Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khương Sáp Kỳ, Bùi Châu Hiền kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Thời điểm ăn cơm, Tú Anh trái lo phải lo, vẫn là lo lắng, buông bát trừng mắt nhìn Khương Sáp Kỳ, "Thiếu chủ thật sự không có gì nguy hiểm sao?"

Khương Sáp Kỳ vốn là ôn nhu nhìn Tú Anh cúi đầu ăn cơm, thấy Tú Anh ngẩng đầu, để che dấu giả vờ nhìn xem chung quanh, sau đó quay đầu lại trên mặt là vẻ dụ dỗ tươi cười, ngón trỏ tay phải đặt ở trên môi, làm ra hành động không được lên tiếng, Tú Anh trắng mắt liếc cô một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Khương Sáp Kỳ một tay chống cằm, có chút hứng thú nhìn bộ dáng ăn cơm của Tú Anh, Tú Anh nhịn không được lại ngẩng đầu trừng mắt liếc cô một cái, "Nhìn cái gì đó!"

"A, em không nhìn tôi, sao biết được tôi đang nhìn em?" Khương Sáp Kỳ khiêu khích nhìn cô, nháy máy mấy cái, Tú Anh chợt cảm thấy da đầu run lên, liếc mắt một cái tiếp tục ăn cơm không quan tâm cô.

"Đây không phải là Khương luật sư sao?" Thanh âm của một người nam vang lên, Khương Sáp Kỳ cùng Tú Anh hướng tới thanh âm vang lên nhìn lại, một người nam nhân tây trang chỉnh tề, trên mặt tràn đầy nụ cười tự cho là đúng, một nam nhân trẻ tuổi nhìn Khương Sáp Kỳ, mắt kính nhã nhặn đeo trên mắt, nhưng vẫn dấu không được ánh mắt dục vọng cùng tham lam.

Khương Sáp Kỳ khóe miệng mỉm cười, đứng lên vươn tay ra, "Đã lâu không gặp, Tiền tổng."

Nam nhân bị gọi Tiền tổng vươn tay ra nắm tay của cô, cũng không buông ra, "Đúng vậy, nhưng là tôi rất nhớ Khương luật sư."

Tay của Khương Sáp Kỳ không có dấu vết liền thoát ra khỏi tay của hắn, ý cười không giảm, dường như vui đùa nói, "Nhớ tôi nhưng là chuyện xấu nha Tiền tổng, lên tòa án thì không phải chuyện tốt nha"

"Ha ha, có thể nhiều lần trông thấy Khương luật sư, có lên tòa án cũng không quan trọng...."Tiền tổng đồng dạng hay nói giỡn nói, ánh mắt nhìn Khương Sáp Kỳ từ trên xuống dưới, "Khương luật sư sao bây giờ? Khi nào có thể nể mặt cùng tôi dùng một bữa cơm được đây?"

Khương Sáp Kỳ dường như không có việc gì vuốt vuốt tóc "Tiền tổng là người bận rộn, tôi không dám quấy rầy."

Lời này kỳ thực là đang uyển chuyển cự tuyệt, Tiền tổng tự nhiên có thể hiểu được, nhưng lại tỏ vẻ không biết, "Không có, có thể cùng với Khương luật sư ăn cơm là vinh hạnh của tôi, như thế nào mà quấy rầy?"

"Hừ!" Tú Anh vẫn đang mặc kệ mọi việc mà ăn cơm kỳ thật thỉnh thoảng cô cũng liếc nhìn Tiền tổng cùng Khương Sáp Kỳ, thấy Tiền tổng vẫn như trước cắn chặt không buông, bỗng nhiên cảm thấy có một tia khó chịu, hừ lạnh một tiếng, làm cho hai người kia phải chú ý.

Tiền tổng quay sang nhìn Tú Anh hai mắt tỏa sáng, "Vị này là..."

Khương Sáp Kỳ thấy thế, trong mắt hiện lên một tia lạnh, nháy mắt lại biến mất, cười nói, "Em gái của tôi."

Tú Anh có chút bất mãn nhìn cô một cái, nhưng không có phản bác.

Em gái cái gì chứ!!! Nói bậy.

"Thì ra là thế.........." Tiền tổng nhìn người đẹp đang ngồi trên ghế rất thanh tú, vươn tay, "Không biết em gái của Khương luật sư tên gọi là gì?"

Tú Anh liếc nhìn hắn một cái, cúi đầu ăn cơm, cô không quan tâm người nam nhân này đang làm cái gì.

Tiền tổng là cái gì chứ? Cô không cần quan tâm.

Thật không rõ Khương Sáp Kỳ vì cái gì giả bộ cười nói.

Chị ta là đường chủ Ám Nguyệt Đường của Thanh Long Bang, sao lại có thể sợ một thương nhân nho nhỏ như vậy?

Tiền tổng thấy Tú Anh không thèm để ý tới, sắc mặt hơi hơi trầm lại, lại ngại Khương Sáp Kỳ ở bên cạnh nên không tiện nổi giận, người ngùng cười nói, "Em gái của Khương luật sư thật sự là.........Dường như không thích nói chuyện."

Khương Sáp Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, đi đến Tú Anh bên người, "Đứa em gái này của tôi, thật sự là không thích cùng người xa lạ nói chuyện, thật sự rất xin lỗi Tiền tổng."

Nói xong, rút ra khăn giấy, tinh tế giúp Tú Anh lau đi chút nước tương dính trên khóe miệng, thanh âm thực ôn nhu "Ăn no chưa?"

Tú Anh bỗng dưng trừng lớn mắt, thẳng tắp nhìn vẻ mặt ôn nhu của Khương Sáp Kỳ, muốn từ trên mặt cô nhìn ra điểm gì đó, chính là nhìn thấy đôi mắt thực ôn nhu như nước.

Không hiểu sao mặt đỏ lên, Tú Anh nhẹ nhàng tránh đi động tác của Khương Sáp Kỳ, lấy tờ khăn giấy qua, thấp giọng nói, "Tự tôi làm được rồi."

"Được rồi." Khương Sáp Kỳ đem khăn giấy đưa cho Tú Anh, "Có muốn tiếp tục ăn cái gì nữa không?"

"Không cần..." Tú Anh có chút căng thẳng khi nhìn mắt Khương Sáp Kỳ, tiếp tục cúi đầu lau lau khóe miệng.

Tiền tổng thực hâm mộ nhìn Tú Anh, nửa ghen tị nửa nịnh hót nói, "Khương luật sư đối với em gái thật tốt."

"Đúng vậy, đứa em gái này đối với tôi rất quan trọng." Khương Sáp Kỳ như trước cười đến quyến rũ, nửa thật nửa giả nói.

"Tôi ăn xong rồi, đi thôi." Tú Anh có chút không quen khi nhìn thấy Khương Sáp Kỳ nói chuyện với Tiền tổng kia, đem khăn giấy để ở trên bàn đứng lên, nhìn Khương Sáp Kỳ nói.

"Tốt." Khương Sáp Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, tiếp theo, nói với Tiền tổng, "Tiền tổng, tôi đi trước. Tạm biệt."

"Khương luật sư, có thời gian cùng nhau ăn cơm đi." Tiền tổng vẫn nhớ mãi không quên chuyện này, nhắc lại lần nữa, sau mới ga lăng nói, "Khương luật sư có lái xe tới không? Để tôi chở hai người về."

"Không cần." Tú Anh lạnh lùng thốt lên, "Chúng tôi có xe."

Tiền tổng có chút xấu hổ nhìn cô một cái, "Vậy được, hai vị tiểu thư đi thong thả."

"A, Tiền tổng, có cơ hội hợp tác" Khương Sáp Kỳ trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, mỉm cười đối với Tiền tổng gật gật đầu, lôi kéo Tú Anh rời khỏi.

Vừa ra khỏi quán ăn, Tú Anh lập tức buông ra tay của Khương Sáp Kỳ, phụng phịu bước nhanh hơn.

"Làm sao vậy?" Khương Sáp Kỳ không hiểu cái gì đang diễn ra, đuổi theo, cùng với cô đi song song, "Tôi không có trêu chọc em, tại sao lại tức giận?"

Tú Anh trắng mắt liền cô một cái, vốn định mắng cô không tiền đồ cùng nam nhân nói nói cười cười, nói đến bên miệng nhưng không tài nào phát ra tiếng, "Ai là em gái của chị?"

Khương Sáp Kỳ âm thầm hít hai tiếng, không có nói tiếp.

Đi được vài bước, Tú Anh bỗng dưng dừng lại hung hăng dậm chân, xoay người nhìn Khương Sáp Kỳ, "Nam nhân kia tên gọi là gì? Lão tổng của công ty là ai?"

Khương Sáp Kỳ ánh mắt lúc nào cũng sáng suốt nhưng lúc này ánh mắt tràn ngập hoang mang, "Cái gì?"

"Tiền tổng vừa rồi, tên gọi đầy đủ là gì? Làm ở công ty nào?" Tú Anh vừa nhấn mạnh, bất mãn nói, "Chị đang cố ý đúng không? Tôi hỏi thật rõ ràng."

"Được rồi..........Tiền Vĩnh Thăng, công ty thực phẩm hữu hạn Tiền thị, làm sao vậy?" Khương Sáp Kỳ vừa nói vừa kỳ quái nhìn Tú Anh đang lấy điện thoại di động ra, giật mình, có thể đoán được Tú Anh muốn làm gì.

"Tìm một người, Tiền Vĩnh Thăng của công ty thực phẩm hữu hạn Tiền thị, giáo huấn hắn một chút, làm cho hắn gặp phiền toái đến độ phải ra tòa." Tú Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, đối với đầu bên kia điện thoại bỏ lại một câu, nghe được tiếp đáp ứng liền cúp điện thoại.

"Tú Anh.........." Khương Sáp Kỳ dở khóc dở cười nhìn cô, "Em đây là......"

"Hừ, hắn không phải muốn gặp chị sao? Tôi cho hắn cơ hội thôi mà." Tú Anh càng ở chung với Tôn Thừa Hoan càng bị lây lan tính phúc hắc của cô, lạnh lùng không chút để ý bỏ lại một câu, không đợi Khương Sáp Kỳ trả lời liền hướng bãi đỗ xe đi tới.

Khương Sáp Kỳ nhìn theo bóng dáng của cô, đầu tiên là nao nao, tiếp theo lộ ra nét tươi cười ấm áp.

Tú Anh.........Kỳ thực vẫn giống như trước rất quan tâm mình.

Sáng sớm hôm sau, Tôn Thừa Hoan tỉnh dậy sau đó đánh răng rửa mặt, theo thói quen mở ra máy tính xử lý một ít chuyện tình, giải quyết xong sau đó nhìn nhìn thời gian, xoay người hướng ánh mắt đến Tú Anh đang ngồi bên cạnh, "Tú Anh, gần đây.........ừm...., tối hôm qua chị nhận được tin tức, Kỳ tỷ gần đây sẽ gặp nguy hiểm, chị lo lắng, em đi bảo vệ chị ấy đi."

Tú Anh nghe vậy kinh ngạc nhìn Tôn Thừa Hoan, "Thiếu chủ, chị ta có nguy hiểm sao?"

"Ừ, tập đoàn ám sát." Tôn Thừa Hoan nghiêm túc gật đầu, "Tú Anh, chị tin với thân thủ của em, nhất định có thể bảo hộ được Kỳ tỷ."

Tú Anh mày rối lại, cuối cùng giãn ra, "Thiếu chủ thì làm sao bây giờ?"

"Ha ha...." Tôn Thừa Hoan cười khẽ hai tiếng, sờ sờ đầu của cô, "Tú Anh, chị có rất nhiều người bảo vệ, hơn nữa chị không có gì nguy hiểm.......Kỳ tỷ so với chị thì gặp nguy hiểm hơn."

"Nhưng là........." Tú Anh vẫn thực lo lắng, "Thiếu chủ, không thể để những người khác bảo vệ chị ta được hay sao?"

"Không thể." Tôn Thừa Hoan thận trọng nói, "Những nữ nhân trong Bang của chúng ta, em là lợi hại nhất, Tú Anh, bảo vệ bên người thì cùng là nữ sẽ tốt hơn."

Tú Anh đối với tình trạng như vậy hết cách nhìn Tôn Thừa Hoan hồi lâu, cuối cùng cắn môi dưới, "Thiếu chủ......."

"Tú Anh, chị biết em cũng lo lắng cho Kỳ tỷ không phải sao?" Tôn Thừa Hoan khó có được một lần lộ ra vẻ mặt lo lắng, "Chị cho tới bây giờ cũng chưa từng xem Kỳ tỷ là thuộc hạ, chị ấy đối với em cũng rất quan trọng đúng không?"

Tú Anh đã thật lâu không thấy vẻ mặt như vậy của Tôn Thừa Hoan, nhịn không được kinh hãi một chút, cắn môi dưới, "Vậy Thiếu chủ, nhất định phải có người bảo vệ đó."

"Được. Yên tâm đi Tú Anh, chị sẽ không lấy tính mạng của mình ra nói giỡn." Tôn Thừa Hoan mỉm cười, "Em phải bảo vệ tốt Kỳ tỷ."

"Dạ." Tú Anh dùng sức gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro