Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bùi Châu Hiền mềm mại tùy ý Tôn Thừa Hoan hôn chính mình, môi chạm môi vẫn có thể nếm được mùi máu tươi, làm cho cô thật sự đau lòng.

Không nên như vậy.

Tôn Thừa Hoan như vậy nên là một người tràn đầy tự tin khoái hoạt, giờ đây lại tự ti đau thương.

Không nên như vậy.

Nhắm mắt lại, hai tay Bùi Châu Hiền quàng cổ của Tôn Thừa Hoan, thở dài cùng nàng hôn, đến khi thở không nổi mới nhẹ nhàng tránh ra, dựa vào trong lòng của nàng, nghe tiếng tim đập thình thịch, "Em đúng là ngu ngốc, còn nói những lời không có chí khí."

Bùi Châu Hiền nói xong, vừa muốn giáo dục lại người trong ngoài không đồng nhất này, trên vai có chút ươn ướt.

Tôn Thừa Hoan khóc.

Ngẩn người, Bùi Châu Hiền tâm mềm nhũn, tay vỗ về gáy của Tôn Thừa Hoan trấn an, cũng không ngăn cản nàng khóc.

Dường như giống bình thường khi bị thương thì oa oa khóc, ba năm qua, Tôn Thừa Hoan lần đầu tiên không nghĩ mang mặt nạ của một người thật kiên cường.

Một thanh âm nức nở vang vào trong tai Bùi Châu Hiền, đánh vào trong lòng của cô, trái tim giống như bị roi quất vào, một chút lại một chút đau đớn.

"Em..........Em yêu chị......" Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu, khuôn mặt hồng hồng nước mắt nghẹn ngào đem những lời chưa bao giờ nói nói ra.

Có lẽ ngay từ đầu chính là hảo cảm, có lẽ phía trước chính là thích, cũng hoặc là thực thích thực thích, nhưng là ngay tại vừa rồi trong nháy mắt, nàng xác định, vô luận là cái dạng gì cảm tình, đã chuyển hóa thành tình yêu.

"A..........." Bùi Châu Hiền không dự đoán được cư nhiên Tôn Thừa Hoan lại nói những lời này với chính mình, nương theo ánh sáng ngọn đèn, nhìn hai mắt đỏ bừng của Tôn Thừa Hoan, thỉnh thoảng hít hít mũi, bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng của Tôn Thừa Hoan như vậy cực kỳ đáng yêu, nâng tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, "Tiểu Đản ngốc."

"Cái gì?" Tôn Thừa Hoan bị cái xưng hô như vậy có chút ngây dại.

"Sao? Tiểu Đản ngốc?" Bùi Châu Hiền thấy Tôn Thừa Hoan vì xưng hô cải biến như vậy bộ dáng ngây dại, đầu tiên là sợ run, tiếp theo nhanh chóng phản ứng lại, cười ra tiếng, "Ừ.Tiểu Đản"

"Tiểu Đản?" Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, nâng ngón tay trỏ chỉ chỉ chính mình, "Tiểu Đản?"

"Đúng vậy, chính là Tiểu Đản." Bùi Châu Hiền chịu đựng cười nói, "Chị còn đang suy nghĩ xem nên gọi em là cái gì đây, cái này nghe rất hay, nghe rất cưng a."

"Hả?" Đến lúc này Tôn Thừa Hoan hoàn toàn thanh tỉnh, vốn là nhắc tới chuyện cũ mà thống khổ, bởi vì Bùi Châu Hiền trấn an mà cảm động, lúc này cũng là bất khả tư nghị, "Không phải đâu........"

"Như vậy đi." Bùi Châu Hiền không chút do dự nói, "Liền quyết định như vậy đi, Tiểu Đản, chỉ cho phép một mình chị gọi."

Không phải đâu?

Tôn Thừa Hoan có chút buồn bực.

Đường đường là Thiếu chủ Thanh Long Bang bị gọi Tiểu Đản, nói ra thì người ta cười đến rụng răng.

Nhưng là vì cái gì trong lòng có cảm giác ngọt ngào?

"Tiểu Đản, Tiểu Đản, Tiểu Đản......." Bùi Châu Hiền trên mặt hiện lên tia cười nghịch ngợm, cố ý lặp lại tên này, Tôn Thừa Hoan thẳng tắp nhìn Bùi Châu Hiền hồi lâu, lộ ra nụ cười.

Tiểu Đản liền Tiểu Đản đi, mỗi một lần kêu liền một lần tia ngọt ngào tăng thêm .

Nếu có thể cả đời đều như vậy thì tốt lắm, Tôn Thừa Hoan nghĩ, lại rất nhanh liền hạ xuống.

Nàng thiếu chút nữa đã quên, cô là Tôn Thừa Hoan, là Thiếu chủ của Thanh Long Bang, không phải chỉ là Tiểu Đản đơn giản của Bùi Châu Hiền như vậy.

"Em lại đang miên man suy nghĩ đúng không?" Bùi Châu Hiền đem nàng kéo vào trong lòng mình, cái trán để lên cái trán của nàng, "Tiểu Đản ngốc, chị đã nói rồi chị hy vọng em sẽ làm một kiểm sát trưởng tốt cùng nhau công tác. Nhưng, em có suy nghĩ của em, yêu nhau, thì sẽ không miễn cưỡng em. Chị đến bây giờ rốt cuộc không biết gia đình em làm cái gì, nhưng em không được làm một người ăn chơi trác táng được không?"

Tôn Thừa Hoan trong đôi mắt hiện ra tia khác thường hoang mang, "Em không phải loại ăn chơi trác táng, nhưng mà......"

"Cái gì?" Bùi Châu Hiền có chút nghi hoặc nhìn nàng hỏi.

"Nhưng là.........Nhưng là........." Tôn Thừa Hoan nhìn đôi mắt trong suốt như nước kia của Bùi Châu Hiền, bỗng nhiên không nghĩ sẽ đem nói rõ ràng.

Nàng sợ rằng nếu nói với Bùi Châu Hiền nàng làm những chuyện trái pháp luật, nàng sợ rằng Bùi Châu Hiền sẽ không cần nàng.

"Nhưng là...........Chị không vì chuyện em không thi nhân viên công vụ mà thất vọng sao?" Tôn Thừa Hoan chuyển sang chuyện khác nói thật chất nàng đã có đáp án.

"Em đúng là ngu ngốc mà, chị không phải đã nói sao, yêu em chị sẽ không miễn cưỡng em." Bùi Châu Hiền tức giận nói xong, "Gọi em là Tiểu Đản là đúng rồi, ngu ngốc, đầu đất......"

Tôn Thừa Hoan ngượng ngùng cười, trong lòng có chút bất an.

Nếu Bùi Châu Hiền biết nàng giấu diếm chuyện gì sẽ không cần nàng làm sao bây giờ?

Lúc trước, có lẽ nàng sẽ không sợ hãi Bùi Châu Hiền rời đi nàng, nhưng mà hiện tại, thật sự không được.

Bùi Châu Hiền đã là người rất quan trọng rất quan trọng với nàng.

Nàng thay lòng đổi dạ, bây giờ, Phó Quân đã thật sự trôi qua.

"Học tỷ........." Tôn Thừa Hoan kêu Bùi Châu Hiền, nhăn lại mi, "Không đúng, em như thế nào gọi chị như vậy được?"

"Vậy em muốn gọi chị như thế nào?" Bùi Châu Hiền khẽ cười một tiếng hỏi.

"Châu Hiền?" Tôn Thừa Hoan luôn luôn thông minh bây giờ lúng túng.......

"Haha........" Bùi Châu Hiền càng cười càng vui vẻ, "Em kêu tên em làm gì a?"

"Em không.........A?" Tôn Thừa Hoan gãi gãi đầu rối rắm.

Cảm giác như kêu người nào đều giống như kêu chính mình đâu, kêu Châu Hiền thì quá bình thường.

"Tiểu Đản, thật sự rất đáng yêu nha!" Bùi Châu Hiền dĩ nhiên đem cái tên này gọi rất là tự nhiên, vui vẻ nói xong, đi qua hôn hôn mặt nàng một cái, "Tiểu Đản của chị"

Cô biết Tôn Thừa Hoan hoàn toàn chưa thoát khỏi cảm giác thiếu an toàn, nhưng là cô tin tưởng, cô nhất định sẽ cho Tôn Thừa Hoan vui vẻ.

Lại bị chiếm tiện nghi.........

Tôn Thừa Hoan càng thêm buồn rầu, người này với nàng giống nhau đều trong ngoài không đồng nhất, không có biện pháp nào.

Trong nóng ngoài lạnh cái gì chứ! Thật sự là làm cho nàng tâm động cùng với bất đắc dĩ.

"Đúng rồi." Bùi Châu Hiền bỗng nhiên thu hồi tươi cười, "Vậy em còn muốn đến viện kiểm sát thực tập sao? Em không phải..........."

"Có!" Tôn Thừa Hoan trực tiếp cắt đứt, "Sinh viên năm tư nhất định phải đi thực tập, em muốn đến viện kiểm sát, em muốn đến chỗ của chị."

Đôi mắt xẹt qua ý cười, Bùi Châu Hiền khóe môi nhếch lên, "Tốt. Đi chỗ của chị thực tập."

"Hắc hắc........." Cả người Tôn Thừa Hoan sáng sủa hơn rất nhiều, ngay cả tươi cười đều nhiều hơn.

Tuy rằng cô ở phía trước ở trước mặt Bùi Châu Hiền cũng thường xuyên nở nụ cười, nhưng là nụ cười hiện tại, so với lúc trước, đã không còn ưu thương như trước nữa.

Bùi Châu Hiền sủng nịnh sờ sờ hai má của nàng, nâng tay nhìn đồng hồ, không khỏi nhíu mi, "Đã chín giờ rưỡi rồi sao."

"Sao a......." Tôn Thừa Hoan nụ cười suy sụp xuống.

"Em biểu tình cái gì hử........" Bùi Châu Hiền buồn cười xoa bóp mặt của nàng, "Lúc trước nói với em qua đây ở cùng với chị thì lại cự tuyệt chị, hiện tại thì sao?"

Tôn Thừa Hoan lại bắt đầu rối rắm.

Nàng hiện tại rất muốn rất muốn cùng với Bùi Châu Hiền ở cùng một nhà.

Nhưng mà nàng thường xuyên phải xử lý công việc của Thanh Long Bang, hơn nữa nàng lo lắng mình sẽ gây nguy hiểm cho Bùi Châu Hiền.

"Vẫn nên.......Từ bỏ" Tôn Thừa Hoan lắc lắc đầu, thực không tình nguyện từ chối lời đề nghị của Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền không nghĩ tới chính mình lại bị cự tuyệt, nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, chính là rất nhanh liền nở nụ cười miễn cưỡng, "Không có việc gì, chị biết em có lý do của riêng mình."

Tôn Thừa Hoan lại một lần nữa đem cô kéo lại trong lòng, gắt gao ôm, giống như nếu buông lỏng thì Bùi Châu Hiền sẽ biến mất.

Nàng thật là.....càng ngày càng thích nữ nhân này rồi.

"Tiểu Đản, buổi tối ngủ ở đâu?" Nói là nói như vậy, Bùi Châu Hiền lại cảm thấy chính mình không nghĩ rằng sẽ để cho Tôn Thừa Hoan một mình.

Người này lúc nào cũng miên mang suy nghĩ, ai biết được có suy nghĩ lung tung rồi lui bước không.

"Sao........." Tôn Thừa Hoan bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, tiếp theo nhìn cô, có chút sửng sốt nói, "Đêm nay............Ở cùng chị được không?"

"Đương nhiên có thể." Bùi Châu Hiền không có chút do dự đáp, tiếp theo cười khẽ, "Bất quá, vô luận là muốn đi ký túc xá của em hay là nhà của chị, thì cũng phải chuẩn bị quần áo trước."

Hôm nay buối sáng quả thực có chút vội vàng cùng chật vật.

"Vậy............Về trường học trước lấy quần áo, sau đó đi nhà của chị." Tôn Thừa Hoan hạ giọng nói, "Giường của em nhỏ lắm, hai người ngủ không thoải mái."

"Được." Bùi Châu Hiền nắm chặt tay nàng, "Vậy đi về trường trước đi."

"Được." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, cùng Bùi Châu Hiền tay trong tay rời trường học, đi về trường học lấy quần áo cùng đồ dùng cá nhân xuống lầu.

"A, Thừa Hoan, trễ như vậy còn muốn đi đâu? Tối hôm qua không phải vừa bị bệnh sao?" Dì quản lý ký túc xá vừa thấy tư thế của Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan liền vội vàng hỏi.

Tôn Thừa Hoan vừa tính mở miệng, Bùi Châu Hiền nói với dì quản lý, "Thật ngượng ngùng dì. Tối hôm qua Tiểu Hoan bị sốt phiền toái dì giúp con mở cửa. Con lo lắng đêm nay em ấy lại phát sốt, cho nên muốn đón em ấy qua ở chỗ con một đêm."

Dì quản lý ký túc xá cười ha ha, nhìn Tôn Thừa Hoan nói, "Tỷ tỷ con đối với con thật tốt, hơn nửa đêm trời mưa to, mặc áo ngủ vội vàng chạy lại đây."

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền liếc mắt một cái, lộ ra nụ cười, dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, rất tốt rất tốt."

"Ha ha, đi thôi đi thôi." Dì quản lý khoác tay, "Nên ở nhiều ngày, bồi dưỡng thân thể thật tốt."

Nhức đầu, Tôn Thừa Hoan lễ phép nói lời cảm ơn với dì, thế này mới cùng Bùi Châu Hiền rời đi.

Thời điểm đến trong nhà Bùi Châu Hiền đã mười giờ rưỡi, Bùi Châu Hiền bảo Tôn Thừa Hoan cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó bắt đầu thu xếp quần áo Tôn Thừa Hoan mang tới.

Lần này mang tới quần áo cũng không phải chỉ một đêm, dựa vào tình huống hiện tại, phỏng chừng Tôn Thừa Hoan sẽ thường xuyên ngủ lại đây, nếu mỗi lần đến đây đều phải về nhà lấy quần áo thì rất phiền toái, cho nên một lần duy nhất cầm nhiều đồ lại đây.

Bùi Châu Hiền đem quần áo của Tôn Thừa Hoan chỉnh tề để bên góc phải, nhìn tủ quần áo một nửa là quần áo của mình, một nửa là quần áo của Tôn Thừa Hoan, bỗng nhiên cảm thấy thực thỏa mãn.

Như vậy...........Rất có cảm giác gia đình.

Tắm rửa xong, còn dùng bàn chải mới mua chà răng, Tôn Thừa Hoan từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy bộ dáng của Bùi Châu Hiền đứng trước tủ quần áo, liền đi qua ôm lấy cô, hít sâu một hơi, hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này.

"Máy sấy tóc ở trong ngăn kéo thứ hai của bàn trang điểm, trước đi qua sấy tóc, chị đi tắm" Để yên cho nàng ôm trong chốc lát, sau đó vỗ vỗ tay nàng.

"Được." Tôn Thừa Hoan buông ra Bùi Châu Hiền, đi qua lấy máy sấy tóc để thổi khô tóc.

Đợi cho đến khi Bùi Châu Hiền tắm rửa xong sấy khô tóc, hai người cùng nằm ở trên giường, hai người chăm chú nhìn đối phương hồi lâu, đều là ngọt ngào cười.

"Mau ngủ, Tiểu Đản ngốc." Bùi Châu Hiền sủng nịnh hôn cái trán Tôn Thừa Hoan một chút, tầm mắt rơi xuống máy trợ thính bên tai trái, mặt nhăn nhíu mày, "Máy trợ thính bỏ xuống đi, ngủ như vậy không thoải mái."

"Ừ." Tôn Thừa Hoan mang máy trợ thính bỏ xuống để trên cổ, ôm lấy Bùi Châu Hiền, đồng dạng hôn trán của cô, "Ngủ ngon."

Bùi Châu Hiền đôi với nàng mỉm cười, tắt đèn ở trên đầu giường sau đó nhắm mắt lại.

Tôn Thừa Hoan tựa hồ rất nhanh liền ngủ, Bùi Châu Hiền mở mắt ra, vuốt hai má của Tôn Thừa Hoan, "Chị yêu em, Tiểu Đản ngốc."

Trong bóng tối, khóe miệng Tôn Thừa Hoan lộ ra nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro