Chương 124

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngày đó, lúc chị tỉnh lại cũng đã ở chỗ này rồi." Thoáng giật giật thân thể, làm cho mình có thể thoải mái hơn mà tựa ở trong lòng Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền nhíu lông mày lại, "Sau khi tỉnh lại, vẫn là Ngô thúc trông coi chị, chị nhiều lần khuyên chú ấy thả chị đi nhưng chú ấy đều không đồng ý, cho đến tối hôm qua..."

Nói đến đây, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên ngừng lại, ngửa đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt ủy khuất.

Trong nháy mắt bị vẻ mặt đáng yêu như vậy làm rung động, Tôn Thừa Hoan hôn một cái lên trán Bùi Châu Hiền hỏi, "Làm sao vậy?"

"Tiểu Đản, mệt mỏi." Bùi Châu Hiền ở trong ngực nàng cọ xát, "Nhớ em."

Thân thể lập tức trở nên tê tê, Tôn Thừa Hoan nhìn dáng vẻ bĩu môi đáng yêu của Bùi Châu Hiền, nhịn không được trực tiếp ngậm chặt môi của cô, chỉ có điều phía trước còn có người lái xe nhưng vẫn hôn sâu vào.

Lái xe là người thường xuyên điều khiển xe cho hai người, từ lâu đã thoải mái với những tình huống như vậy, không chớp mắt bình thản lái xe.

Đợi khi hai người triền miên hôn sâu kết thúc, xe sớm đã nhanh đến biệt thự, Tôn Thừa Hoan dứt khoát không hỏi Bùi Châu Hiền những vấn đề kia nữa, dự định đợi sau khi trở về triệt để thả lỏng mới tiến hành hỏi thăm.

Dù sao hai ngày này chỉ sợ Bùi Châu Hiền chịu qua nhiều khiếp sợ, trước đó lại chưa từng chứng kiến những chuyện như vậy xảy ra.

Tuy Tôn Thừa Hoan không nói, nhưng có thể cảm giác được sự đau lòng của nàng, Bùi Châu Hiền rúc vào trong ngực nàng, đợi lúc xe dừng lại bỗng nhiên sâu kín nói, "Tiểu Đản, chị không thích em vì chị mà phải mạo hiểm."

Đang muốn ôm cô xuống xe, Tôn Thừa Hoan nghe vậy sững sờ, sau đó cười cười, "Em chỉ là đang bảo vệ trái tim của mình mà thôi."

Nếu như trái tim đã xảy ra chuyện, thân thể có an toàn cũng không có tác dụng.

Dứt lời, trực tiếp ôm Bùi Châu Hiền xuống xe.

Bị kinh sợ ôm lấy cổ Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng đập xuống bả vai của nàng, "Thả chị xuống."

"Không muốn." Tôn Thừa Hoan cười xấu xa bước chân vững vàng, Bùi Châu Hiền bị nàng ôm, mắc cỡ đầy mặt đỏ bừng, lại chỉ có thể bảo trì đầu tựa vào trong ngực nàng, "Bá đạo, điềm ngôn mật ngữ*."

*dỗ ngon dỗ ngọt; lời ngon tiếng ngọt; lời đường mật

Đến trong đại sảnh, Tú Anh và Liên Ám thúc đã ở nơi đó chờ từ sớm, vừa thấy hai người tiến đến, lập tức nghênh đón, "Thiếu chủ!"

Nhàn nhạt gật đầu, ôm Bùi Châu Hiền ngồi vào trên ghế sa lon, Tôn Thừa Hoan nhẹ tay vuốt lưng Bùi Châu Hiền nói, "Thế nào rồi?"

"Bè đảng còn sót lại tại thành phố X đã tiêu diệt toàn bộ." Tú Anh vẻ mặt cung kính, "Kỳ và Uông Minh đã bắt được Triển Dương, tình hình ở thành phố Z bên kia đã khống chế được toàn bộ."

Bùi Châu Hiền nghe Tú Anh nói, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, lại phát hiện trong mắt của nàng một mảnh thâm thúy, làm sao cũng nhìn không thấu.

"Liên Ám Thúc, mấy vị thúc bá thế nào?" Hướng về phía Bùi Châu Hiền ôn nhu cười, trong miệng Tôn Thừa Hoan lạnh nhạt nói, trong tròng mắt lại một mảnh nhu tình như nước.

"Dựa theo Thiếu chủ phân phó, đã triệt để lục soát chỗ của từng người." Vẻ mặt Liên Ám tán thưởng mà nhìn Tôn Thừa Hoan, "Hôm qua còn tưởng rằng Thiếu chủ lại xúc động rồi, không nghĩ tới hôm nay Thiếu chủ liền đem thế lực của Tôn Lang Bang chôn tại phía nam một mẻ hốt gọn rồi."

Nhàn nhạt cười, Tôn Thừa Hoan ôm Bùi Châu Hiền đứng lên, "Đợi Uông Minh bọn họ trở về, để cho bọn họ tiếp tục tăng cường lực đả kích, xem có thể moi ra bao nhiêu chuyện ở Triển Dương, tôi về phòng ngủ một giấc đã."

Nói cho hết lời, cũng không đợi Tú Anh và Liên Ám phản ứng, liền ôm Bùi Châu Hiền lên lầu.

Bùi Châu Hiền chỉ cảm giác mình hôm nay thực sự là mắc cỡ chết được, bị Tôn Thừa Hoan không kiêng nể gì như thế mà ôm ấp, còn để cho nhiều người như vậy chứng kiến.

Nghĩ tới đây, hơi có chút tức giận, chợt nhớ tới Tôn Thừa Hoan giấu giếm cô chuyện máy trợ thính, Bùi Châu Hiền bất mãn càng nhiều hơn, vui vẻ cũng càng ngày càng ít.

Trở về trong phòng, Tôn Thừa Hoan đem cô thả lên giường, giúp cô cởi giày, nhìn tiếp áo cưới trên người cô, lông mày liền nhíu lại.

"Chị đứng lên thay quần áo." Bùi Châu Hiền giơ tay lên khẽ vuốt sườn mặt Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản, xin lỗi, chị vốn kiên quyết không mặc bộ áo cưới này, nhưng bọn họ thừa dịp chị đang tắm cầm đi tất cả quần áo...."

"Không có quan hệ." Tôn Thừa Hoan nhàn nhạt cười, đỡ cô ngồi dậy, sau đó xuống giường cầm váy ngủ đưa cho cô, "Thay ra rồi ngủ tiếp, vừa rồi ở trên xe không phải chị nói mệt sao?"

Tuy trước đó bởi vì bị đánh thuốc mê ngủ mê man hồi lâu, nhưng dù sao cũng là thuốc mê đối với thân thể nhất định rất không tốt.

Tiếp nhận váy ngủ, đem áo cưới thay ra, Bùi Châu Hiền tựa ở bên giường, nhìn dáng vẻ Tôn Thừa Hoan ở trước giường thay quần áo con ngươi thoảng qua thâm trầm, dứt khoát xuống giường ôm lấy nàng.

Nội y sớm đã cởi ra, Tôn Thừa Hoan cầm đồ ngủ đang muốn mặc vào, hai cái tay đột nhiên từ sau ôm phần eo của nàng, tiếp theo là gương mặt ấm áp dán lên tấm lưng bóng loáng của nàng.

Vẫn là lần đầu tiên dưới tình huống như vậy bị ôm lấy, khuôn mặt Tôn Thừa Hoan hơi ửng đỏ không có giãy dụa, tựa ở trong lòng Bùi Châu Hiền, "Làm sao vậy?"

Bùi Châu Hiền rút ra một tay xoa lưng Tôn Thừa Hoan trong đầu vẫn đang suy nghĩ nhưng lời Khương Sáp Kỳ đã từng nói.

Trên người Tôn Thừa Hoan thế nhưng thật ra là có rất nhiều vết thương, chẳng qua là làm giải phẫu đem vết sẹo xóa hết đi mà thôi, trên người bây giờ còn dư lại ba đường vết sẹo, là lúc trước bị Cận Phi Hàn ám toán mà lưu lại.

Bị Cận Phi Hàn ám toán, đó chính là bởi vì cô mới bị thụ thương thế kia, mới có vết thương như vậy.

Càng nghĩ càng đau lòng liền càng áy náy, tay vốn vỗ về phần lưng nhẵn bóng của Tôn Thừa Hoan, lại đặt lên vết sẹo hình một vòng tròn dưới vai trái Tôn Thừa Hoan, môi thì dán lên vết đạn cũng hình tròn ở giữa, nhịn không được đưa ra đầu lưỡi khẽ liếm lên.

"Ách. . ." Thở dài giống như phát ra một tiếng rên rỉ, chân Tôn Thừa Hoan mềm nhũn, suýt chút nữa té quỵ dưới đất. Ổn định thân thể, một tay Tôn Thừa Hoan chống tường, áp chế run rẩy trong giọng nói , "Hiền. . ."

Hai chữ 'tỷ tỷ' như thế nào cũng không nói ra miệng được, bởi vì phạm vi Bùi Châu Hiền hôn nhẹ càng lúc càng lớn, một tay lại chẳng biết từ lúc nào đi lên trên, một tay đi xuống dưới đặt lên hai khối thịt mềm của Tôn Thừa Hoan đang bại lộ trong không khí.

Hít vào một ngụm khí lạnh, Tôn Thừa Hoan giơ tay vội vã ngăn chặn cái tay kia của Bùi Châu Hiền xoay người ôm lấy cô, "Ngoan, đừng nháo."

"Không phải nháo mà." Tuy bị Tôn Thừa Hoan ôm thật chặc, Bùi Châu Hiền vẫn rất bất mãn nhẹ nhàng giãy dụa, "Chị nghĩ muốn em."

Sững sờ vài giây, nhìn bộ dạng phồng lên miệng đáng yêu của Bùi Châu Hiền, đáy lòng Tôn Thừa Hoan mềm nhũn, cũng không có ý định mặc đồ ngủ nữa buông tay cô ra, "Tốt."

Tôn thiếu chủ luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nếu nói chữ "được", quay người lại, liền trực tiếp cởi quần, dáng vẻ hào phóng ngược lại làm cho Bùi Châu Hiền đỏ mặt.

Chỉ là Tôn thiếu chủ như thế nào hào phóng đi nữa cũng vẫn là một cô gái, lúc để tay ở trên quần lót làm thế nào cũng đều ngượng ngùng khi kéo xuống, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng.

Buồn cười nhìn bộ dáng như vậy của nàng, Bùi Châu Hiền đứng một bên cầm lấy áo ngủ của Tôn Thừa Hoan, giúp nàng mặc vào, Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, nhìn Bùi Châu Hiền vẻ mặt khó hiểu, "Không muốn sao?"

Bùi Châu Hiền muốn nàng, nàng sẽ đương nhiên cho cô.

Các nàng là yêu nhau, ai muốn ai cũng là phải, trong ngày thường thỉnh thoảng nghe đến đôi lời thuộc hạ suy đoán ai là công ai là thụ, cũng xem như lời nói vui đùa mà thôi, vấn đề công thụ ở trong tình yêu, căn bản chính là phù vân.

"Muốn." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tự nhiên cười nói, "Tiểu Đản gấp gáp muốn cho chị như vậy sao?"

"Ách..." Tôn Thừa Hoan bị nói như vậy, mặt càng đỏ hơn, gãi đầu, ấp úng, đáp phải cũng không đúng, đáp không phải lại càng không đúng.

"A...." Lôi kéo nàng cùng nhau nằm dài trên giường, Bùi Châu Hiền ôm chặt nàng, cảm thụ được nhiệt độ trên người nàng, "Hôm nay em quá mệt mỏi rồi, chị sẽ không khi dễ em nữa."

Ô....

Tôn Thừa Hoan kỳ thực rất muốn nói cho Bùi Châu Hiền chính mình thể lực rất tốt không có sao, bất quá nói lời này tựa hồ nghe vào liền giống như vội vã muốn. Vì vậy miệng giật giật, vẫn là không có nói ra.

"Chuyện đứng đắn cũng còn chưa nói, em lại luôn hại chị như vậy." Nói đến chuyện Tôn Thừa Hoan rất mệt mỏi, Bùi Châu Hiền chợt nhớ tới tối hôm qua, không khỏi oán trách mà trắng mắt liếc Tôn Thừa Hoan, sau đó bắt đầu nhàn nhạt tự thuật chuyện đã xảy ra đêm qua.

Nói cũng kỳ quái, từ sau khi bắt cô, Ngô thúc vẫn luôn một tấc cũng không rời mà coi chừng cô, sợ cô vì không muốn liên lụy Tôn Thừa Hoan mà tự sát.

Mà Tào Minh Nghĩa vào cái ngày cô mới vừa bị bắt, liền muốn 'làm' chuyện bất chính với cô, cũng là Ngô thúc vẫn coi chừng, không cho phép Tào Minh Nghĩa dính vào, mới không có thành công.

"Ý chị là Tào Minh Nghĩa muốn có ý đồ bất chính đối với chị?" Lúc Tôn Thừa Hoan nghe đến đó, trên người đã bắt đầu tán phát khí tức âm lãnh, giọng nói cũng trầm xuống.

Sớm biết như vậy lúc đó sẽ không nên cố ý thả Tào Minh Nghĩa trở về, coi như là vì chỉnh thể sách lược, cũng muốn trực tiếp giết Tào Minh Nghĩa.

"Ừm, nhưng mà đã bị Ngô thúc ngăn trở." Nói đến tận đây, Bùi Châu Hiền dừng một chút, sau đó ngửa đầu xem Tôn Thừa Hoan, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, "Tiểu Đản, nếu có một ngày em bắt được Ngô thúc, đừng giết chú ấy có được hay không?"

Trầm mặc hồi lâu, Tôn Thừa Hoan nhìn thẳng vào mắt Bùi Châu Hiền, cuối cùng khẽ gật đầu một cái, "Được."

"Cám ơn em." Bùi Châu Hiền không cười, mà rất đứng đắn nhìn Tôn Thừa Hoan nói lời cảm tạ.

"Em nói, giữa hai chúng ta không cần nói cảm ơn." Tôn Thừa Hoan nhíu mày lại, có chút bất mãn, "Còn có xin lỗi cũng vậy."

"Được rồi..." Bùi Châu Hiền nhìn người tính tình trẻ con kia, chìa tay đánh đánh cái mũi của nàng dụ dỗ, "Em đối với địch nhân của em hạ thủ lưu tình là bởi vì chị, như vậy là rất phá hư nguyên tắc, chị biết làm khó dễ em rồi, tự nhiên cũng...."

"Vậy chị nói rồi nha, em liền nghe theo a." Tôn Thừa Hoan có chút ngượng ngùng quay mặt đi, lẩm bẩm, "Không phải nói lời của lão bà đại nhân là mệnh lệnh tối cao sao?"

Tim đập hơi nhanh lên, Bùi Châu Hiền không dám lại lần nữa nói lại những lời này, rất sợ Tôn Thừa Hoan lại nói ra lời gì làm cho cô cảm động, liền không nghĩ qua mà nhịn không được muốn Tôn Thừa Hoan, sau đó lại quay lại chính đề nói, "Mãi cho đến trước đêm qua, Ngô thúc vẫn luôn canh chừng chị, nhưng về sau, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Ngô thúc bỗng nhiên đi ra ngoài. Sau đó bỗng nhiên có người tiến đến nói cho chị biết hắn là em phái tới, còn đem cây súng lục kia cho chị."

"Vậy sao?" Tôn Thừa Hoan gãi gãi đôi má, vẻ mặt không rõ ràng cho lắm, "Em rõ ràng không có phái người cầm súng đưa cho chị, chẳng lẽ là bọn họ tự ý hành động?"

Nhìn xem dáng vẻ nghi hoặc của nàng, Bùi Châu Hiền cũng không nói nhiều, chỉ là tay chống cằm, nhìn Tôn Thừa Hoan ngẩn người.

Dáng vẻ Tiểu Đản chăm chú suy tư thật là đẹp mắt.

Nhưng nghĩ đến chuyện chính mình tối hôm qua cầm khẩu súng kia một đêm, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên nhăn lại đôi lông mày xinh đẹp.

Cái này. . . Xem như tàng trữ súng ống phi pháp sao?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro