Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Thừa Hoan gọi điện thoại kêu người lại đây đón Tú Anh qua chỗ của Khương Sáp Kỳ, vỗ vỗ thắt lưng, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, cũng không trở lại ký túc xá, trực tiếp đi ra trường học sau đó đi tới viện kiểm sát.

Đến trước cửa viện kiểm sát, Tôn Thừa Hoan ngước đầu nhìn dòng chữ to sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, nheo lại mắt, cầm điện thoại gọi điện cho Bùi Châu Hiền, "Học tỷ, em đang ở dưới lầu."

"A..............." Bùi Châu Hiền chính là đang luống cuống viết lại báo cáo thẩm tra, vừa phải xem xét mấy cái vụ án khác, Bùi Châu Hiền nhận được điện thoại của Tôn Thừa Hoan, có một chút hoảng, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, "Em đi lên trước đi, văn phòng công tố ở lầu 4, từ thang máy đi ra, rẻ trái, văn phòng đầu tiên."

"Tốt." Tôn Thừa Hoan cúp điện thoại, dựa theo chỉ dẫn của Bùi Châu Hiền tìm được văn phòng, nhìn thấy Bùi Châu Hiền một bên nghe điện thoại một bên đang cầm cây viết, viết cái gì đó trên giấy.

Tôn Thừa Hoan không có kêu cô, chính là vẫn tiếp tục đứng đó nhìn Bùi Châu Hiền đang bận rộn, trên mặt mang theo nét tươi cười thản nhiên.

Trong văn phòng cũng không phải chỉ có một mình Bùi Châu Hiền, tổng cộng có ba cái bàn lớn, ba kiểm sát viên, Bùi Châu Hiền ở vị trí bên trong cùng, mặt khác còn một nam một nữ, thoạt nhìn cũng cỡ tuổi tác như Bùi Châu Hiền.

"Em là.....?" Nữ nhân ngồi ở gần vị trí cửa ra vào ngẩng đầu lên nhìn Tôn Thừa Hoan, có chút nghi hoặc mở miệng hỏi.

Tôn Thừa Hoan đang định trả lời, Bùi Châu Hiền cúp điện thoại xong liền thấy cô, "Em đến rồi à, vào đi."

"Dạ." Tôn Thừa Hoan nhìn nữ nhân kia nở cụ cười, sau đó tiến lên chỗ của Bùi Châu Hiền, "Học tỷ."

Học tỷ?

Hai người kia nghe được xưng hô thì nhìn nhau liếc mắt một cái, vẻ mặt có chút cổ quái.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người không phải công sự đến tìm Bùi Châu Hiền.

"Em trước tiên chờ một lát, chờ chị một tý là xong rồi." Bùi Châu Hiền chỉ chỉ sô pha bên cạnh, sắc mặt cũng không giống bình thường khi xử lý công sự, lúc bình thường thì mặt nghiêm túc không có biểu tình.

"Dạ." Tôn Thừa Hoan nghe lời ngồi vào sô pha, đánh giá văn phòng xung quanh, tầm mắt rơi xuống nữ nhân đang nhìn lén chính mình kia, theo lễ phép tính gật đầu, lại lộ ra nụ cười ấm áp.

Nữ nhân kia thấy nàng như thế, cũng lộ ra nụ cười lễ phép, lại cúi đầu tiếp tục làm cái gì đó.

Nam nhân bên kia từ đầu tới cuối đều chăm chăm gõ bàn phím, nhìn cũng không thèm nhìn Tôn Thừa Hoan liếc mắt một cái.

Tôn Thừa Hoan nhìn một hồi lâu, cuối cùng tầm mắt nhớ tới người đang bận rộn Bùi Châu Hiền, không tiếp tục nhìn xung quanh.

Bùi Châu Hiền cầm trên tay một chương đơn khởi tố vụ án , vừa muốn đóng chúng lại, Tôn Thừa Hoan thở dài, đứng lên, từ trên tay cô lấy qua kim bấm, "Học tỷ, để em giúp chị."

Bị cướp mất kim bấm trên tay động tác của Bùi Châu Hiền dừng lại một chút, tiếp theo đem mấy chương đơn khởi tố đã hoàn thành đưa cho Tôn Thừa Hoan, "Bấm hai cái, trên một cái, dưới một cái, được chứ?"

"Ok" Tôn Thừa Hoan cười cười, cúi đầu bắt đầu làm chuyện của mình, mà Bùi Châu Hiền tiếp tục hoàn chỉnh mấy cái còn lại.

Cứ như vậy, hai người một người đóng dấu, một người bấm tài liệu, rất nhanh liền đem tài liệu chuẩn bị rất tốt.

Bùi Châu Hiền thở phào nhẹ nhõm, đem kim bấm cùng với con dấu cất vô học tủ, cầm đơn khởi tố, "Thừa Hoan, em ngồi chờ chút, chị đem đơn khởi tố này qua văn phòng bên kia một lát."

"Được." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, nghĩ nghĩ, "Chị có chuyện gì nữa em có thể giúp đỡ không?"

Bùi Châu Hiền đang muốn rời đi, nghe vậy dừng lại cước bộ, chần chờ vài giây, ở trên bàn mình cầm lấy hai tập hồ sơ, "Giúp chị đánh số trang đi."

"Được. Để em làm cho, chị mang đi đi." Tôn Thừa Hoan tiếp nhận hồ sơ, từ trên bàn lấy cây bút sau đó bắt đầu đánh số trang.

Bùi Châu Hiền nhìn nàng một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt, lại rất nhanh thu hồi, cầm đơn khởi tố đem tới văn phòng của Trưởng phòng.

Cô vừa đi khỏi, nữ nhân kia khiếp sợ khí tràng của cô không dám nói lời nào mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, tò mò nhìn Tôn Thừa Hoan, "Em là học muội của Bùi tỷ?"

Tôn Thừa Hoan hơi hơi có chút buồn bực nhìn cô, "Bùi tỷ?"

Nghe ra có vẻ già.

"Đúng vậy, văn phòng của chúng ta Bùi tỷ là đến đây làm từ lâu rồi." Nữ nhân đi đến bên cạnh Tôn Thừa Hoan rót cho Tôn Thừa Hoan ly nước, "Bùi tỷ cư nhiên cho em hỗ trợ làm việc nha."

"Ha ha, không có việc gì, học tỷ sợ em làm phiền rồi làm lâu thôi." Tôn Thừa Hoan tiếp nhận ly nước, nói một tiếng cảm ơn, sau đó thản nhiên nói.

"Như vậy sao....?" Nữ nhân có chút đăm chiêu trở lại vị trí ngồi của mình, lại tiếp tục hỏi, "Vậy em hiện tại còn đang đi học sao?"

"Dạ. Đại học năm ba." Thanh âm vang lên, Tôn Thừa Hoan đang uống nước nhịn không được lộ ra một chút cười, sờ sờ cái mũi, đem ly nước bỏ xuống, nhìn cửa của văn phòng, quả nhiên Bùi Châu Hiền rất nhanh rất nhanh liền xuất hiện, "Thừa Hoan, chị xong rồi, chúng ta đi thôi."

"Được." Tôn Thừa Hoan đứng lên đi qua bên đó, đến cửa xoay người lại nói với nữ nhân kia, "Tỷ tỷ, em đi trước, tạm biệt."

"Tạm biệt." Nữ nhân kia mỉm cười hướng Tôn Thừa Hoan phất tay, Tôn Thừa Hoan mắt hướng về người nam nhân kia vẫn đang chăm chú màn hình máy tính, do dự nhìn thoáng qua, há mồm tính kêu, lại không biết nên gọi cái gì, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Bùi Châu Hiền nhìn hành động của Tôn Thừa Hoan đều để trong mắt, âm thầm buồn cười quả nhiên Tôn Thừa Hoan vẫn là tiểu hài tử, sờ sờ đầu của cô, "Đi thôi."

Tôn Thừa Hoan không nghĩ tới Bùi Châu Hiền lại làm hành động thân mật với mình, ngẩn ngơ, rất nhanh phản ứng lại cầm tay của cô.

"Dạ."

Ngồi xe đến cục công an, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền đi đến tổ hình sự, vài người hình cảnh đang thảo luận cái gì đó, bên cạnh còn đang tra khảo hai người dường như là tội phạm, Tôn Thừa Hoan lơ đãng nhìn thoáng qua, trừng lớn ánh mắt, "Học tỷ, hai người kia........"

Bùi Châu Hiền theo tầm mắt của nàng nhìn lại, giật mình, trên mặt như trước bình tĩnh, "Làm sao vậy?"

"Ngày hôm qua hai người kia........." Tôn Thừa Hoan như trước vẻ mặt kinh ngạc, tiếp theo cảm thán, "Cảnh sát công tác hiệu suất rất cao"

Bùi Châu Hiền nhíu nhíu mày, nhìn hai người kia, hơi hơi có chút nghi hoặc.

Hiệu suất công tác của cảnh sát khi nào thì cao như vậy?

Tối hôm qua mới phạm tội, phạm nhân bộ dáng dài ngắn thế nào còn không biết,hôm nay đã có thể bắt đến?

"Bùi kiểm." Lúc này Trần đội trưởng vừa lúc đi ra, nhìn đến Bùi Châu Hiền, đi thêm vài bước lại đây "Hai người tới rồi."

"Thật là lợi hại." Bùi Châu Hiền nhìn Trần đội trưởng nói, "Chỉ mới một buổi tối, cư nhiên có thể bắt đến."

Trần đội trưởng nghe vậy sửng sốt, nhìn Tôn Thừa Hoan có vẻ không rõ hỏi, "Bắt đến cái gì?"

"Hai người kia đó......." Tôn Thừa Hoan chỉ chỉ phạm nhân đang ngồi bên kia, "Ngày hôm qua là bọn họ."

"Cái gì?" Trần đội trưởng kinh ngạc nhìn hai người liếc mắt một cái, đi qua bên đó, kêu hai người hình cảnh lại đây, "Hai người kia phạm tội gì?"

"Đội trưởng." Hình cảnh kia thực lễ phép gọi, hồi đáp, "Hai người kia là vừa bị Tiểu Từ bắt vô đây, thời điểm buôn lậu thuốc phiện bị cậu ta nhìn thấy được."

Trần đội trưởng gật gật đầu, trầm giọng nói, "Tốt lắm, gọi hai phạm nhân kia đến chỗ của tôi, tôi có một án tử khác muốn hỏi chuyện."

"Dạ."

Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan theo Trần đội trưởng đến phòng thẩm vấn, mà ở trong đó, một người nam nhân cũng bị dẫn vào trong.

"Tôi hỏi cậu, đêm qua cậu đi đâu?" Trần đội trưởng mặt lạnh nghiêm túc hỏi nam nhân kia, "Có phải hay không ở bệnh viện thành phố?"

Nam tử khiếp đảm nhìn Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan một cái gật đầu, "Đúng vậy."

"Đi nơi đó làm gì?"

"Đi vào trong đó........." Nam tử cúi đầu tựa hồ đang nghĩ đến cái gì, chậm chạp không nói tiếp.

"Cậu tốt nhất nên thẳng thắn khai ra hết."

Nam tử ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại nhìn đến Tôn Thừa Hoan cùng Bùu Châu Hiền, khẽ cắn môi, "Là Hồ tổng thuê chúng tôi đi.......Diệt trừ hậu hoạn."

Trần đội trưởng chấn động, quay đầu nhìn mắt Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan, tiếp tục hỏi, "Hồ tổng nào?"

"Công ty vật liệu xây dựng Hồ thị, Hồ Vĩ." Nam tử cúi đầu thành thật đáp.

"..............." Trần đội trưởng trên mặt một mảnh ngưng trọng, vẫy tay gọi thủ hạ thân tín của mình lại đây, "Tiếp tục thẩm vấn, còn một người nữa."

"Dạ."

"Bùi kiểm, chúng ta đến văn phòng nói chuyện." Trần đội trưởng xoay người nói với Bùi Châu Hiền, sau đó nhìn Tôn Thừa Hoan, "Trợ lý của cháu..."

Bùi Châu Hiền tự nhiên là hiểu được ý tứ của hắn, không chút do dự nói, "Không có việc gì, cháu rất tín nhiệm em ấy."

"Ừ." Trần đội trưởng mang theo hai người đến văn phòng, thế này mới nhìn Bùi Châu Hiền, "Bùi kiểm, có phải hay không còn có việc không theo bác nói rõ ràng?"

Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn mắt Tôn Thừa Hoan, mỉm cười một chút, "Không cần câu nệ, ngồi vào ghế trên đi."

"Được, Tốt." Tôn Thừa Hoan kỳ thực bởi vì lời nói của Bùi Châu Hiền vừa nói tín nhiệm nàng mà ngây người, nghe lời ngồi vào ghế trên, nhìn Bùi Châu Hiền lại một trận ngẩn người.

Tín nhiệm nàng?

Hai người mới quen biết không bao lâu, nàng còn giấu diếm công việc bận rộn của mình như vậy, mà cô gái này còn nói tín nhiệm nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro