Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoan Nhi, ba hiện tại đối với con không có yêu cầu gì, thầm nghĩ con có thể có cuộc sống khoái hoạt là được rồi." Tôn Thừa Hoan ăn cơm xong, liền cùng Tôn Tử Đằng tạm biệt trở về lại trường học, khi đi tới cửa Tôn Tử Đằng đột nhiên thở dài nói.

Tôn Thừa Hoan cước bộ dừng lại, không có trả lời, tiếp tục đi khỏi.

Tôn Tử Đằng thở dài, xoay người, lên lầu trở lại thư phòng, "Liên Ám, tôi cho cậu làm việc, chuyện ra sao rồi?"

"Toàn bộ làm tốt." Theo hắn vào thư phòng, nam nhân vẻ mặt nghiêm túc cung kính nói.

"Uông Minh ở bên kia không biết?" Tôn Tử Đằng đi đến bàn làm việc ngồi, cầm lấy một cây bút lông, ở trên tờ giấy viết chữ.

"Đúng vậy, Thiếu chủ tuyệt đối sẽ không biết." Nam nhân bị gọi Liên Ám khom lưng cung kính nói, "Bang chủ yên tâm."

"Được rồi." Tôn Tử Đằng trên giấy viết một chữ to "Tĩnh", trên mặt lạnh nhạt, "Phương bắc thế nào rồi?"

"Trước mắt không có hành động gì đáng lo."

"Được rồi. Đi xuống đi." Tôn Tử Đằng đem bút lông thả lại nghiêng mực, chắp tay sau lưng đi đến bức tranh mãnh hổ xuống núi kia, liền đứng như vậy, không nhúc nhích.

Liên Ám lại cung kính khom lưng, rời khỏi thư phòng.

Vài ngày sau, vụ án của Hồ Tưởng mở phiên tòa.

Vụ án này ở trong mắt một số người rất đơn giản, ngày đó lúc vụ án được mở, khiến cho mọi người trông chờ.

Bị cáo Hồ Tưởng, mười tám tuổi, công nhân của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Phạm tội cưỡng bức cùng cố ý giết người, bị phán tử hình.

Nguyên bản mọi người nghĩ đến vụ án như vậy đã xong, lại không dự đoán được, mấy ngày sau, viện kiểm soát khởi tố ba của Hồ Tưởng là Hồ Vĩ cùng với hai gã cảnh sát của cục công an.

Cuối cùng vụ án này nhân viên chấp pháp biết luật phạm luật nên bị trừng phạt.

Văn phòng của trưởng phòng kiểm sát của thị viện, Vạn Quyền ngồi sau bàn công tác, nhìn bản án của vụ án này, híp mắt dường như đang suy nghĩ cái gì.

"Không nghĩ tới Bùi Châu Hiền cư nhiên lại thành công." Chương Vận một bên oán hận nói.

"Hừ..........." Vạn Quyền ngẩng đầu liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng mang vẻ trào phúng, "Năng lực của Bùi Châu Hiền vốn cũng rất mạnh."

Chương Vận hai tay nắm thành quyền, căm tức nói, "Hồ Vĩ cũng không may, Vương phó thị trưởng vừa lúc đến Y thị khảo sát........."

"Cậu cho rằng cái này là trùng hợp sao?" Thanh âm Vạn Quyền càng thêm trào phúng, chỉa chỉa đầu chính mình, "Dùng đầu của cậu mà nghĩ lại đi."

Nhìn ra sự bất mãn của Vạn Quyền, Chương Vận khúm núm lên tiếng, tiếp theo giả bộ hỏi, "Trưởng phòng, hay là............Vương phó thị trưởng chính là bị cố ý phái đi?"

"Hừ........." Vạn Quyền khẽ hừ một tiếng, híp mắt, "Không nghĩ tới Bùi Châu Hiền có người có thế lực như vậy ở sau lưng........."

"Ở sau lưng? Có phải là Kiều Lâm Cử kiểm sát trưởng sao?" Chương Vận tự cho là thông minh nói, "Sau lưng của trưởng phòng càng mạnh mẽ hơn mà."

"Cậu thì biết cái gì?" Vạn Quyền bất mãn liếc hắn một cái, "Vương phó thị trưởng bị phái đi khảo sát, Lương kiểm sát trưởng đích thân nói với tôi không được động vào vụ án này, pháp viện bên kia Tào Minh Nghĩa vốn có thể tiếp nhận vụ án này kết quả lâm thời bị điều đi, cục công an bên kia lại càng không nói tới, hai cái kia tiến vào ngục giam chỉ là lính hầu mà thôi, kết quả không chút do dự bị bắt...."

Chương Vận nghe lời nói của Vạn Quyền, sắc mặt dần dần tái nhợt, "Trưởng phòng."

"Kiều Lâm Cử muốn làm quả thật có thể, nhưng mà không có khả năng như vậy không một tiếng động." Vạn Quyền nhắm mắt lại, tay nhu nhu nguyệt thái dương.

"Người ở sau lưng Bùi Châu Hiền kia, thực lực tuyệt đối chúng ta không thể đoán được."

Bùi Châu Hiền cảm thấy gần nhất chính mình có điểm khác thường.

Hồ Tưởng bị phán án tử hình, Hồ Vĩ bị phán án ba năm tù........Bản thân người bị hại bị trọng thương đã tỉnh lại, thân thể dần dần tốt lên, những người xúc phạm pháp luật bị đưa vào ngục giam, tất cả bị trừng phạt thích đáng...........

Nhưng là, vì cái gì cô không cảm thấy có cảm giác hãnh diện?

Thậm chí ngay cả trước kia đem phạm nhân cực hung ác đưa vào trong ngục giam, cái cảm giác chính nghĩa có thể dựa vào cũng không có.

Vào một buổi cuối tuần ánh nắng tươi sáng, Bùi Châu Hiền đến trường đại học X, bước vào trường học, do dự vài giây, vẫn là không có vào tìm Tôn Thừa Hoan.

Từ ngày đi đến nhà của của Kiều kiểm sát trưởng, Tôn Thừa Hoan chạy trốn xong, cô vốn không có gặp qua Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan giống như lập tức thoát ly sinh mệnh của cô, như vậy vô thanh vô thức.

Cũng không tính là vô thanh vô thức.

Ngày đó vụ án của Hồ Tưởng mở phiên tòa, cô từng nhắn tin cho Tôn Thừa Hoan nói em ấy đến pháp viện xem thẩm án, nhưng là Tôn Thừa Hoan nói ngày đó có tiết học, cự tuyệt.

Ngày đó cô quả thật có chút thất vọng, thậm chí có chút bất mãn.

Nhưng là ở vài ngày sau án của Hồ Vĩ cũng được phán xét, cô lại cảm thấy có chút vui vẻ, cái loại này vui vẻ, cô muốn cùng với Tôn Thừa Hoan chia sẻ, vì thế lại gọi điện thoại kêu Tôn Thừa Hoan cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Kết quả Tôn Thừa Hoan lại cự tuyệt, nói trong nhà có việc phải về nhà ăn.

Hai lần đều bị cự tuyệt, dù Bùi Châu Hiền có rộng lượng như thế nào, đều có chút không vui.

Vì thế không bao giờ nhắn tin hay gọi điện thoại cho Tôn Thừa Hoan nữa.

Chính là lần này đến bên trong trường đại học X, ý niệm thứ nhất trong đầu cô chính là Tôn Thừa Hoan, mà không phải giống như trước đây, trong đầu nhớ lại rất nhiều chuyện lúc cô còn học nghiên cứu sinh ở trường đại học.

Không biết Tôn Thừa Hoan đang làm cái gì, có phải hay không lại bề bộn nhiều việc........

Bùi Châu Hiền vừa nghĩ vừa thở dài, bất tri bất giác đi tới tòa lầu thứ nhất của Đại học luật.

Lắc đầu, ý đồ đem suy nghĩ lung tung về Tôn Thừa Hoan bỏ đi, Bùi Châu Hiền bước từng bước từng bước đi lên lầu, đến địa phương của thúc thúc quản giáo.

"Ngô thúc............" Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng gõ cửa, Bùi Châu Hiền mỉm cười đối với bên trong một cái nam tử đại khái khoảng năm mươi tuổi, "Con lại phiền toái đến bác."

"Tiểu Hiền lại tới đây sao........" Nam tử nhìn thấy Bùi Châu Hiền thập phần cao hứng, từ ngăn kéo lấy ra một chiếc chìa khóa, "Đến đây, chìa khóa cho con."

"Cảm ơn Ngô thúc." Bùi Châu Hiền tiếp nhận cái chìa khóa, đánh giá phòng ở, "Ngô thúc gần nhất có tốt không?"

"Ôi chao, lão già này, cuộc sống không phải vẫn giống như trước đây sao?" Ngô thúc cố gắng hết sức đi vài bước, "Tiểu Hiền a, khi nào thì tìm một người bạn trai, mang đến cho Ngô thúc nhìn xem."

Trên mặt có một tia đỏ ửng hiện lên, Bùi Châu Hiền khẽ cắn môi dưới ngượng ngùng, "Ngô thúc như thế nào còn nói chuyện này.........."

"Ha ha, được rồi, không làm cho con buồn bực nữa, con đi lên lầu đi." Ngô thúc lộ ra tươi cười nói.

"Dạ. Con lên đây." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu, đi đến trước thang máy đứng chờ, đến lầu tám sau đó đi thẳng tới phòng học kia.

Cái thời điểm chìa khóa cắm vào ổ khóa, Bùi Châu Hiền ở trong đầu có một ý niệm xẹt qua.

Tôn Thừa Hoan có thể hay không ở trong đó?

Nghĩ đến đây, Bùi Châu Hiền có chút tự giễu lắc đầu.

Thật sự điên rồi, như thế nào lại muốn nhìn thấy Tôn Thừa Hoan?

Chuyển động cái chìa khóa mở khóa, Bùi Châu Hiền đem cửa đẩy ra, đang muốn đi vào, lại nghe thấy thanh âm, "Xin chào, học tỷ."

Đầu tiên là kinh ngạc một chút, tiếp theo là lòng tràn đầy mừng như điên, Bùi Châu Hiền nhìn người kia ngồi ở cửa sổ đối với mình mỉm cười, trong lúc nhất thời lại không thể nói nên lời.

Tôn Thừa Hoan vào cuối tuần có thói quen đến gian phòng học này phơi nắng viết luận văn, chơi trò chơi, trừ bỏ có một vài thời điểm có chút chuyện cần xử lý mới không tới nơi này.

Mà Bùi Châu Hiền ở trong lòng tính đến nơi này, tần suất không có giống như Tôn Thừa Hoan như vậy cao.

Vì thế, hai người trừ bỏ lần gặp đầu tiên đó, nhưng là không có ở trong này gặp lại lần nữa.

Tôn Thừa Hoan hôm nay thời điểm mở cửa sổ tiến vào, cũng đã từng nghĩ có khi nào gặp Bùi Châu Hiền, lại bị nàng lấy ý nghĩ kỳ lại phủ quyết trong đầu.

Chính là trong lòng, kỳ thật vẫn giữ lại một chút chờ mong.

Tuy nói là cuối tuần, nhưng cũng chưa tới gần cuối kỳ, trong phòng tự học cũng rất ít người sắp xếp đi học, cho nên ở đây có vẻ yên tĩnh.

Thanh âm "đát đát đát" vang lên, tim Tôn Thừa Hoan bắt đầu đập mạnh.

Kỳ thực nguyên bản nàng không chú ý đến thanh âm gì, bởi vì mỗi lần tới đây, nàng đều lấy ra máy trợ thính bên tai trái, đắm chìm ở trong thế giới không có tiếng động.

Nhưng là lần này, bên tai phải cũng có một cái máy trợ thính, khi thanh âm kia vang lên, nàng liền lập tức chú ý đến.

Theo thanh âm ngày một tiến gần, tiếp theo cái chìa khóa tiến vào ổ khóa, Tôn Thừa Hoan thật nhanh chóng đem máy trợ thính bên tai trái đeo vào, hít sâu, chờ đợi cánh cửa kia đẩy vào.

Lúc cửa đẩy ra nhìn thấy Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên cảm thấy tâm tình của mình sáng ngời lên, so với ánh nắng bên ngoài cửa còn sáng hơn.

"Thừa Hoan, em thật sự ở trong này." Bùi Châu Hiền trong ngắn ngủi rất nhanh liền lấy lại tinh thần, đóng cửa lại đi vài bước đến trước mặt Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt kinh hỉ.

Tôn Thừa Hoan chậm rãi gật đầu, đứng lên nhìn thẳng Bùi Châu Hiền mỉm cười.

Trái tim đập nhanh mấy cái, Bùi Châu Hiền oán trách nhìn cô một cái, "Biểu tình như thế nào như vậy?"

Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng lắc đầu, lôi kéo tay Bùi Châu Hiền ngồi xuống, "Học tỷ, em rất nhớ chị."

Trong khoảng thời gian này nàng nghĩ tới, nàng giống như có chút thích vị học tỷ chính khí nghiêm nghị này.

Nhưng là thích thì thích, nàng cũng không dám để cho mình phóng túng không nghĩ tới gì.

Hạ quyết tâm không thể tiếp xúc, không nhìn tới tin tức gì liên quan đến Bùi Châu Hiền, cự tuyệt hai lần mời của Bùi Châu Hiền, nghĩ như vậy là có thể không thích nữa.

Sở hữu kiên định, nhưng khi nhìn thấy Bùi Châu Hiền lại nhất thời sụp đổ.

Bùi Châu Hiền tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất, dừng ở Tôn Thừa Hoan, có chút trầm mê trong đôi mắt ôn nhu kia, thanh âm nhẹ nhàng, "Nhớ chị.............Tại sao lại cự tuyệt chị?"

Ở trong giọng nói kia, rõ ràng nghe ra giống như tiểu nữ nhân thầm oán cộng với có chút làm nũng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro