Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thừa Hoan, nhà em làm cái gì vậy?" Lúc ăn cơm, Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan động tác thuần thục cắt miếng thịt bò, nhịn không được mở miệng nói.

Động tác trên tay của Tôn Thừa Hoan dừng lại, không cho là đúng cười cười, "Chính là kinh doanh thôi."

Bùi Châu Hiền lắc đầu, "Em rất thần bí."

Thở dài, Tôn Thừa Hoan buông dao nĩa xuống, sờ sờ máy trợ thính bên tai trái, có chút ảm đạm nói, "Em chỉ là một phế nhân."

"Nói bậy!" Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng nhíu mày, "Cái gì phế nhân, sư phụ coi trọng em như vậy, ở trong trường rất ít người thầy coi trọng như vậy."

Bất quá lỗ tai của Tôn Thừa Hoan có vấn đề, quả thật có chút nghiêm trọng, dù sao để trở thành kiểm sát trưởng, thân thể khỏe mạnh là một yêu cầu tất yếu, tuy rằng cho tới nay đều bị coi là không trọng yếu, nhưng là Tôn Thừa Hoan nghe không được, rất là vấn đề.

Tôn Thừa Hoan uống rượu, có chút tự giễu cười cười, "Học tỷ đừng an ủi em, kiểm sát trưởng làm gì có ai bị điếc........."

"Tôn Thừa Hoan!" Bùi Châu Hiền có chút nghiêm khắc đánh gãy lời của nàng, "Điếc cái gì, không cần nói bậy.!!!"

Không biết vì cái gì, cô chính là không thích nhìn thấy Tôn Thừa Hoan bởi vì thính lực có vấn đề mà buồn rầu, ảm đạm.

Tôn Thừa Hoan trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cúi đầu uống một chút rượu để che giấu đi cảm xúc dao động của chính mình.

Nàng chỉ muốn ở trước mặt Bùi Châu Hiền mang mặt nạ của một người bình thường mà thôi, không nghĩ tới phản ứng của Bùi Châu Hiền cư nhiên lại lớn như vậy.

"Tôn Thừa Hoan, em nghĩ xem, em quan hệ rộng như vậy, học tập cũng tốt như vậy, ngay cả sư phụ cũng nói em là một hạt mầm tốt đáng để vun trồng.......Những người khác so với em thính lực tốt hơn một chút, lại như thế nào so được với em." Bùi Châu Hiền ít khi nào ở ngoài phiên tòa mà nói thao thao bất tuyệt, "Việc trọng yếu nhất là tâm của em. Bản thân là kiểm sát trưởng, trừ bỏ những lý luận tri thức, kinh nghiệm thực tế cũng rất quan trọng, hơn nữa vì giúp đỡ chính nghĩa, giúp đỡ cho người dân sẵn sàng làm tốt chức trách của mình."

Bùi Châu Hiền nề nếp nói xong, nghĩ đến chính mình khi vừa tốt nghiệp xong có chút kích động, lúc sau muốn tiến vào làm việc tại Viện kiểm sát lại gặp khó khăn, không khỏi có chút buồn phiền. "Tuy rằng.......Sự thật chắc chắn gặp nhiều khó khăn......"

Thanh âm càng ngày càng thấp, Bùi Châu Hiền trên trán lấm tấm mồ hôi bởi vì động tác cúi đầu chặn ngay ánh mắt của cô, Tôn Thừa Hoan lại có thể dễ dàng cảm giác được sự cô đơn của cô, tim bỗng dưng đập mạnh, mở miệng nói, "Nhưng phải giống như học tỷ vậy, vì lý tưởng của mình mà có gắng đúng không?"

Bùi Châu Hiền nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt của Tôn Thừa Hoan, bởi vì đôi mắt trong suốt đáy lòng run lên, cắn môi dưới, gật đầu.

"Ừ."

Tôn Thừa Hoan lộ ra tươi cười, "Em hiểu được, cảm ơn học tỷ."

Bởi vì nụ cười của Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên có cảm giác mắt lung lay, Bùi Châu Hiền yên lặng nhìn Tôn Thừa Hoan vài giây, "Thừa Hoan, nụ cười của em.....đẹp lắm."

Cái gì?

Nhức đầu, thật sự nghe những lời này Tôn Thừa Hoan không biết làm sao Tôn Thừa Hoan xấu hổ thu hồi nét tươi cười, lại cảm thấy làm như vậy không tốt, nhếch miệng cười cười.

"Ha ha..." Bùi Châu Hiền cười như tuyết băng sơn tan, làm cho Tôn Thừa Hoan có chút ngây người.

Rất nhanh liền nhận thấy mình thất thố, Tôn Thừa Hoan thu lại cảm xúc, trên mặt tựa như bình thường, mỉm cười, "Học tỷ cười rộ lên cũng đẹp lắm."

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan như vậy, giật mình, tiện đà cười nhẹ, "Thừa Hoan, em luôn giả vờ lạnh lùng như thế sao?"

"Sao?" Tôn Thừa Hoan lộ ra nét kinh ngạc, "Ý của học tỷ là......Thừa Hoan không hiểu được."

Bùi Châu Hiền cầm lấy dao đĩa cố gắng cắt miếng thịt bò, thanh âm thản nhiên, "Em hiểu được."

Tôn Thừa Hoan lại uống miếng rượu, khóe miệng nhếch lên, "Học tỷ, em phát hiện.....Khi đối diện với chị em khó có thể giữ được bình tĩnh."

Lời này cũng là nửa thật nửa giả.

Động tác trên tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, "Không cảm thấy."

".............." Tôn Thừa Hoan yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, "Phải không?"

Nàng ở trước mặt Bùi Châu Hiền, luôn không có biện pháp không chế chính mình.

Nếu là Tôn Thừa Hoan bình thường, vô luận là đối mặt với ai, đều mang khuôn mặt tươi cười mà đối diện. Nhưng hiện tại thời điểm đối diện với Bùi Châu Hiền, tự tin không biết đi đâu mất.

Bùi Châu Hiền đơn giản buông dao nĩa,nhìn trên bàn chỗ Tôn Thừa Hoan, "Ăn xong rồi sao?"

Gật gật đầu, Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền gọi phục vụ tới tính tiền, một chút hành động giành trả tiền đều không có.

Bùi Châu Hiền tính tiền xong, đi đến trước mặt Tôn Thừa Hoan, "Đi ra ngoài dạo một chút."

Nhẹ nhàng chớp mi, lại tiếp tục gật đầu, Tôn Thừa Hoan đi đến bên người cô, "Được."

Lúc này, di động của Bùi Châu Hiền bỗng nhiên reo lên, thanh âm của Khương Sáp Kỳ nghe rõ ràng, "Người bị hại còn lại đã tỉnh lại."

Bùi Châu Hiền sửng sốt, tiếp theo rất nhanh đi ra bên ngoài, vẻ mặt thiện lương vô hại của Tôn Thừa Hoan lập tức biến mất, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền vài giây, đuổi theo,"Em đi cùng chị."

Bùi Châu Hiền hơi hơi nhíu nhíu mày, nhưng không có nói chuyện, ngăn lại một chiếc xe taxi, ngồi vào, "Đi bệnh viện."

Tôn Thừa Hoan không chút do dự mở ra cửa bên kia rồi ngồi vào, lái xe khởi động máy chạy về hướng bệnh viện, Bùi Châu Hiền nghiêng đầu, ngữ khí lạnh lùng, "Em nên về nhà tốt hơn."

Tôn Thừa Hoan khóe môi hơi hơi gợi lên, "Học tỷ không sợ chuyện ngày đó sẽ tái diễn sao?"

Bùi Châu Hiền sửng sốt, tiện đà trầm tư vài giây, "Tốt, nhưng là......."

"Em sẽ giữ bí mật." Tôn Thừa Hoan nói tiếp.

"Được."

Xe đến trước cửa lớn của bệnh viện thì dừng lại, Bùi Châu Hiền trả tiền cho lái xe sau đó mở cửa đi ra ngoài, một câu cũng chưa nói liền lập tức chạy nhanh vào, Tôn Thừa Hoan vội vàng chạy theo phía sau, "Nằm ở lầu mấy?"

"402" Bùi Châu Hiền vẻ mặt lo lắng, bất kể giày cao gót đi khó khăn.

Phòng bệnh của người bị hại là nằm ở đống phòng bệnh cũ của bệnh viện, không có thang máy, Tôn Thừa Hoan không nghĩ gì nữa, bỗng nhiên tăng tốc chạy về phía trước, "Em đi lên trước."

Bùi Châu Hiền ngẩn người, "Cẩn thận một chút."

Tôn Thừa Hoan không có quay đầu lại, tốc độ rất nhanh liền tới tầng lầu đó, chỉ còn lại mình bóng dáng Bùi Châu Hiền.

Bởi vì hành động của Tôn Thừa Hoan không hề cấp thêm phiền phức cho Bùi Châu Hiền, cước bộ cũng chưa từng dừng lại, âm thầm cảm thấy may mắn là Tôn Thừa Hoan đi chung với mình.

Tôn Thừa Hoan một đường chạy thật nhanh, thẳng cho đến lầu bốn, như trước không có dừng lại, thẳng tắp chạy đến trước cửa phòng 402, ở trước cửa có một nam nhân đứng ở đó.

Tôn Thừa Hoan nhìn hắn một cái liền tính đẩy cửa đi vào, người đàn ông kia vội vàng ngăn cô lại, "Cô đang làm gì đó!"

Tôn Thừa Hoan hơi hơi hí mắt, cầm lại tay của hắn, ngữ khí lạnh như băng "Viện kiểm sát phá án!"

Nam nhân kia nghe nói xong rõ ràng bối rối, lại vẫn là ngữ khí cứng rắn, "Chúng là là người của cục công an đang phá án, không hề có nghe nói viện kiểm sát có người lại đây."

Lạnh lùng cười, Tôn Thừa Hoan không tiếp tục cùng người kia nói lời vô nghĩa, một cước hướng tới phòng bệnh kia mở cửa ra, rất nhanh cửa liền được mở ra, một người nam nhân đứng ở bên trong, "Đang làm gì đó? Không biết bệnh nhân đang nghỉ ngơi sao?"

Nhìn xuyên qua vai của người nam nhân, trên giường bệnh có một nữ nhân đang nằm từ từ nhắm hai mắt lại, tựa hồ giống như một người ngủ say bình thường, Tôn Thừa Hoan theo tầm mắt phóng tới dụng cụ ở đầu giường, bỗng nhiên xuất thủ đánh một cánh thật mạnh vào bụng của người nam nhân, nam nhân kia không hề dự đoán được Tôn Thừa Hoan sẽ gây khó dễ, bị đánh làm cho té qua một bên, Tôn Thừa Hoan thừa cơ chạy vào bên trong, quả nhiên dụng cụ duy trì sự sống cho bệnh nhân bị lấy ra.

Hai nam nhân sắc mặt dữ tợn đi vào trong, đang định đem cửa đóng lại, Bùi Châu Hiền vừa lúc đến đây.

"Đi gọi bác sĩ." Tôn Thừa Hoan hướng tới Bùi Châu Hiền hô một tiếng, tới gần đầu cắm dụng cụ tính gắn vào, không ngờ một người nam nhân trong đó hướng cô đánh tới, một nam nhân khác hướng về phía Bùi Châu Hiền đánh.

Tôn Thừa Hoan tiện tay lấy một cái chén ở trên bàn ném về hướng của người đàn ông đang tiến đánh Bùi Châu Hiền, lắc mình tránh thoát một nam nhân đang đánh về phía cô.

Bùi Châu Hiền lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lo lắng liếc nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, sau đó không chút do dự chạy đi kêu bác sĩ.

Tôn Thừa Hoan ở phòng bệnh cùng hai nam nhân đánh nhau, hai người tiến tới đánh đầu và cằm của Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan với tốc độ rất nhanh liền tránh được, sau đó ngồi xổm xuống giơ chân đánh về phía dưới của hai người nam nhân, sau đó lại đứng dậy đánh tay đôi với hai người.

Bên ngoài phòng bệnh tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, hai nam nhân thấy tình thế không ổn liền đẩy Tôn Thừa Hoan một cái rồi chạy ra ngoài phòng bệnh, Tôn Thừa Hoan cũng không đuổi theo, mà nghiêm mặt gọi điện thoại, khi thấy Bùi Châu Hiền tiến vào liền lập tức cúp máy.

Nhóm bác sĩ tiến vào kiểm tra sơ lược một lần sau đó lập tức đưa bệnh nhân tiến vào phòng cấp cứu, Bùi Châu Hiền vội vàng đến bên người Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt lo lắng, "Em có bị thương ở đâu không?"

Tôn Thừa Hoan vốn tưởng rằng cô sẽ hỏi hai người nam nhân kia đâu rồi, lại không dự đoán được nghe được lời nói như vậy, có chút kinh ngạc nhìn mắt Bùi Châu Hiền, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có việc gì...........Nhưng là bọn họ.........."

"Đã bỏ chạy." Bùi Châu Hiền vẫn là lo lắng lôi kéo tay của Tôn Thừa Hoan đi ra khỏi phòng bệnh, "Vẫn là nên kiểm tra một chút đi, em thân thể không phải không được tốt hay sao?"

Trên tay truyền đến cảm xúc mềm mại làm cho Tôn Thừa Hoan có chút hoảng hốt, cúi đầu tầm mắt nhìn tay đang bị nắm kéo đi, lắc đầu làm cho chính mình có thể thanh tỉnh một chút, "Em thật sự không có việc gì!"

"Không được." Bùi Châu Hiền kiên quyết đem nàng kéo đến cách phòng bệnh nhi một đoạn "Y tá cho hỏi, muốn kiểm tra thân thể đi hướng nào?"

Y tá ngồi ở khu vực nhi quét mắt liền hai cô một cái, "Ở khu vực bên kia."

"Cảm ơn." Bùi Châu Hiền lễ phép nói một câu, lôi kéo Tôn Thừa Hoan tính đi xuống lầu.

"Học tỷ, em không có việc gì, hiện tại nên lo lắng hẳn là người bị hại, chúng ta đi phòng cấp cứu chờ đi." Tôn Thừa Hoan có chút sốt ruột nói, cố gắng muốn khuyên Bùi Châu Hiền đừng mang chính mình đi kiểm tra.

Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ngữ khí có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, "Hiện tại việc nên lo lắng là em, sức khỏe của em là quan trọng nhất."

Tôn Thừa Hoan bởi vì ánh mắt của cô mà tim có chút đập nhanh, lại nghe đến câu nói kia, đáy lòng dường như có cái gì kích thích đến.

Không có nghe nàng nói chuyện, Bùi Châu Hiền lại nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, nói tiếp, "Thừa Hoan, về sau nếu em làm kiểm sát trưởng, chị nhất định lúc nào cũng mang theo em bên người."

"A?" Tôn Thừa Hoan có chút không rõ nên lên tiếng, Bùi Châu Hiền mắt nhìn về phía trước, ngữ khí như trước thản nhiên, "Em rất liều mạng, thực làm cho người ta lo lắng, chị muốn nhìn thấy em an toàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro