Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có bỏ lỡ cảm xúc trong đôi mắt Bùi Châu Hiền, giọng nói của Tôn Tử Đằng mang theo khổ sở, "Lúc đó ta đã bắt nó và cô gái kia tách ra, nghĩ rằng tiểu hài tử làm sao hiểu được những thứ này, chỉ là cảm thấy chơi vui vẻ mà thôi. Lại không nghĩ rằng Hoan nhi lại có thể kiên quyết đến không tiếc cùng ta trở mặt."

Mấy năm qua Tôn Tử Đằng vẫn bị đoạn chuyện cũ này quẩn quanh cả ngày lẫn đêm đều cảm thấy áy náy, cúi đầu nhìn tay mình cả đời đều dùng để cầm súng, cầm đao, cười khổ một tiếng,"Ta nhất thời xúc động, đã đánh đứa bé kia một cái tát."

"Nhưng.... Sau đó thì sao?" Hít sâu một hơi khắc chế chính mình run rẩy, Bùi Châu Hiền đã đỏ cả vành mắt.

"Khí lực của ta, ta tự mình biết rõ, lại tại lúc lên cơn thịnh nộ, nhất thời không khống chế được một cái tát ..." Hít một tiếng, Tôn Tử Đằng dừng một chút, lúc mở miệng một lần nữa đã rất hối hận, "Nhưng cho dù bị ta đánh một bạt tai rồi, khóe miệng đều đang chảy máu rồi, Hoan nhi vẫn cố chấp như vậy, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không có. Ta không khống chế được lại đánh con bé, sau đó đuổi con bé ra ngoài, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Ai biết ..."

Tay Bùi Châu Hiền vịn vào cái ghế bên cạnh, nghĩ đến bộ dạng Tôn Thừa Hoan khóe miệng máu chảy vẻ mặt vẫn kiên quyết, hận không thể ngay lập tức liền đi ra ngoài ôm lấy người nọ.

Rót chén nước uống một ngụm làm cho mình có thể khôi phục lạnh lùng như lúc bình thường, Tôn Tử Đằng thở hổn hển nói, "Hoan Nhi đi tìm cô gái kia, lại bị đánh một cái tát."

Bàn tay vẫn vịn thành ghế lập tức nắm chặt lấy thành gỗ, Bùi Châu Hiền vừa sợ hãi vừa tức giận, nhìn Tôn Tử Đằng, mím chặt môi một câu cũng nói không nên lời.

"Chuyện này, Tú Anh là người biết rõ ràng nhất." Tôn Tử Đằng lắc đầu, ngồi vào trên ghế, nhớ lại đoạn ký ức ngay cả hắn cũng không dám đi hỏi Tôn Thừa Hoan, "Kỳ Nhi hỏi Tú Anh, ta cũng từ chỗ Kỳ Nhi biết được chuyện đó. Hoan Nhi vì cô gái kia, ở chỗ này của ta kiên quyết nói muốn cả đời cùng nhau một chỗ như vậy, bất ly bất khí, bị ta đánh một chút cũng không có ý hối hận... Vừa quay người, bỏ nhà ra đi đi tìm cô gái kia, ngược lại bị quăng một cái tát, rơi vào kết cục bị ném bỏ...."

Đã không còn cách nào dùng hai chữ đau nhức đi hình dung cảm giác của mình, giống như đặt mình vào đoạn trí nhớ làm cho Tôn Thừa Hoan không muốn nhớ lại kia, nhìn Tôn Thừa Hoan chịu được những thống khổ này, Bùi Châu Hiền cắn môi dưới, mặc cho mùi máu tươi ở trong miệng lan tràn, nắm lấy lưng ghế dựa ngón tay của cô sớm đã bởi vì dùng sức quá mức mà trắng bệch.

"Thời điểm Hoan Nhi chạy ra khỏi nhà, chỉ có Tú Anh và ba người ám vệ bình thường vẫn luôn đi theo con bé bảo vệ." Mệt mỏi nhắm mắt lại, tay Tôn Tử Đằng có chút khẽ run, "Ta sơ suất quá ... Cư nhiên, có người nhân cơ hội ám sát Hoan nhi. Ba ám vệ toàn bộ đều chết hết, Hoan Nhi và Tú Anh đều bị trọng thương ... Liên tiếp bị đả kích, bị đánh hai bạt tai, lại mắc mưa to, còn bị trọng thương ... Đêm đó, Hoan Nhi trong phòng phẫu thuật cứu chữa suốt đêm ..."

Người cha thương yêu nhất không chấp nhận tình yêu của nàng, người yêu vẫn cho là sẽ bất ly bất khí ở cùng một ngày nói chia tay, chịu khổ ám sát, nhìn những người bảo hộ mình chết ở trước mặt mình ...

Không cách nào đi trải nghiệm lại thống khổ đêm hôm đó Tôn Thừa Hoan phải chịu, Bùi Châu Hiền sớm đã mặt đầy nước mắt, cổ họng giống như bị cái gì chặn lại tắc nghẹn, không phát ra được dù chỉ một âm thanh.

"Cuối cùng giải phẫu cũng thành công, lỗ tai của Hoan Nhi lại không nghe được nữa rồi." Tôn Tử Đằng đồng dạng vẻ mặt thống khổ, "Ta mời rất nhiều chuyên gia, nhưng Hoan Nhi vẫn phải dùng máy trợ thính. Sau đó tính cách của Hoan Nhi đại biến, không còn có vui vẻ như trước nữa."

Đến lúc này, Tôn Tử Đằng không còn nói bất kỳ nội dung hồi ức gì nữa, mà nhìn thẳng Bùi Châu Hiền, thần sắc có vẻ càng thêm già, "Nếu như không có con, Hoan Nhi sẽ không một lần nữa trở nên vui vẻ. Cho nên, ta dùng thân phận cha của Hoan Nhi nhờ con, vô luận như thế nào, đừng để cho con bé thương tâm tuyệt vọng."

"Bác trai!" Bùi Châu Hiền thấy Tôn Tử Đằng lại có chiều hướng muốn hướng chính mình cúi đầu, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy, "Bác trai, người yên tâm."

Trên môi còn lưu lại nhè nhẹ vết máu, Bùi Châu Hiền không thèm để ý chút nào, giúp đỡ ông ngồi vào trên ghế, vẻ mặt thận trọng, "Cháu nhất định sẽ không để cho em ấy có cơ hội kia đâu."

Cô và Phó Quân, là không cùng một dạng.

"Ta tin tưởng con." Tôn Tử Đằng ho hai tiếng, Bùi Châu Hiền vội vã lấy nước cho ông, ông tiếp nhận ly nước uống một hớp nước, thở dài, "Châu Hiền, con chỉ cần sống cùng Hoan Nhi thật tốt, sống cuộc sống mà mình mong muốn thật tốt, chuyện khác không cần suy nghĩ, có ta ở đây chống đỡ phía sau."

"..." Minh bạch ý tứ khác bên trong câu nói của ông, Bùi Châu Hiền vừa cảm động vừa áy náy, "Xin lỗi, là tại cháu gây quá nhiều phiền toái ."

"Ôi chao...." Khoát khoát tay, Tôn Tử Đằng làm như nghĩ đến cái gì đó, lộ ra tươi cười, "Nói cho con biết một việc, ngay cả Hoan Nhi cũng không biết."

Nghi ngờ mà nhìn xem Tôn Tử Đằng, Bùi Châu Hiền khẽ gật đầu một cái.

Tôn Tử Đằng đứng lên, mang theo tiếu ý đi tới phía sau bàn đọc sách của chính mình, mở ra ngăn kéo lấy ra một xấp ảnh chụp lật một cái, rút từ trong đó ra một tấm ảnh đưa cho Bùi Châu Hiền.

Tiếp nhận ảnh chụp, ánh mắt rơi vào trên người nữ nhân ở trong hình, Bùi Châu Hiền nhất thời ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Tôn Tử Đằng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc .

"Đó là mẹ của Hoan Nhi." Tôn Tử Đằng cười sang sảng, lại ho khan vài tiếng đưa tấm hình kia qua, lẳng lặng nhìn hồi lâu, giọng nói có chút hoài niệm, có chút kiêu ngạo, "Bà ấy mặc chế phục Kiểm sát trưởng, cũng nhìn rất đẹp a."

Nặng nề mà nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi tiêu hóa những sự tình biết được hôm nay, Bùi Châu Hiền nhìn xem bộ dạng Tôn Tử Đằng vuốt nhẹ ảnh chụp vẻ mặt hoài niệm, lén lút thối lui ra khỏi thư phòng.

Thời điểm này, nên thuộc về hồi ức của một mình Tôn Tử Đằng mà thôi.

Ra khỏi thư phòng, nhịn không được bước nhanh hơn xuống lầu, Bùi Châu Hiền mới bước xuống một bậc thang cuối cùng, liền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan từ ngoài cửa chạy vào.

Nhìn xem dáng dấp của nàng hướng chính mình chạy tới, nhớ tới từ chỗ Tôn Thừa Hoan biết những chuyện kia, cưng chiều và thương yêu trong tròng mắt Bùi Châu Hiền càng phát ra dày đặc.

"Môi chị bị làm sao vậy?" Tôn Thừa Hoan luôn luôn quan sát tỉ mỉ liếc mắt liền nhìn thấy vết thương trên môi và đôi mắt hồng hồng chưa hết của Bùi Châu Hiền, có chút nóng nảy hỏi, "Vì sao mắt chị lại hồng như vậy, có phải khóc hay không? Làm sao vậy? "

Nàng không nỡ để cho cô gái này chịu thương tổn dù chỉ là một chút.

Bùi Châu Hiền ngưng mắt nhìn bộ dáng lo lắng kia của Tôn Thừa Hoan, tâm niệm vừa động, ở thời điểm Tôn Thừa Hoan còn chưa kịp phản ứng hôn lên môi Tôn Thừa Hoan.

Trừng lớn mắt, nhìn xem cô gái gần trong gang tấc đã nhắm mắt lại, vẻ mặt của Tôn Thừa Hoan không thể tin tưởng, lưỡi lại tự động mà bắt đầu đáp lại lưỡi của Bùi Châu Hiền đang tiến vào.

Trong phòng khách so với trước đã nhiều hơn rất nhiều người, không chỉ có mấy người Khương Sáp Kỳ, Tú Anh cùng với Uông Minh, những người thân cận với Tôn Thừa Hoan ở đó, còn có một số thủ hạ, vài trưởng bối vừa tới ở phía sau, một đám người nhìn xem một màn sôi động, cứng họng.

Dần dần mất đi lý trí, Tôn Thừa Hoan thở hổn hển, ngược lại từ bị động chuyển thành chủ động hôn Bùi Châu Hiền, cho đến khi hai người đều không thể thở nổi mới buông ra.

Dựa vào trong lòng Tôn Thừa Hoan mặc nàng ôm mình, Bùi Châu Hiền dĩ nhiên ý thức được nơi đây không chỉ có hai người các nàng, khuôn mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn bảo trì dáng vẻ bình tĩnh như bình thường, giúp Tôn Thừa Hoan sửa lại cổ áo vừa mới bị chính mình làm cho loạn lên.

Sắc mặt Tôn Thừa Hoan sớm đã đỏ bừng lên, chống lại ánh mắt tràn ngập tiếu ý của Khương Sáp Kỳ, nhiệt độ trên mặt vẫn không ngừng lên cao.

"Khụ, người tuổi trẻ bây giờ ... Ừm, đủ nhiệt tình." Đại thúc nào đó giống như là vì để cho không khí không còn lúng túng như vậy lên tiếng nói, lại làm cho Tôn Thừa Hoan càng thêm không biết làm sao.

Tuy là những nguyên lão trong bang này rất lâu trước đây đã biết rõ tính hướng của nàng, cũng từ lúc mới bắt đầu thái độ không muốn đến chậm rãi cam chịu, Tôn Thừa Hoan vẫn cảm thấy trường hợp như vậy quá khó để ứng phó rồi.

Khó có được một lần nhìn thấy bộ dạng Tôn Thừa Hoan tay chân luống cuống Bùi Châu Hiền khẽ cười một tiếng, giơ tay lên sờ sờ hai má bóng loáng của Tôn Thừa Hoan, "Không muốn giới thiệu các thúc thúc của em cho chị biết sao?"

"A.... Tốt!" Tôn Thừa Hoan lấy lại tinh thần, nắm tay Bùi Châu Hiền giới thiệu chú bác của mình cho Bùi Châu Hiền. Mấy chú bác này đều đối với cha nàng trung thành và tận tâm, hơn nữa đều nhìn nàng từ nhỏ đến khi lớn lên, đối với xu hướng tính hướng của nàng cũng đã sớm tiếp nhận rồi, thái độ đối với Bùi Châu Hiền đều hài lòng gật đầu, có mấy người còn chế giễu hai người vài câu.

Dù sao biến hóa của Tôn Thừa Hoan gần đây bọn họ đều thấy ở trong mắt, từ chỗ của Tôn Tử Đằng cũng biết một số sự tình, đối với Bùi Châu Hiền ấn tượng tự nhiên cũng rất tốt.

Đến khi giới thiệu xong, hai người vừa mới đi đến bên cạnh Khương Sáp Kỳ và Tú Anh, Khương Sáp Kỳ ý vị thâm trường nhìn Bùi Châu Hiền, "Bùi kiểm, thì ra cũng có một mặt nhiệt tình như lửa như vậy nha."

Bùi Châu Hiền cười nhạt, tay nắm tay Tôn Thừa Hoan, nghiêng đầu cưng chiều mà liếc nhìn khuôn mặt còn hiện lên ửng đỏ của Tôn Thừa Hoan nói, "Thỉnh thoảng nhiệt tình một lần cũng không tệ."

Quay về phía cô cười ngốc nghếch, Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng lắc lắc tay cô, vẻ mặt quan tâm, "Có đói bụng hay không? Có muốn em tìm một chút đồ ăn cho chị không?"

"Cũng được, em thì sao?" Bùi Châu Hiền mỉm cười, đem tóc dài che đi mắt của Tôn Thừa Hoan gạt qua một bên, "Em gần đây không phải rất tham ăn sao?"

" A..., đó là có điều kiện tiên quyết." Tôn Thừa Hoan nghiêm trang, "Nếu như đó là đồ ăn do chị làm."

"Ah ... Hai người các ngươi thanh tú ngọt ngào đi qua một bên nha!" Khương Sáp Kỳ ở một bên đã bị hai người thì thầm với nhau khiến cho buồn nôn nổi da gà rơi đầy đất, nhịn không được chen vào nói, "Thiếu chủ, còn có rất nhiều người ở đây nha."

Gần đây toàn bộ trong nội bộ bang phái đều đang nghị luận Tôn Thừa Hoan là công hay thụ, bộ dạng Tôn Thừa Hoan lại còn dám ở đây làm ra vẻ mặt thụ như vậy.

"Khụ khụ....." Ho khan hai tiếng, Tôn Thừa Hoan híp mắt quét trên dưới xung quanh mình, những người nhìn lén này lập tức làm bộ đang làm việc của mình.

Cười yếu ớt nhìn xem bộ dáng đáng yêu của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền chỉ cảm thấy chính mình hận không thể đem Tôn Thừa Hoan ôm thật chặt vào trong ngực, hảo hảo yêu thương một phen.

"Đúng rồi, ba em không phải bảo em chiêu đãi thật tốt các chú, các bác sao?" Bùi Châu Hiền bỗng nhiên nhíu mày, tay ôn nhu xoa xoa bên tai Tôn Thừa Hoan, "Đi nhanh."

"A...." Liếc nhìn mấy vị một trưởng bối đang cùng một chỗ đàm luận, Tôn Thừa Hoan do dự liếc mắt nhìn Bùi Châu Hiền, tay nắm thật chặt eo của Bùi Châu Hiền, không nỡ buông ra.

"Ngoan, nghe lời...." Bùi Châu Hiền tự nhiên cười nói, dựa vào sát bên tai Tôn Thừa Hoan, giọng nói ôn nhu, mang theo một chút quyến rũ, "Đi nhanh, buổi tối sẽ có thưởng cho em."

Nháy mắt mấy cái, dùng sức gật đầu, Tôn Thừa Hoan buông lỏng tay đi tới một bên gia nhập vào trò chuyện cùng mọi người, thần tình cũng biến thành nghiêm túc.

Hai tay ôm ngực đứng ở một bên nhìn xem bộ dáng rất nghiêm túc của Tôn Thừa Hoan, trong mắt Bùi Châu Hiền càng phát ôn nhu như nước.

"Có phải Bang chủ đã nói cái gì với cô phải không?" Tú Anh sớm đã bởi vì thói quen không muốn nói chuyện cùng nhiều người trở về phòng, Khương Sáp Kỳ đi tới bên cạnh Bùi Châu Hiền, cùng cô cùng nhau nhìn Tôn Thừa Hoan, giọng nói mang theo một tia hiểu rõ.

"Ừ." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói vẫn vân đạm phong khinh như vậy, "Tiểu Đản đã từng nói tôi là hiện tại và tương lai của em ấy."

Cho nên, quá khứ đã qua này mặc dù trọng yếu, sẽ bởi vì hiện tại và tương lai không hề thống khổ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro