Chương 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi xảy ra sự tình của Tào Minh Nghĩa, về sau hắc đạo ở phía nam càng ngày càng vững chắc.

Những tên nằm vùng ở phương nam từng tên một bị bắt được, mà các bang phái nhỏ lòng mang tâm tư mắt thấy Tôn Lang Bang có thể làm chỗ dựa cho bọn họ cũng đều chật vật như vậy, mười mấy năm qua trăm phương ngàn kế đặt ám kỳ* chôn ở phương nam bị Tôn Thừa Hoan nương cơ hội lần này tận diệt rồi, nơi nào còn dám lại si tâm vọng tưởng.

*quân cờ.

Lúc này, ở thành phố C phương bắc, Tào Minh Nghĩa mình đầy bụi đất mà đứng tại một gian bên trong thư phòng, người đàn ông trung niên ngồi sau cái bàn khuôn mặt âm trầm.

Mà một bên, một nam tử mặc trang phục thời Đường vẻ mặt cũng không chút thay đổi, má trái có một vết sẹo từ mi tâm bắt đầu chéo xuống, đem khuôn mặt trắng nõn hóa thành hai nửa nhìn có chút dữ tợn, chỉ là khí chất trên người nam tử lại có vẻ hơi siêu thoát.

"Ba...." Tào Minh Nghĩa nhạ nhạ mà mở miệng hô một tiếng, đổi lấy lại là phẫn nộ của trung niên nam tử kia, "Cho mày xem thường Tôn Thừa Hoan! Hiện tại tốt rồi, chúng ta khổ tâm kinh doanh những thứ kia đều mất hết toàn bộ."

Nói xong, tay dùng sức mà vỗ xuống cái bàn, "Tao bảo mày làm cái gì? Tìm cơ hội bắt lấy Bùi Châu Hiền đi uy hiếp Tôn Thừa Hoan! ! Mày thì sao? Kết hôn? ?"

Tào Minh Nghĩa cúi đầu, thân thể có chút khẽ run không dám trả lời, trung niên nam tử kia lại càng kích động hơn, tay cầm lên một nghiên mực ở bên cạnh liền hướng Tào Minh Nghĩa nơi đó ném đi.

Thối lui mấy bước, Tào Minh Nghĩa nhìn cái nghiên mực nặng nề nện ở chỗ hắn vừa mới đứng, lập tức đổi sắc mặt.

Nếu không phải hắn tránh được, có phải nhất định sẽ bị đập chết hay không?

"Mày còn dám tránh! Mày là cái đồ vô dụng!" Người đàn ông trung niên càng thêm tức giận, hung hăng vỗ xuống cái bàn đứng dậy, sau đó lại từ trong ngăn kéo lấy ra một cái roi da, Tào Minh Nghĩa vừa nhìn thấy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Nam tử mặc trang phục thời Đường kia nãy giờ không nói gì lại vào lúc này ngăn cản người đàn ông trung niên, "Bang chủ chớ vội, chí ít lần này để cho chúng ta thăm dò được năng lực của Tôn Thừa Hoan."

"Thừa Lương, ngươi đừng cản ta!" Trung niên nam tử tựa hồ đối với mặc trang phục thời Đường kia rất kính trọng, trong tay không dám dùng lực, lời nói cũng nhu hòa một ít.

"Thiếu chủ dù sao vẫn còn trẻ. " nam tử tên gọi Thừa Lương nói, "Người trẻ tuổi, người nào không thích phụ nữ, hơn nữa hắn tự mình một mình tại nơi đó ẩn núp nhiều năm như vậy, cũng là đại công a. "

Người đàn ông trung niên nghe hắn vừa nói như vậy, cũng thấy có lý, nhìn xem Tào Minh Nghĩa còn ở bên cạnh lạnh run nói, "Mày đi xuống trước đi. "

"Dạ." Tào Minh Nghĩa trước khi đi hung hăng liếc mắt trừng người đàn ông trung niên, một màn này, người đàn ông trung niên không nhìn thấy, ngược lại thì nam tử tên Thừa Lương kia thấy được, ánh mắt lộ vẻ hơi ý vị thâm trường.

-------

"Tiểu Đản, chị chợt nhớ tới một việc. " Ngày hôm đó, Tôn Thừa Hoan ngồi ở sau bàn học nhìn xem một ít tư liệu, mà Bùi Châu Hiền thì ngồi ở một bên xem sách, chợt ngẩng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, "Sự tình của Bùi Niệm Chiêu. "

"A. . ." Được cô nhắc tới như vậy, Tôn Thừa Hoan vẫn luôn bận rộn cũng nghĩ tới, hơn nửa ngày, gãi đầu, "Vẫn không có tin tức. "

"Tiểu Đản, chị nghĩ tới chuyện của những dân làng kia." Giọng nói của Bùi Châu Hiền thật thấp, có chút hổ thẹn, "Trước đây...."

"A, đúng nga, chuyện này. " Tôn Thừa Hoan vỗ xuống đầu, ngồi xổm lật văn kiện cả buổi, "Tại đây em còn giữ bản thảo những tư liệu lần trước, sau đó..... A, con trai của Cục trưởng công an tỉnh là người của Tử Tinh Đường, em dự định để cho ba hắn trực tiếp lập án, sau đó đưa đến Viện kiểm sát tỉnh đưa đi khởi tố. . ."

"Như vậy có thể chứ?" Không nghĩ tới Tôn Thừa Hoan vội vàng thành như vậy vẫn còn đem chuyện này để ở trong lòng, Bùi Châu Hiền có chút cảm động, lại có chút lo lắng, "Tiểu Đản, có thể lại hay không ...."

"Lần này cũng không chỉ là vấn để biểu dương chính nghĩa." Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan lạnh như băng, ngón tay vuốt ve phần tài liệu kia, "Chuyện lần trước Lệ bí thư cũng tham gia góp thêm một cước. "

Chuyện tòa nhà lớn của Tôn gia bỗng nhiên bị tấn công, vẫn luôn là Tào Minh Nghĩa chủ đạo, mà ngoài ra trong đó lại có mấy tốp nhân mã tham dự, theo Tôn Thừa Hoan sai người càng lúc càng thâm nhập điều tra, từng chút một nổi lên mặt nước.

Hiện nay có thể xác định chính là Lệ bí thư có tham dự, còn có Cận Phi Hàn.

Mà Bùi Đình Vĩ và Đan Trác có tham dự hay không, hiện nay còn chưa biết.

Có chút phức tạp liếc nhìn Bùi Châu Hiền, mâu thuẫn trong mắt Tôn Thừa Hoan trôi qua tức thì, cũng không để cho Bùi Châu Hiền đang suy tư phát hiện.

"Cho nên. . . Tiểu Đản, thật ra thì vẫn là bởi vì chị. . ." Bùi Châu Hiền giật mình mà nghĩ đến, áy náy trong mắt như thế nào đều giấu không được.

Tôn Thừa Hoan tại trong lòng âm thầm hít hai tiếng, đứng dậy ôm lấy cô, "Thân phận của Tào Minh Nghĩa chị còn không biết phải không?"

Không rõ em ấy tại sao bỗng nhiên lại nói chuyện này, Bùi Châu Hiền lắc đầu, từ sau khi Tôn Tử Đằng gặp chuyện không may cảm giác áy náy đè nén ở hôm nay triệt để bạo phát, chỉ run rẩy dựa ở trong lòng Tôn Thừa Hoan.

"Trung Quốc hiện tại có hai đại hắc bang, một cái là Thanh Long Bang chúng ta, từ khi ba ba em sáng lập tới nay, đem nam phương hắc đạo toàn bộ chiếm được, một cái là Tôn Lang Bang, có trên trăm năm lịch sử, vẫn hùng cứ ở phương bắc. " Tôn Thừa Hoan ôm cô ngồi vào trên ghế, đem những gì mình trong khoảng thời gian này điều tra được tới nay cùng cô nói một chút, "Trước những người đó không phải cũng gọi Tào Minh Nghĩa là Thiếu chủ sao? Đó là bởi vì Tào Minh Nghĩa chính là Thiếu chủ Tôn Lang Bang, từ lúc học đại học đi tới phía nam sau đó liền tính toán mọi cách phát triển thế lực ngầm, ý đồ bất chính. . . Mà hắn ta. . . Xác thực đã làm được. "

Trong lòng thất kinh, trong đầu xông vào thời kỳ lúc học đại học, nụ cười của thiếu niên Tào Minh Nghĩa giống như ánh mặt trời kia, cử chỉ tư văn hữu lễ*, tri thức phong phú, cùng với lời lẽ chính nghĩa lẫm liệt, lại nghĩ đến trước mình bị Ngô thúc mang đi sau đó là ánh mắt Tào Minh Nghĩa tràn ngập dục vọng và dáng vẻ âm trầm, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên có loại cảm giác muốn nôn mửa.

*nhã nhặn, lịch sự

May mắn, người chính mình yêu nhất cũng là người yêu nhất chính mình lúc này đang ôm chính mình, ôm ấp ấm áp để cho cô không nhịn được tâm động.

Cảm giác được Bùi Châu Hiền buông lỏng toàn thân, Tôn Thừa Hoan giật giật thân thể, để cho cô gần như nằm úp sấp ở trên người mình, vừa tiếp tục nói, " Đoạn thời gian lúc trước em vẫn cảm thấy không đúng, cho dù em là Bang chủ còn trẻ mới nhậm chức, em có thể từ hơn ba năm trước từng bước tiếp nhận sự vụ trong bang, mà những bang phái nhỏ cho tới nay cũng biết thủ đoạn của em, không có lý do bỗng nhiên có dã tâm, nhất định là có người ở phía sau kích động. "

Hít một ngụm hương khí trong tóc Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan lại nói tiếp, "Sau đó em cũng liền như bọn họ mong muốn, ngoài mặt biểu hiện ra mang theo chủ lực trong bang bọn hắn vẫn nhìn thấy vì chuyện của bang phái mà mệt mỏi, những thúc thúc bá bá kia đã bắt đầu ngầm hành động. Vốn đã tra được không sai biệt lắm, dù sao phía nam là địa bàn của chúng ta, không nghĩ tới bởi vì tôi trong chốc lát sơ sẩy, chị bị cướp đi mất. "

Lặng yên tựa ở trong ngực nàng, tay Bùi Châu Hiền cách vải vóc thật mỏng trên người Tôn Thừa Hoan ở trên bả vai nàng hoạt động, bỗng nhiên có chút mệt mỏi.

Lại có loại cảm giác không muốn làm kiểm sát trưởng, thầm nghĩ một mực ở cùng Tôn Thừa Hoan, làm cho nàng không có nỗi lo về sau, làm cho nàng có thể tùy thời an tâm.

"Đúng rồi, em cùng cậu nói chuyện, chị gần đây phải chuẩn bị cẩn thận một chút rồi. " Ánh mắt chạm đến tư liệu trên bàn, Tôn Thừa Hoan chợt nhớ tới một việc, rất nghiêm túc nói, " Gần nhất, trong khoảng thời gian này Viện Kiểm Sát tỉnh có thể phải hoán huyết*, đến lúc đó chị vừa lúc đi lên. "

(*thay đổi nhân viên; thay đổi cơ cấu)

Trong lòng cả kinh, Bùi Châu Hiền mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, đã thấy nàng vẫn là bộ dáng vẻ nghiêm chỉnh kia, "Thật giống như là muốn khảo hạch vậy. "

"Tiểu Đản, chị..." Bùi Châu Hiền cau mày, nhìn Tôn Thừa Hoan, một câu nói cũng nói không nên lời.

"Nói như vậy, cộng thêm kế hoạch lúc trước, đến lúc đó người tiếp nhận vụ án Giếng làng Vịnh kia chính là chị rồi. " Tôn Thừa Hoan căn bản không biết quấn quýt của Bùi Châu Hiền lúc này, mang theo ôn nhu cười nhẹ cọ xát Bùi Châu Hiền, "Hài lòng chứ."

"Mới không vui đây này. " trong giọng nói sớm đã mang theo khóc nức nở, tay Bùi Châu Hiền ở trên mặt Tôn Thừa Hoan vỗ về, "Tiểu Đản, không cần nuông chiều chị như vậy..."

Từ vừa mới bắt đầu, dù cho cô muốn như thế nào, Tôn Thừa Hoan đều sẽ cố gắng thỏa mãn cô.

"Làm sao vậy?" Không ngờ tới Bùi Châu Hiền sẽ nói không cần, Tôn Thừa Hoan rất kinh ngạc nhìn cô không rõ vì sao, sau đó lại có chút bừng tỉnh, "Này... Là cảm thấy em nhúng tay vào chuyện này không tốt sao? Kỳ thực không phải như thế... Cậu vốn cũng rất thưởng thức chị..."

"Không phải. . ." Tay ngăn chặn miệng của nàng, Bùi Châu Hiền ngưng mắt nhìn nàng, đôi mắt ôn nhu, "Chị không muốn em luôn bởi vì chuyện của chị mà bị liên lụy vào, hiện tại với chị mà nói, em là quan trọng nhất. "

Có thể Đan Trác đúng, xã hội này, sớm đã không có cái gọi là công bằng chính trực, cô vẫn luôn tự lừa mình dối người mà thôi.

Có thể. . . Trở lại bên cạnh Đan Trác nắm giữ thế lực trong tay Đan Trác ... Có phải có thể đến giúp Tôn Thừa Hoan hay không?

"Em..." Miệng Tôn Thừa Hoan giật giật, vừa muốn nói gì, Bùi Châu Hiền lại tiếp tục nói, "Không biết từ lúc nào bắt đầu, lý tưởng của chị lại rời chị càng ngày càng xa. "

Cô ở bên cạnh Tôn Thừa Hoan đã trải qua nhiều gian khổ như vậy, đối với chuyện hắc bang sống mái với nhau cùng mạng người nhạt nhoà sớm đã nhìn quen rồi, có đôi khi, cô thậm chí không biết chính mình đang làm những gì, lý tưởng cùng hiện thực, không phân rõ.

"Không có xa a. " Tôn Thừa Hoan vừa nhìn liền biết nàng lại quấn quýt, đầu óc nhanh chóng chuyển, trong miệng cũng hết sức nhanh chóng nói, "Từ khi chị trở thành Trưởng phòng phòng công tố, chị có thể từng thấy Viện kiểm sát thành phố X tái xuất hiện qua chuyện thảo gian nhân mạng (xem mạng người như cỏ rác) sao? Còn có, nhìn thấy kiểm sát trưởng nào vì tiền làm ra chuyện xin lỗi người trong cuộc chưa?"

"Vậy sao?" Tuy là ghé vào trên người nàng, cái loại cảm giác ấm áp này lại không chống cự nổi hàn lãnh đột nhiên xuất hiện từ bên trong tới bên ngoài, Bùi Châu Hiền có chút tự giễu nói, "Đều là em cho chị, Tiểu Đản, nếu như không phải em... "

"Đại danh Bùi kiểm sát trưởng, từ lúc đó truyền khắp giới kiểm sát. " Tôn Thừa Hoan cắt đứt lời của cô, rất bình tĩnh nói, "Chị có thể đi hỏi cậu, tuyệt đối không phải em làm, đó là sự cố gắng của chính chị."

Lắc đầu, Bùi Châu Hiền ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Tôn Thừa Hoan, "Chị không thèm để ý cái này, trước đây chị theo. . . Ba mẹ chị nói, người yêu nhau nên giúp đỡ cho nhau. . . Nhưng cho tới nay, đều là em giúp chị, mà chị cái gì cũng không giúp được em, chỉ làm cho em thêm phiền phức. "

Dừng một chút, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan nhíu chân mày, Bùi Châu Hiền lại nói tiếp, "Chị không muốn vẫn được em bảo vệ, chị muốn giúp em, ba mẹ chị. . ."

"Vậy chị giúp em đem Lệ bí thư tiễn vào trong ngục giam có được hay không?" Từ nửa câu sau suy đoán ra ý tưởng của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên cắt đứt lời của cô, vẻ mặt khẩn cầu, "Chỉ có chị mới làm được. "

"Tiểu Đản. . ."

"Có được không?" Tôn Thừa Hoan thấy cô còn muốn nói gì nữa, lập tức làm nũng lại dường như nói, "Có được hay không vậy. . ."

"Được..." Nhìn dáng vẻ Tôn Thừa Hoan bĩu môi, Bùi Châu Hiền ở trong lòng thở dài, hồi phục lại ôm chặt lấy Tôn Thừa Hoan.

Đạt được đáp án từ Bùi Châu Hiền, lúc này Tôn Thừa Hoan mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, ôm Bùi Châu Hiền híp mắt dưỡng thần.

Thế lực của Tào Minh Nghĩa đã gần như bị diệt trừ, Lệ bí thư để cho Bùi Châu Hiền tới xử lý, như vậy còn một người chính là... Cận Phi Hàn...

Nhếch miệng lên, một nụ cười âm hiểm ở trên mặt Tôn Thừa Hoan hiện lên, bị Bùi Châu Hiền bắt được.

Không có hỏi nhiều, Bùi Châu Hiền lẳng lặng dựa vào Tôn Thừa Hoan, hãy còn bắt đầu suy nghĩ quyết định của chính mình.

Lúc này, ở kinh đô, trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Trường Vĩnh, đứng trước bàn làm việc của Đan Trác là thư ký của bà.

"Tôn Thừa Hoan sao. . ." Ngồi ở phía sau bàn làm việc Đan Trác, nghe thân tín báo cáo, cười đến hết sức ý vị thâm trường, "Ngược lại thật sự là có thủ đoạn, không hổ là hài tử gia nhân kia . "

Không phải rất rõ ràng cái gọi là gia nhân kia là chuyện gì xảy ra, thư ký cúi đầu, không nói gì, mà chờ Đan Trác hạ lệnh.

"Châu Hiền ra sao?" Đan Trác hai tay chống cằm, giọng nói nhàn nhạt.

"Tiểu thư rất. . ." Thư ký liếc nhìn Đan Trác có chút tâm thần bất định, nhưng vẫn trung thực nói, "Tiểu thư hình như rất hạnh phúc. "

"Hạnh phúc?" Lập lại một lần, Đan Trác lắc đầu, ngồi thẳng thân thể, "Tôi hiểu con gái của mình, qua một thời gian ngắn nó nhất định sẽ tới tìm tôi. "

"Chủ tịch. . ." Thư ký sững sờ, vô ý thức mà kêu một tiếng, sau đó rất nhanh cúi đầu xuống, "Vâng. "

"Chú ý cho kỹ động tác của Bùi Đình Vĩ bên kia, tôi cũng không muốn Châu Hiền bị hắn đoạt mất. " Đan Trác mặt không biểu tình nói một câu, sau dó phất phất tay, "Cô đi ra ngoài trước đi. "

Thư ký hơi hơi cúi mình vái chào liền thối lui ra khỏi phòng làm việc, chỉ chừa Đan Trác một mình ngồi ở trong phòng làm việc, từ trong ngăn kéo tấm hình nhìn hồi lâu, lại đem ảnh chụp trả về, một lần nữa khóa lại ngăn kéo.

Phòng công an bên kia động tác rất nhanh, Tôn Thừa Hoan mới đem tư liệu đưa cho con trai của cục trưởng ngày hôm sau, vụ án kia liền lập án rồi.

Mà Bùi Châu Hiền ở sau khi khảo hạch, rất thuận lợi tiến vào Viện Kiểm Sát tỉnh.

"Châu Hiền, rốt cục a. . ." Kiều Lâm Cử bước vào trong phòng làm việc của Bùi Châu Hiền, rất cảm khái, "Cô có thể đi vào đây làm, tôi thật cao hứng. "

"Kiều Kiểm. . ." Khúc mắc chưa giải, Bùi Châu Hiền cũng không biết nên làm ra vẻ mặt gì, chẳng qua như trước vẫn duy trì nét mặt nhàn nhạt, "Làm phiền ngài. "

"Phiền phức ta?" Kiều Lâm Cử không hiểu gì ngẩn người, trở lại bình thường sau đó cười nói, "Châu Hiền, cô hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải bởi vì Tiểu Hoan mới hi vọng cô tiến vào đây, cô nghĩ, trước đây thời điểm lão Khúc dẫn cô đến chỗ tôi khoe khoang, tôi rất ghen tỵ nha."

Bùi Châu Hiền sớm đã nhận định nếu không phải có Tôn Thừa Hoan, chính mình quyết không có thể nào đi đến vị trí ngày hôm nay, chỉ nhàn nhạt cười cười, "Nói chung, không phải là bởi vì em ấy, tôi quả thực không có khả năng tới nơi này. "

"Ài. . ." Lâm Cử có chút bất đắc dĩ, sau nửa ngày, lắc đầu, "Cô là cô, Tiểu Hoan là Tiểu Hoan, Châu Hiền ah, ngàn vạn đừng bởi vì những chuyện kia liền mơ hồ. "

"Châu Hiền hiểu rõ. " Bùi Châu Hiền khẽ gật đầu một cái.

Kiều Lâm Cử thấy cô như vậy, càng thêm bất đắc dĩ, tại nơi đó đứng một lúc lâu, "Thở dài, vậy cô hảo hảo làm quen một chút đi, có chuyện gì cứ tới hỏi tôi. "

"Được." Bùi Châu Hiền lại gật đầu một cái, đợi sau khi Kiều Lâm Cử ra ngoài suy tư hồi lâu, cầm điện thoại di động, lẳng lặng nhìn.

Một lúc lâu, ngón tay cái run rẩy nhấn một chuỗi dãy số cô chưa bao giờ chủ động gọi.

"Châu Hiền. " Người bên đầu điện thoại kia dường như đã sớm biết cô sẽ gọi điện thoại tới, giọng nói bình thản, không có bất kỳ cảm giác kinh ngạc nào.

"Nếu như tôi trở về, phải đi Bùi gia hay là Đan gia?" Giọng nói của Bùi Châu Hiền trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngón tay lại không tự chủ bắt đầu vuốt ve mặt bàn.

"Con gọi điện thoại cho mẹ, lẽ nào muốn trở về Bùi gia?" Giọng nữ bên đầu điện thoại kia nghe có chút tương tự với Bùi Châu Hiền, lại có chút bất đồng thành thục pha lẫn ở bên trong.

"Tôi sẽ không gả cho Cận Phi Hàn, tôi yêu Tôn Thừa Hoan. " trong tròng mắt lóe ra băng lãnh, tay Bùi Châu Hiền nắm thành quyền, "Tôi chỉ muốn em ấy. "

"Con muốn người nào ta mặc kệ. " Giọng nữ kia nhẹ nhàng cười khẽ, tiếp theo rất tự tin nói, "Mẹ chỉ muốn con trở lại tiếp quản Đan gia, về phần cùng ai cùng một chỗ, tùy con."

"Như vậy. . ." Trầm ngâm vài giây, Trong giọng nói của Bùi Châu Hiền có chút không xác định, "Tôi có thể. . . Đến giúp em ấy không?"

"Chỉ cần con bé đừng phát điên. " Giọng của người phụ nữ vốn đang khẽ cười chuyển sang lạnh lẽo, "Con nên biết tính cách của con bé. "

"Tôi hiểu được. " rất lý trí mà đáp, Bùi Châu Hiền quét mắt nhìn căn phòng làm việc của riêng mình, đau khổ cười, nhẹ nhàng nói, "Mẹ, đừng gạt con. "

Bên đầu điện thoại kia, Đan Trác vốn là vẻ mặt tỉnh táo, chợt nghe con gái nói như vậy, chợt cảm thấy cổ họng có chút đắng chát, tiếp theo, đồng dạng nhẹ nhàng, "Yên tâm. "

Cúp điện thoại, Bùi Châu Hiền ngồi vào trên ghế, mở ra file gõ ra một phần đơn từ chức, in ra, đứng dậy ra phòng làm việc của mình đi đến văn phòng của Phó kiểm sát trưởng.

"Hắc đạo E quốc đại loạn?" Tôn Thừa Hoan ngồi trước máy vi tính, tay cầm điện thoại di động, nghe bên đầu điện thoại kia báo cáo, lông mày bắt đầu nhíu chặt, "Người của chúng ta ở bên đó không đủ sao?

"Đúng vậy, Bang chủ. " Ngoại trừ mấy người quan hệ cùng Tôn Thừa Hoan tương đối thân mật, Thanh Long Bang trên dưới nhất trí, sớm đã đổi giọng gọi Tôn Thừa Hoan làm bang chủ.

"Tùy thời đem tình huống báo cáo cho ta. " Tôn Thừa Hoan bình thản nói một câu, tiếp theo hình như nhớ tới cái gì, do dự một chút, "Được rồi, chú ý một người tên là Sở Sâm bên cạnh công tước Lư Tạp Tư một chút... Có bất kỳ nguy hiểm nào, cứu.

"Dạ."

Thân thể thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, Tôn Thừa Hoan nhìn trần nhà trắng bóng, theo thói quen giơ cổ tay nhìn đồng hồ, mỉm cười.

Thiếu chút nữa đã quên rồi, Bùi Châu Hiền đổi chỗ đi làm, lập tức đi Viện Kiểm Sát tỉnh làm quen một chút.

Chỉ là mới nghĩ như vậy xong, điện thoại Tôn Thừa Hoan liền vang lên, nhìn nhìn số điện thoại gọi đến, lông mi xinh đẹp nhíu lại, tiếp thông, "Cậu. "

"Châu Hiền mới vừa nộp đơn từ chức. " Kiều Lâm Cử trầm giọng, "Tiểu Hoan, chuyện gì xảy ra?"

"Cái gì?" Mạnh mẽ đứng lên, Tôn Thừa Hoan vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cửa, lại gặp người vừa mới trở về, vẻ mặt mệt mỏi Bùi Châu Hiền, vội vàng nói với Kiều Lâm Cử bên đầu điện thoại kia, "Chị ấy đã trở về, con cùng với chị ấy nói, cậu, làm phiền người. "

"Đã biết, ta coi như cô ấy mấy ngày nay xin nghỉ. " Kiều Lâm Cử bất đắc dĩ nói xong liền cúp điện thoại, mà Tôn Thừa Hoan còn lại là kinh ngạc nhìn cô gái hướng chính mình đi tới, có chút thương tâm, có chút khó hiểu, "Vì sao?"

"Xin lỗi, Tiểu Đản. " Bùi Châu Hiền giơ tay vỗ về gò má Tôn Thừa Hoan, trong mắt tuy có không nỡ, ánh mắt lại hết sức kiên định, "Chị quyết định trở về tiếp quản gia nghiệp của mẹ chị."


___________

Lâu quá không đăng mình bị loạn tên nhân vật hơi nhiều, mọi người có thấy tên nhân vật nào hơi sai sai thì nhắc mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro