Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, Tiểu Đản, em không có nói với chị là chuyện gì xảy ra. . ." Thấy Tôn Thừa Hoan càng muốn mày nhíu lại càng chặt, Bùi Châu Hiền không khỏi bắt đầu đau lòng, mở miệng cố ý dời đi sự chú ý của nàng nói.

"Cái này a. . ." Tôn Thừa Hoan nhức đầu, nằm ngửa ở trên giường, nhìn trần nhà, giọng nói bỗng nhiên hạ thấp xuống, "Ba ba của em lần kia. . . Có lẽ là do Tào Minh Nghĩa hạ thủ !. "

"Cái gì?" Bùi Châu Hiền vốn đang nằm lập tức ngồi dậy, cảm thấy rất khiếp sợ nhìn Tôn Thừa Hoan một lúc lâu, tâm tình cũng theo nàng mà hạ thấp xuống, viền mắt cũng đỏ, "Xin lỗi. . . Tiểu Đản, thực sự. . . Xin lỗi. . ."

Ngẩn người, Tôn Thừa Hoan cũng ngồi xuống theo, cảm thấy thực khó hiểu, sau một khắc chợt tỉnh ngộ lại, ôm chặt Bùi Châu Hiền, "Tào Minh Nghĩa không phải chị thả đi, là em cố ý thả đi. . ."

Thần tình bị kiềm hãm, Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan hồi lâu, tiếp theo có chút cẩn thận nói, "Không phải. . . Không phải chị thả đi sao?"

Nếu như không phải nàng trong chốc lát thất thần, đâu có thể để cho Ngô thúc chạy mất, cũng lại càng không để cho Ngô thúc có cơ hội cứu Tào Minh Nghĩa trốn thoát.

"Đứa ngốc. . ." Đem cô một lần nữa ôm vào trong ngực nhất tề nằm lại trên giường, Tôn Thừa Hoan cúi đầu cọ xát vào cổ Bùi Châu Hiền, vốn bởi vì nhớ tới ba ba mà hạ tâm tình cũng theo một lần nữa tung bay, "Người của em đều có thể đem người của hắn núp ở nơi đó tiêu diệt hết, đâu có khả năng bởi vì sai lầm thả hắn đi mất."

"Tiểu Đản, chị phát hiện. . ." Nghe nói như thế, tâm tình vẫn hổ thẹn lập tức tiêu thất, trên tay Bùi Châu Hiền cầm lấy góc áo Tôn Thừa Hoan, "Khương Sáp Kỳ đánh giá em thực sự không sai đâu. "

"Hả?"

"Tiểu hồ ly. . ." Có chút tự hào nói, cặp con ngươi đen kia của Bùi Châu Hiền có vẻ lóe sáng lóng lánh, "Tiểu Đản, ngày hôm nay em thật giỏi. "

"A. . ." Sủng ái mà ôm Bùi Châu Hiền trở mình, lại để cho cô úp sấp trên người mình, Tôn Thừa Hoan nhìn thẳng vào mắt cô, "Về sau, nếu như lại xảy ra.... Như vậy ngoài ý muốn, không cho phép suy nghĩ, ngoan ngoãn chờ em đến."

"Nếu như là sẽ liên lụy đến em thì sao?" Bùi Châu Hiền thu hồi tươi cười, ngưng mắt nhìn vào đôi mắt của Tôn Thừa Hoan, giọng nói vô cùng mềm nhẹ, "Chị không muốn em bởi vì chị xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. "

"Nếu như chị đã xảy ra chuyện, em cũng sẽ xảy ra chuyện như thế. " Trên mặt Tôn Thừa Hoan một điểm tiếu ý cũng không có, giọng điệu có vẻ hết sức nghiêm túc, " Thế thì chẳng bằng, chờ em đi qua cứu chị. "

"Em...." Bởi vì động tác ghé vào trên người Tôn Thừa Hoan mà cúi đầu mắt nhìn xuống Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền nhẹ tay nhẹ vỗ về gò má của Tôn Thừa Hoan, "Tự tử là chuyện ngu nhất trên cái thế giới này, không cho phép làm loại sự tình này. Như chuyện hôm nay vậy, tuy là em đã bố trí xong tất cả, nhưng khi tại trong giáo đường vẫn quá nguy hiểm....."

"Mặc kệ nó..." Tôn Thừa Hoan quay người đem Bùi Châu Hiền đặt ở trên người, cau mày lầm bầm, "Chị lại muốn giáo dục em, ngược lại em bất kể. . ."

"Tiểu Đản. . ." Không có biện pháp gây khó dễ cho Tôn Thừa Hoan , Bùi Châu Hiền nhẹ tay nhẹ xoa vành tai Tôn Thừa Hoan, "Em ah, chỉ cho phép Châu Quan phóng hỏa không cho phép dân chúng đốt đèn. "

"Đúng vậy." Tôn Thừa Hoan rất bá đạo nói, "Tôn Thiếu chủ muốn phóng hỏa liền phóng hỏa!"

"Em còn rất bá đạo nha. . ." Liếc nàng một cái, Bùi Châu Hiền đem nàng từ trên người mình đẩy tới một bên, "Trước đây không biết là người nào, còn nói với chị không phải con nhà giàu....."

Kết quả đâu, lái xe xịn ở biệt thự còn có một đoàn người hầu hạ.

Lời này nhưng lại không có nói ra, Bùi Châu Hiền chỉ nói xong thấy sắc mặt của Tôn Thừa Hoan lúc xanh lúc trắng, cũng liền không nói nữa, "Được rồi, không nói em nữa...."

"Hắc. . ." Tôn Thừa Hoan cười khúc khích, lấy lòng nhìn Bùi Châu Hiền, "Chúng ta đi ngủ có được hay không, ngủ ngon a. . ."

Bị nàng vừa nói như vậy, đột nhiên cảm giác được đáy mắt Tôn Thừa Hoan quầng thâm rất dễ làm người khác chú ý, Bùi Châu Hiền tâm tê rần, kéo qua chăn đắp lên mình và nàng, "Nhanh ngủ đi. "

Lấy hiểu biết của cô đối với Tôn Thừa Hoan, cái người này từ hôm nay gặp mặt bắt đầu liền vẫn đối với chính mình nhu tình mà cười, nhất định là từ ngày mình bị cướp đi thì liền không có ngủ qua.

"Ừ." tiến vào trong lòng Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan tìm một tư thế có thể làm cho mình thoải mái, tay vẫn ôm eo của cô, rất nhanh liền ngủ mất rồi.

Bùi Châu Hiền nghe từng tiếng hít thở, nhẹ tay nhẹ nhàng ở trên lưng Tôn Thừa Hoan vỗ về, ngưng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan hồi lâu, dần dần cũng theo nàng ngủ thiếp đi.

"Thiếu chủ các nàng trở về phòng rồi hả?" Uông Minh và Khương Sáp Kỳ sau khi trở về, nghe được Tôn Thừa Hoan trở lại một cái liền ôm Bùi Châu Hiền trở về trong phòng, không khỏi sắc mặt đều có vẻ rất cổ quái.

Tú Anh ừ nhẹ một tiếng, nhìn Khương Sáp Kỳ, "Thiếu chủ căn dặn bảo hai người tăng cường lực độ đả kích, xem Triển Dương, có thể khai ra bao nhiêu bộ bao nhiêu lời. "

Gật đầu, Khương Sáp Kỳ đi tới bên cạnh Tú Anh, cầm lấy tay cô, "Tú Anh, chuyện bên của em cũng xong rồi sao?"

"Ừ."

"Chúng ta đây cũng trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi, mệt mỏi quá. " Khương Sáp Kỳ giả vờ đáng thương mà nhìn cô, tay lượn quanh lên cổ Tú Anh, được không?"

Tuy là cùng Khương Sáp Kỳ đã xác định quan hệ người yêu, chuyện thân mật nào đó cũng đã làm, ngay trước mặt rất nhiều người bị đối đãi như thế, khuôn mặt Tú Anh lập tức biến đỏ, đang muốn mở miệng cự tuyệt đồng thời lấy tay nàng ra, ánh mắt chạm đến đáy mắt uể oải của Khương Sáp Kỳ, tâm lập tức mềm nhũn, "Được. "

Người vốn thoạt nhìn vẻ mặt đáng thương quét một cái sạch, Khương Sáp Kỳ cười tươi như hoa, ôm lấy cánh tay Tú Anh, giọng điệu ngọt ngào nị nị, "Tiểu Tú Anh thật tốt. "

Trên người một hồi nổi da gà đứng lên, hai hàng lông mày của Tú Anh co quắp vài cái, muốn cùng Khương Sáp Kỳ nói không nên được voi đòi tiên, lại có chút không nỡ, dứt khoát trực tiếp kéo tay nàng qua đi về phòng của Khương Sáp Kỳ.

Liên Ám đứng ở phía sau, nhìn thân ảnh của hai người, như đại nhân sủng ái tiểu hài tử lắc đầu, đang muốn xoay người đi xử lý chuyện của mình, lại phát hiện Uông Minh còn đứng ngẩn ngơ bất động đứng nguyên tại chỗ.

Thở dài, Liên Ám mở miệng, rất có ý riêng, "Tiểu Minh a, còn nhớ rõ khi còn bé Liên Ám Thúc dạy con luyện võ không?"

"Nhớ rõ ạ." Liên Ám đối xử với hắn luôn luôn rất tốt, giống như đối với con trai ruột, tự nhiên, Uông Minh cũng cư xử với Liên Ám như phụ thân của mình.

"Khi con còn bé, so với người khác đều luôn hiểu được kiên trì. " Liên Ám vừa nhớ lại vừa thở dài nói, "Người khác đứng trung bình tấn ghim hai đến ba giờ thì không được, con thường thường một ghim chính là năm giờ. "

Lặng lẽ gật đầu, Uông Minh thần tình cố chấp nhìn Liên Ám, "Luyện tốt võ, mới có thể. . . Mới có thể bảo vệ tốt Thiếu chủ. "

"Đúng vậy. . ." Liên Ám nhìn thẳng hắn, một lát, "Bảo hộ Thiếu chủ, điểm ấy con cũng rất kiên trì a. "

Hơi hơi cúi đầu, Uông Minh nhìn chằm chằm mặt đất, không nói được một lời.

"Có đôi khi, vô cùng chấp nhất luôn không tốt. " Liên Ám vỗ vỗ bờ vai của hắn, từ bên cạnh hắn đi qua, "Được rồi, ta muốn đi làm chuyện của ta, con cũng vội vàng đã mấy ngày, nghỉ ngơi một chút đi. "

"Vâng, Tiểu Minh biết rồi." Uông Minh gật đầu, cũng không di chuyển, mà là đứng ở tại chỗ, suy tư về câu nói kia của Liên Ám .

Vô cùng chấp nhất luôn không tốt?

Khương Sáp Kỳ cùng Tú Anh trở về trong phòng, sau đó cùng nhau nằm ở trên giường.

Theo thói quen quấn lên thân thể Tú Anh, Khương Sáp Kỳ ở bên tai cô thổ khí như tơ nói, "Tiểu Tú Anh, có phải em đã sớm biết Thiếu chủ có kế hoạch hay không. "

"Đúng." tuy nói cô đã quen với động tác mập mờ như vậy, nhưng Tú Anh vẫn không nhịn được cùng nàng kéo ra một chút khoảng cách.

Không phải là không thích, mà là mỗi lần bị Khương Sáp Kỳ đối đãi như vậy, nơi bụng sẽ lại dâng lên cảm giác giống như một đám lửa, cùng cảm giác một đêm kia làm người ta ý loạn tình mê là giống nhau như đúc.

"Thiếu chủ nói cho em hay sao?" Tú Anh khẽ động, Khương Sáp Kỳ cũng đi theo động, thẳng đến cuối cùng thậm chí là nửa ghé vào trên người Tú Anh mới thoả mãn mà nói, "Tiểu Tú Anh không cho phép trốn. "

Bất đắc dĩ thở dài, Tú Anh càng phát ra cảm giác mình đối với Khương Sáp Kỳ không thể làm gì rồi, vì vậy mặc nàng ôm, cũng không giãy dụa, "Thiếu chủ không có nói cho em biết, là trực giác của em nói cho mình biết. "

"Hử?" Không nghĩ tới câu trả lời lại là như vậy, Khương Sáp Kỳ sửng sốt hồi lâu, cuối cùng mỉm cười, "Đúng rồi, em đi theo bên người nàng nhiều năm như vậy, quả nhiên vẫn là em hiểu rõ nàng nhất. "

Kỳ thực, nàng cũng biết Tôn Thừa Hoan là loại người bình thường đều phải phòng ngừa chu đáo, vì vậy ngay từ đầu lúc Tôn Thừa Hoan nói muốn một thân một mình đi cứu Bùi Châu Hiền, nàng tuyệt không lo lắng.

Nhưng sau lại chứng kiến Liên Ám cư nhiên không đi cùng, lúc này mới hoàn toàn luống cuống.

Chỉ là không nghĩ tới, Tú Anh ngược lại không phải là người lo lắng cho Thiếu chủ nhất, hơn nữa còn rất bình tĩnh xử lý sư tình Tôn Thừa Hoan giao phó trước khi đi.

Chủ yếu là, nàng thực sự cho rằng Tôn Thừa Hoan bị cảm tình làm đầu óc mê muội, bất cứ chuyện gì một khi cùng Bùi Châu Hiền có móc nối, Tôn Thừa Hoan liền không có biện pháp lý trí mà đi xử lý, hiện tại xem ra, hình như không phải như thế.

Đối với Khương Sáp Kỳ ý tưởng vô cùng hiểu rõ, Tú Anh nhàn nhạt nói, "Bùi Châu Hiền đối với Thiếu chủ rất trọng yếu, cho nên tình huống như vậy xuất hiện, Thiếu chủ ngược lại sẽ bức bách chính mình tỉnh táo lại, làm xong tất cả chuẩn bị. "

Dù sao đối với Tôn Thừa Hoan mà nói, nếu như Bùi Châu Hiền bởi vì chuyện nàng không có chuẩn bị sẵn sàng mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ thống khổ trọn đời, thậm chí trực tiếp không chịu nổi mà đi theo.

"Quả nhiên vẫn là Tiểu Tú Anh nhà của chúng ta thông minh nhất." Khương Sáp Kỳ dương dương đắc ý ôm Tú Anh, vẫn không quên ở trên mặt cô hôn một cái, "Tiểu Tú Anh thật lợi hại. "

Đối với hành động như vậy của Khương Sáp Kỳ đã thấy nhưng không thể trách, Tú Anh rất tỉnh táo đem nàng từ phân nửa bên trái thân thể mình khẽ đẩy đến trên giường, kéo qua chăn đắp lên người mình và nàng, "Em mệt rồi."

"Vậy mau ngủ đi. " Khương Sáp Kỳ bao lâu không ngủ, Tú Anh tự nhiên cũng là bao lâu không ngủ, rất rõ ràng cảm giác được trong cơ thể mình truyền tới cảm giác mệt mỏi, Khương Sáp Kỳ tự nhiên cũng cho rằng Tú Anh cũng là như thế, liền lập tức nói.

"Ừ." rất nhạt mà lên tiếng, Tú Anh nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, rất nhanh liền một bộ đã ngủ rồi dáng vẻ.

Khương Sáp Kỳ ngày thường dụ dỗ tươi cười vẫn chưa xuất hiện ở trên mặt, mắt tràn đầy ôn nhu, tay nắm lấy tay Tú Anh, cũng theo hai mắt nhắm nghiền, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.

Mà một bên người đáng lẽ ra sớm phải ngủ mất rồi Tú Anh lại vào lúc này mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Khương Sáp Kỳ hồi lâu, trên tay ấm áp để cho đáy lòng cô ấm áp, không khỏi lại nắm thật chặt cái tay kia đang cầm lấy tay mình, lúc này mới một lần nữa nhắm mắt lại ngủ tiếp.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro