Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bùi Châu Hiền lôi kéo Tôn Thừa Hoan đến một nhà hàng mà mình thường xuyên tới, từ đầu tới đuôi đều mỉm cười nhìn Tôn Thừa Hoan uống nước, Tôn Thừa Hoan tự hỏi chính mình lúc nào cũng thực bình tĩnh, hôm nay thế nào hai lỗ tai đều đỏ bừng.

Vội vàng đem ly nước kia đưa lên miệng uống, đầu Tôn Thừa Hoan vẫn thủy chung cúi xuống, Bùi Châu Hiền tay chống cằm có chút hứng thú nhìn bộ dáng mặt đỏ bừng của Tôn Thừa Hoan, cười khẽ một tiếng, "Thừa Hoan, em thẹn thùng sao?"

"Nào có!" Tôn Thừa Hoan trong miệng có đồ ăn vẫn cố gắng phản biện, nuốt xuống sau lại tiếp tục lấy thức ăn bỏ vào miệng.

"Vậy em làm gì ăn nhanh như vậy." Bùi Châu Hiền hưng trí dạt dào nói, "Ăn quá nhanh dạ dày rất dễ bị đau."

"Mới sẽ không." Lại hàm hồ nói chuyện, Tôn Thừa Hoan đánh chết cũng không thừa nhận mình quả thật có chút ngượng ngùng, tốc độ ăn uống nhanh hơn.

Nàng đường đường là Thiếu chủ của hắc bang, như thế nào khả năng ở trước mặt của Bùi Châu Hiền thẹn thùng, nói bậy a!

"Ha ha......" Bùi Châu Hiền cũng không vạch trần nàng, chính là như trước mỉm cười nhìn nàng ăn, cười đến dị thường vui vẻ.

Hơn một tháng không gặp, Tôn Thừa Hoan không chỉ không có quên nàng, ngược lại ở trước mặt nàng càng ngày càng đáng yêu.

Như vậy........Làm cho nàng rất yên tâm.

"Ah, chị thăng chức phó phòng công tố đúng không?" Đem một ly nước uống hết, Tôn Thừa Hoan cầm khăn tay lau miệng, chống lại ánh mắt ôn nhu của Bùi Châu Hiền, có chút không tự nhiên quay đầu, cố gắng bảo trì ngữ khí bình tĩnh nói.

"Đúng vậy." Bùi Châu Hiền nghe nàng nói như vậy, ánh mắt càng phát ra ôn nhu, khóe môi nhếch lên nở nụ cười, "Em tin tức rất nhanh nha!"

Hôm nay cô mới vừa thăng chưa phó phòng công tố, Tôn Thừa Hoan như thế nào nhanh như vậy đã biết.

Có lẽ.........em ấy từ Kiều kiểm sát trưởng mà biết..........

Như vậy, hơn một tháng qua, Tôn Thừa Hoan kỳ thực vẫn quan tâm chú ý cô, phải không?

"Em........." Tôn Thừa Hoan nhức đầu, rất nhanh nói sang chuyện khác, "Em ăn no, đi thôi."

Nàng như thế nào phạm phải sai lầm đơn giản như vậy?

Rõ ràng buổi sáng hôm nay Bùi Châu Hiền mới thăng chức, nàng như thế nào có khả năng biết được?

Bùi Châu Hiền cầm lấy ví tiền tính tiền, Tôn Thừa Hoan lập tức ngăn cản, "Chị đâu có ăn."

"Nhưng là lần trước em mời chị ăn cơm a." Bùi Châu Hiền có chút không để ý tới hành động của Tôn Thừa Hoan ngăn cản chính mình, giành trước đem tiền mặt đưa cho người bán hàng, "Em vẫn còn đang đi học."

Lần trước mời....

Tôn Thừa Hoan suy nghĩ vài giây, chớp mắt.

Kỳ thật là không nói gì là tốt nhất, lần trước của hai người, chính là ngày Tôn Thừa Hoan cưỡng hôn Bùi Châu Hiền, bởi vì không khí quá mức xấu hổ, hai người đều không giành giật trả tiền.

Mà lần trước..........Nàng mời Bùi Châu Hiền đi ăn............Chính là căn tin mà...........

Thời điểm rời khỏi nhà hàng, phía trên ánh trăng đã sớm treo trên bầu trời đêm, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền cùng sóng vai đi trên đường bước chậm, không có mục đích gì, ai cũng không đề cập đến chuyện trở về.

"Gần đây có phải hay không thực khẩn trương?" Hai người trầm mặc một hồi lâu, Bùi Châu Hiền mở miệng trước, "Truyện thi cử rất là trọng yếu đúng không?"

"Hoàn hảo." Tôn Thừa Hoan hai tay đút vô túi quần như trước đi thẳng vè phía trước, bước đi rất nhẹ nhàng, "Có thể qua được."

"Em tự tin đến thế sao?" Bùi Châu Hiền không thèm để ý nàng lại một bộ dáng giả bộ, đôi mắt thản nhiên liếc nàng một cái, "Chờ em thi đậu rồi chị mời em ăn cơm."

"Sao? Chị lại mời nữa?" Tôn Thừa Hoan cái này giả bộ không được nữa, nghiêng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, "Kỳ thật em vẫn còn là sinh viên, nhưng là........."

"Chị biết nhà em khẳng định là rất thế lực, khẳng định cũng có rất nhiều tiền." Bùi Châu Hiền thản nhiên nói, "Nhưng là em vẫn còn là sinh viên, có thể không cần phô trương thì tận lực không phô trương đi."

Tôn Thừa Hoan dừng lại cước bộ, nhăn lại mi, "Chị cảm thấy em là loại người dựa vào trong nhà mà lãng phí tiền bạc sao?"

"Đương nhiên không phải!" Bùi Châu Hiền cũng dừng lại, xem nàng bỗng nhiên nghiêm túc như thế, không khỏi buồn cười nói, "Chị chỉ là tận lực giúp em tiết kiệm tiền nha, bất quá em cũng rất ngoan, lần trước đi căn tin ăn cơm, động tác rất là thành thục quen thuộc nha."

Bùi Châu Hiền che miệng cười khẽ, Tôn Thừa Hoan bĩu môi, khinh thường nói, "Không dám......."

Chính là, lỗ tai không dễ dàng lắm mới khôi phục lại bình thường giờ lại bắt đầu đỏ.

Bùi Châu Hiền đang định tiếp tục trêu ghẹo Tôn Thừa Hoan, lại bị tiếng khóc loáng thoáng vang lên đánh gãy lời cô.

Sắc mặt trầm xuống, cẩn thận nghe nơi phát ra thanh âm, Bùi Châu Hiền hướng tới cái hẻm cách đó không xa, Tôn Thừa Hoan cũng tự nhiên nghe được tiếng khóc, vội vàng đi theo Bùi Châu Hiền.

"Khóc cái gì mà khóc!!!" Hai người vừa mới đi đến đầu hẻm liền nghe thấy một giọng nam thanh âm thô lỗ, Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan liếc nhìn nhau, hướng đằng trước đi đến.

"Mày..........Mày không phải là người." Thanh âm của người phụ nữ nghẹn ngào mắng vang lên, Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan cước bộ càng thêm vội vàng, thẳng cho đến khi tới một cái góc kia, thì nhìn thấy thân ảnh của hai người.

Hẻm nhỏ ngọn đèn yếu ớt, Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan đem bộ dạng của hai người trong ngõ nhìn rõ.

Một nam một nữ, nam tử có vẻ rất to lớn, mà nữ tử có vẻ yếu ớt, khuôn mặt xinh đẹp.

Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan mày nhíu chặt lại, cô gái kia quần áo không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, trên mặt nước mặt giàn giụa.

"Anh đang làm gì cô ấy?" Bùi Châu Hiền liền mắt một cái liền nhìn thấy có cái gì đó không đúng, thanh âm vang lên lạnh lùng nói với người đàn ông cao lớn kia.

"Không phải chuyện của mày!" Nam nhân khinh thường nhìn Bùi Châu Hiền liếc mắt một cái, lúc sau nhìn thấy bộ dạng của Bùi Châu Hiền hai mắt tỏa sáng, miệng càng phát ra thanh âm đáng khinh, "Lão tử đây cùng vợ của tao đánh dã chiến ở đây, mỹ nữ có muốn cùng chơi chung không?"

Vợ sao?

Bùi Châu Hiền kinh ngạc nhìn về phía nữ tử kia, người kia cuối đầu không nói lời nào.

Tôn Thừa Hoan cả người lập tức âm trầm xuống, nheo mắt lại đánh giá nam tử, "Anh vừa nói cái gì?"

Nam tử không chút nào yếu thế nhìn Tôn Thừa Hoan, phát ra thanh âm càng đáng khinh cùng nụ cười dâm đãng, "Xem nào, ở đây còn một người nữa, cùng nhau đến đây đi, 4 người thì càng sướng, đủ kích thích hơn."

"Phải không?" Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói, nhìn thẳng nam tử, khóe môi nhếch lên vẻ mặt trào phúng.

Nam tử không hiểu sao có cảm giác lành lạnh phía sau lưng, lại vẫn tiếp tục cậy mạnh, "Đó là......."

"Ngày mai buổi sáng lúc chín giờ mời đến văn phòng công tố của viện kiểm sát, viện kiểm sát sẽ lập án. Lấy tội danh quấy rối tình dục khởi tố anh, đến lúc đó sẽ có người thẩm án." Bùi Châu Hiền vẻ mặt không gợn sóng không sợ hãi, giống như bình thường người bị dùng những ngôn ngữ vũ nhục không phải là cô, chung một vẻ mặt đang giải quyết chuyện tình.

Nam tử giật mình, có chút bối rối lui xuống từng bước, "Nói bậy bạ gì đó!"

"Xin mời giao ra chứng minh nhân dân cùng giấy xác nhận kết hôn, tôi sẽ trở về lập án." Bùi Châu Hiền hướng về phía trước đi lên, trên người tràn ngập khí thế làm cho Tôn Thừa Hoan đứng ở một chỗ ngốc ra.

"Bệnh thần kinh........" Nam tử tựa hồ là bị dọa đến, mắng một tiếng sau rời đi, Tôn Thừa Hoan hướng một bên ngăn cản lại nam tử kia, nam tử thân thủ muốn đẩy nàng ra, nàng nâng tay thực tùy ý liền bắt lấy tay của hắn, làm cho nam tử kia muốn thu hồi tay trở về cũng không được.

"Để cho anh ta đi đi." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng nói ra một câu, Tôn Thừa Hoan khó hiểu nhìn cô, chống lại ánh mắt của cô, nhìn đến nơi đó mặt ôn nhu, ngẩn người, buông tay ra.

"Bệnh thần kinh!" Nam tử liền mắng một tiếng liền vội vàng rời đi, căn bản không thèm để ý tới nữ nhân đang dựa tường ở bên kia.

Bùi Châu Hiền thân thủ cầm lấy tay của Tôn Thừa Hoan, nắm thật chặt tay tính trấn an, lúc sau mới buông ra, đi đến trước mặt nữ nhân kia ngồi xổm xuống, "Vị tiểu thư này, tôi là kiểm sát trưởng của văn phòng công tố viện kiểm sát, nếu nam nhân kia vừa rồi có hành vi gì trái pháp luật, tôi có thể giúp cô."

Nữ nhân kia kinh ngạc nhìn cô một cái, nắm thật chặt quần áo tính đứng lên bỏ chạy, Tôn Thừa Hoan vội vàng ngăn lại cô, "Tiểu thư, chúng ta thật sự muốn giúp cô."

"Không có gì." Nữ nhân bối rối nói một câu, sau nói tiếp, "Có thể cho tôi đi qua không?"

Tôn Thừa Hoan đứng lên nhìn Bùi Châu Hiền liếc một cái, thấy cô gật đầu một cái, không cam tâm tình nguyện để cho nữ nhân kia rời đi.

Bùi Châu Hiền thở dài, đi đến bên người Tôn Thừa Hoan, "Quên đi."

"Ừ." Bùi Châu Hiền nhìn địa phương phía trước, Tôn Thừa Hoan nắm chặt quyền, miệng tuy rằng ừ một tiếng, ánh mắt lại có vẻ không tốt.

"Tức giận?" Bùi Châu Hiền tự nhiên nhìn ra cảm xúc của Tôn Thừa Hoan, tâm tình hỏi.

"Ừ." Tôn Thừa Hoan cũng không che giấu, ừ một tiếng.

Nàng là lười che giấu, dù sao cũng đã thổ lộ qua, có cái gì tốt mà che giấu đâu.

"A........." Bùi Châu Hiền thật tự nhiên nắm lấy tay nàng, hướng tới lối ra của hẻm đi tới. vừa đi vừa nói, "Trên đời này luôn có một số người luôn như vậy không có tố chất, nếu dễ dàng như vậy tức giận, liền sẽ rất nhanh già đi."

Nói là nói như vậy, Bùi Châu Hiền trong lòng vẫn là có chút không thoải mái, dù sao nam nhân kia cũng vũ nhục Tôn Thừa Hoan.

Nếu không nhìn đến Tôn Thừa Hoan bởi vì chuyện này mà tức giận, chỉ sợ nàng cũng khó chịu một hồi.

"Không quan tâm..........." Tôn Thừa Hoan quay đầu nói, "Sách viết, lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn? Lấy trực báo oán, lấy đức trả ơn."


"Sách viết?" Bùi Châu Hiền khó nén ý cười, "Thừa Hoan, em rất đáng yêu nha!"

"Sao.........?" Tôn Thừa Hoan sinh khí quay đầu lại, ngữ khí thập phần kém, "Cái tên kia nói chuyện như vậy với chị, chị còn cười được sao?"

"Nhưng là em tức giận nha...." Bùi Châu Hiền cười không nhị lại được, "Em tức giận chị sẽ rất vui."

"Chị........." Bình thường là Thiếu chủ hắc bang có thể giữ được bình tĩnh, hôm nay thập phần không kiềm được, trừng mắt nhìn Bùi Châu Hiền thập phần khó thở.

"Tốt lắm, không tức giận." Bùi Châu Hiền kéo lấy cánh tay của nàng có chút làm nũng nói, "Chị chính là vui vẻ bởi vì em vì chị nên mới tức giận thôi."

Tôn Thừa Hoan một trận im lặng, nhìn Bùi Châu Hiền vài giây, quay đầu, "Mới không phải bởi vì chị, em bởi vì hắn ngay cả em cũng dám nói."

Nữ nhân này, để làm chi như vậy giống đứa nhỏ?

Thật là, hại nàng cảm thấy lạ lạ, rất muốn ôm một cái.

"Được rồi, không phải vì chị." Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan bộ dạng không được tự nhiên, càng phát ra tia đắc ý, theo ngữ khí của nàng nói, "Chị lần sau thấy người kia, nhất định đem hắn vào ngục giam được không?"

Tôn Thừa Hoan lại biểu môi, trên đôi mắt hiện lên một tia sáng.

Lần sau gặp người kia?

Nàng sẽ không có khả năng chờ lâu đến vậy.

"Đã khuya, chúng ta trở về đi." Bùi Châu Hiền mắt nhìn đồng hồ, thản nhiên nói một câu.

"Được." Tôn Thừa Hoan đồng dạng cảm xúc có chút hạ, ngẩng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, "Vậy.............Chị đón một chiếc taxi, em đón một chiếc taxi?"

Lại là phương hướng tương phản.

"Được." Bùi Châu Hiền buông tay ra, nhìn Tôn Thừa Hoan, "Chúng ta đêm nay.........Tính phá hủy ước định kia của chúng ta sao?"

Cô bỗng nhiên cảm thấy, còn mấy tháng nữa, còn rất lâu đi.

Tôn Thừa Hoan trầm mặc vài giây, lắc đầu, "Không tính, đây chỉ là ngẫu nhiên thôi."

Nàng...........mới không có chờ mong thật sự cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, sẽ bị thương.

Nhưng là........Vì cái gì không thể buông...........







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro