Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kế tiếp, mãi cho đến buổi chiều, trong Biệt thự lớn của Tôn gia vẫn duy trì trạng thái yên tĩnh.

"Tiểu Đản, mấy giờ rồi....." Bùi Châu Hiền ở trong lòng Tôn Thừa Hoan tỉnh lại, mơ mơ màng màng xoa mắt, cảm giác được người đang ôm mình sủng nịnh hôn lên môi mình, giọng nói lười biếng hỏi.

"Bốn giờ rưỡi." Cần lấy điện thoại bên cạnh nhìn thoáng qua, Tôn Thừa Hoan kéo chăn qua, đắp lên eo Bùi Châu Hiền một tay kia nhịn không được tại trên da thịt bóng loáng nhẹ nhàng hoạt động.

"Đáng ghét~~." Bùi Châu Hiền đè tay Tôn Thừa Hoan lại, bất mãn chui vào trong ngực nàng, "Không cho phép làm loạn."

Tối hôm qua rõ ràng lại bị ngất đi.... Đều tại cái người đang ôm cô làm hại.

Có chút tức giận cắn bả vai Tôn Thừa Hoan, rồi lại không nỡ dùng lực, Bùi Châu Hiền khẽ hừ một tiếng, chôn ở trong lòng Tôn Thừa Hoan tiếp tục nhắm mắt lại.

"A. . ." Đối với Bùi Châu Hiền mỗi lần mệt mỏi quá mức sau đó xuất hiện bộ dáng khả ái sớm đã quen thuộc, Tôn Thừa Hoan nhẹ giọng cười nói, "Kiểm sát trưởng đại nhân, có đói bụng hay không?"

Nghe Tôn Thừa Hoan nói như vậy, cũng cảm thấy bụng có chút đói bụng, Bùi Châu Hiền mở mắt ra, ngẩng đầu, bất mãn nhìn nàng chằm chằm, bĩu môi nói, "Bây giờ em trở nên thật xấu, trước đây cũng sẽ không như vậy."

"Hở?" Khó hiểu mà nhìn xem cô, Tôn Thừa Hoan nhịn không được thò tay mô phỏng theo đường nét cánh môi của Bùi Châu Hiền, ánh mắt càng ngày càng nóng rực, "Cái gì?"

Nhìn thấy ngón tay thon dài xinh đẹp của Tôn Thừa Hoan, nhớ lại hình ảnh đêm qua khiến người ta mặt đỏ tới tận mang tai, Bùi Châu Hiền bất mãn giơ tay lên nắm lấy mũi Tôn Thừa Hoan, "Trước đây em sẽ không làm cho chị mệt mỏi đến mức ngất đi."

Nháy mắt mấy cái, nhìn xem bộ dạng xấu hổ của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan tinh tế suy nghĩ một chút, tựa hồ quả thực là như vậy. Ngượng ngùng cười, lấy lòng hôn Bùi Châu Hiền một cái, "Bởi vì là lão bà đại nhân ngày càng mê người a...."

"Hừ!" Hừ một tiếng, Bùi Châu Hiền liếc nàng một cái, có chút miễn cưỡng mà ngồi dậy, chăn trượt xuống, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết chút nào nhất thời bại lộ ở trong không khí, Tôn Thừa Hoan nuốt ngụm nước miếng, bên trong phòng an tĩnh phát ra âm thanh có vẻ dị thường rõ ràng.

Xoay người lại trắng mắt liếc nàng, hai chân Bùi Châu Hiền chạm đất muốn đứng dậy đi tắm, không ngờ thân thể một hồi vô lực, mới vừa đứng lên đi hai bước, liền lảo đảo một cái suýt chút nữa té ngã, Tôn Thừa Hoan ngồi ở mép giường vội vã đi tới đỡ cô, kết quả dưới chân giẫm phải gối đầu đêm qua bị hai người đá xuống dưới giường làm trượt chân, cùng nhau ngã trên mặt đất.

Tôn Thừa Hoan lập tức xoay người bị Bùi Châu Hiền đè nặng trên mặt đất, cánh tay vẫn che chở Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền liền vội vàng đứng lên kiểm tra thương thế của Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan bị thương đã quen đối với va chạm như vậy không thèm để ý chút nào, nhưng vừa muốn hỏi Bùi Châu Hiền có bị đụng tổn thương hay không, liền nhìn thấy thiên hạ được mình bảo vệ lo lắng muốn kiểm tra chính mình, mà hai luồng đầy đặn bởi vì động tác quá lớn mà đung đưa.

"Tiểu Đản, em có bị thương hay không?" Bùi Châu Hiền vội vàng hỏi Tôn Thừa Hoan, lại không nhận được câu trả lời, đang muốn tiếp tục hỏi, bỗng nhiên chợt nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng, nhìn theo ánh mắt nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang nhìn trước ngực mình, tức sắc mặt lạnh xuống, "Tôn. Thừa. Hoan."

"Đến!" Vừa nghe giọng điệu này của người nào đó, Tôn Thừa Hoan lập tức biết không được rồi, thật biết điều mà trả lời, sau đó đứng dậy ôm Bùi Châu Hiền, "Lão bà đại nhân, tắm rửa thôi."

Lời nói vốn rất đơn thuần, Bùi Châu Hiền lập tức liên tưởng đến tình cảnh kích tình của hai người đêm qua, nhất thời mặt đỏ lên, "Em.... Không cho em tiến đến...."

Đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu được, Tôn Thừa Hoan cười hì hì nói, "Không có gì a, tối hôm qua lúc đó chẳng phải cùng nhau tắm sao?"

Nói xong ôm Bùi Châu Hiền tiến vào phòng tắm mở vòi nước trong bồn tắm ra, đợi lúc nước trong bồn tắm sắp đầy đem Bùi Châu Hiền bỏ vào trong nước, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt nữ nhân đang không ngừng trắng mắt liếc mình, "Đồ ngốc, hôm nay em không nỡ lại làm chị mệt."

Trong lòng mềm nhũn, Bùi Châu Hiền ngưng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan đem sữa tắm các loại đồ đạc đặt vào chỗ mình có thể tự cầm lấy được, nhịn không được mở miệng, "Tiểu Đản...."

"Hửm?" Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"

"Chị yêu em." Vẻ mặt Bùi Châu Hiền hạnh phúc, "Em cũng là hiện tại và tương lai của chị."

Ngốc lăng ngơ ngác ngưng mắt nhìn Bùi Châu Hiền đang nhìn mình, một lúc lâu, Tôn Thừa Hoan mới gãi đầu nói, "Em cũng yêu chị..."

"PHỤT...." Bị phản ứng của nàng khiến cho bật cười, trong lòng Bùi Châu Hiền tràn đầy ngọt ngào.

"Vậy..... Vậy chị chậm rãi tắm ah, em đi ra ngoài trước.... Chị tắm xong thì gọi em...." Rõ ràng thân thể đã bị nước ngập qua, Tôn Thừa Hoan nhìn dáng dấp Bùi Châu Hiền như vậy, vẫn không nhịn được một hồi tim đập rộn lên muốn ôm chặt cô làm một số chuyện, liền vội vàng nói một câu, không đợi Bùi Châu Hiền nói chuyện liền đi ra.

Bùi Châu Hiền ngẩn người, tiếp theo hiểu được, buồn cười mà nhìn xem bóng lưng hốt hoảng của nàng, trong con ngươi tràn đầy đều là tình yêu.

*******

Lúc này, Khương Sáp Kỳ và Tú Anh cũng đã tỉnh lại.

Kỳ thật đêm qua hai người cũng không như Tôn Thừa Hoan bình thường giày vò Bùi Châu Hiền giằng co một đêm, nhưng hai người đều là lần đầu tiên, vẫn mệt mỏi ngủ cho tới bây giờ.

"Khương Sáp Kỳ....." Bởi vì trên người dính mồ hôi cảm giác rất không thoải mái mà muốn đứng lên đi tắm rửa, Tú Anh vừa ngồi dậy, chợt bị hai cái tay vòng lấy thắt lưng, không khỏi nhíu lại lông mày kêu lên.

"Gọi Kỳ...." Khương Sáp Kỳ ngồi dậy, buộc chặt cánh tay, bộ ngực đầy đặn dán vào tấm lưng bóng loáng của Tú Anh, âm thanh dán ở bên tai Tú Anh vang lên.

Bị hai khỏa thịt mềm dán vào, rõ ràng hai người đêm qua cái gì cũng làm qua, Tú Anh vẫn không nhịn được sắc mặt đỏ bừng, "Buông tôi ra, tôi muốn đi tắm."

Âm thanh kia, dĩ nhiên mang theo mùi vị nũng nịu.

"Gọi Kỳ." Khương Sáp Kỳ cố chấp nói, hai má ở trên vai Tú Anh nhẹ nhàng cọ xát vài cái, "Tiểu Tú Anh...."

Nghe giọng nói trong ngày thường luôn rất khoe khoang lúc này lại có mùi vị ủy khuất, Tú Anh bất đắc dĩ thở dài, "Kỳ."

"Tiểu Tú Anh thật ngoan." Vẻ mặt ai oán quét một cái không thấy bóng dáng, Khương Sáp Kỳ cười híp mắt hôn Tú Anh một cái, lại nói tiếp, "Được rồi, Tiểu Tú Anh tối hôm qua nói mớ nữa nha."

"Nói mớ?" Nghi ngờ nghiêng đầu xem Khương Sáp Kỳ đang tựa trên vai mình, vẻ mặt Tú Anh mù mịt.

Cô từ lúc nào thì lại có thể lại nói nói mớ chứ?

"Đúng vậy." Ngón tay Khương Sáp Kỳ ở trên da thịt Tú Anh khẽ búng, giọng nói nghe hết sức quyến rũ, "Em nói, em cũng yêu tôi."

Khuôn mặt soát một cái lập tức đỏ lên, hiểu rõ Khương Sáp Kỳ đang nói cái gì, chân mày nhíu càng chặt hơn, từ trong ngực nàng tránh ra, giọng nói thanh thúy, "Chị nghe lầm, tôi không yêu chị."

"Ồ?" Khương Sáp Kỳ tỏ ra vô tội mà nhìn xem cô, "Tôi biết, thế nhưng mà em nói mớ nói là em cũng yêu tôi, đúng vậy em yêu tôi..."

Lông mày nhẹ nhảy vài cái, Tú Anh bất mãn mà nhìn xem nữ nhân lại đang chơi chữ với mình, trực tiếp xuống giường, chịu đựng cảm giác khó chịu từ nơi nào đó, định đi tắm rửa.

"Tú Anh." Khương Sáp Kỳ bỗng nhiên rất đứng đắn mở miệng, "Tôi yêu em."

Bước chân trì trệ, tim Tú Anh đập rộn lên, khẩu thị tâm phi nói, "Đã biết, không cần lặp lại nhiều như vậy."

Dứt lời, chịu đựng cảm giác khó chịu mãnh liệt hơn vội vã vào phòng tắm.

Lắc đầu, đối với Tú Anh không được tự nhiên cùng khẩu thị tâm phi một hồi bất đắc dĩ, Khương Sáp Kỳ nằm lại trên giường, nhớ tới câu nói kia của Tú Anh đêm qua, vẻ mặt nụ cười ôn nhu.

Sớm biết như vậy tối hôm nên ghi âm lại, tính tình của Tú Anh như vậy, lần sau lại muốn nghe cô nói yêu nàng cũng không biết là lúc nào.

---

Thời điểm Bùi Châu Hiền theo Tôn Thừa Hoan tới nơi này, thì biết rõ sẽ ở chỗ này ở vài ngày, quần áo và đồ dùng hàng ngày để ở trong xe hôm qua vừa đến liền để cho người hầu của Tôn gia mang vào trong phòng Tôn Thừa Hoan.

Sau khi tắm xong thay đổi quần áo, ngồi ở trong phòng ngủ chờ Tôn Thừa Hoan tắm rửa đi ra, Bùi Châu Hiền nhìn khắp bốn phía, nhìn xem phòng ngủ vô cùng đơn giản này.

Ánh mắt rơi vào trên mặt bàn bên cạnh tủ quần áo, trên bàn đặt một khung ảnh, Bùi Châu Hiền đứng dậy, có chút khó khăn hoạt động bước chân đi qua, cầm lấy khung ảnh, nhịn không được cười rộ lên.

Trong hình, Tôn Tử Đằng tuổi trẻ anh tuấn ôm một tiểu cô nương buộc tóc sừng dê, dựa sát vào Tôn Tử Đằng, còn lại người mà cô ở trong thư phòng của Tôn Tử Đằng đã thấy qua, nữ nhân kia mặc chế phục Kiểm sát trưởng, là mẹ của Tôn Thừa Hoan.

Ở trong tấm hình này, mẹ Tôn Thừa Hoan có vẻ vô cùng ôn nhu, cũng không nghiêm túc giống như tấm hình kia.

Ngược lại là Tôn Thừa Hoan, buộc tóc sừng dê, mặc váy công chúa màu hồng, con mắt thật to, trong tay còn ôm một con búp bê.

Hé miệng cười yếu ớt, Bùi Châu Hiền đem thiên hạ đêm qua ở trên người mình tùy ý chơi đùa và tiểu cô nương đáng yêu này liên hệ với nhau, cười đến càng phát vui vẻ.

Sau khi Tôn Thừa Hoan từ trong phòng tắm ra ngoài liếc mắt liền nhìn thấy bộ dạng Bùi Châu Hiền vừa xem tấm ảnh kia vừa cười, đi tới, ôm cô, "Khi còn bé em rất ngốc phải không?"

"Không biết a." Nghiêng đầu, cầm ảnh chụp so sánh cùng Tôn Thừa Hoan, ánh mắt Bùi Châu Hiền một hồi rơi vào trong hình, một hồi rơi vào trên mặt Tôn Thừa Hoan, "Ừm.... Con mắt vẫn lớn như vậy, mũi vẫn thẳng như vậy.... Miệng vẫn nho nhỏ như vậy... Hì hì, còn thiếu một bím tóc sừng dê rồi."

Đối với một người đột nhiên xuất hiện nghịch ngợm luôn luôn không có biện pháp, Tôn Thừa Hoan hít sâu một hơi hương khí trên tóc Bùi Châu Hiền, cười xấu xa nói, "Tóc sừng dê a, em ghim không được, nhưng chị có thể nha."

"Mới không cần đâu...." Bùi Châu Hiền dựa ở trong ngực nàng, để tay lên tay nàng đang ôm thắt lưng mình, nghe tiếng hít thở của Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản.... Hôm qua Tôn bá phụ nói với chị rất nhiều chuyện."

"Đúng nga, ba nói gì với chị?" Tôn Thừa Hoan tò mò hỏi.

Ngày hôm qua sau khi Bùi Châu Hiền từ trong thư phòng ba ba nàng đi ra, thì rất khác lạ, tựa hồ trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, hơn nữa..... Đêm qua nàng yêu cầu vô độ như vậy, cũng bởi vì Bùi Châu Hiền bỗng nhiên nhiệt tình hùa theo như vậy.

Trầm mặc vài giây, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên xoay người ôm lấy Tôn Thừa Hoan thật chặt, tay theo phía dưới vạt áo Tôn Thừa Hoan đi lên, đến chỗ vết thương lần trước Tôn Thừa Hoan bởi vì bị Cận Phi Hàn ám sát mà bị thương, vuốt ve vết sẹo kia, "Tiểu Đản...."

"Hở?" Rõ ràng có thể nhận thấy được giọng nói của Bùi Châu Hiền hạ xuống, Tôn Thừa Hoan quan tâm nói, "Làm sao vậy? Bỗng nhiên không vui?"

"Không có." Ngẩng đầu, kéo ra một nụ cười, Bùi Châu Hiền giơ tay lên khẽ vuốt gò má Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản, chị tuyệt đối sẽ không làm cho em thương tâm."

"Ách?" Nụ cười trên mặt cứng lại, Tôn Thừa Hoan ngây ngốc nhìn vẻ mặt và bộ dáng kiên định của Bùi Châu Hiền, nắm chặt tay cô, "Ừ, em cũng vậy."

****

Đã đủ chỉ tiêu một ngày a~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro