Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Leng keng leng keng leng keng......" Ở một căn hộ cao cấp, chuông cửa không ngừng vang lên, mà ở phòng ngủ, một nữ nhân mặc váy ngủ nghiêng người ôm chăn bỉu môi, đem chăn kéo ngang qua đầu tiếp tục ngủ.

"Leng keng leng keng leng keng......" Chuông cửa không ngừng vang lên, nữ nhân không ngừng hướng chăn chui ở bên trong, thẳng đến cuối cùng không chịu đựng được nữa, ngồi dậy, nổi giận đùng đùng từ trên giường xuống, mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn người đứng ngoài cửa là ai, rống lớn, "Sáng sớm bấm chuông cái gì mà bấm chuông! Không biết giấc ngủ đối với nữ nhân là rất quan trọng hay sao!!!!!"

Đứng ở ngoài cửa cô gái trẻ cũng đồng dạng nổi giận đùng đùng, "Kêu la cái gì! Chị là heo sao? Tôi đã bấm chuông nửa giờ đồng hồ, gọi điện thoại cũng không bắt máy!!!!"

Nữ nhân thế này mới nhận thức được nữ nhân đang đứng trước cửa là ai, đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo cười mỉa, "Tú Anh, sao em lại tới đây?"

Tú Anh căm giận đẩy cô ra đi vào trong phòng, "Khương Sáp Kỳ, bây giờ là giữ trưa, chị là con heo!"

Khương Sáp Kỳ đóng cửa lại, duyên dáng đi đến trước mặt Tú Anh, "Tiểu Tú Anh đừng nóng giận nữa, người ta tối hôm qua đến gần sáng mới ngủ........"

Tú Anh nghe vậy nheo lại mắt, nhìn cô, ý vị thâm thường nói, "Tối hôm qua ngủ trễ?"

Nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, Khương Sáp Kỳ không chút hoang mang đi qua đi, tay quàng ở cổ của Tú Anh, ở bên tai cô thổi hơi nói

"Là sao nhỉ? Tiểu Tú Anh có ý tưởng gì sao?"

Tú Anh hơi hơi đỏ hồng mặt, đem cô đẩy ra, che giấu nói, "Ai có ý tưởng gì? Xấu muốn chết!"

Khương Sáp Kỳ trên mặt cứng đờ, tiếp theo ý thức được bộ dáng của chính mình mới rời giường thật sự không ổn, cũng không quên sờ soạng mặt Tú Anh một phen, thế này mới cười tủm tỉm đến phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Tú Anh tức giận chà chà chân, nhìn nữ nhân kia lượn lờ vào phòng tắm, lại một chút biện pháp đều không có, "HỪ!!!"

"Tiểu Tú Anh như thế nào rãnh rỗi đến thăm tôi đây?" Rửa mặt xong, Khương Sáp Kỳ đi vào phòng khách, lại đem tay phủ lên khuôn mặt trắng nõn của Tú Anh, "Nhớ tôi sao?"

Tú Anh hung hăng trừng mắt nhìn nàng, "Chị còn tiếp tục sờ soạng cần thận tay của chị."

"Ôi..........." Khương Sáp Kỳ ngồi vào bên người cô, "Tiểu Tú Anh, em không cần như vậy hung dữ với tôi nha......."

Mắt thấy Khương Sáp Kỳ lại muốn lấy tay vuốt mặt của mình, Tú Anh nghiến răng nghiến lợi, thanh âm lạnh lùng, "Tôi sẽ trở về nói với Thiếu chủ tôi sẽ không bảo vệ chị nữa!!!"

Nữ nhân này, phải chết đi, phải chết đi!!!!

Tức chết cô mà.

Sao? Bảo vệ?

Khương Sáp Kỳ dại ra vài giây, sau đó thu hồi tay, "Bảo hộ tôi? Vì cái gì?"

"Hừ! Cũng không biết chị trêu chọc đến người nào, Thiếu chủ nói có tập đoàn ám sát muốn giết chị, để cho tôi tới bảo vệ chị." Tú Anh bỉu môi tức giận nói, "Nếu không phải Thiếu chủ nhờ tôi, tôi cũng không tới đâu."

Ám sát cô? Cô như thế nào không biết?

Khương Sáp Kỳ hai mắt tròn vo, đảo hai ba vòng, nhìn đến Tú Anh, "Thiếu chủ vì cái gì cho em tới bảo vệ tôi vậy?"

"Thiếu chủ nói bảo vệ bên người thì cùng là nữ thì tốt hơn, thân thủ của tôi so với những nữ nhân trong Bang là tốt nhất." Tú Anh vẻ mặt ảm đạm nói xong, trong lòng vẫn là giấu không được một chút đắc ý.

Nghe được lời này của Tú Anh, Khương Sáp Kỳ khóe miệng hơi hơi gợi lên, lộ ra một chút ôn nhu cười, "Ừ. Công phu của em là tốt nhất."

Thiếu chủ tên kia đúng thiệt là mưu kế đa đoan, đây không phải là đang tính kế cô cùng với Tú Anh hay sao?

Bất quá cô rất là nguyện ý bị tính kế như vậy đi.

Tú Anh ngượng ngùng đỏ cả mặt, nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn thẳng Khương Sáp Kỳ, ngữ khí lạnh như băng, "Ba điều kiện, nếu không tôi lập tức sẽ trở về chỗ Thiếu chủ, chị chờ chết đi."

"Được, em nói đi." Khương Sáp Kỳ nhẹ giọng nói, trong thanh âm mang theo một chút sủng nịnh "Tôi nghe đây."

"Không được sờ soạng tôi." Tú Anh nghiêm túc nói, "Không được đến phòng của tôi, Không được...............Không được ở bên ngoài cũng mấy người tùm la tùm lum một chỗ."

"Được." Khương Sáp Kỳ không có một chút tự hỏi nào liền đáp ứng, "Bất quá ta có thời điểm phải cùng những người đó xã giao, làm sao bây giờ?"

"Xã giao có thể........Nhưng là không được..........Không được có những chuyện tình khác phát sinh." Tú Anh phụng phịu, "Thời điểm tôi bảo vệ chị, không muốn nhìn thấy những chuyện không nên nhìn thấy."

"Được." Khương Sáp Kỳ cười khoái trá đáp ứng, tiếp theo lại hỏi, "Còn có yêu cầu khác nữa không?"

"Ừm.......Đã không có." Tú Anh nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Chị phải tuân thủ nga."

"Yên tâm, tôi đã đáp ứng chuyện của em chưa từng có không làm qua." Khương Sáp Kỳ nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, "Có phải hay không chưa ăn cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm trưa đi."

Tú Anh hoài nghi nhìn cô, đã thấy đôi mắt kia tràn đầy nhu tình, ngẩn người, sau đó gật đầu, "Được."

Nữ nhân này.......Như thế nào bỗng nhiên như vậy kỳ quái?

"Thiếu chủ, Tú Anh tiểu nha đầu kia như thế nào không ở bên cạnh?" Uông Minh khó có được dịp nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đi một mình, không khỏi có chút tò mò.

Tôn Thừa Hoan thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái, thanh âm nghe không ra cảm xúc gì, "Phái em ấy đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt."

"ừm...." Uông Minh gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, bắt đầu báo cáo công tác mấy ngày nay, "Thiếu chủ, gần nhất các tiểu bang ở X thị rốt cuộc thành thật yên ổn, phỏng chừng là nhìn thấy Thần Thuyền bị chúng ta diệt nên không dám làm cái gì xằng bậy. Z thị ở bên kia cũng như vậy, Triển Dương đem bọn họ ép tới gắt gao........"

"Được rồi. Tôi biết rồi." Tôn Thừa Hoan thản nhiên gật đầu, nói tiếp, "Tôi cho các ngươi vài cái người bảo hộ nữ hài tử kia ở bệnh viện, như thế nào rồi?"

"Cái kia a......." Uông Minh có chút quái dị nhìn Tôn Thừa Hoan liếc mắt một cái, "Cảnh sát đúng là kém cỏi, vài người tới ám sát thiếu chút nữa thành công, nếu người của chúng ta không đúng lúc đuổi kịp tới, khẳng định đã chết."

"Ân, bảo vệ tốt cho em ấy." Tôn Thừa Hoan chán đến chết dựa vào bên sô pha ngồi, tiện tay lấy cái hộp quẹt chơi, "Sẽ có người đối với Bùi Châu Hiền gây bất lợi đúng không?"

"Có, bất quá không có ai đụng tới cô ấy." Uông Minh cung kính nói, "Dựa theo Thiếu chủ phân phó, hiện tại tất cả mọi người ở X thị đều biết Bùi Châu Hiền không thể đụng vào."

"Ừ. Vậy là tốt rồi." Tôn Thừa Hoan đem cái hộp quẹt tắt đi, tùy tiện quăng lên bàn, "Có tình huống gì thì cứ báo cho tôi."

"Da." Uông Minh hơi hơi khom lưng nói, "Nhất định cam đoan Bùi kiểm sát trưởng sẽ không có gì nguy hiểm!"

"Ừ." Tôn Thừa Hoan đứng dậy, xoay xoay cổ, "Mỗi lần nghe anh báo cáo thật sự là rất nhàm chán."

Uông Minh vội vàng đi qua lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Thiếu chủ, Uông Minh có một chuyện muốn nhờ."

"Nói." Tôn Thừa Hoan ngắn gọn nói.

"Trần mụ mụ lại giở chứng, nói cái gì mà dạo này đông khách, Thiếu chủ............có thể hay không giúp thuộc hạ nói một tiếng, làm cho Trần mụ mụ giơ cao đánh khẽ..........." Uông Minh thật cẩn thận nhìn Tôn Thừa Hoan, "Tôi đã lâu rồi không được gặp Manh Manh"

Tôn Thừa Hoan mặt không chút thay đổi nhìn hắn vài giây, tiếp theo phất tay, "Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Trần mụ mụ."

"Cảm ơn Thiếu chủ, cảm ơn Thiếu chủ." Uông Minh mừng rõ, vội vàng dùng sức nói lời cảm ơn.

Tôn Thừa Hoan khoác tay, hai tay đút túi quần tính rời đi, đi đến cửa, lại dừng lại, "Uông Minh a............"

"Dạ, Thiếu chủ." Uông Minh đứng ở phía sau lập tức đứng nghiêm lại chờ Tôn Thừa Hoan nói tiếp.

"Để ý càng nhiều, bại lộ ở địch nhân trước mắt càng nhiều." Tôn Thừa Hoan bỏ lại một câu, tự mình rời đi chỗ nhà ăn mà Uông Minh báo cáo chuyện tình.

Uông Minh lẳng lặng đứng yên tại chỗ, thẳng đến khi Tôn Thừa Hoan đã rời đi thật lâu, mới hồi phục tinh thần lại.

Thiếu chủ...............Là lúc sau bị thương hiểu được, hay là sau khi bị thương thì nhát gan?

Tôn Thừa Hoan đi ra nhà ăn, ánh nắng lúc chạng vạng làm cho ngã tư đường thoạt nhìn rất ấm áp, nhưng không có ấm áp giống người đó.

Người mình để ý sao?

Khương Sáp Kỳ cùng Tú Anh, Uông Minh cùng Tằng Manh, hai cặp này, có 3 người là thủ hạ tuyệt đối tín nhiệm của mình, nếu thực sự gặp chuyện không may.....

Tôn Thừa Hoan hai tay đút túi quần từ ngã tư đi thẳng về phía trước, ngẫu nhiên có chút đăm chiêu ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại tiếp tục cúi đầu suy nghĩ.

"Thừa Hoan!" Thanh âm dễ nghe của một nữ nhân phía sau vang lên, Tôn Thừa Hoan cước bộ bị kiềm hãm, hô hấp vài giây dừng lại, trên mặt cố lộ ra nét tươi cười thản nhiên, xoay người, "Xin chào....."

Phó Quân ở cách đó không xa đang nhìn đến Tôn Thừa Hoan, thấy cô cười sau đó ngẩn ngơ, tiện đà lộ ra cái tươi cười đã có chút miễn cưỡng, "Xin chào........"

"Cậu như thế nào lại ở đây? Không phải trở về B thị rồi hay sao?" Tôn Thừa Hoan có chút kỳ quái nhìn Phó Quân, giống như một cái đứa nhỏ bình thường hay tò mò.

"Ừm....Trong nhà xảy ra chút chuyện." Phó Quân thoạt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn Tôn Thừa Hoan, trong mắt lộ ra một chút chờ mong.

"Ừ...." Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, "Oh, vậy cậu đi làm đi, tôi đi trước."

Phó Quân cắn môi dưới, nhìn Tôn Thừa Hoan một câu cũng không nói, chính là lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt trong suốt nhìn thấy đáy.

"Ừ. Cậu.......Đi thôi." Phó Quân cuối cùng thất vọng nói một câu, Tôn Thừa Hoan chỉ ừ một tiếng xoay người chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của Phó Quân.

Phó Quân đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Tôn Thừa Hoan rời xa, trên mặt bất tri bất giác đầy nước mắt.

Tôn Thừa Hoan vẫn thực thong dong đi tới, sau đi qua một góc khuất thì dừng lại, nhăn lại mi.

Chần chờ vài giây, Tôn Thừa Hoan lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, thanh âm có vẻ khàn khàn, "Giúp tôi..........tra xem gia đình Phó Quân xảy ra chuyện gì?"

Cắt đứt điện thoại, Tôn Thừa Hoan để lại điện thoại trong túi quần, năm chặt quyền.

Nàng chính là...........Chính là dường như chỉ cảm thấy gia đình Phó Quân đã xảy ra chuyện gì lớn, chính là tò mò mà thôi........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro