Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kỳ tỷ.......Cùng học tỷ rất quen thuộc sao?" Tôn Thừa Hoan ở trong phòng đi qua đi lại, bỗng nhiên quay đầu nói với Khương Sáp Kỳ, "Đối với chị ấy rất hiểu biết?"

Khương Sáp Kỳ nghiêm trang đáp, "Lúc ở trên tòa, có mấy lần cùng cô ấy đối đầu, là một đối thủ xứng tầm."

Tôn Thừa Hoan nhìn Khương Sáp Kỳ như vậy, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Kỳ tỷ, nơi này không có những người khác, chị không cần phải diễn"

Khương Sáp Kỳ mỉm cười nhìn Tôn Thừa Hoan, nghiêng đầu qua liếc Tú Anh, "Thiếu chủ, nếu như tôi tiếp tục như vậy không biết lớn nhỏ, hộ vệ đối với em trung thành và tận tâm, nói không chừng sẽ rút đao chém tôi nha!"

Tú Anh nhẹ nhàng cắt một tiếng, không nhìn tới cô nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết vì cái gì, cô chính là không quen nhìn thấy nữ nhân này trên mặt lộ ra nét tươi cười như thế này, giống như đối với ai cũng tốt lắm, kỳ thật trong lòng lại không tin bất kỳ ai.

Tôn Thừa Hoan khóe môi nhếch lên, nhìn mắt Tú Anh, ho khan hai tiếng, "Được rồi, Kỳ tỷ, không cần nghiêm túc như vậy."

Giống như Uông Minh, kỳ thật lúc hai người ở cùng nhau không có người xa lạ, cũng không có một câu Thiếu chủ, hai câu Thiếu chủ.

Khương Sáp Kỳ nghe vậy tới gần Tôn Thừa Hoan một ít, vẻ mặt quyến rũ, "Thiếu chủ ý tứ là tôi có thể tiếp tục đùa giỡn với em sao?"

"Thật ra, Kỳ tỷ không phải nổi tiếng là luật sư mỹ nữ sao?" Tôn Thừa Hoan hoàn toàn không sao cả nói, "Bị đùa giỡn vẫn là em chiếm tiện nghi."

"Thiếu chủ...........A, vẫn là có chút thay đổi." Khương Sáp Kỳ ý vị thâm thường nhìn Tôn Thừa Hoan, "Như vậy rất là tốt."

Tôn Thừa Hoan khẽ nhíu mày, sau đó giãn ra, "Vẫn là không nói nhiều chuyện linh tinh nữa,vụ án mà học tỷ đang xử lý, chị cũng biết đúng không?"

"Biết" Khương Sáp Kỳ đã sớm biết được mục đích Tôn Thừa Hoan tìm đến mình, mỉm cười nói "Kỳ thật vụ án này không phải rất đơn giản sao?"

"Đúng vậy......." Tôn Thừa Hoan đi đến trước bàn rót ly nước, "Nếu là Kỳ tỷ, chị sẽ phán như thế nào?"

"Thiếu chủ, tôi là luật sư, cho tới bây giờ đều là vì đương sự mà biện hộ, Thiếu chủ hỏi như vậy, tôi sẽ trả lời như thế nào đây........" Khương Sáp Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn thân ảnh gầy yếu kia nói, "Hơn nữa, Thiếu chủ không biết là chuyện này Bùi Châu Hiền có thể tự mình xử lý hay sao?"

"Nhưng là......" Tôn Thừa Hoan xoay người lại nhìn cô, "Em không hy vọng cô ấy vì sự kiện này mà......À...Cùng có kết cục giống Cung Tụng Vân."

Khương Sáp Kỳ nhìn thẳng Tôn Thừa Hoan, "Ý của Thiếu chủ là.......?"

"Nếu con của Hồ Vĩ xảy ra chuyện gì, Hồ Vĩ sẽ như thế nào?" Tôn Thừa Hoan cười có chút gian trá

"Hồ Vĩ chỉ có duy nhất một đứa con bảo bối, nếu đã xảy ra chuyện, hắn chắc chắn sẽ dùng tất cả các biện pháp để cứu...." Khương Sáp Kỳ theo lời nói của Tôn Thừa Hoan nói tiếp "Lần này nếu Bùi Châu Hiền lựa chọn khởi tố Hồ Tưởng, như vậy Hồ Vĩ nhất định sẽ dùng mọi biện pháp ngăn cản cô ấy ra tòa, hoặc là bức cô ấy rút đơn kiện, bất quá với tính cách của Bùi Châu Hiền, rút đơn kiện là không có khả năng."

"A, Kỳ tỷ, em không phải muốn nói đến vấn đề này....." Tôn Thừa Hoan vuốt cằm, "Hồ Tưởng là con trai bảo bối của Hồ Vĩ, học tỷ ở bên này hắn không có cách nào đả thông, Hồ Tưởng liền nhất định dùng mối quan hệ của hắn, nếu mối quan hệ của hắn....Khụ....Nếu mối quan hệ của hắn đều bất lực thì sao?"

Khương Sáp Kỳ có chút khó hiểu nhìn Tôn Thừa Hoan, chờ đợi cô tiếp tục nói, chính là bỗng nhiên Tôn Thừa Hoan thay đổi đề tài, "Kỳ tỷ cảm thấy, mối quan hệ của hắn chủ yếu là ở đâu?"

"Ở phía viện kiểm sát, nếu có thể bức lui được Bùi Châu Hiền là tốt nhất, thực sự nếu nói không được, có thể ở bên pháp viện, nghĩ ra biện pháp phán vô tội tự nhiên là có thể.......Nhưng là lấy trình độ của Bùi Châu Hiền, muốn đem vụ án từ có tội trở thành vô tội là không có khả năng...."

Điểm này là Khương Sáp Kỳ tràn đầy kinh nghiệm, cô ở trên tòa trước giờ mọi việc đều thuật lợi, chỉ có đến lúc gặp Bùi Châu Hiền, vụ án như thế nào cũng chưa có biện pháp phán vô tội, nhiều nhất chỉ có thể đem hình phạt giảm bớt một ít.

"Ừ. Đồng thời nếu muốn bỏ tù Hồ Tưởng, Hồ Vĩ còn phải vận dụng mối quan hệ của hắn, ví dụ như trong ngục giam, linh tinh....." Tôn Thừa Hoan hồ vào ghế trên, thảnh thơi uống nước, "Kỳ tỷ, đại khái muốn vận dụng các mối quan hệ đó thì cần bao nhiêu tiền?"

"Cái này......." Khương Sáp Kỳ lại càng không hiểu ý đồ của Tôn Thừa Hoan, nhưng vẫn tiếp tục trả lời, "Hồ Tưởng cùng Vương phó thị trưởng quan hệ rất tốt...."

"Vương phó thị trưởng đến lúc đó khả năng sẽ xuất ngoại đi công tác."

"..........." Khương Sáp Kỳ nhìn Tôn Thừa Hoan, trong lòng hơi kinh hãi.

Thiếu chủ cư nhiên vì Bùi Châu Hiền mà gây chiến hay sao?

Tú Anh cau mày nhìn Tôn Thừa Hoan, trong lòng cũng dâng lên nhiều suy đoán.

Cô vẫn đi theo bên người Tôn Thừa Hoan, bảo vệ Tôn Thừa Hoan, mà Tôn Thừa Hoan gọi điện thoại bàn công việc ở trước mặt cô cũng rất ít khi che giấu, cho nên cô cũng đoán được Thiếu chủ muốn làm gì.

Nhưng là, kỳ thật muốn đạt được mục đích của Thiếu chủ rất đơn giản, căn bản không cần như thế gây chiến.

Cho dù Thiếu chủ chính là bộ dáng dường như thuận tiện giúp Bùi Châu Hiền, nhưng mà cô vẫn cảm thấy Thiếu chủ.........Đạt thành cái kia cái gọi là mục đích, mới là chân chính thuận tiện, huống chi.....

Nhờ tới vừa rồi một màn kia, Tú Anh càng phát ra kinh hãi nhìn Tôn Thừa Hoan, bắt đầu có một tia do dự.

Cô lo lắng..........Chuyện ba năm trước kia sẽ tái diễn.

"Kỳ tỷ, chị có biết Kiểm sát viện trưởng thị viện không?" Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên mở miệng nói.

"Biết." Khương Sáp Kỳ bị Tôn Thừa Hoan gọi tới gọi lui, trong lòng có chút rối loạn, nhìn Tôn Thừa Hoan không rõ nên trả lời thế nào.

"Được rồi, tìm thời gian rãnh, hẹn hắn ra uống trà" Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Đến lúc đó em sẽ gọi Uông Minh cùng chị đi cùng nhau."

"Được." Khương Sáp Kỳ lên tiếng, đối với hành động của Tôn Thừa Hoan, cô có chút nghi hoặc,nhưng cũng không dám phỏng đoán gì nữa.

Thiếu chủ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là lúc làm việc luôn luôn ngoài dự đoán của mọi người.

"Châu Hiền, đem hồ sơ đến đây." Nhân viên công tố của viện kiểm sát, hai nam nhân đứng trước mặt Bùi Châu Hiền, mỉm cười nói.

Bùi Châu Hiền lạnh lùng nhìn hai người, "Thật có lỗi, không thể."

"Cô......" Nam nhân trẻ tuổi hơn một chút có chút căm phẫn nhìn Bùi Châu Hiền, "Trưởng phòng nói vụ án này giao cho tôi, chẳng lẽ cô không nghe nói gì sao?"

Bùi Châu Hiền liếc hắn một cái, ngữ khí như trước thản nhiên không nghe thấy một tia cảm xúc, "Án kiện kia được phân cho tôi."

"Được rồi, chuyện này, cô không cần lo lắng" Nam tử lớn tuổi hơn một ít vẻ mặt hòa ái cười, "Châu Hiền, vụ án cố ý giết người kia đơn giản, cô cũng đừng bận tâm nhiều, tôi có vụ án đặc biệt cần cô phụ giúp."

Bùi Châu Hiền nhấp hé miệng, mặt không chút thay đổi nói, "Một khi đã như vậy, trưởng phòng đem hồ sơ cho tôi đi, tôi có thể đồng thời xử lý, không ảnh hưởng gì."

Nam nhân gọi trưởng phòng nghe Bùi Châu Hiền nói như vậy, trong mắt hiện lên bất mãn, lại vẫn mang theo nét tươi cười, "Ôm tồn nhiều quá, hiệu suất không được tốt."

"Đồng thời xử lý ba bốn án kiện một lúc, ở trong viện kiểm sát này, thực bình thường không phải sao?" Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Trưởng phòng yên tâm đi, tôi có thể xử lý tốt, huống chi,vụ án của Hồ Tưởng tôi đã tiến hành sắp xong, ngày mai là có thể đem đơn khởi tố cùng tư liệu đến pháp viện rồi."

Nam tử trẻ tuổi đứng một bên càng thêm khó chịu, "Bùi Châu Hiền, cô đừng tưởng rằng cô tài giỏi, tôi nói cho cô biết, con mẹ nó....."

"Chương Vận!" Trưởng phòng mặt bình tĩnh đánh gãy lời Chương Vận, "Tốt lắm, về lại văn phòng đi, còn có chuyện phải làm."

Hắn cũng không phải không có biện pháp lấy lại vụ án ở trong tay Bùi Châu Hiền, chính là lo lắng bức Bùi Châu Hiền nóng nảy lên sẽ làm ra một vài chuyện tình không tốt.

Trưởng phòng mặt bình tĩnh rời đi góc làm việc của Bùi Châu Hiền, Chương Vận trừng mắt liếc Bùi Châu Hiền một cái, cũng rời khỏi sau đó.

Nếu không phải Phó viện trưởng viện kiểm sát cấp cao của tỉnh thực thưởng thức Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền đã sớm giống như Cung Tụng Vận bị đày xuống thâm sơn cùng cốc đi.

Bùi Châu Hiền nhìn bóng dáng hai người, giống như trước như không có chuyện gì phát sinh quay lại đến bàn công tác của chính mình, mở ra hồ sơ vụ án của Hồ Tưởng xem.

Những người khác trong văn phòng hiển nhiên đã có chút dọa đến, đều lén lút nhìn Bùi Châu Hiền, cũng không dám nói chuyện.

Thật không rõ Bùi Châu Hiền vì cái gì lại cố chấp như vậy.

Rõ ràng vừa có năng lực, lại vừa có quan hệ, cố tình cùng với cấp trên cự với nhau, hiện tại tốt lắm rồi, bị giam ở trong này xử lý những án kiện linh tinh như trộm cướp, cái gì cũng làm không được, như vậy thăng chức rất là khó.

"Uông Minh, tìm thời gian rãnh hẹn Lưu thị trưởng đi ra ngoài dùng bữa cơm đi." Phía bên này, Tôn Thừa Hoan trở về ký túc xá, lập tức gọi điện thoại cho trợ thủ đắc lực của mình, "Đúng vậy, tôi không ra mặt, anh cùng với Kỳ tỷ đi đi."

Cúp điện thoại, Tôn Thừa Hoan nằm trên giường, nắm di động, nhấn nhấn vài cái, nhìn số điện thoại buổi chiều Bùi Châu Hiền gọi qua, hơi hơi có chút thất thần.

"Em tên là Tôn Thừa Hoan, nhưng lại là nữ nhân a~~ Chẳng phải rất kỳ lạ sao! Nhưng chị lại thấy tên này quả thực hợp với em!"

Nữ nhân này chỉ vì một cái tên kỳ lạ mà phấn khích a...

Tôn Thừa Hoan nghĩ tới những lời này của Bùi Châu Hiền, lại nghĩ tới lúc hoàng hôn,nụ cười ở trên mặt của Bùi Châu Hiền, bỗng nhiên cũng nở nụ cười.

Học tỷ thật đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro