Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ?" Lúc ăn cơm, Bùi Châu Hiền dùng giọng nói vô cùng lạnh nhạt nói với Tôn Thừa Hoan chuyện hôm nay Đan Trác đến gặp cô, Tôn Thừa Hoan như có điều suy nghĩ lặp lại một lần, đôi mắt thâm trầm.

Bùi Châu Hiền đưa tay nhẹ nhàng để lên bàn tay Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản. . . "

"Em không sao." Tôn Thừa Hoan cười nhạt, sau đó kéo tay Bùi Châu Hiền về phía mình hôn lên đó một cái, "Mẹ chị cũng không tính là khiêu khích, ngoan."

Oán trách mà nhìn nàng một cái, Bùi Châu Hiền rút tay về, giọng vẫn giống như thường ngày, "Đã như vậy, ăn cơm đi. "

"A......" Tôn Thừa Hoan nghe lời cầm chiếc đũa ngoan ngoãn ăn, trong đầu lại đang suy nghĩ về ý tứ câu nói kia của Đan Trác.

Là khiêu khích? Cảnh cáo? Uy hiếp? Hay là.... Nhắc nhở đây?

Tâm niệm bách chuyển lại không có bất cứ manh mối nào, Tôn Thừa Hoan nhìn xem Bùi Châu Hiền đang gắp đồ ăn vào trong bát của mình, mỉm cười, không suy nghĩ thêm nữa.

Tết âm lịch dưới sự chờ đợi của tất cả mọi người cũng đã đến, đêm Trừ tịch - đêm 30, Bùi Châu Hiền lần đầu tiên đến Biệt thự lớn của Tôn gia.

Từ trên xe bước xuống, cùng Tôn Thừa Hoan tay trong tay bước vào cửa lớn thoạt nhìn vô cùng trang nghiêm, còn chưa có lấy lại tinh thần, nam tử áo đen phụ trách bảo hộ tòa nhà liền ngay ngắn khom lưng cúi đầu, "Thiếu chủ! Thiếu chủ phu nhân!"

Ngẩn người, trên mặt cô lập tức giống như bị lửa thiêu cháy, Bùi Châu Hiền chân tay luống cuống mà quay đầu xem Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan nín cười, tay hơi dùng sức đem tay Bùi Châu Hiền cầm thật chặt hơn nữa, trấn an mà nhìn cô.

Lấy lại bình tĩnh, Bùi Châu Hiền hạ giọng nói với Tôn Thừa Hoan, "Vì sao em lại đem nhà mình làm giống như giai cấp địa chủ phong kiến vậy?"

"Ách.... Ừ.... Ừ...." Dở khóc dở cười nhìn xem Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan ho khan, ứng phó làm như ậm ừ vài tiếng, không dám ở trước mặt thủ hạ lộ ra vẻ mặt 囧. (bất đắc dĩ)

Trong con ngươi thoáng qua một chút giảo hoạt tức thời, Bùi Châu Hiền nắm lấy tay Tôn Thừa Hoan âm thầm buồn cười, lại nhìn những khôi võ đại hán một thân tây trang màu đen, sớm đã không có kinh ngạc như lúc ban đầu mới bước vào.

"Bùi kiểm, đã lâu không gặp." Hai người mới tiến vào phòng khách, Khương Sáp Kỳ mỉm cười đi tới, ý vị thâm trường nhìn Bùi Châu Hiền, "Hoặc là, tôi có phải nên gọi cô là Thiếu chủ phu nhân hay không? "

Trên mặt Bùi Châu Hiền thật vất vả hạ xuống nhiệt độ lại lên cao, nhẹ nhàng bấm một cái vào cái tay đang nắm tay mình kia, đối mặt Khương Sáp Kỳ như trước bảo trì bình tĩnh, "Mỗi người giao một vật."

"Thiếu chủ sẽ nổi giận ~" Khương Sáp Kỳ quyến rũ đối với Tôn Thừa Hoan liếc mắt đưa tình, đang muốn mở miệng, âm thanh Tú Anh đứng bên cạnh lạnh lùng vang lên, "Ánh mắt chị bị rút gân sao?"

"Haha....." Tôn Thừa Hoan nhất thời nhịn không được cười phun ra, nhìn xem Khương Sáp Kỳ thần sắc khó xử, ôm lấy eo Bùi Châu Hiền, "Một thù trả một thù. "

Khương Sáp Kỳ rất nhanh liền lại khôi phục bộ dạng bình thường vốn có của mình, mỉm cười, đi tới bên cạnh Tú Anh, nắm lấy tay Tú Anh, vẻ mặt ôn nhu, "Lại ghen tị?"

"Ai ghen tị?" Tú Anh nhíu lông mi lại, muốn đem tay từ trong tay Khương Sáp Kỳ rút đi, lại phát hiện người nắm lấy tay mình vô cùng mạnh mẽ, ngẩn người, ngừng động tác giãy ra của mình.

Hài lòng nhìn xem cái tay không còn giãy dụa nữa, Khương Sáp Kỳ tiến đến bên tai Tú Anh, nhẹ nhàng thổi nhiệt khí, "Tiểu Tú Anh của tôi đừng thẹn thùng nha, nơi đây đều là huynh đệ nhà mình ~"

Tú Anh lại liếc mắt trừng nàng, quét mắt nhìn bốn phía, khẽ hừ một tiếng, mặc cho Khương Sáp Kỳ được một tấc lại muốn tiến một thước mà ôm hông của mình.

Khóe miệng hơi câu lên, Tôn Thừa Hoan nhìn xem hai người có vẻ hài hòa, trên mặt vui vẻ, Bùi Châu Hiền dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng đụng bên hông Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản, hai người kia ở cùng một chỗ sao?"

"Ừm..... Chắc là vậy." Tôn Thừa Hoan đáp, ánh mắt liếc qua liếc đến Uông Minh tiến đến, mở miệng nói, "Sao không đưa Tằng Manh đến cùng?"

Hình như Uông Minh đối với Tằng Manh kia thật sự có tình ý? Xem ra tìm chút thời gian nàng muốn cùng Trần mụ mụ thương lượng một chút.

Vẻ mặt Uông Minh thần tình bị kiềm hãm, rất mất tự nhiên hướng về phía Tôn Thừa Hoan lộ ra nụ cười, liếc nhìn Bùi Châu Hiền nói, "Trường hợp này, không thích hợp để cô ấy tới."

Trong lúc lơ đãng nhìn vào đôi mắt của Uông Minh, Bùi Châu Hiền như có điều suy nghĩ, nghiêng đầu liếc nhìn Tôn Thừa Hoan, lại quay lại, lông mi run rẩy không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tôn Thừa Hoan vừa cười cười, "Lần sau tôi giúp anh cùng Trần mụ mụ nói chuyện, cho phép Tằng Manh gả cho anh, nhìn hai người lưỡng tình tương duyệt*......"
* cả hai đều yêu nhau.

"......" Uông Minh trầm mặc vài giây, cúi đầu xuống, "Cảm ơn Thiếu chủ."

Ở trong lòng thở dài, Bùi Châu Hiền nghe tiếng cười nhẹ của Tôn Thừa Hoan, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Hoan nhi mang theo con dâu trở về rồi hả?" Tôn Tử Đằng từ trên lầu đi xuống, mang theo tiếu ý đi tới trước mặt Bùi Châu Hiền, cao thấp đánh giá Bùi Châu Hiền hồi lâu, nhàn nhạt gật đầu, "Bùi kiểm sát trưởng, nghe đại danh đã lâu. "

Bùi Châu Hiền sớm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, tại lúc đối mặt Tôn Tử Đằng, vẫn không nhịn được có một chút khẩn trương hoảng hốt, trên mặt như trước ra vẻ trấn định, "Cháu chào bác trai"

"Phòng bếp đã chuẩn bị cơm nước rồi, tối nay có thể bắt đầu rồi." Tôn Tử Đằng không có nói tiếp, mà nhìn Tôn Thừa Hoan nói, "Hoan nhi, lát nữa có mấy thúc thúc của con muốn tới nhà ta, cũng rất lâu rồi con không có cùng bọn họ tán gẫu, trò chuyện cùng bọn họ nhiều một chút."

"A..... Dạ." biết rõ ba ba của mình đã tiếp nhận Bùi Châu Hiền, vào thời khắc này Tôn Thừa Hoan cũng đang có chút thấp thỏm liền vội vàng gật đầu, lại sau đó một khắc nghe được Tôn Tử Đằng lại nói, "Bùi kiểm sát trưởng cùng ta đến thư phòng, ta muốn cùng cô tâm sự."

"Ba...." cánh tay Tôn Thừa Hoan lại nắm thật chặt bên hông Bùi Châu Hiền, hốt hoảng nhìn Tôn Tử Đằng, nhìn thấy vẻ mặt Tôn Tử Đằng mỉm cười nhìn xem Bùi Châu Hiền, càng căng thẳng hơn.

Bùi Châu Hiền gật đầu, "Vâng, bác trai." Dứt lời, Bùi Châu Hiền trấn an nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt ôn nhu, "Ngoan ngoãn nghe lời ba em nói nhé."

"Nha." Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn đáp, nhìn xem Bùi Châu Hiền đi theo Tôn Tử Đằng lên lầu, hít một hơi thật sâu, ngồi vào trên ghế sa lon chờ các thúc thúc thế hệ trước của Thanh Long Bang tới.

Khương Sáp Kỳ và Uông Minh liếc nhau, đều có chút lo lắng.

Hướng về phía Khương Sáp Kỳ nháy mắt, Uông Minh lặng lẽ chỉ chỉ Tôn Thừa Hoan, ý bảo nàng đi qua trấn an, Khương Sáp Kỳ bất đắc dĩ thở dài, đi tới bên người Tôn Thừa Hoan ngồi xuống, "Thiếu chủ."

Tôn Thừa Hoan miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Kỳ tỷ, tôi không sao. "

Nàng nên có lòng tin đối với ba ba của mình, rõ ràng trước đó ba ba nói qua đối với Bùi Châu Hiền rất hài lòng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.

Từ trước tới nay thư phòng đều dùng để thương thảo những chuyện cơ mật, Tôn Tử Đằng nhìn Bùi Châu Hiền một lúc lâu, mới mở miệng nói, "Bùi kiểm sát trưởng, hôm nay tới nơi đây, có cảm giác như thế nào về nơi này?"

"Bác trai gọi cháu là Châu Hiền là được rồi." Tuy Bùi Châu Hiền khẩn trương, nhưng vẫn cố làm ra vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại Tôn Tử Đằng, mang theo lễ phép và tôn trọng nên có đối với trưởng bối.

"Ta biết rõ." Tôn Tử Đằng chắp tay sau lưng xoay người, đi đến trước bàn đọc sách của mình trong thư phòng, nhìn ảnh chụp của Sở Chiêu được đặt trên bàn, "Tạm thời.... Ta sẽ không gọi cô là Châu Hiền."

"Vì sao ạ?" Bùi Châu Hiền nghe vậy nhất thời có chút khó hiểu, lấy lại bình tĩnh, mở miệng hỏi.

"Ta còn muốn hỏi cô mấy vấn đề."

Bùi Châu Hiền ngẩn ngơ, tiếp theo mỉm cười, tâm tình thấp thỏm lúc này ngược lại trở nên bình tĩnh, "Bác trai cứ hỏi đi ạ."

"Ta hỏi cô, cô thực sự không để ý thân phận Thiếu chủ của Hoan nhi sao?" Tôn Tử Đằng xoay người thẳng tắp nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền, cảm giác áp bách làm cho Bùi Châu Hiền mơ hồ cảm thấy có chút thở không nổi.

Vén tóc lên, Bùi Châu Hiền nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại, khéo léo trả lời, "Nếu vẫn còn để ý, có lẽ hôm nay cháu sẽ không tới nơi này."

Dừng một chút, Bùi Châu Hiền nghĩ đến ý nghĩ của Tôn Thừa Hoan lúc trước, trong con ngươi xẹt qua cưng chiều, lại nói, "Cháu muốn nhìn một chút nơi mà em ấy lớn lên là như thế nào, càng thêm hiểu rõ em ấy."

"Vậy sao?" Tôn Tử Đằng nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền, giọng nói sắc bén, "Cô có thể bảo đảm chuyện lúc trước sẽ không phát sinh một lần nữa?"

"Chuyện lúc trước?" Hơi nghi hoặc một chút mà lặp lại một lần, sau một khắc lập tức hiểu được, Bùi Châu Hiền không có bất kỳ do dự nào trả lời, "Sẽ không, lại để cho nàng thương tâm một lần nữa, cháu không làm được."

Chậm rãi gật đầu, Tôn Tử Đằng không có lập tức mở miệng, mà lại trầm ngâm hồi lâu.

Bùi Châu Hiền vẫn lẳng lặng chờ ông nói chuyện, tay có chút không được tự nhiên không biết đặt ở vị trí nào mới tốt.

"Hoan nhi và ta rất giống nhau." Một đoạn thời gian qua đi, Tôn Tử Đằng bỗng nhiên giống như thở dài nói lên, "Rất cố chấp cũng quá. . . thiên vị."

Không biết nên như thế nào nói tiếp, Bùi Châu Hiền không thể suy đoán, nhíu nhíu mày lại, suy nghĩ trả lời thế nào, Tôn Tử Đằng lại nói tiếp, "Lỗ tai của Hoan nhi, là ta làm điếc."

Tay lập tức nắm chặt quyền, ngực cảm giác đau đớn lại làm cho cảm giác căng thẳng quên đi chỉ cảm thấy đau lòng, Bùi Châu Hiền không thể tin được nhìn Tôn Tử Đằng, "Vì sao?"

"Ta và mẹ của Hoan nhi, cho tới bây giờ đều cho rằng, Hoan nhi nên sinh hoạt giống như con cái nhà bình thường." Tôn Tử Đằng thở dài, không nhìn tới Bùi Châu Hiền, "Người bảo vệ con bé không nhiều lắm, con bé giống như đứa nhỏ bình thường, ăn mặc quần áo bình thường, không có xe con đặc biệt đến cửa trường học đưa đón, vẫn luôn tự do tự tại khoái khoái lạc lạc."

Lẳng lặng nghe, Bùi Châu Hiền nghĩ tới dáng vẻ khi đó của Tôn Thừa Hoan, càng nghe càng cảm thấy đau lòng hơn.

"Ta vẫn luôn mải xử lý chuyện tình trong bang phái, chỉ muốn làm hết sức để Hoan nhi có thể vui vẻ, lại đã quên, đứa nhỏ 17, 18 tuổi, rất dễ dàng gặp chuyện yêu đương." Tôn Tử Đằng giống như hối hận, bất đắc dĩ nói, nắm tay để lên trên bàn, lại là một trận trầm mặc, một lát, quay đầu xem Bùi Châu Hiền, "Cô có hiểu được không, chân chính vùi đầu vào trong yêu đương Hoan nhi có bao nhiêu cố chấp, đem người trong lòng đặt ở vị trí quan trọng nhất."

Trong lòng run lên, tay Bùi Châu Hiền nhịn được vò lấy vạt áo của mình, thong thả lại nghiêm túc, gật đầu, "Em ấy.... rất ngốc."

"Đúng." Tôn Tử Đằng không có bất kỳ phản bác, gần như sau khi Bùi Châu Hiền mới vừa nói xong liền nói tiếp, sau đó cười khổ, "Thời điểm đó Hoan nhi, càng muốn như vậy."

Lắc đầu, Tôn Tử Đằng nhìn xem Bùi Châu Hiền, "Mới tốt nghiệp trung học liền dám nói với ta nó thích một cô gái, muốn cả đời cùng với cô ta, cô nói xem, con bé không phải ngốc thì là cái gì?"

Nghe lời này của Tôn Tử Đằng, Bùi Châu Hiền trước mắt đột nhiên thoảng qua khuôn mặt Tôn Thừa Hoan năm 18 tuổi còn hơi có vẻ non nớt, cùng với vẻ mặt kiên định và lời nói như vậy.

Trong lòng đau xót, một cỗ ghen tuông bắt đầu lan tràn, cùng thương tiếc đau lòng đối với Tôn Thừa Hoan hòa lẫn, nắm kéo cảm xúc của Bùi Châu Hiền lúc này.

Khi đó, người làm cho Tôn Thừa Hoan kiên quyết như vậy....

Là Phó Quân sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro