Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy bay trải qua mấy giờ phi hành, rốt cục đáp xuống sân bay kinh đô, lúc Bùi Châu Hiền bước ra máy bay một loại cảm giác kỳ diệu nảy lên trong lòng.

Kinh đô là quê hương thật sự của cô, lòng của cô lại lưu tại một địa phương khác cách xa nơi này, bị cái người tên Tôn Thừa Hoan vững vàng nắm trong tay.

"Châu Hiền, hoan nghênh trở về. " Đan Trác nhìn con gái đứng ở nơi đó ngẩn người, đi tới mỉm cười nói.

Gật đầu, biết rõ từ nay về sau sẽ không có thể lộ ra một mặt mềm yếu của mình, vẻ mặt Bùi Châu Hiền thản nhiên, cưỡng chế tưởng niệm mãnh liệt trong lòng mình, nhìn Đan Trác, "Con sẽ ở chỗ nào?"

"Đi tới chỗ ta ở." Đem sự lạnh nhạt của con gái nhìn ở trong mắt, Đan Trác có chút bất đắc dĩ nói, "Ba ba con hẳn là biết con đã trở về, đi thôi."

"Được." Đi theo Đan Trác ngồi lên xe, Bùi Châu Hiền nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay vô ý thức mà vuốt nhẹ cửa sổ xe, có chút mê man.

Điện thoại di động vào lúc này vang lên, Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn Đan Trác ở bên cạnh, cầm điện thoại di động nhấn nghe, bên đầu điện thoại kia giọng nói của Tôn Thừa Hoan tràn đầy cố giả vờ thoải mái, "Chị đến nơi rồi sao? Thật lâu không có đi trở về, nghỉ ngơi thật tốt, em sẽ rất biết điều, ha ha ha..."

Đặt điện thoại bên tai, Bùi Châu Hiền nghe thấy giọng nói của Tôn Thừa Hoan đầy lồng ngực đau đớn không biết mở miệng nói như thế nào, hơn nửa ngày, cố nặn ra một nụ cười, dùng giọng nói nhẹ nhõm giống em ấy nói, "Thật sự nghe lời như vậy sao? Chị sẽ tùy thời hỏi Khương Sáp Kỳ à nha, đừng tưởng rằng em là Bang chủ thì có thể làm cho Khương Sáp Kỳ nói với chị lời nói dối. "

"Như thế nào lại thế được, em rất trung thực mà." Lau lau nước mắt bên khóe mắt, Tôn Thừa Hoan một thân một mình ngồi ở trong phòng ngủ, lòng tràn đầy vắng vẻ.

"Ừ, chị tin tưởng em." Bùi Châu Hiền có chút hoảng hốt nói, trong lúc nhất thời, thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nói ra như thế nào.

Hai người trầm mặc hồi lâu, một lát sau Tôn Thừa Hoan cười hai tiếng nói "Buổi tối trước khi ngủ em sẽ gọi điện thoại cho chị, chị nghỉ ngơi thật tốt đi nhé, ngồi máy bay rất mệt mỏi."

"Ừ." Cúp điện thoại, Bùi Châu Hiền cất di động, tiếp tục xem ngoài cửa sổ ngẩn người.

Đan Trác nhìn dáng vẻ Bùi Châu Hiền mất hồn mất vía, ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nét mặt nhưng vẫn là bộ dạng thản nhiên, "Bây giờ con trở về cũng được, nếu như muốn lưu lại, cũng đừng làm ra vẻ không có tinh thần như vậy. "

Bùi Châu Hiền chống cằm như trước vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh lùng, "Con biết rõ."

"Vừa trở về, trước tiên nghỉ ngơi vài ngày đi, ở chỗ này con có thể tùy ý đi lại, thân phận của con ở nơi này trong kinh đô, không ai dám cưỡng ép đối với con, bao gồm cả ba ba của con cũng như vậy." Đan Trác hai tay ôm ngực, giọng nói bình tĩnh mà tự tin, "Chuyện mất mặt ông ta không dám làm đâu. "

Đem vài sợi tóc nghịch ngợm vén lên sau tai, Bùi Châu Hiền không có trải qua bất luận cái gì suy nghĩ liền nói, "Ngày mai liền đưa con đến công ty."

Tựa hồ sớm đã ngờ tới cô sẽ như thế, Đan Trác cười cười, "Được. "

---------

Ném điện thoại di động lên giường, Tôn Thừa Hoan kéo gối đầu của Bùi Châu Hiền qua ôm lấy, mãi cho đến khi trời tối cũng không có từ trong phòng đi ra.

"Tại sao Bùi Châu Hiền lại tổn thương tâm của Thiếu chủ chứ?" Tú Anh có chút tức giận nói, chau mày, vẻ mặt khổ đại cừu thâm.

"Vậy cũng không có biện pháp. " Khương Sáp Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon, thở dài, "Cô ấy nhất định cũng xoắn xuýt thật lâu rồi. "

"Em không rõ. " Trong mắt Tú Anh tràn ngập mê hoặc, "Thiếu chủ đối với cô ấy tốt như vậy, ở chỗ này cô ấy muốn cái gì có cái đó, tại sao muốn trở về làm người thừa kế cái gì đó chứ.... Còn có, không phải cô ấy vẫn luôn nói phải làm kiểm sát trưởng vì chính nghĩa cái gì đó sao? Thiếu chủ yêu cô ấy như vậy, cô ấy còn nhẫn tâm làm cho Thiếu chủ thương tâm như thế.... Em đã nói cô ấy yêu Thiếu chủ khẳng định không có nhiều bằng Thiếu chủ yêu cô ấy...."

Tú Anh khó có được một lần nói nhiều lời như vậy, trong lời nói tràn đầy tức giận bất bình, đối với Tôn Thừa Hoan giữ gìn chi tâm làm cho Khương Sáp Kỳ hơi hơi cảm thấy có chút ê ẩm, rồi lại bất đắc dĩ.

Thiếu chủ đối với Tú Anh mà nói là người đặc biệt nhất, đó không phải là ái tình, nhưng mà.... Tóm lại là nàng không có biện pháp thay thế được.

Ngồi xổm trước mặt Tú Anh, nhìn bộ dạng tức giận của người nào đó, Khương Sáp Kỳ lôi kéo tay cô nói, "Tú Anh, cũng là bởi vì cô ấy quá yêu Thiếu chủ, mới có thể làm ra loại quyết định này. "

"Em không hiểu. " Tú Anh nói thẳng, nhìn Khương Sáp Kỳ, "Yêu mà nói làm sao có thể dễ dàng khinh địch như vậy lựa chọn rời đi như vậy. "

"Bùi Châu Hiền nhưng thật ra là người phụ nữ rất mạnh mẽ, từ lúc bắt đầu học đại học chính là như vậy....." Khương Sáp Kỳ mỉm cười, nhớ tới thời kì học đại học, vẻ mặt quật cường của Bùi Châu Hiền, tiếp tục nói, "Lấy tính cách của cô ấy, từ lúc cô ấy bắt đầu nhận thức Thiếu chủ, vị trí của cô ấy vẫn luôn ở thế yếu, cho dù Thiếu chủ là một người bị "vợ quản nghiêm", rất nghe lời của cô ấy, nhưng khi đối mặt thời điểm khó khăn, vĩnh viễn đều là Thiếu chủ ngăn tại trước mặt cô ấy, bảo hộ cô ấy coi chừng cô ấy, đại đa số thời điểm, biết rõ Thiếu chủ có thể gặp phải nguy hiểm, nhưng vẫn không thể làm gì. "

Nhìn thấy vẻ giận dữ trên mặt Tú Anh biến mất, dần dần chuyển thành như có điều suy nghĩ, Khương Sáp Kỳ tiếp tục nói, "Bùi Châu Hiền nơi nào sẽ cam tâm, nơi nào sẽ cam lòng làm cho Thiếu chủ một mình chịu nhiều khổ như vậy.... Cô ấy muốn làm người vì dân chờ lệnh một kiểm sát trưởng tốt không sai, nhưng cô ấy càng muốn bảo hộ Thiếu chủ hơn. Tú Anh, lúc này đây, lý tưởng cùng Thiếu chủ, Bùi Châu Hiền lựa chọn Thiếu chủ. "

Lúc này đây, lý tưởng cùng Thiếu chủ, Bùi Châu Hiền lựa chọn Thiếu chủ.

Những lời này lập tức làm cho Tú Anh ngây dại, hơn nửa ngày, bất đắc dĩ mà cười khổ, "Thế nhưng mà Thiếu chủ thương tâm rồi. "

"Tôi vừa mới nói với em rồi Thiếu chủ thông minh như vậy, đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ điều này." Khương Sáp Kỳ thấy cô đã hiểu ra, không còn tức giận như vậy nữa, dứt khoát đứng dậy ngồi vào trên đùi Tú Anh, nhìn xem Tú Anh bởi vì động tác của nàng mà sắc mặt trở nên hồng thấu, "Chỉ là bỗng nhiên không tiếp thụ được mà thôi, hai ngày nữa thì tốt rồi. "

"Ừ." Gật gật đầu, Tú Anh nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, do dự một chút, vòng tay ôm nàng, tựa đầu trên vai của nàng, "Khương Sáp Kỳ....."

"Hử?" Bởi vì động tác bỗng nhiên chủ động của Tú Anh mà trong lòng kinh sợ, Khương Sáp Kỳ có chút bối rối mà lên tiếng, "Làm sao vậy?"

"Chị... Có phải đã từng nói qua sẽ một mực cùng em hay không...." Chần chờ mở miệng, lời nói đứt quãng, phía sau càng ngày âm thanh càng nhỏ, Tú Anh đỏ mặt, mới nói được cho hết lời, Khương Sáp Kỳ cả cười.

"Đúng vậy." Tiến tới gần, môi đặt lên môi của cô, ánh mắt của Khương Sáp Kỳ nhu hoà giống như sắp chảy ra nước, lẩm bẩm, "Chúng ta cùng các nàng là không cùng một dạng.... Tôi sẽ vẫn cùng em...."

"Ừ." Đạt được đáp án, Tú Anh xấu hổ đáp lời, nhưng không ngờ Khương Sáp Kỳ được một tấc lại muốn tiến một thước mà đem lưỡi tham tiến vào, ôm lấy lưỡi của cô dây dưa.

Tôn Thừa Hoan từ trong phòng đi ra, từ trên lầu chứng kiến hai người như vậy, ngẩn người, tiếp theo cảm giác mất mát càng thêm mãnh liệt, kinh ngạc đứng ở nơi đó nhìn xuống, hơn nửa ngày đều chưa có hoàn hồn.

Cảm thấy được không đúng Khương Sáp Kỳ buông Tú Anh ra, hướng phía trên lầu nhìn lại, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Tôn Thừa Hoan, sắc mặt không khỏi trở nên hồng có chút áy náy.

Xem ra sau này ở trước mặt Tôn Thừa Hoan, không thể vẫn như vậy cùng Tú Anh thân mật rồi.

"Thiếu chủ. " Tú Anh phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, khuôn mặt soạt một cái đỏ bừng lên.

"A.... Hai người tiếp tục đi." Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan trì hoãn, có chút xấu hổ, "Tôi về phòng trước, lúc nào ăn cơm thì gọi tôi. "

Mắt thấy Tôn Thừa Hoan sẽ xoay người trở về phòng, Khương Sáp Kỳ vội vàng mở miệng gọi nàng lại, "Thiếu chủ, có thể ăn cơm rồi. "

"Ah, vậy sao?" Tôn Thừa Hoan dừng bước lại, quay người, trên mặt treo nụ cười xấu xa, "Hai người trước tiên không tiếp tục giải quyết một số chuyện nào đó sau đó mới ăn cơm sao?"

Liếc mắt, biết rõ Tôn Thừa Hoan là cố ý như thế, Khương Sáp Kỳ cũng không so đo, ngược lại là Tú Anh ở một bên mặt càng đỏ hơn.

Từ trên lầu đi xuống, hai tay Tôn Thừa Hoan đút túi quần, dẫn đầu đi đến phòng ăn, hướng về phía bàn ăn kêu đói.

Khương Sáp Kỳ và Tú Anh liếc nhau, đều nhìn ra trong mắt lẫn nhau bất đắc dĩ, lắc đầu, đi qua cùng nàng ăn cơm.

Ngày thứ hai, Tôn Thừa Hoan dậy thật sớm. Chính xác mà nói, nhưng thật ra là suốt cả đêm không ngủ.

Chỉa vào cặp mắt gấu mèo 0.0 ngồi ở trên giường hồi lâu, tay mơn trớn vị trí trước kia Bùi Châu Hiền nằm, xúc cảm lạnh như băng để cho tâm của nàng cũng đi theo nguội lạnh.

-----

Bùi Châu Hiền cũng một đêm chưa ngủ, đêm qua cùng Tôn Thừa Hoan nói chuyện điện thoại xong, vốn đã nằm dài trên giường dự định đi ngủ, lăn qua lộn lại hơn một giờ, vô luận như thế nào đều ngủ không được, dứt khoát ngồi xuống, khoác quần áo mở đèn ngủ cầm lấy tư liệu Đan Trác để lại cho cô lật xem.

Cho tới nay đều là rất chuyên chú nghiên cứu phương diện luật học tri thức, mà ngành học luật học như vậy, đôi khi cũng cần có chút hiểu biết đối với những phương diện khác, vì vậy Bùi Châu Hiền mặc dù đối với phương diện buôn bán gì đó rất không quen thuộc, muốn xem hiểu những tài liệu kia đối với cô mà nói lại không khó khăn.

Nhiều lần muốn cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Tôn Thừa Hoan, rồi lại do dự sau đó lại thả điện thoại di động xuống.

Không phải lo lắng đánh thức Tôn Thừa Hoan, cô biết rõ tối nay không chỉ cô ngủ không được, Tôn Thừa Hoan nhất định cũng ngủ không được.

Chỉ là, không nên như thế ỷ lại Tôn Thừa Hoan, cô là một Bùi Châu Hiền độc lập không chịu thua kém.

Thời điểm, ánh sáng mặt trời từ khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, Bùi Châu Hiền buông phần tư liệu bị cô lật xem suốt đêm gần như đã thuộc lòng ra, đứng dậy đánh răng rửa mặt, sau khi thay quần áo xong, thấy thời gian còn sớm, liền kéo rèm cửa sổ ra, nhìn hoa viên dạt dào màu xanh biếc ngoài cửa sổ ngẩn người.

Tiểu Đản nhất định cũng suốt đêm không ngủ đi.

Nghĩ đến đây, tâm hơi hơi đau, Bùi Châu Hiền cắn môi dưới, chỉ cảm thấy cổ họng đắng chát, cũng không hối hận về quyết định của mình.

Cửa bị gõ vang, Bùi Châu Hiền thu thập xong tâm tình, mặt không biểu tình mà đi qua mở cửa, ngoài cửa, Đan Trác thấy cô sớm đã sửa soạn xong hết, thoả mãn gật gật đầu.

Thời điểm ăn điểm tâm, Đan Trác thuận miệng hỏi Bùi Châu Hiền mấy vấn đề, tất cả đều là trên phần tài liệu kia, Bùi Châu Hiền không có chút gợn sóng nào mà đem những vấn đề kia một chữ không thiếu mà đáp lại, đối với ánh mắt tán dương của mẫu thân, vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh.

"Đợi một chút mẹ đưa con tới công ty. " Đan Trác đối với biểu hiện của Bùi Châu Hiền hết sức hài lòng, vừa nhấp hớp sữa bò vừa nói, "Con làm quen công ty một chút, cùng người trong công ty gặp một lần, buổi trưa.... Ba ba con nói mời chúng ta ăn cơm. "

Hơi hơi nhíu mày, giọng nói của Bùi Châu Hiền băng lãnh, "Ăn cơm có thể, cùng ông ấy cùng một chỗ, cũng có thể, Cận Phi Hàn, con không muốn nhìn thấy. "

Không chỉ là xuất phát từ nguyên nhân không để cho Tôn Thừa Hoan khó chịu, trọng yếu hơn chính là, Cận Phi Hàn cư nhiên âm mưu ám toán Tôn Thừa Hoan, cô tự đánh giá mình không phải là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, thế nhưng mà đối mặt người làm cho người yêu mình bị thương, thực sự không có biện pháp bình tĩnh.

"Tốt, ta sẽ nói với ông ấy. " Đan Trác gật đầu, đối với phản ứng của Bùi Châu Hiền không thèm để ý chút nào, "Thứ vấn đề nhỏ này, con có thể theo tính tình của con mà làm."

Động tác vừa muốn uống sữa tươi dừng một chút, Bùi Châu Hiền nhìn bà một cái, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, âm thanh vẫn như trước không có độ ấm, "Cảm ơn. "







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro