Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoan Nhi, đây là vé máy bay đi nước Pháp." Sau bữa cơm tối, Tôn Tử Đằng cầm hai tấm vé máy bay đưa cho Tôn Thừa Hoan, "Thừa dịp Châu Hiền được nghỉ, hai con hảo hảo đi chơi một chuyến đi."

Tôn Thừa Hoan ngẩn người, tiếp nhận hai tấm vé máy bay, liếc nhìn thời gian trên vé máy bay, rõ ràng là chuyến bay sáng ngày thứ hai.

"Ba, nhưng mà qua vài ngày có một lô hàng súng ống đạn dược tới đây, còn có...." Tôn Thừa Hoan nhíu nhíu mày, mở miệng nói, lại bị Tôn Tử Đằng cắt đứt, "Đứa nhỏ ngốc, cứ đi đi, còn có ba ở đây."

"Thế nhưng mà...." Tôn Thừa Hoan còn muốn nói gì nữa, Tôn Tử Đằng đưa tay vỗ vỗ bờ vai của nàng, "Đi thôi, hảo hảo ở bên cạnh Châu Hiền, đoạn thời gian trước con cũng không có bồi con bé mà."

Do dự một chút, đối với lời nói của Tôn Tử Đằng có chút động tâm, Tôn Thừa Hoan trầm ngâm trong chốc lát, vẫn mở miệng nói, "Không được, con luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, ba, đợi chuyện này qua rồi nói sau."

"Hoan Nhi." Tôn Tử Đằng lắc đầu, thở dài, "Đi thôi, ba ba còn không có già mà."

"Con không phải có ý đó." Tôn Thừa Hoan liền vội vàng giải thích, "Con chỉ là...."

"Được rồi, không cảm thấy ba ba già rồi thì an tâm mà đi chơi."

"...." Tôn Thừa Hoan nhìn thẳng ông hồi lâu, cuối cùng thật biết điều gật gật đầu, "Tốt, bất quá, có chuyện gì ba ba phải lập tức báo cho con biết nhé."

"Yên tâm đi....." Trên mặt Tôn Tử Đằng lộ ra một cười nhạt, "Chờ con trở về ba nói cho con một số chuyện."

"Được."

Từ trong thư phòng đi ra ngoài, Tôn Thừa Hoan gãi đầu, cầm vé máy bay trở về phòng, một đường chân mày từ đầu đến cuối đều nhíu lại chặt chẽ.

Ba ba của nàng so với nàng lợi hại hơn, Thanh Long Bang tuy nói đã tạo thành thế hệ trẻ nòng cốt, nhưng trên thực tế vẫn có một ít sự tình là bọn họ không biết.

Nhưng không rõ luôn cảm thấy bất an, vừa nghĩ tới phải rời đi vài ngày, liền luôn cảm thấy tâm hoảng ý loạn.

Đợi tới khi đi tới cửa phòng mình, Tôn Thừa Hoan thở dài, nới lỏng lông mày.

Là nàng lại đa nghi đi.

Lắc đầu, đẩy cửa mà vào, Bùi Châu Hiền đang say sưa lật xem album ảnh của nàng từ nhỏ đến lớn.

Tần suất tim đập lập tức ổn định lại, Tôn Thừa Hoan đóng cửa phòng, đi tới bên cạnh Bùi Châu Hiền ngồi xuống, ôm lấy eo của Bùi Châu Hiền, "Vui vẻ như vậy à?"

"Tiểu Đản, khi em còn bé thật là đáng yêu a." Bùi Châu Hiền khẽ cười, tay chỉ vào một tấm hình, "Lại có thể mặc quần hở đũng."

Một giọt mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, Tôn Thừa Hoan nhìn tấm hình kia chính mình đang mặc quần hở đũng, thắt bím tóc sừng dê trong tay còn cầm hạt quả táo, khóe miệng co giật vài cái, lựa chọn bảo trì trầm mặc.

Thật không biết năm đó cái người chụp được tấm hình này nghĩ như thế nào.

"Còn có tấm hình này." Lật hai trang, tiểu cô nương trên tấm ảnh thoạt nhìn tầm ba tuổi, khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, Bùi Châu Hiền cười đến run rẩy hết cả người, "Tiểu Đản, má phúng phính, thật là đáng yêu nha."

Giơ lên lông mày, Tôn Thừa Hoan trực tiếp cầm album ảnh khép lại, đem Bùi Châu Hiền áp đến trên giường, ngữ khí có chút nguy hiểm, "Lão bà đại nhân, chúng ta vẫn nên làm chút chuyện gì đó, miễn cho chị luôn xem một số thứ lung tung nha."

Đối với ý tứ trong lời nói của nàng hoàn toàn lơ đểnh, Bùi Châu Hiền giơ tay vòng quanh cổ Tôn Thừa Hoan, giọng nói khả ái, "Mới không phải lung tung đâu, đó là Tiểu Đản đáng yêu của nhà chúng ta mà."

Không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, Tôn Thừa Hoan hít một hơi, đang muốn ngồi dậy đem album ảnh cho Bùi Châu Hiền, hai cái tay đang quấn lấy cổ nàng lại đem nàng kéo xuống, nữ nhân lúc đầu cười đến rực rỡ lúc này trên mặt không có ý cười, chỉ có thâm tình.

".... Tại sao lại nhìn em như vậy nha?" Tôn Thừa Hoan thân mật dùng chóp mũi đụng chóp mũi Bùi Châu Hiền một cái, giọng nói ám muội, "Như thế yêu thích em nha?"

Một tay như trước cổ ôm Tôn Thừa Hoan, một tay kia vuốt nhẹ gò má Tôn Thừa Hoan, lông mi Bùi Châu Hiền khẽ run, suy tư hồi lâu, hôn lên môi Tôn Thừa Hoan, nỉ non nói, "Chị cũng không biết biểu đạt như thế nào....."

"Hả?" Tôn Thừa Hoan sững sờ, môi tiếp xúc với môi Bùi Châu Hiền, không hiểu nhìn cô.

"Tim rất đau vì Tiểu Đản, đau lòng đến đã không có biện pháp biểu đạt." Bùi Châu Hiền thoáng kéo ra chút khoảng cách, mày nhíu lại quá chặt chẽ, "Tiểu Đản, cho tới bây giờ chị.... Không có hối hận như thế bao giờ.... Trước kia đã trốn tránh."

Lần kia cô đã làm cho Tôn Thừa Hoan khóc. Nháy mắt mấy cái, nhàn nhạt cười cười, Tôn Thừa Hoan nằm nghiêng qua một bên, đem cả người cô kéo vào trong lòng ngực mình, "Xem ra ngày hôm qua ba ba em đã nói cho chị biết chuyện của em ba năm trước rồi."

"Ừm." Nghe trên ngực Tôn Thừa Hoan truyền đến tiếng tim đập, đầu ngón tay Bùi Châu Hiền nhịn không được lại tiến vào bên trong áo nàng, vuốt ve vết sẹo kia, "Đó là nguyên nhân em sợ ngày mưa gió sấm sét, đúng không?"

"Ngày mưa gió sấm sét?" Tôn Thừa Hoan giơ khóe miệng lên cười, có vẻ hết sức vui sướng, "Em rất thích trời giông tố a."

Minh bạch nàng đang nói cái gì, Bùi Châu Hiền đỏ mặt, hơi cắn xuống môi, "Không cho nói sự kiện kia."

Lại nói tiếp, ngày đó Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên muốn, cô vốn muốn cự tuyệt, dù sao còn phải làm việc, chỉ là.....

Nghĩ đến có thể mượn cơ hội này làm cho Tôn Thừa Hoan khắc phục được sợ hãi đối với trời giông tố, cô vẫn lựa chọn tại đem đó đem chính mình triệt để giao cho nàng.

"Tốt, không nói." Thò tay chỉnh nhiệt độ của điều hòa lên cao một chút, giọng nói của Tôn Thừa Hoan trở nên nghiêm túc, "Kỳ thực, chuyện của ba năm trước đây, cũng coi như làm cho em chân chính trưởng thành a !"

Bùi Châu Hiền lẳng lặng nghe, không có xen vào.

"Ngày đó.... Em nói chị sẽ không ăn dấm chua chứ?" Tôn Thừa Hoan suy nghĩ làm sao đem toàn bộ chuyện của mình nói cho Bùi Châu Hiền, nhưng chợt nhớ tới nữ nhân trong ngực có đôi khi rất tiểu nữ nhân, thường xuyên sẽ nổi máu ghen, vội vã dừng lại hỏi.

Trắng mắt liếc nàng, Bùi Châu Hiền oán hận mà cắn xương quai xanh của nàng một ngụm, "Chị giống người hẹp hòi như vậy sao?"

"Khụ..." Tôn Thừa Hoan ho khan một tiếng, không dám tiếp lời, lời nói xoay chuyển tiếp tục nói, "Lúc em thi tốt nghiệp trung học, điền nguyện vọng giống như Phó Quân.... a ui...."

Trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn do bị nhéo, Tôn Thừa Hoan hít vào ngụm khí lạnh, khuôn mặt suy sụp xuống nhìn Bùi Châu Hiền.

Nữ nhân lòng dạ hẹp hòi....

Buồn cười nhìn dáng vẻ đáng thương của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền cũng cảm giác mình quả thực có chút ít lòng dạ hẹp hòi, nhẹ tay khẽ vuốt ve chỗ Tôn Thừa Hoan bị cô nhéo, ôn nhu dụ dỗ, "Tiểu Đản ngoan, nói tiếp ah, chị sẽ không nhéo em nữa."

Hoài nghi nhìn cô hồi lâu, Tôn Thừa Hoan cẩn thận từng li từng tí mở miệng tiếp tục nói, "Ngược lại.... Dù sao vẫn giống nhau..... Về sau, A.... ngày nghỉ rất dài, có một ngày cùng Phó Quân đi ra, sau đó...."

Nuốt ngụm nước miếng, Tôn Thừa Hoan vẫn cảm thấy lo lắng, lén lút liếc mắt ngắm Bùi Châu Hiền, thấy cô vẫn đang nghiêm túc lắng nghe, chậm rãi nói, "Em..... Chính là.... Chính là.... Khi trở về, nhìn thấy ba ba, đột nhiên cảm giác thấy mình có trách nhiệm nói cho ba ba chuyện này...."

Một lần kia, nàng và Phó Quân đi ra ngoài chơi vài ngày, ở ban đêm, suýt chút nữa làm một số chuyện không thích hợp cho trẻ em. Lúc đó, nàng rất miễn cưỡng khắc chế chính mình, cho rằng nếu như hai người có dạng quan hệ thân mật như vậy, thì nhất định phải có trách nhiệm phụ trách đối với đối phương, phải làm tốt chuẩn bị ở cùng nhau cả đời.

Tương lai có quá nhiều điều nàng không biết, nàng mới mười tám tuổi, không dám xằng bậy, trừ phi nói cho ba ba, nàng mới có thể xác định chính mình sẽ không cô phụ Phó Quân, sẽ không ở một ngày nào đó, bởi vì gia đình cản trở mà buông tha lẫn nhau.

Vì vậy, sau khi đi du lịch, về đến nhà, nàng suy tư vài ngày, cho là mình là người trưởng thành rồi. Vì vậy, ở đêm hôm ấy dũng cảm nói cho ba ba nàng biết, nàng và Phó Quân, chuyện mình và một cô gái mến nhau.

Lại không ngờ tới, ba ba từ trước đến nay đều rất thương yêu nàng, từ trước đến nay ba ba cũng đều để nàng tự do tự tại tùy tâm sở dục trưởng thành, ở đêm hôm ấy nổi giận, còn hung hăng quăng nàng một cái tát.

Từ nhỏ chưa bao giờ bị ba đánh qua dù chỉ một cái, Tôn Thừa Hoan lúc ấy còn trẻ mù quáng, tuy là thương tâm, thậm chí sợ, vẻ mặt quật cường vẫn như cũ, cố gắng nói cho ba nàng biết nàng và Phó Quân là thật tâm mến nhau.

Tức giận trong Tôn Tử Đằng thế nào có thể tiếp tục nghe được, thiếu chút nữa lại là đánh thêm một cái tát, nếu không phải Uông Minh chống đỡ, sợ rằng Tôn Thừa Hoan không còn khí lực rời đi.

Vì vậy, khi nghe chính miệng ba mình nói bảo nàng "cút" đi, Tôn Thừa Hoan thương tâm muốn chết tại ngày mưa gió chạy ra khỏi biệt thự Tôn gia, một đường lảo đảo, đội mưa đi hơn hai giờ đến khu vực phụ cận nhà Phó Quân, gần như sắp ngất xỉu.

Thật vất vả sắp tới bên ngoài cửa nhà Phó Quân, run rẩy cầm điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho Phó Quân, chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất, may mắn Tú Anh một đường ở phía sau đi theo đỡ lấy nàng.

Sau đó, chuyện làm cho người ta hiểu lầm xuất hiện.

Một chiếc xe thể thao ngay khi hai người thoạt nhìn giống như ôm nhau dừng lại bên cạnh hai người, nước bùn bắn tung tóe lên cả hai, cửa xe mở ra, Phó Quân từ chỗ kế bên tài xế bên kia xuống.

Đêm đó mưa quá lớn, Tôn Thừa Hoan đã bắt đầu phát sốt căn bản thấy không rõ trên mặt Phó Quân rốt cuộc là giọt mưa hay là nước mắt, giãy dụa đi qua, nặn ra một nụ cười muốn nói điều gì, lại bị Phó Quân đánh một bạt tai, ngây người tại chỗ không biết làm sao.

"Cậu cút đi...."

Lại là bảo nàng cút.

Tôn Thừa Hoan không hiểu nhìn cô, tiếng nổ ong ong ong trong đầu một hồi, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ không để cho mình ngã xuống đất.

Càng không để cho nàng nghĩ tới là, từ chỗ tài xế đi xuống một người, che dù đi tới, thay Phó Quân che mưa, tay.... rất tự nhiên ôm lấy eo Phó Quân, hừng hực khí thế mà nhìn nàng.

"Cậu cút đi.... Tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa!" Phó Quân không có lấy tay của người kia ra, run rẩy vứt bỏ một câu, trực tiếp theo bên cạnh Tôn Thừa Hoan đi qua, ngay cả đầu cũng chưa từng chuyển.

"Tiểu Đản ngốc....." Tại chỗ Tôn Tử Đằng cô chỉ biết đại khái một chút chuyện, lúc này nghe được Tôn Thừa Hoan nói ra những chuyện kia, Bùi Châu Hiền ôm chặt Tôn Thừa Hoan, lầm bầm gọi tên Tôn Thừa Hoan.

Tay nhẹ vỗ về lưng Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan cười nhạt, ôn nhu nói, ".... Kỳ thực không có gì."

"Mới sẽ không không có gì......" Giọng nói của Bùi Châu Hiền chút run rẩy, "Tiểu Đản rất ngu ngốc. . ."

"Thật sự không có gì mà. " Tôn Thừa Hoan cúi đầu hôn một cái lên trán cô, "Có nhớ không? Em đã từng nói, nếu quả thật hai người yêu nhau đến mức sâu sắc như vậy, nhất định sẽ cho đối phương cơ hội giải thích."

Dừng một chút, Tôn Thừa Hoan hơi xúc động nói, "Khi đó em và cậu ấy còn quá nhỏ, cảm tình như vậy thực sự quá yếu ớt, tùy tiện một số người nhân cơ hội mà can thiệp vào thì có thể làm cho hai người cứ như vậy mỗi người đi một ngả."

"Vậy..... Sau đó thì sao?"

"Về sau..... Khổ cực Tú Anh nữa nha." Tôn Thừa Hoan thở dài, "Lúc ấy em cảm thấy giống như trời sập, đi cũng không đi được, nghĩ đến chẳng thà cứ như vậy chết đi, Tú Anh cứng rắn kéo em đi mấy bước, bỗng nhiên vang lên tiếng súng, sau đó...."

"Người muốn giết em tới, những người bảo vệ em liều mạng đi ngăn cản, em ngay cả phản kháng cũng không có.... Cho đến khi một thúc thúc thường ngày đối với em rất tốt chết ở trước mặt em, em mới tỉnh ngộ lại, cầm súng lục phản kích, lại....." Hạ giọng thấp xuống, Tôn Thừa Hoan rũ xuống đôi mắt, lắc đầu, "Nói chung là em quá nhu nhược."

"Mới không có chuyện đó....." Bùi Châu Hiền bất mãn phản bác nàng, "Không cho phép em nói như vậy."

"Tốt, em không nói." Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn gật đầu, làm như nhớ tới cái gì, xoay người sờ sờ, xuất ra hai tấm vé máy bay, "Được rồi, ba ba bảo chúng ta đi Pháp chơi."

"A...." Bùi Châu Hiền ngẩn người, tiếp theo nhẹ khẽ cười, "Ba ba em rất thương em nha."

"Hắc, ba cũng rất thương chị, người con dâu này nha." Tôn Thừa Hoan lấy lòng nhìn cô.

Oán trách mà liếc nhìn nàng một cái, khóe môi lại không che giấu được ý cười, Bùi Châu Hiền ôm cổ của nàng, vẻ mặt ngọt ngào, "Tiểu Đản ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro