Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm cuối tuần, trong phòng ngủ của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan dựa vào trên giường sống chết không chịu để cho Bùi Châu Hiền rời giường.

"Tiểu Đản, chị muốn đi Huyện Thanh Thủy điều tra......" Bùi Châu Hiền an ủi Tôn Thừa Hoan, "Em ngoan ngoãn dậy xử lý chuyện của mình, nghe lời."

"Không muốn." Môi Tôn Thừa Hoan không ngừng mà để lại dấu vết ở trên da thịt của Bùi Châu Hiền, "Em muốn đi theo chị."

"Nhưng em rõ ràng rất bận rộn a." Bùi Châu Hiền nhíu lông mi lại, rất đau lòng nhìn Tôn Thừa Hoan, "Em ngủ một hồi nữa đi, sau đó lại bộn rộn, hửm?"

Đoạn thời gian gần đây, cô không biết cuối cùng chuyện gì xảy ra, chỉ biết đến là, Tôn Thừa Hoan có thể đúng hạn đưa cô đi làm, buổi tối lúc ngủ nhưng lại rất dễ dàng đã ngủ say.

Lúc trước Tôn Thừa Hoan không phải như thế, mỗi lần đều phải muốn cô rất lâu mới bằng lòng ngủ, mà gần đây, có đôi khi cô tắm rửa xong đi ra, đều phát hiện quần áo trên người Tôn Thừa Hoan cũng còn không đổi, tắm cũng còn chưa tắm chỉ dựa vào đầu giường nghiêng đầu ngủ.

"Mặc kệ, em muốn đi theo chị." Tôn Thừa Hoan tay nắm thật chặt, trong thanh âm không có chút nào do dự, "Em gần đây bận rộn, phỏng chừng cùng Cận Phi Hàn, hoặc là Lệ bí thư có quan hệ."

Lấy thế lực của Lệ bí thư, muốn biết quan hệ của nàng và Bùi Châu Hiền, thân phận của nàng, hoàn toàn là chuyện vô cùng dễ dàng.

Bang phái nhỏ rục rịch, chuyện này trước kia chưa bao giờ xảy ra, hoặc là Cận Phi Hàn dự định dời đi sự chú ý của nàng tùy thời mang Bùi Châu Hiền đi, hoặc là chính Lệ bí thư muốn đem nàng từ trong sự kiện lần này dẫn dắt rời đi, để dễ đối phó Bùi Châu Hiền.

Vô luận là loại tình huống nào, Bùi Châu Hiền đều hết sức nguy hiểm, cho dù nàng đã phái người bảo vệ Bùi Châu Hiền so với ban đầu không chỉ gấp đôi, nàng vẫn không thể yên lòng.

"Tiểu Đản. . ." Bùi Châu Hiền có chút áy náy mà sờ sờ mặt nàng, thở dài nói, "Đều là bởi vì chị em mới....."

"Ai nha, rời giường, rời giường." Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên đem Bùi Châu Hiền ôm lấy, cắt đứt lời nói của cô, "Vô luận như thế nào em cũng muốn cùng đi với chị."

Kinh ngạc nhìn nhìn nàng vài giây, Bùi Châu Hiền tự nhiên cười nói, "Được rồi."

"Hắc. . ."

Xe ở trên đường lớn vững vàng chạy đi, Tôn Thừa Hoan lần này không có tự mình lái xe, mà để cho một ám vệ phụ trách lái xe, chính mình thì cùng Bùi Châu Hiền ngồi ở đằng sau.

"Chị nói, trong sợi dây chuyền của tiểu quỷ kia có khắc chữ?" Tôn Thừa Hoan nghe lời nói của Bùi Châu Hiền, như có điều suy nghĩ sờ lên cằm, "Bùi Niệm Chiêu thu thập những chứng cứ kia đến nay còn tìm không được, em đoán những chữ kia nói nên cho chúng ta biết chứng cứ giấu ở địa phương nào."

"Ừm, chị cũng nghĩ như vậy." Bùi Châu Hiền vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, "HBAB 32, em nói xem sẽ là cái gì?"

"Ah. . ." nhẹ nhàng cười nhạt, "Rất dễ đoán, thế nhưng, nhiều lắm, không biết hắn để ở cái nào đây."

"Sao?" Bùi Châu Hiền hơi nghi hoặc một chút mà nhìn nàng, vẻ mặt không rõ ràng cho lắm, "Cái gì?"

"Haha, chị không có chơi qua trò chơi suy luận sao." Tôn Thừa Hoan thân mật ngang nhiên xông qua hôn một bên mặt của cô, Bùi Châu Hiền oán trách liếc nàng một cái, nhẹ tay véo phần thịt mềm bên hông của nàng, "Có người khác. . ."

Tôn Thừa Hoan nghe vậy, liếc nhìn phía trước chỗ tài xế điều khiển, xấu xa cười, "Yên tâm, hắn sẽ không nói gì."

Nheo mắt lại với vẻ mặt cảnh cáo, Bùi Châu Hiền ngữ khí thập phần nguy hiểm, "Từ giờ trở đi không cho phép em làm càn."

"Ách. . ." Tôn Thừa Hoan gãi đầu, thấy vẻ mặt của cô nghiêm nghị, đành phải ngoan ngoãn mà nói, "Chị đem dãy chữ cái này, đều đẩy về sau một vị trí thử xem."

Sử dụng mật mã trên là thủ đoạn rất thường dùng, bất quá người bình thường chắc là sẽ không muốn dùng, cũng chỉ có Bùi Niệm Chiêu một người chưa từng được huấn luyện chuyên ngành mật mã cách chuyên nghiệp như vậy, rồi lại biết một chút kiến thức liên quan đến cảnh sát mới có thể dùng a!.

"ICBC?" Bùi Châu Hiền dựa theo Tôn Thừa Hoan nói mỗi bên đẩy về sau một vị trí, "Ngân hàng?"

"Đúng." Tôn Thừa Hoan gật đầu, nói tiếp, "Chắc là tại ngân hàng, có một két sắt đảm bảo nào đó."

Dựa theo tư liệu biểu hiện, Bùi Niệm Chiêu chưa từng ra khỏi tỉnh, chỉ ở thành phố Y, thành phố X xuất hiện qua, hai cái thành phố nhiều ngân hàng như vậy, ai cũng không biết hắn đặt ở chỗ nào.

Hơn nữa, HBAB 32, HBAB đều cần phải đẩy về sau một đơn vị, như vậy 32 có cần đẩy về sau một đơn vị hay không?

Thở dài, Bùi Châu Hiền suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu, "Bùi Niệm Chiêu lưu lại manh mối quá ít."

"Khẳng định ở một địa phương nào đó còn lưu lại đầu mối gì, chờ chúng ta đi huyện Thanh Thủy tìm một chút đi." Tôn Thừa Hoan rất là bình tĩnh nói, "Bùi Niệm Chiêu người này, phải rất thận trọng."

Chắc là sớm suy tính nhiều trường hợp mới có thể lưu lại đầu mối phân tán như thế.

Dây chuyền ở trên người con gái, mục đích của đối phương từ trưởng làng Giếng làng Vịnh thuận tiện nói cho Bùi Châu Hiền biết, đoán chắc Bùi Châu Hiền sẽ đi Thanh Thủy Huyện thực địa điều tra.

Là một người đối với Bùi Châu Hiền rất hiểu biết.

Còn có. . . Bùi Niệm Chiêu, và Bùi Đình Hành đều họ Bùi, lại là quan hệ ra sao?

Trải qua 3 giờ chạy xe, xe cuối cùng đã tới huyện Thanh Thủy.

"Tiểu Đản, chị muốn trước tiên đi nơi ở lúc đầu của chú chị một chuyến." Vừa đến huyện Thanh Thủy, đối với tưởng niệm về chú ùn ùn kéo đến mà dâng lên trong lòng, Bùi Châu Hiền tâm tình có chút sa sút nói.

"Tốt, em đi cùng chị." Tôn Thừa Hoan quét mắt bốn phía, nắm tay Bùi Châu Hiền, "Nhìn chú chị."

Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, đổi nắm tay thành mười ngón giao nhau, "Tốt."

Cũng tốt, để cho chú biết cô đã có người yêu rồi, nói cho chú những chuyện kia, nói cho chú biết mặc dù người bên cạnh cô là phần tử xã hội đen, cũng sẽ không làm chuyện gây tai họa cho lương dân.

Chú của cô nhất định sẽ không trách cô.

Sau khi Bùi Đình Hành bị giáng chức đến huyện Thanh Thủy, vẫn là thời gian rất nghèo khó, chỗ ở cũng là một cái nhà nhỏ thoạt nhìn vô cùng cũ nát.

Bùi Châu Hiền đi tới trước cửa căn nhà nhỏ, móc ra chìa khoá mở cửa, đi vào.

Mới đi vào, Tôn Thừa Hoan liền cảm giác có chút không đúng rồi, "Lần trước chị tới là lúc nào?"

Bùi Châu Hiền đang cầm hương (nhang) có chút kỳ quái nhìn Tôn Thừa Hoan, "Thanh minh, làm sao vậy?"

Thanh minh. . .

Tôn Thừa Hoan đi tới bên cạnh Bùi Châu Hiền, đưa tay quét lên mặt bàn đặt di ảnh của Bùi Đình Hành, "Bụi rất ít."

"Ừ." Gật đầu, sau đó chợt ý thức được không đúng, Bùi Châu Hiền nhíu mày, "Phòng ở của chú, chỉ có một mình chị có chìa khóa, có ai đi vào, còn lau cái bàn?"

"Không chỉ cái bàn." Tôn Thừa Hoan quét mắt nhìn xung quanh từ trên xuống dưới, "Ngay cả một chút tơ nhện cũng không có, khẳng định bình thường có người tới quét tước."

Ngưng mắt nhìn di ảnh của chú mình, trong lòng Bùi Châu Hiền bị từng đống nghi hoặc chiếm hết, cuối cùng thở dài, "Có lẽ là ai đó trước kia được chú chị giúp đỡ minh oan xuất phát từ hảo ý a !."

"Ừ." Trong lòng Tôn Thừa Hoan vẫn nghi hoặc, lại không nói ra miệng, chỉ gật đầu, "Em và chị cùng nhau cúi chào chú đi !."

Bùi Châu Hiền cầm lấy hương đặt chung một chỗ, dùng cái bật lửa đốt sáu nén hương, đưa cho Tôn Thừa Hoan ba nén, sau đó thì nhìn di ảnh Bùi Đình Hành mặt trang nghiêm cúi đầu vái ba lần, mặc niệm mấy câu gì đó, Tôn Thừa Hoan bên cạnh lạy vài cái, chỉ nói thầm trong lòng chính mình sẽ chiếu cố tốt Bùi Châu Hiền, liền đem ba nén hương cắm vào trong lư hương, chỉ là hương lại không biết tại sao lại đổ.

Trong nháy mắt sắc mặt đại biến, Tôn Thừa Hoan nâng hương dậy muốn cắm tốt, làm thế nào đều không có biện pháp cắm sâu hơn được, mày nhăn lại, đem hương để qua một bên, "Trong lư hương có cái gì đó."

Bùi Châu Hiền đang cùng chú mình nói tất cả mọi chuyện, nghe vậy sửng sốt, đi tới, nhìn Tôn Thừa Hoan đưa tay vào trong lư hương, sau đó liền lấy ra một cái cái hộp nhỏ.

"Mở ra xem một chút đi." Mới tiến vào nơi ở cũ của chú mình không bao lâu đã phát hiện nhiều chuyện kỳ quái như vậy, trong lòng Bùi Châu Hiền tràn đầy lo lắng, ý bảo Tôn Thừa Hoan mở hộp ra.

Tôn Thừa Hoan mở hộp ra, trong hộp thình lình nằm một cái chìa khóa, cùng với một tờ giấy.

Không có trải qua suy nghĩ mà đem tờ giấy đưa cho Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền tiếp nhận, mở ra, trên tờ giấy viết vài, "Người tranh luận hay nhất."

"Cái này. . ." Bùi Châu Hiền hoàn toàn ngây dại, suy nghĩ hồi lâu vẫn là vẻ mặt không hiểu, "Người tranh luận hay nhất. . . Chẳng lẽ là nói chị? Nhưng là, tại sao phải viết ở nơi này?"

Nhìn chiếc chìa khóa đó vài giây, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên nhìn Bùi Châu Hiền nói, "Bùi Niệm Chiêu và chú của chị khẳng định có quan hệ gì đó."

"Hả?" Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, lại nhìn chiếc chìa khóa kia, bên trên chìa khóa rõ ràng viết chữ số "21" .

"21, 32 đẩy về trước một đơn vị, ngược lại với suy luận trước chữ cái, hẳn là là cố ý." Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa kia, lại nói tiếp, "Về phần ngân hàng. . ."

"Ngân hàng X chi nhánh rất lớn." Dựa theo Tôn Thừa Hoan vừa nói, Bùi Châu Hiền lập tức hiểu được, sau đó cười khổ, "Cái này Bùi Niệm Chiêu thật cách biết giày vò người khác."

"Ah. . ." Tôn Thừa Hoan đem chìa khoá để vào trong ví tiền của mình, sau đó sáu nén hương vừa mới bỏ lên trên bàn cắm vào trong lư hương, "Bùi Niệm Chiêu hiểu rất rõ về chị, cũng rất thông minh. Dây chuyền của Bùi Nam, hương trưởng cầu cứu, chìa khoá trong lư hương chú của chị, vị trí xác thực, những tin tức này còn có có đồ đạc, đều không phải chỉ có chị mới có thể tìm thấy sao."

"Đúng vậy....." Bùi Châu Hiền nhìn di ảnh của Bùi Đình Hành, rơi vào trầm tư.

Bùi Niệm Chiêu. . . Rốt cuộc là ai?

Vốn muốn đến làng Tỉnh Loan tiến hành điều tra một phen, lấy được mấy thứ này, vậy cũng không cần phải đi rồi.

Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền trở về thành phố X, thẳng đến X đại, tại cửa lớn ngân hàng X đại ngừng lại, cầm chìa khóa đi vào, trực tiếp tìm được quản lý chi nhánh.

Quản lý chi nhánh dẫn hai người đến nơi để két sắt bảo đảm, hai người đối diện liếc mắt nhìn nhau, cầm chìa khóa mở ra hòm số 21, trong hòm để một xấp văn kiện.

Chỉ là văn kiện kia, cũng không phải chứng cứ.

"Rõ ràng còn có một cái hòm đảm bảo." Tôn Thừa Hoan nhìn văn kiện chồng chất cùng với con dấu để cùng nhau, thở dài.

Ra khỏi ngân hàng, hai người lại ngồi xe đến một ngân hàng lớn khác ở thành phố X, mang theo đống văn kiện kia tìm được quản lí, lại đến chỗ két sắt bảo quản càng thêm bảo mật hơn.

Lúc này két sắt bảo quản, cần mật mã, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền trố mắt nhìn nhau.

"Mật mã?" Bùi Châu Hiền nhíu lông mày lại, nhìn phác họa lóe ra dưới, "Lẽ nào còn có manh mối gì đó chúng ta chưa tìm được."

"Hẳn là đều lấy được ah." Tôn Thừa Hoan cẩn thận hồi tưởng tất cả manh mối, đi tới lui đi, nhức đầu, "Nếu không..., dùng ngày giỗ của chú chị thử xem?"

Vẻ mặt ngưng trọng suy nghĩ trong chốc lát, Bùi Châu Hiền gật đầu, đưa vào một dãy sáu số.

"Tích tích" Rương mật mã phát ra vài tiếng tiếng cảnh cáo, sau đó màn hình cho thấy mấy chữ, "Mật mã không đúng, còn hai lần nhập mã."

Cái này khiến Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Mật mã rốt cuộc là cái quái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro