Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tào Minh Nghĩa ngồi ở vị trí căn bản không thể nhìn thấy chính mặt của Bùi Châu Hiền, chính là dựa vào trực giác, nghe bên kia truyền đến thanh âm khẽ cười, lại có thể đoán được tâm tình lúc này của Bùi Châu Hiền chắc rất tốt.

Có chút kỳ quái nhìn mắt Bùi Châu Hiền, Tào Minh Nghĩa nhìn Dương Vũ nói, "Người kia là ai? Cô có biết không?"

Dương Vũ đồng dạng thoạt nhìn có vẻ kỳ quái, "Không biết."

"Phải không............?" Tào Minh Nghĩa quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan, sau đó đi qua, "Châu Hiền, chúng ta gọi món ăn đi."

Tôn Thừa Hoan quét mắt nhìn Tào Minh Nghĩa, thực bình tĩnh uống miếng cà phê, mặt không chút thay đổi, làm cho người ta không nhìn thấy cảm xúc.

Bùi Châu Hiền bởi vì Tào Minh Nghĩa ra vẻ động tác thân mật nhíu nhíu mày, hướng bên cạnh tránh đi, thế này mới nói với Tôn Thừa Hoan, "Chị đi ăn cơm trước, lúc sau..........."

Nói tới đây, Bùi Châu Hiền dừng lại, mắt nhìn nam nhân đối diện Tôn Thừa Hoan, lại quay đầu nhìn thẳng Tôn Thừa Hoan, "Em lúc sau còn có việc sao..........?"

"Không có việc gì." Tôn Thừa Hoan ra vẻ bình tĩnh nói, hay tay theo thói quen đút túi quần, "Ăn cơm xong trở lại trường."

"Chị sẽ đi với em." Bùi Châu Hiền ngữ khí bình thản lại cương quyết, hoàn toàn không để ý Tào Minh Nghĩa đứng ở một bên đang tính nói cái gì, "Cùng nhau đi."

Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, nhìn Bùi Châu Hiền thật lâu sau, lại quét mắt nhìn Tào Minh Nghĩa ở bên cạnh vẻ mặt khó chịu, gật gật đầu, "Được."

Chính là trong lòng, lại mất mát.

Nàng vốn tưởng rằng Bùi Châu Hiền nói với chính mình là muốn cùng mình cùng một chỗ, bất quá hiện tại xem ra, chỉ sợ là muốn tránh né người nam nhân kia thôi.

Bất quá...........

Có thể cùng Bùi Châu Hiền nói chuyện trong chốc lát..............Cũng rất là tốt đi.

Hơn một tháng qua, nàng cư nhiên vẫn như vậy nhớ Bùi Châu Hiền.

Nhưng là..........Rõ ràng...........Mới không bao lâu mà thôi.

"Châu Hiền, anh........." Tào Minh Nghĩa đứng ở một bên, lộ ra nụ cười nhã nhặn, đang muốn mở miệng, lại bị Bùi Châu Hiền đánh gãy, "Thừa Hoan, chị đi ăn cơm trước đây."

"Vâng." Tôn Thừa Hoan ngồi trở lại, nhìn Bùi Châu Hiền trở lại ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ kia, Tào Minh Nghĩa vẻ mặt căm giận đi theo đằng sau, đôi mắt trầm xuống, ngón tay thon dài ở trên bàn gõ gõ vài cái, bỗng nhiên nói với nam nhân đối diện chính mình, "Tấn Phi, giúp tôi tra tư liệu của người kia."

"Dạ." Tấn Phi hơi hơi cúi đầu đáp, quay đầu nhìn Tào Minh Nghĩa liếc mắt một cái, đứng dậy dường như muốn đi vệ sinh, di động cầm ở trên tay.

Bùi Châu Hiền gọi đồ ăn xong, căn bản không có tâm tư cùng Dương Vũ cùng Tào Minh Nghĩa nói chuyện phiếm, tuy rằng vẫn chịu đựng không nhìn tới Tôn Thừa Hoan, tâm tư lại toàn bộ sớm đặt trên người Tôn Thừa Hoan.

Bên kia, trong buồng vệ sinh nam, Tấn Phi cầm điện thoại trên tay, "Uông Minh, Thiếu chủ hôm nay thiệt đáng sợ nha."

Đầu điện thoại bên kia Uông Minh đang họp, nhận được điện thoại Tấn Phi, đầu tiên là sửng sốt, tiện đà cười nói, "Thiếu chủ khi nào thì không đáng sợ?"

"Cái đó......Thật ra thì........" Tấn Phi tràn đầy đồng cảm nói, "Tôi vừa gửi ảnh chụp cho cậu, cậu tra xem người đó là ai, sau đó đưa tư liệu cho Thiếu chủ."

"Ở đâu, sao không chịu nói sớm." Uông Minh trực tiếp cúp điện thoại, ngồi vào máy tính liền mở ảnh chụp kia ra, chia cho thủ hạ của mình, một lát sau, nhìn những tư liệu của người nọ mà sửng sốt.

Tào Minh Nghĩa, tốt nghiệp đại học luật X, hiện tại là quan tòa ở tòa án nhân dân.

Lại là đại học luật X....

Đem phần tư liệu kia đưa cho Tấn Phi, Uông Minh thở dài, trở lại trong phòng hội nghị tiếp tục họp.

Thanh Long Bang khi ở trong đêm tối mới khôi phục được bản sắc hắc đạo, thời điểm ban ngày, kỳ thực chia ra làm nhiều công ty, mà bản thân hắn thì có một chân tổng tài trong đó.

Tấn Phi lấy tư liệu xong liền vội vội vàng vàng từ nhà vệ sinh trở lại vị trí ngồi, đưa điện thoại di động cho Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan tiếp nhận điện thoại, rất nhanh liền xem xong, đưa điện thoại di động trả lại cho Tấn Phi, quay đầu giống như là lỡ đãng nhìn cái bàn của Bùi Châu Hiền, trùng hợp nhìn đến Bùi Châu Hiền thản nhiên tươi cười, đầu tiên là sửng sốt, tiện đà cũng lộ ra nụ cười.

Cái nụ cười kia không phải là dành cho nàng, mà dành cho Tào Minh Nghĩa cùng với nữ nhân bên cạnh, nhưng mà nàng cũng thật vui vẻ.

Nụ cười này của Bùi Châu Hiền, hoàn toàn là nụ cười xa cách, nụ cười đối với nàng thì không đồng dạng như vậy.

Cúi đầu cắt miếng thịt bò, Tôn Thừa Hoan rốt cuộc không có vẻ gì là âm trầm, liếc mắt Tấn Phi, "Nhìn tôi làm gì, ăn cơm đi."

"Dạ...." Tấn Phi cúi đầu cầm dao nĩa cắt miếng thịt bò, không dám nói nửa lời.

"Bên kia chuyện gì xảy ra tôi đều biết." Miếng thịt bò cũng không có ăn hết, đĩa thức ăn của Tôn Thừa Hoan còn dư lại hơn phân nửa, Tấn Phi lo lắng nhìn Tôn Thừa Hoan, đang muốn nói chuyện, Tôn Thừa Hoan cầm khăn tay động tác tao nhã lau miệng mở miệng trước, "Anh cùng Tỉnh Viêm xử lý tốt lắm."

Tấn Phi khiêm tốn vội vàng cúi đầu, "Còn cần cố gắng nhiều."

"A.........." Tôn Thừa Hoan nhìn người kia cẩn thận, lắc đầu, "Tấn Phi, cẩn thận là tốt, nhưng là ở trước mặt tôi, không cần như thế."

"Thiếu chủ........" Tấn Phi đang định cúi đầu nói dạ, Tôn Thừa Hoan vừa lúc này mắt nhìn qua thấy Bùi Châu Hiền dường như muốn đứng lên đi vệ sinh, mà muốn đi tới buồng vệ sinh phải đi qua bàn của bọn họ bên này, vội vàng mở miệng ngắt lời, "Biểu ca, Bác dạo này thân thể có khỏe không?"

"A?" Tấn Phi đầu tiên sửng sốt, vài giây sau phản ứng lại, "Thân thể của mẹ dạo này cũng tốt lắm, chính là thường xuyên nhắc đến em, có rãnh đi qua đó chơi vài hôm."

"Được." Tôn Thừa Hoan lộ ra tươi cười, "Qua thời gian bận rộn này em liền qua đó."

Tôn Thừa Hoan đi qua người bọn họ vừa lúc nghe được đoạn đối thoại này, nhịn không được nhìn qua Tôn Thừa Hoan, lại nhìn thấy đĩa thức ăn trên bàn Tôn Thừa Hoan, miếng thịt bò còn hơn phân nửa, không khỏi nhíu lại mi.

Bữa cơm này ăn cũng không lâu lắm, Bùi Châu Hiền sau khi đi vệ sinh trở về, liền nói với Tào Minh Nghĩa cùng Dương Vũ phải đi trước, sau đó đi đến bên cạnh Tôn Thừa Hoan, "Em ăn xong rồi, đúng không?"

Miếng thịt bò trên bàn của Tôn Thừa Hoan dường như cũng không đụng qua lần nào nữa, mà biểu ca của Tôn Thừa Hoan đã sớm dùng xong, hai người cũng không biết nói chuyện phiếm gì, Tôn Thừa Hoan lại thường thường cầm điện thoại di động bấm bấm.

"Vâng." Tôn Thừa Hoan đứng lên, nói với Tấn Phi, "Biểu ca, em về trường học trước."

"Được." Tấn Phi cũng vội vàng đứng lên, động tác có vẻ có chút sốt ruột, "Vậy em nhớ chú ý an toàn."

"Được." Tôn Thừa Hoan đối với hắn cười cười, thế này mới quay đầu nói với Bùi Châu Hiền, "Học tỷ, đi thôi."

Bùi Châu Hiền lộ ra một nụ cười vô cùng lễ phép với Tấn Phi, cùng Tôn Thừa Hoan đi ra khỏi nhà hàng Tây, còn lại Tấn Phi đi ra cửa bên kia tiến thẳng đến chỗ gửi xe.

Đại sảnh của nhà hàng, Tào Minh Nghĩa sắc mặt âm trầm, cầm trong tay cái chén không biết suy nghĩ cái gì, mà còn lại Dương Vũ làm như mọi chuyện chưa từng phát sinh ngồi thư thản cắt từng miếng thịt bò, cô ăn cái gì tốc độ luôn rất chậm.

"Cậu cùng Bùi Châu Hiền không có khả năng." Đem miếng thịt bò cuối cùng bỏ vào trong miệng, nhai nhai, nuốt xuống, Dương Vũ cầm khăn tay lau miệng, tiếp theo nói với Tào Minh Nghĩa, "Tính cách của Châu Hiền cậu cũng biết, cậu ấy hôm nay biểu hiện rõ ràng như vậy, chính là cự tuyệt cậu."

Tào Minh Nghĩa nắm chặt tay lại, trên gương mặt anh tuấn kia một mảnh màu xanh, "Tôi nhất định sẽ theo đuổi lại được Châu Hiền."

Dương Vũ nhìn hắn một cái, đứng lên, đem khăn tay kia ném lên bàn, "Như vậy thì cậu cố lên, tôi đi trước."

Hôm nay bởi vì tình cảm đồng học nên mới giúp đỡ Tào Minh Nghĩa, về sau tự nhiên sẽ không có.

Đắc tội Bùi Châu Hiền cũng không tốt.

Hiện tại Bùi Châu Hiền là phó phòng công tố của viện kiểm sát, mà Tào Minh Nghĩa vẫn là một thẩm phán viên bình thường, cô đương nhiên biết bên nào thì quan trọng hơn.

Huống chi, Bùi Châu Hiền cũng là đồng học của cô, cái này cũng coi như là tình cảm đồng học không phải sao?

Phía trước nếu không phải nghe Tào Minh Nghĩa nói Bùi Châu Hiền thăng chức thành phó phòng công tố muốn gặp mặt để chúc mừng, có lẽ cô sẽ không đáp ứng đi rồi.

Chẳng qua lúc ấy lo lắng cự tuyệt mà Bùi Châu Hiền vẫn còn cảm tình với Tào Minh Nghĩa, mà cô đắc tội Tào Minh Nghĩa cũng như đang đắc tội Bùi Châu Hiền mà thôi.

Mà hiện tại xem ra, không cần lo lắng vấn đề này.

Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan đi ra nhà hàng Tây, đi được trong chốc lát, Tôn Thừa Hoan bỗng dưng dừng lại, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Học tỷ..........Học tỷ trở về đi, em không tiễn."

Mày nhíu chặt lại, Bùi Châu Hiền không nói được một lời, tay lại cầm chặt lấy tay của Tôn Thừa Hoan không cho nàng rời đi.

"Ruồi bọ đã không còn nữa, học tỷ chắc không cần em nữa đâu ha." Tôn Thừa Hoan như trước vẫn là bộ dáng lạnh lùng, nhưng trong lời nói nghe ra mùi vị ghen tuông.

Bùi Châu Hiền sắc mặt thâm trầm nhìn thẳng vào mắt Tôn Thừa Hoan, thẳng cho đến khi Tôn Thừa Hoan có chút mất tự nhiên lấy tay vuốt vuốt tóc, quay đầu không nhìn cô, lúc này mới nói, "Ai nói chị tìm em là vì muốn đuổi ruồi bọ, hôm nay cho dù không gặp được em chị cũng tính sẽ đi về trước."

Tôn Thừa Hoan cúi đầu, mắt nhìn cánh tay đang lôi kéo tay mình, "Ừ."

Thấy Tôn Thừa Hoan như thế, Bùi Châu Hiền không khỏi có chút khó thở, trên mặt như trước bất động thanh sắc, "Chúng ta đi ăn cơm."

Tôn Thừa Hoan nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, "Chúng ta không phải vừa mới....."

"Em chưa ăn bao nhiêu." Bùi Châu Hiền lôi kéo tay của nàng đi được vài bước, "Trên bàn một miếng thịt bò Italy lớn nhưng không ai đụng tới, em ăn chưa tới một nửa, quá ít."

Tuy rằng trên mặt vẫn là bộ dạng không thèm để ý, Tôn Thừa Hoan chân vẫn đi theo Bùi Châu Hiền, nghe nói như thế, bỗng dưng ngây người, tiện đà nâng lên một tay sờ sờ mũi, che dấu cảm xúc xúc động trong nháy mắt kia.

Bùi Châu Hiền...........Nguyên lai vẫn chú ý nàng sao?

Kể cả nàng ăn bao nhiêu cũng để ý tới.

"Em rất gầy." Bùi Châu Hiền chưa bao giờ nghĩ mình là một người dong dài, nhưng là cô phát hiện chuyện gì liên quan đến Tôn Thừa Hoan, đặc biệt là liên quan đến cảm xúc của Tôn Thừa Hoan hay là vấn đề sức khỏe của em ấy, sẽ trở nên thực lải nhải.

Nghĩ đến lần trước Tôn Thừa Hoan nói cô dong dài, Bùi Châu Hiền nhịn không được trừng mắt liếc nàng một cái, miệng lại tiếp tục nói, "Như thế nào có thể ăn như vậy ít, em đó, luôn như vậy........"

"Nước hương thảo dùng để ướp thịt." Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên mở miệng, nhìn Bùi Châu Hiền, "Miếng thịt bò kia, ướp nước hồ tiêu đen của Lâm Thành, em không thích."

Nghe được Tôn Thừa Hoan nói như vậy, Bùi Châu Hiền nhịn không được nở nụ cười, nét tươi cười kia mang theo vẻ sủng nịnh, "Kiêng ăn không tốt, cẩn thận đói bụng."

Tôn Thừa Hoan vẫn như vậy nhìn cô, nhìn không chuyển mắt, "Chị không phải muốn dẫn em đi ăn cái gì sao?"

Bùi Châu Hiền dừng ở trước mặt Tôn Thừa Hoan, sau một lúc lâu, thản nhiên cười, "Đúng vậy."

"Vậy sẽ không đói bụng."

"Ừ. Sẽ không cho em đói bụng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro