngốc ngắm mình, đưa tay vặn vẹo cái mũi của nàng, "Hay là sợ hình phạt điều 42 Luật xử lý vi phạm hành chính về an ninh trật tự? Sợ bị chú cảnh sát bắt đi?"

"Ách. . . " Tôn Thừa Hoan nhìn bộ dáng Bùi Châu Hiền cười đùa chính mình, ngoài ngạc nhiên cũng chỉ có ngạc nhiên, hơn nửa ngày mới khôi phục tinh thần, cười ngây ngô một tiếng, ôm lấy Bùi Châu Hiền, "Đúng vậy, sợ chú cảnh sát bắt đi, buổi tối không thể cùng chị ngủ được."

"Tôn Thừa Hoan!" Liếc nhìn tài xế, khuôn mặt Bùi Châu Hiền đỏ bừng, đưa tay nắm lấy eo Tôn Thừa Hoan dùng lực nhéo, mang theo một chút xấu hổ nói, "Em, . . . bại hoại!"

Trong nháy mắt, Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền thật lâu, ngây ngô cười ra tiếng.

Mỹ nhân hờn dỗi thật sự làm cho người ta ưa thích mà.

Liếc nhìn nàng một cái, Bùi Châu Hiền nhích qua bên cạnh một chút, híp mắt cảnh cáo nàng, "Không cho phép dựa lại gần đây."

"Khụ. . . " Tôn Thừa Hoan ho khan một tiếng, không dám lại gần, nhưng vẫn lấy tay lén lút gãi trên tay Bùi Châu Hiền, cứ như vậy.

Bùi Châu Hiền lại liếc nhìn nàng một cái, tay bị nắm cũng không rút ra, ngược lại còn đổi từ bị nắm trở thành mười ngón đan xen nhau.

Nét mặt tươi cười mà nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, ngọt ngào trong mắt Tôn Thừa Hoan thế nào cũng không thể che dấu được, lại không để ý đến tài xế ngồi phía trước như có điều suy nghĩ, gật đầu suy tư.

Công thụ cái gì, Tôn Thừa Hoan chính là đã được thủ hạ định từ trước cho nàng rồi – nhất định là thụ, không thể nghi ngờ.

Cả ngày đều bận rộn chú ý đến những tài liệu bí mật, chưa kịp ăn cơm, hai người đã đói bụng đến kêu thành tiếng, đi đến khách sạn ăn cơm xong, lúc này mới về đến nhà, Bùi Châu Hiền liền đứng dậy mở phần tài liệu kia ra đọc.

Mãi đến khi xem hết toàn bộ bằng chứng, Bùi Châu Hiền mới thở dài, đem tài liệu đưa cho Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản, em nói xem chị phải làm thế nào?"

Tôn Thừa Hoan cúi đầu, đem tài liệu xem qua một lần, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, đối với Bùi Châu Hiền nói, "Chị tin em sao?"

"Đương nhiên." Bùi Châu Hiền tiến đến ngồi lên đùi nàng, nhẹ nhàng nói, "Chị không tin em thì tin ai?"

"Vậy, đem tất cả đồ đạc đưa cho em, không lâu sau em sẽ cho chị một cái công đạo." Tôn Thừa Hoan đem tài liệu để sang một bên, đưa tay ôm lấy thắt lưng Bùi Châu Hiền, "Em sẽ xử lý chuyện tình kế tiếp, chị chỉ cần chờ đến lúc khởi tố là được."

Chăm chú nhìn Tôn Thừa Hoan thật lâu, Bùi Châu Hiền khẽ gật đầu, "Được."

"Ừ." Hôn nhẹ lên tóc mai Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

Mấy ngày sau, Tôn Thừa Hoan phái thuộc hạ đem tài liệu đưa đến Ủy ban kiểm tra kỷ luật Tỉnh ủy.

Phó bí thư Ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh cùng Thanh Long bang cũng coi như có chút giao tình, cho nên khi nhìn đến phần tài liệu này có mặc dù bị hù dọa, vẫn mang tài liệu giao cho Bí thư Ủy ban kỷ luật.

Đêm hôm đó, Bí thư Ủy ban kỷ luật liền thừa lúc lên máy bay đến Trung ương, Lệ Bí thư tuy rằng muốn ngăn cản, nhưng bị phía Tôn Thừa Hoan phá rối không thể thành công.

Vài ngày sau, Trung ương thành lập tổ chuyên án, bí mật xuống điều tra, cứ như vậy triển khai.

"Tiển Đản, em nói tổ chuyên án có bắt Lệ Bí thư không?" Đối với phương diện chính trị từ trước đến nay Bùi Châu Hiền đều không quan tâm, lúc này dựa vào trong lòng Tôn Thừa Hoan, có chút lo lắng nói, "Có thể lại xuất hiện tình huống quan lại bao che cho nhau hay không?"

"Không biết nữa." Mặc dù Tôn Thừa Hoan ở bạch đạo cũng đã sắp xếp rất nhiều người, đối với phương diện Trung ương cũng quan tâm đến nhiều, đối với loại chuyện tình tuyệt mật này vẫn là lực bất tòng tâm.

Hai tay ôm cổ Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền thở một tiếng, không nói thêm nữa.

Lúc trước, còn muốn dựa vào một thân nhiệt huyết đem vụ án này trực tiếp lập thành án khởi tố, thế nhưng trình tự thủ tục không quá quan tâm, mới giao cho Tôn Thừa Hoan.

Nhưng giao cho Tôn Thừa Hoan, dựa theo đúng trình tự đem án kiện đệ trình lên, rồi lại bắt đầu lo lắng xuất hiện tình huống quan lại bao che cho nhau.

Đây là hiện thực làm cho người ta bất đắc dĩ , hiện thực không thể tránh được.

"Ô, đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu như thật sự không được, chúng ta còn lại biện pháp khác, hừ?" Trán Tôn Thừa Hoan để ở trán Bùi Châu Hiền ôn nhu nói, "Kiểm sát trưởng đại nhân còn muốn thay nhiều người biểu dương chính nghĩa mà."

"Chị chính là nghĩ đến những hương dân vẫn còn bởi vì cái nhà máy kia mà chịu khổ, đã cảm thấy. . ." Bùi Châu Hiền yếu ớt thở dài, "Tiểu Đản, có đôi khi chị thật sự cảm thấy, xã hội đen so với những quan chức kia còn tốt hơn."

"A. . . " Tôn Thừa Hoan cười ảm đạm, cúi đầu hôn lên môi Bùi Châu Hiền, không muốn cô lại suy nghĩ nhiều nữa, lẩm bẩm, "Người yêu của chị là xã hội đen, đương nhiên so với những quan chức kia phải tốt hơn rồi."

"Tiểu Đản ngốc. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro