Chương 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian như nước chảy đi qua, phía nam thời tiết càng ngày càng nóng, Tôn Thừa Hoan đã phải bận rộn chuyện của Thanh Long Bang, lại phải bắt đầu bắt tay chuẩn bị viết luận văn, càng thêm mệt mỏi hơn.

Cũng may lúc trước nàng không ngừng dùng phương pháp khắc nghiệt, hắc bạch lưỡng đạo đều biết Bang chủ tuổi còn quá trẻ của Thanh Long Bang là tuyệt đối không thể tùy tiện khi dễ. Vì vậy cũng bắt đầu yên tĩnh lại, hắc đạo ở phía nam dần dần khôi phục yên bình.

"Tiểu Đản, em đem theo luận văn đi cho Khúc lão sư xem sao?" Vào ngày thứ bảy nào đó, Tôn Thừa Hoan nhíu lại lông mày ngồi ở trước máy tính không ngừng gõ bàn phím, có vẻ hơi có chút lực bất tòng tâm.

Đoạn thời gian này tới nay, nàng ở phương diện pháp học quả thực hời hợt rất nhiều.

"Đúng vậy." Tôn Thừa Hoan bất đắc dĩ nhìn luận trả về, "Lão sư rất nghiêm khắc."

"Lão sư là vì muốn tốt cho em thôi mà." Bùi Châu Hiền từ phía sau ôm lấy cổ Tôn Thừa Hoan, đầu dựa ở trên vai của nàng nhìn xem màn hình máy vi tính, "Tiểu Đản, em xem chỗ này, câu này em....."

Nghiêm túc chỉ ra khuyết điểm nhỏ nhặt rõ ràng trong luận văn, khí tức của Bùi Châu Hiền thở ra ở trên mặt Tôn Thừa Hoan, làm cho Tôn Thừa Hoan nhịn không được đỏ mặt.

Tựa hồ đã thật lâu không cùng Bùi Châu Hiền làm chuyện nào đó rồi.

Từ khi ba ba của nàng gặp chuyện không may, về sau vẫn đều chưa từng có.

"Còn có tại đây, em xem quan điểm bên trong đoạn này, thời điểm trước khi em muốn giao cho lão sư, chị không phải đã nói cho em phải đổi cái này rồi sao, sau đó chị lại suy nghĩ một chút, vẫn nên đổi thành một loại cách nói khác tương đối tốt hơn." Bùi Châu Hiền nắm tay Tôn Thừa Hoan cùng con chuột kéo xuống, thời điểm đợi con trỏ trên màn hình chỉ vào đoạn nào đó vừa nói, lúc này mới vừa tiếp tục nói, "Ngày đó chị thấy một quyển luật Hình sự, chỉ ra rằng...."

Đang nói phân nửa, Bùi Châu Hiền đột nhiên cảm giác được tựa hồ thái độ có cái gì không đúng, không khỏi nghiêng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan một chút, thấy nàng mặt đỏ tới mang tai mà nhìn mình, không khỏi sửng sốt, tiếp đó khuôn mặt cũng đỏ theo.

Đã thật lâu không có ở trong mắt nhìn thấy cảm xúc của Tôn Thừa Hoan như vậy rồi, cái loại phảng phất muốn đem nàng nuốt vào ánh mắt.

"Em.... Em không có nghiêm túc nghe...." Bùi Châu Hiền bất mãn hờn dỗi, đưa tay đánh đánh cái mũi của nàng, "Không cho phép nghĩ lung tung."

"Được.... Ừ, tốt...." Tôn Thừa Hoan quay đầu lại, nhìn văn tự trên màn hình, lại một cái cũng xem không vào.

Mà Bùi Châu Hiền cũng như thế, rõ ràng trước đó nghĩ kỹ muốn giúp Tôn Thừa Hoan sửa chữa như thế nào, lúc này lại chỉ cảm thấy đầy đầu đều là chút chuyện loạn thất bát tao.

Hai người trầm mặc hồi lâu, thẳng đến cuối cùng điện thoại di động của Tôn Thừa Hoan reo, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

Mặt đỏ hồng liếc mắt nhìn Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan nhận điện thoại, "Uy? Lão sư.... Đúng vậy, dạ, em vẫn còn đang sửa chữa.... Không hiểu hỏi học tỷ? Dạ... Tốt.... Như vậy ạ..... Tốt, em nói với chị ấy..... Vâng vâng, lão sư vậy đến lúc đó gặp."

Cúp điện thoại, Tôn Thừa Hoan gãi đầu, nhìn xem Bùi Châu Hiền, vẻ mặt ngu ngơ, "Lão sư bảo em, nếu chỗ nào ở luận văn không hiểu thì hỏi chị, tận lực buổi chiều sửa đổi xong cầm đi cho ông ấy, gọi chị cùng nhau đi, vừa vặn buổi tối cùng nhau ăn cơm, nói đã lâu rồi không gặp chị."

Gật đầu, Bùi Châu Hiền làm như phòng bị cái gì đó nhìn Tôn Thừa Hoan, "Ở trước mặt lão sư không cho phép hồ đồ, đừng làm cho lão sư đã nhìn ra."

Lại nói tiếp, kể từ khi cùng Tôn Thừa Hoan cùng một chỗ, sau đó hình như cô cũng liền chưa từng thấy qua lão sư, khó trách lão sư nói như vậy.

"Biết rõ." Tôn Thừa Hoan gật đầu, sau đó xoay người lại nhìn luận văn, có chút kỳ quái lẩm bẩm nói, "Kỳ quái, luận văn mà nói, em gửi vào hòm thư của lão sư không phải là được rồi sao?"

"Ah, lão sư luôn luôn thích nhìn luận văn bằng giấy." Bùi Châu Hiền nhẹ khẽ cười, tay ôm lấy eo Tôn Thừa Hoan, "Em viết trên giấy, càng tốt hơn nha."

"Hử?" Tôn Thừa Hoan trợn to mắt, sau đó bĩu môi, "Vậy chị lần trước không nói. . ."

"Ai bảo em tốc độ nhanh như vậy gửi vào trong email, chị cũng không kịp nói." Bùi Châu Hiền điểm một cái của nàng, cười đến cưng chiều, "Còn không thấy ngại mà còn nói chị."

"Hắc. . ." Sờ đầu cười ngượng, Tôn Thừa Hoan ngồi vào trên ghế, lôi kéo Bùi Châu Hiền đến bên cạnh mình, "Ở đâu, học tỷ, Tiểu Đản lần nữa thành tâm thành ý mà thỉnh giáo vấn đề sửa chữa luận văn."

"Em đã như thế thành tâm thành ý, học tỷ tôi cũng giúp em xem một chút." Rốt cục nhìn thấy Tôn Thừa Hoan sẽ cùng chính mình hay nói giỡn, gần đây cũng xác thực cảm thấy Tôn Thừa Hoan so với đoạn thời gian trước không có khó chịu như vậy nữa, Bùi Châu Hiền yên tâm lại, theo Tôn Thừa Hoan cùng nhau nói đùa, tiếp đó sờ sờ đầu của nàng, "Học tỷ là rất nghiêm nghị, nếu như em lại không để ý nghe, hừ hừ. . ."

"Lại không để ý nghe học tỷ liền dùng cách xử phạt về thể xác nha." Tôn Thừa Hoan ngửa đầu nhìn cô, cười đến có chút xấu xa, "Phạt em đêm nay thể lực dùng hết sạch."

"Tôn Thừa Hoan ~~~" vừa nghe liền minh bạch ý của nàng, sắc mặt Bùi Châu Hiền giống như bị hỏa thiêu vọt lên cao mà nóng bỏng, thò tay muốn nhéo lỗ tai nàng, rồi lại không nỡ dùng sức, chỉ có thể hờn dỗi trắng mắt liếc nàng, "Nếu như không để ý nghe, đêm nay em nhất định phải ngủ trên sàn nhà."

"À?" Tôn Thừa Hoan suy sụp hạ mặt, sau đó nịnh nọt mà nhìn xem cô, "Em đây chăm chú nghe."

"Ừm, có thể ngủ ghế sô pha." Bùi Châu Hiền nén cười nói.

"Em biết lỗi rồi, lão bà đại nhân." lôi kéo cô ngồi lên trên đùi của mình, nhẹ nhàng hôn hôn sườn mặt cô, "Nếu như chăm chú nghe, lão bà đại nhân liền như lần trước thưởng cho em như vậy đi."

Nói đến lần trước liền nghĩ muốn đến chuyện chính mình bị giày vò đến ngất đi, trên mặt Bùi Châu Hiền càng nóng, lại chợt cảm thấy tâm tình Tôn Thừa Hoan hạ xuống, chỉ tinh tế suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ ràng.

Một lần kia, bọn họ hoang đường suốt đêm, về sau lại qua một ngày cô và Tôn Thừa Hoan liền khởi hành đi Paris, cũng chính là tại ngày hôm đó, Tôn Tử Đằng. . .

"Tiểu Đản, không cho phép không vui." Đưa tay khẽ vuốt gương mặt của nàng, Bùi Châu Hiền nhíu lại lông mày trấn an mà nhẹ nhàng hôn sườn mặt của nàng, lẩm bẩm, "Tiểu Đản phải nhanh chóng vui vẻ lên."

"Được, em đáp ứng chị." Tôn Thừa Hoan nặn ra một nụ cười, trán để lên trán Bùi Châu Hiền, "Ba ba cũng không hy vọng em như vậy, em biết rõ."

"Ừ."

Hai người ăn cơm trưa, lại đem luận văn sửa đổi một lần, xác định không có bất cứ vấn đề gì, rồi mới in ra, để vào trong túi tư liệu.

"Yên tâm đi, lần này lão sư chắc chắn sẽ không trả về." Bùi Châu Hiền nhìn xem dáng dấp Tôn Thừa Hoan có chút lo lắng mà nhìn xem túi tư liệu, nhẹ giọng an ủi, "Lão sư cũng nói em rất thông minh, bài luận văn này của em vốn cũng viết rất khá, chỉ là lão sư đối với em yêu cầu cao mà thôi."

"Ừm." Tôn Thừa Hoan đem túi tư liệu đặt lên bàn, sau đó ôm lấy Bùi Châu Hiền, chân mày vẫn như cũ nhăn quá chặt chẽ.

"Như thế nào còn cau mày." Bùi Châu Hiền đưa tây vuốt lông mày của Tôn Thừa Hoan, cố gắng đem chân mày nhíu chung một chỗ giãn ra.

"Em chỉ là đang nghĩ, phải an bài nhân thủ thế nào." Cằm gác lên trên vai Bùi Châu Hiền, tay ôm lấy eo của Bùi Châu Hiền, "Hoàn cảnh xung quanh Đại học Luật, không thích hợp quá nhiều người bảo hộ."

"Hửm?" Bùi Châu Hiền ngẩn người, tiếp đó nhẹ giọng cười, "Tiểu Đản ngốc, trong trường học làm sao có thể có nguy hiểm a. . ."

"Sẽ, chỉ cần đối phương có tâm." Ánh mắt Tôn Thừa Hoan có vẻ vô cùng thâm thúy, trong miệng bình tĩnh nói, "Phía đông Đại học Luật là sân bóng rỗ, phía tây là cao ốc của học viện kinh tế, đằng trước là mảng lớn bậc thang cùng đất trống. . . Nếu như người của chúng ta sớm đi qua che dấu bảo hộ, đằng trước không có biện pháp giấu, mà phía tây cao ốc của học viện kinh tế tuy rất thích hợp giấu người, nhưng khoảng cách quá xa. . . Còn như bên trong Đại học Luật.... Tựa hồ cũng chỉ có bên trong có thể giấu người thôi. . ."

Thế nhưng.... Luôn cảm thấy lo lắng.

Bùi Châu Hiền lẳng lặng nhìn bộ dáng Tôn Thừa Hoan suy tư, trong con ngươi hiện lên một tia không nỡ.

Hiện tại Tôn Thừa Hoan, vô luận làm cái gì, đều sớm an bài tốt biện pháp bảo hộ, rất sợ xảy ra phát sinh tình huống gì liền để cho nàng thống khổ.

Tiểu Đản cẩn thận như vậy, tuy khiến người ta rất an tâm, nhưng cũng làm cho người khác rất đau lòng.

Vô luận đi đâu đều cần phải cẩn thận, sống như thế có bao nhiêu mệt mỏi đây.

"Nếu như những xe thường xuyên bảo vệ chúng ta đi vào bên trong, tựa hồ có chút quá mức phô trương." Tôn Thừa Hoan vẫn còn đang suy tư biện pháp bảo hộ, vẻ mặt quấn quýt, "Phô trương lớn mà nói. . ."

"Phô trương lớn mà nói Tiểu Đản sẽ bị nói kiêu ngạo đó." Bùi Châu Hiền nhớ tới đã từng có người nói Tôn Thừa Hoan dựa vào quan hệ, lắc đầu, "Tiểu Đản, không cần để ý đến ý nghĩ của người khác."

Quả thực người bảo vệ nhiều một chút tương đối an toàn, bây giờ Tiểu Đản của cô đang ở trong giai đoạn nguy hiểm, cô cũng không muốn bởi vì loại chuyện này lại để cho Tôn Thừa Hoan gặp nguy hiểm.

"Ừ." Tôn Thừa Hoan gật đầu, "Vậy hay là tiếp tục để cho bọn họ theo được rồi."

Suy nghĩ kỹ, sau đó Tôn Thừa Hoan cầm điện thoại di động lên bắt đầu an bài công việc bảo hộ.

Đãi hết thảy sẵn sàng, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, liền ngồi xe đi X Đại.

Mà những chiếc xe bình thường luôn đi theo sau xe hai người sáu bảy chiếc xe cũng theo chân, ở trước bọn họ, còn có một vài người đến X Đại ẩn dấu bảo hộ trước.

"Tiểu Hoan, em cái này phô trương cũng quá. . ." Khi mấy chiếc xe lái vào trường học, sau đó trong lúc nhất thời hết thảy học sinh đều có chút ngây dại, thẳng đến lúc từng chiếc xe một đứng ở dưới lầu Đại học Luật X, Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền từ trong xe đi ra, trùng hợp đụng phải Khúc Lưu Thông, vẻ mặt Khúc Lưu Thông cũng rất kinh ngạc.

"Thật có lỗi lão sư." Tôn Thừa Hoan có chút bất đắc dĩ nói, "Nhà học trò làm kinh doanh, gần đây sinh ý đối thủ cạnh tranh tựa hồ mua hung muốn giết trò, không thể làm gì khác hơn là cả ngày mang theo bảo an."

Bùi Châu Hiền ở một bên nhìn Tôn Thừa Hoan thoải mái mà nói dối, trong mắt xẹt qua một nụ cười, trong miệng cũng đứng đắn nói với Khúc Lưu Thông, "Trước đó Tiểu Hoan đã gặp được một lần nguy hiểm."

"Là như thế sao." Khúc Lưu Thông đối với chuyện những phú hào này cũng là có chút hiểu rõ, hiểu rõ gật đầu, tiếp đó vỗ vỗ bả vai Tôn Thừa Hoan, "Lão sư còn tưởng rằng đại nhân vật gì tới."

"Ách, lão sư chê cười rồi." Tôn Thừa Hoan gãi đầu cười khúc khích, tiếp đó lấy túi tư liệu trên tay đưa cho hắn, "Lão sư, đây là luận văn."

"Sửa đổi xong rồi?" Khúc Lưu Thông tiếp nhận tư liệu túi hỏi.

"Dạ, thỉnh giáo học tỷ." Tôn Thừa Hoan nghiêm túc gật đầu, liếc nhìn Bùi Châu Hiền ở bên cạnh, "Học tỷ thật là lợi hại."

"Haha, Châu Hiền xác thực là môn sinh đắc ý của ta." Khúc Lưu Thông tự hào nói, sau đó nói với hai người, "Tới phòng làm việc của ta a, ta xem luận văn một chút."

"Dạ được." Hai người gật đầu, đuổi kịp, phía sau Liên Ám mấy người cũng lập tức đi theo, Khúc Lưu Thông không khỏi nhíu mày một cái, "Tiểu Hoan, ở trong trường học. . . Không được tốt a!"

"Dạ." Có chút ngượng ngùng liếc nhìn một đám thủ hạ phía sau cũng lập tức đuổi kịp, Tôn Thừa Hoan suy tư một chút, đi tới Liên Ám bên kia, hạ giọng, "Liên Ám Thúc, bố trí xong rồi hả?"

"Vâng." Liên Ám cúi đầu, "Thiếu chủ yên tâm."

"Vậy mọi người cũng không cần đi theo, ở trong xe đợi được rồi, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng có thể ở bên ngoài có thể chiếu ứng lẫn nhau." Tôn Thừa Hoan vẻ mặt nghiêm nghị nói.

"Vâng."

Theo Khúc Lưu Thông lên lầu bảy, vào bên trong phòng làm việc của hắn, Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền lẳng lặng ngồi, mà Khúc Lưu Thông còn lại là liếc nhìn luận văn của Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt tán thưởng, "Tốt, Tiểu Hoan lần này luận văn viết rất tốt."

"Đều là công lao của học tỷ ạ." Tôn Thừa Hoan rất khiêm tốn nói, nhìn Bùi Châu Hiền trong tròng mắt tràn đầy ôn nhu.

Bùi Châu Hiền đồng dạng ôn nhu quay lại cười, "Tiểu. . . Hoan rất thông minh."

"Hai người các ngươi đều là môn sinh đắc ý của ta." Vẻ mặt Khúc Lưu Thông đắc ý nhìn hai người, tiếp đó quay đầu đối với Tôn Thừa Hoan nói, "Tiểu Hoan, qua tới nơi này, còn có mấy vấn đề lão sư muốn nói với trò."

"Ah, tốt." Tôn Thừa Hoan gật đầu đi tới, mà Bùi Châu Hiền thì bởi vì trước khi ra cửa uống nước xong bỗng nhiên có chút muốn đi phòng vệ sinh, vì vậy đối với Tôn Thừa Hoan dùng khẩu hình, thấy Tôn Thừa Hoan gật đầu, lúc này mới đi ra ngoài.

Cô biết rõ tầm quan trọng của mình đối với Tôn Thừa Hoan, không thể có bất kỳ sơ suất nào.

Mới bước ra cửa, Bùi Châu Hiền liền thấy Ngô thúc đang đứng ở cách đó không xa tưới sân thượng chỗ trồng hoa, liền vội vàng đi tới, có chút mừng rỡ kêu lên, "Ngô thúc."

"A, Châu Hiền a." Ngô thúc nhìn thấy Bùi Châu Hiền, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hòa ái, thả tay xuống bên trong dụng cụ tưới hoa, "Làm sao có thời gian rảnh rỗi qua đây?"

"Đến tìm Khúc lão sư ạ." Bùi Châu Hiền giải thích, tiếp tục mở miệng hỏi, "Ngô thúc gần đây có khỏe không?"

"Ừ, cũng không tệ lắm. . ." Ngô thúc chậm rãi gật đầu, sau đó hơi có chút bất đắc dĩ nói, "Chính là chỗ này chân. . . Ai. . ."

"Ngô thúc chân làm sao vậy?" Bùi Châu Hiền có chút lo âu tới gần hơn một chút, theo bản năng cúi đầu nhìn phía chân Ngô thúc, lại đột nhiên cảm giác được trên mặt có cái gì phun tới, trong lòng căng thẳng, còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro