Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Châu Hiền trở về chỗ của mình xong lập tức mở ra hộp thư để xem xét văn kiện được gửi, Khương Sáp Kỳ gửi đến bưu kiện rất đơn giản, chỉ có một phần báo cáo xét nghiệm, cùng với một phần khẩu cung.

Nội dung bên trong, lại làm cho Bùi Châu Hiền nắm chặt tay.

Sắc mặt ngưng trọng ở trên mặt, Bùi Châu Hiền cầm lấy di động rời khỏi văn phòng, gọi điện thoại lại cho Khương Sáp Kỳ.

"Chậc chậc, Bùi kiểm như thế nào lại gọi điện thoại cho tôi đây?" Khương Sáp Kỳ sớm biết Bùi Châu Hiền sẽ gọi điện thoại lại cho nàng, ngữ khí lại tràn ngập khiêu khích, "Hay là Bùi kiểm nhanh như vậy nhớ tôi a?"

"Báo cáo đầy đủ cùng khẩu cung đang ở đâu?" Bùi Châu Hiền không chút để ý tới lời nói của Khương Sáp Kỳ, ngữ khí lạnh như băng "Cô như thế nào có được những cái này?"

Cô đối với tính chân thật của tư liệu này không chút nghi ngờ, hiện tại thầm nghĩ đến lấy phần tư liệu này, đó là căn cứ rất chính xác kèm theo.

"Tôi sẽ đưa cho Tiểu Hoan Hoan, cô đến tìm em ấy mà lấy đi." Khương Sáp Kỳ nhẹ nhàng vuốt túi hồ sơ, đôi mắt lộ ra một tia âm mưu.

"Về phần như thế nào mà có............Tôi sẽ không nói cho cô biết."

Bùi Châu Hiền nắm di động, không chút do dự, "Cô đưa cho em ấy khi nào, bây giờ tôi đi tìm em ấy."

Khương Sáp Kỳ đang làm mọi cách để tránh đi sự nghi ngờ hay sao?

Cô tuyệt nhiên là nguyện ý.

"Bùi kiểm bây giờ còn chưa tan tầm đúng không? Tan tầm đi tìmTiểu Hoan Hoan là được, tôi một lát nữa đem qua cho em ấy." Khương Sáp Kỳ đem tóc ở trước ngực hất ra đằng sau, trên mặt tràn đầy tự tin tươi cười.

"Được." Bùi Châu Hiền ngắn ngọn nói một tiếng, nói tiếp, "Khương Sáp Kỳ, lần này tôi thiếu cô một cái nhân tình."

Khương Sáp Kỳ sửng sốt, tiếp theo ý vị thâm thường nói, "Chỉ cần cô đối với Tiểu Hoan Hoan nhà chúng ta tốt tí là được."

Bùi Châu Hiền khẽ nhíu mày, có chút không rõ Khương Sáp Kỳ vì cái gì lặp đi lặp lại nhiều lần cường điệu gọi Tôn Thừa Hoan, cuối cùng lắc đầu, không nghĩ nữa.

Chắc là Tôn Thừa Hoan đối với Khương Sáp Kỳ là rất trọng yếu đi.

Tôn Thừa Hoan hôm nay chỉ có hai tiết, thời điểm lúc tan học, thu thập sách vở cùng Tú Anh trở về ký túc xá, lúc gần tới nơi thấy dưới lầu của ký túc xá một chiếc xe thể thao màu đỏ, Khương Sáp Kỳ thì dựa vào bên hông xe.

Tú Anh thực bất mãn nhìn nữ nhân giả vờ đàng hoàng, bĩu môi không thèm nhìn tới.

"Tiểu Hoan Hoan ~~~" Khương Sáp Kỳ không cảm thấy chính mình thu hút ánh nhìn của người khác nhìn thấy Tôn Thừa Hoan sau lộ ra nét tươi cười, lấy mắt kính xuống lượn lờ đi tới, cả người như không có xương dựa vào người Tôn Thừa Hoan, "Người ta đã chờ em lâu lắm rồi nha~~~~"

Tôn Thừa Hoan mỉm cười, thanh âm mềm nhẹ, "Kỳ tỷ như thế nào có thời gian rãnh đến gặp Tiểu Hoan?"

"Hì hì, đem đồ ăn đến cho em." Khương Sáp Kỳ tầm mắt liếc tới Tú Anh nhìn thấy cô vẻ mặt xem thường, trong mắt hiện lên bất đắc dĩ, lôi kéo tay của Tôn Thừa Hoan đến xe của chính mình, xuất ra một túi nước quả, "Hôm trước nhìn em sắc mặt không được tốt."

Tôn Thừa Hoan tiếp nhận túi nước quả kia, cười đến nhã nhặn, "Cảm ơn Kỳ tỷ."

Khương Sáp Kỳ lấy tay nhẹ nhàng nhéo nàng một cái, "Không có gì."

Tú Anh vừa quay đầu nhìn thấy Khương Sáp Kỳ như vậy, không khỏi căm giận trừng mắt nhìn, ở trong lòng liều mạng mắng Khương Sáp Kỳ.

Nữ nhân chết tiệt, luôn lợi dụng cơ hội chiếm mọi tiện nghi của Thiếu chủ.

Khương Sáp Kỳ hơi có chút ý tứ khiêu khích đối với Tú Anh nhíu mày, lại sờ sờ hai má của Tôn Thừa Hoan, "Chị đi trước nha, em phải ngoan ngoãn ăn cơm bồi bổ thân thể."

"Được." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, nhìn Khương Sáp Kỳ lên xe, lộ ra nụ cười vô hại, "Kỳ tỷ cũng thật là, đừng có như vậy thích uống giấm chua, tuy rằng dấm chua đối với thân thể không tổn hại gì, bất quá đừng có thường xuyên uống."

Khương Sáp Kỳ nắm cái chìa khóa xe tay run lên, cái chìa khóa đút vào ổ, vội vàng xoay người ngồi vào trong xe, âm thầm cảm thấy Tôn Thừa Hoan thật khủng bố.

Thiếu chủ như thế nào biết được. Cô che dấu rất là tốt mà?

Ngồi yên trong xe, sau đó xoay người lại nói với Tôn Thừa Hoan, "Tạm biệt Tiểu Hoan Hoan ~~~"

Nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ chạy khỏi tầm mắt, Tú Anh chà chà chân, "Thiếu chủ! Như thế nào để yên cho chị ta chiếm tiện nghi của chị chứ!"

Tôn Thừa Hoan từ chối cho ý kiến lắc đầu, cầm theo túi nước quả tính đi lên lầu.

"Thừa Hoan, đó là tỷ tỷ của cậu sao?" Một người ngồi ở lối ra vào nhịn không được hỏi nàng một câu.

Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, đẩy mạnh cánh cửa đi vào "Đúng vậy, là tỷ tỷ từ nhỏ lớn lên cùng nhau."

"Chị ấy đối với cậu thật tốt." Người nọ thật hâm mộ nói, "Hơn nữa rất đẹp."

Tôn Thừa Hoan nở nụ cười, sau đó liếc sang bên cạnh Tú Anh, "Đúng vậy."

Tú Anh nhìn đến người nọ liếc mắt một cái, không nhìn thêm cái nào, thân thủ từ trong tay của Tôn Thừa Hoan cầm lấy nước quả, "Em đến đây"

Tôn Thừa Hoan cũng không dừng lại, tiếp tục đi lên lầu, "Tú Anh, vì cái gì chán ghét Kỳ tỷ?"

Tú Anh ngẩn người, nghĩ nghĩ lời nói của Tôn Thừa Hoan, cũng bắt đầu nghi hoặc.

Đúng vậy, cô vì cái gì mà chán ghét Khương Sáp Kỳ?

"Từ nhỏ đến lớn, Kỳ tỷ đối với em rất tốt." Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng nói xong, tầm mắt có vẻ có chút hoảng hốt, "Tú Anh, đối với chị ấy tốt một chút"

Tú Anh nhất thời trầm mặc, đi theo Tôn Thừa Hoan từ phía sau đi tới, cho đến khi tới ký túc xá, đem túi nước quả để lên trên bàn, mới trả lời lại "Dạ, Thiếu chủ."

Tôn Thừa Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua bên kia mở ra cái gói to, bên trong có túi hồ sơ, trên túi hồ sơ có mảnh giấy ghi chú lại, "Tôi cùng với Bùi Châu Hiền thân phận đặc thù, không thích hợp tiếp xúc thường xuyên, hồ sơ này em đưa giúp tôi."

Từ trong túi quần lấy ra một cái bật lửa, đốt mảnh giấy vừa rồi, Tôn Thừa Hoan quét mắt nhìn đến túi hồ sơ, có chút do dự, nhưng vẫn không mở ra.

"Thiếu chủ" Tú Anh nhìn thân ảnh của Tôn Thừa Hoan, muốn nói lại thôi.

Tôn Thừa Hoan xoay người nhìn cô, "Có chuyện gì?"

"Thiếu chủ thích Bùi Châu Hiền đúng không?" Tú Anh nghĩ nghĩ, vẫn là cố lấy dũng khí mở miệng hỏi.

Sắc mặt Tôn Thừa Hoan lập tức trầm xuống, Tú Anh cả kinh, vội vàng cúi đầu.

Thích..............Bùi Châu Hiền?

Tuy rằng cảm thấy bất mãn, Tôn Thừa Hoan vẫn là rất nhanh khôi phục lại như bình thường, "Tú Anh, em suy nghĩ nhiều rồi, chị chỉ là muốn bắt lấy công ty của Hồ Vĩ mà thôi, giúp Bùi Châu Hiền chính là thuận tiện mà thôi."

"Dạ, Tú Anh sai lầm rồi." Tú Anh cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Không cần tùy tiện phỏng đoán suy nghĩ của chị, đặc biệt phương diện tình cảm." Tôn Thừa Hoan nghiêm mặt, chắp tay sau lưng đi đến cửa sổ của ký túc xá, nhìn bên ngoài cửa sổ, các cây nhỏ đến ngày mưa là bị tàn phá, thanh âm trầm thấp, "Chị không thích."

"Dạ biết."

Bùi Châu Hiền sau khi tan tầm lập tức đến trường đại học X, đến trước cửa trường xong lập tức gọi điện thoại cho Tôn Thừa Hoan, "Tôn Thừa Hoan, là chị."

Ở trên giường đang híp mắt lại nghỉ ngơi, Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói, "Học tỷ đến đây sao?"

"Ừ. Ở trước cửa, em đang ở đâu? Chị đi qua tìm em." Bùi Châu Hiền bởi vì ngữ khí như vậy có chút kinh ngạc nhíu nhíu mày.

"Em đi qua được rồi." Tôn Thừa Hoan ngồi dậy, đem tư liệu kia ném vào trong balo, "Học tỷ chờ em ở trước cửa là được rồi."

"Được rồi." Bùi Châu Hiền đáp, "Một lát nữa gặp."

"Dạ, một lát nữa gặp." Tôn Thừa Hoan cúp điện thoại, nói với Tú Anh đang nắm đao đứng ở cửa, "Chị đem tư liệu đưa cho học tỷ, em không cần đi theo."

Tú Anh vẻ mặt ảm đạm "Dạ."

Thiếu chủ tức giận hay sao?

Khẳng định là tức giận, đều do cô cả, vì cái gì nhịn không được hỏi Thiếu chủ vấn đề kia.

Tôn Thừa Hoan mở ra cửa, đi ra ngoài, quét mắt nhìn Tú Anh, động tác mở cửa dừng lại một chút, "Chị không tức giận."

Nói xong, đóng cửa lại, vội vàng xuống lầu.

Cô không thể để cho Tú Anh tiếp tục xuống tinh thần như vậy được, chứng bệnh lo âu nếu nghiêm trọng thực sự sẽ xảy ra chuyện.

Bùi Châu Hiền đứng ở cửa chờ Tôn Thừa Hoan, trong chốc lát liền nhìn thấy thân ảnh đơn bạc kia xuất hiện, hơi hơi cắn môi dưới, khi Tôn Thừa Hoan đến gần nhẹ nhàng nói, "Thừa Hoan, em gầy."

Tôn Thừa Hoan đang định mở ra balo đem tư liệu đưa cho Bùi Châu Hiền, nghe được lời của cô, động tác dừng lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc lại rất nhanh khôi phục, "Có khỏe không?"

Bùi Châu Hiền lắc đầu, nhìn nàng lấy ra túi hồ sơ, tiếp nhận lấy, "Vừa mới nhìn em đi tới, chị cảm thấy em sẽ bị gió thổi đi."

"Cái gì?" Tôn Thừa Hoan vẫn là lần đầu tiên nghe thấy câu nói như vậy, giật mình, lộ ra mỉm cười, "Học tỷ, đem em trở thành Lâm muội muội sao?"

"A.........." Bùi Châu Hiền đồng dạng cười cười, đem hồ sơ kia để vào giỏ của chính mình, "Đi thôi, chị mời em ăn cơm."

"Sao?" Tôn Thừa Hoan nghĩ nghĩ, gật đầu "Tốt thôi, lần sau em mời chị."

"Em rất nguyên tắc" Bùi Châu Hiền nhìn nàng một cái, "Thừa Hoan,mỗi lần gặp em đều làm chị cảm thấy kinh ngạc."

Tôn Thừa Hoan vẻ mặt bình tĩnh, "Em chỉ là người bình thường mà thôi."

"Phải không?" Bùi Châu Hiền cũng không ép nàng, cao thấp đánh giá nàng một cái, "Chúng ta đi ăn cơm thôi, muốn đi đâu ăn đây?"

"Đâu cũng được." Tôn Thừa Hoan lên tiếng, do dự vài giây, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Khương Sáp Kỳ, "Kỳ tỷ, em cùng học tỷ đi ăn cơm, chị tới đưa Tú Anh đi ăn cơm đi."

Vừa mở ra nắp của hộp mỳ ăn liền, Khương Sáp Kỳ nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nhìn hộp mỳ trong tay vài giây, khóe miệng gợi lên nụ cười như có như không nói, "Tốt lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro