Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Toàn bộ buổi chiều đều yên tĩnh, thẳng đến khi tới thời điểm tan tầm, đều không có phát sinh sự tình gì, người trong văn phòng thậm chí còn chạy tới văn phòng khác pha trà nói chuyện phiếm.

Tôn Thừa Hoan thừa dịp hai người kia không có ở trong phòng quay đầu nhìn lén Bùi Châu Hiền, trùng hợp Bùi Châu Hiền cũng quay đầu nhìn nàng, hai người liếc nhau, Bùi Châu Hiền lộ ra nụ cười, lấy ngón trỏ chỉ chỉ, ý bảo Tôn Thừa Hoan quay đầu lại đọc sách.

Tôn Thừa Hoan thật không để ý hình tượng Thiếu chủ, cười ngốc nghếch, xoay người tiếp tục xem sách hình pháp, tâm tư đã sớm bay đến bên người Bùi Châu Hiền đang ngồi cách mình chừng một thước.

Bùi Châu Hiền vừa lòng nhìn thân ảnh của Tôn Thừa Hoan, khóe môi lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, lại rất nhanh biến mất, tiếp tục mặt không chút thay đổi làm việc.

"Bùi tỷ, chị xem đơn khởi tố này có được hay không?" Nam kiểm sát trưởng từ bên ngoài tiến vào, ngồi vào trước máy tính của chính mình đem đơn khởi tố đưa cho Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền cầm đơn khởi tố nhìn qua một lần, "Được, đem cho phòng đóng dấu đi đóng dấu đi."

"Được." Nam kiểm sát trưởng lên tiếng, đem đơn khởi tố kia đem qua phòng đóng dấu, dặn dò một vài chuyện tình, nhìn thời gian, "Bùi tỷ, tôi về trước, vợ tôi đem đứa nhỏ về nhà bà ngoại, giờ tôi đi đón hai mẹ con."

"Ừ." Bùi Châu Hiền gật gật đầu, "Đi đi."

Nữ kiểm sát trưởng một lát nữa tới, thấy nam kiểm sát trưởng phải đi, nhìn đồng hồ thấy thời gian tan tầm đã đến, cũng cùng Bùi Châu Hiền nói một câu xong ra về.

Tôn Thừa Hoan cong cong cằm, quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền vẫn như trước nhìn chăm chăm máy vi tính, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Quả nhiên là một người cuồng công tác.

Hai người kia, cả buổi chiều hình như chưa làm chuyện gì đâu, cùng người khác nói chuyện phiếm, hàn huyên hồi lâu, hiện tại thì vừa đến thời gian tan tầm liền lập tức rời đi, ngược lại Bùi Châu Hiền là phó phòng, toàn bộ buổi chiều đều làm việc, lúc này tới giờ tan tầm cũng không tính về.

Bùi Châu Hiền tựa hồ cảm giác được Tôn Thừa Hoan đang nhìn chính mình, dừng lại động tác đánh bàn phím, quay đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, "Đói bụng?"

"Không......." Tôn Thừa Hoan lắc đầu, mắt nhìn đến cửa văn phòng, đứng dậy đi đến bên cạnh Bùi Châu Hiền, ngồi xuống, dựa vào bên cạnh bàn, tay cầm lấy tay của Bùi Châu Hiền, "Chị mệt không?"

"A........." Bùi Châu Hiền nâng một tay lên sờ sờ đầu của Tôn Thừa Hoan, "Không có, như vậy là bình thường thôi."

Trong mắt Tôn Thừa Hoan hiện lên tia đau lòng cô rõ ràng nhìn thấy được, đáy lòng không khỏi ôn nhu, "Chị làm xong báo cáo thẩm tra này, chúng ta đi ăn cơm, được không?"

"Được." Tôn Thừa Hoan nói không rõ cảm giác hiện tại của chính mình là như thế nào, thầm nghĩ rằng cả đời sẽ cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, chăm chú nhìn cô vài giây, khi thấy Bùi Châu Hiền trên mặt tươi cười càng lớn, cầm tay cô kéo đến môi của chính mình hôn nhẹ một cái.

"Bùi phó phòng, chị còn chưa về sao?" Ở trước cửa văn phòng có giọng nam vang lên, Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan đồng thời giật mình, cũng rất mau liền trấn định lại.

"Ừ. Còn có một số việc." Bùi Châu Hiền thản nhiên làm bộ như làm rơi bút, chỉnh lại vạt áo, rồi đưa tay đặt lên bàn, nói với người nam nhân đó bằng giọng thản nhiên.

Tôn Thừa Hoan ngồi xổm bên cạnh cô thấy bộ dáng lạnh lùng giả đứng đắn, có chút buồn cười, lấy tay bưng miệng lại.

"Bùi phó phòng thật là cố gắng nha, khó trách Lương kiểm sát trưởng coi trọng chị." Nam nhân lấy lòng nói.

"Haha........." Bùi Châu Hiền thản nhiên cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười.

"Như vậy đi, tôi đi trước." Sớm biết được Bùi Châu Hiền là một người lãnh đạm, thấy cô thái độ lãnh đạm như vậy cũng không để ý, nam nhân nói một câu xong đi.

Gật gật đầu, Bùi Châu Hiền sau khi thấy người nam nhân kia rời khỏi đó nắm lấy cái mũi của Tôn Thừa Hoan, "Cười cái gì mà cười!!!"

"Hắc hắc.........." Tôn Thừa Hoan giữ chặt lấy tay của cô hôn lên, "Đúng là một kiểm sát trưởng đại nhân rất nghiêm túc rất đứng đắn a.........."

"Không được làm loạn nữa, đọc sách đi........" Bùi Châu Hiền trên mặt nóng lên, oán trách nói một câu, liền ra vẻ bình tĩnh tiếp tục làm việc.

Tôn Thừa Hoan đứng lên, xoay người trở về chỗ ngồi của chính mình, cũng là vô luận như thế nào cũng không muốn đọc sách, rõ ràng cầm quyển hình pháp, dựa lưng vào ghế nhìn nhìn quyển sách, ánh mắt lại thường nhìn đến phương hướng của Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền mới không để ý đến nàng có động tác không thành thật, như trước vẫn đang tiếp tục làm việc, sườn mặt nghiêm túc làm cho Tôn Thừa Hoan mê muội.

Thẳng cho đến khi người trong viện kiểm sát đi về gần hết, Bùi Châu Hiền rốt cuộc đem sự tình làm việc xong, vừa chuyển đầu nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang nhìn chính mình, nhịn không được nở nụ cười.

Tựa hồ từ khi gặp Tôn Thừa Hoan, cô tươi cười càng ngày càng nhiều.

Đối với Tôn Thừa Hoan nhăn nhăn cái mũi, Bùi Châu Hiền đứng lên, "Ăn cơm."

"Được." Tôn Thừa Hoan đứng dậy, đi đến bên người Bùi Châu Hiền, đem quyển hình pháp đưa cho cô, nghĩ nghĩ, "Ngày mai em............."

"Ngày mai không được!" Tôn Thừa Hoan còn chưa nói xong Bùi Châu Hiền đã đoán được ý định của nàng, thực nhanh chóng chặt đứt ý nghĩ trong đầu nàng, "Em ở nhà ngoan ngoãn học tập cho chị, cuộc thi tư khảo không phải chuyện đùa."

"Ừm...." Tôn Thừa Hoan có chút buồn bực nhức đầu, còn muốn kiên trì, "Em có thể........."

"Mang sách đến cũng không được!" Bùi Châu Hiền lại một lần nữa đoán được ý tưởng của Tôn Thừa Hoan, đánh gãy lời của nàng, "Em cả buổi chiều nhìn lén chị bao nhiêu lần, thẳng thắn khai ra sẽ được khoan hồng."

"Hắc hắc............" Tôn Thừa Hoan ngại ngùng cười cười, "Em cũng không biết vì cái gì, chính là nhịn không được."

"Cho nên nói, ngoan ngoãn trở về trường học bài đi!" Bùi Châu Hiền nghiêm túc nói, "Thi tư khảo rất trọng yếu."

Nói tới đây, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên nhăn lại mi, "Lại nói, em thi tư khảo xong rồi có phải còn muốn chuẩn bị cho cuộc thi nhân viên công vụ hay không ........."

Tôn Thừa Hoan nhất thời trầm mặc xuống, cúi đầu hồi lâu, hạ giọng, "Em không nghĩ lừa chị......."

Bùi Châu Hiền có chút kinh ngạc nhìn Tôn Thừa Hoan, đang định nói chuyện, cửa văn phòng có thanh âm vang lên, "Châu Hiền còn chưa về sao?"

"Lương kiểm sát trưởng." Bùi Châu Hiền đối với người mới tới gật gật đầu, "Muốn đi."

"Được, sức khỏe là quan trọng." Lương kiểm sát trưởng giống như vô tình nhìn vào mắt Tôn Thừa Hoan sau đó nói.

"Cảm ơn Lương kiểm." Bùi Châu Hiền trực tiếp giản lược xưng hô, có chút cảm kích nói. Tuy rằng không biết vì cái gì Lương kiểm sát trưởng giúp cô, nhưng nếu không phải nhờ hắn, cửa ải này rất khó để qua.

Tôn Thừa Hoan đôi mắt nhìn xuống sàn, không chút nào để ý tới người đứng ở cửa.

"Không có việc gì, công tác cho tốt." Lương kiểm khoác tay, lại nhìn Tôn Thừa Hoan liếc mắt một cái, "Đi nhanh đi, đã khuya."

"Được." Bùi Châu Hiền lôi kéo tay Tôn Thừa Hoan ra khỏi phòng, cửa phòng đã đóng, Lương kiểm sát trưởng đã sớm đi.

"Em vừa rồi......." Đứng ở cửa thang máy, Bùi Châu Hiền vừa nhớ tới chuyện tình, mở miệng muốn hỏi.

"Từ từ nói." Tôn Thừa Hoan cảm xúc có chút xuống nói, cái tay kia không có bị Bùi Châu Hiền lôi kéo khẽ nắm chặt thành quyền.

Nàng biết Bùi Châu Hiền rất muốn nàng làm kiểm sát trưởng, thậm chí nói qua hy vọng nàng sẽ cùng công tác ở chung một văn phòng. Nguyên một cái buổi chiều này, nàng cũng cảm giác được ở cùng một chỗ với Bùi Châu Hiền trong văn phòng thì có biết bao nhiêu tốt đẹp.

Nhưng là thân thế của nàng không thể nào chấp nhận nàng được như thế.

Đường đường là Thiếu chủ của Thanh Long Bang cư nhiên lại là kiểm sát trưởng, nghe qua có chút hoang đường.

Nghi hoặc nhìn nàng một cái, Bùi Châu Hiền có chút không yên.

Hay là Tôn Thừa Hoan lại muốn lui bước?

Ăn xong cơm chiều, Tôn Thừa Hoan nắm tay Bùi Châu Hiền ở ngã tư đường đi tản bộ.

Trên đường nhiều xe lui tới, ánh sáng đèn xe cùng với ánh sáng đèn đường hợp với hai ngọn đèn đằng trước của cửa hàng làm cho bầu trời đêm thập phần sáng ngời.

"Khả năng em.............sẽ không thi nhân viên công vụ." Thời điểm ăn cơm Tôn Thừa Hoan thực trầm mặc, cho tới bây giờ, thập phần rối rắm mở miệng nói.

"Vì sao?" Bùi Châu Hiền khó hiểu nhìn nàng, "Em không vui sao?"

"............." Mắt nhìn thấy sắp tới công viên, Tôn Thừa Hoan không có mở miệng, mà là lôi kéo tay Bùi Châu Hiền đi vào, đến một cái không gian u tĩnh không một bóng người, buông tay sau đó rất nhanh ôm Bùi Châu Hiền, "Thật xin lỗi."

"Vì cái gì?" Bùi Châu Hiền thật bình tĩnh hỏi, hai tay để bên hông nắm chặt thành quyền.

"Em............phải kế thừa sự nghiệp gia đình." Tôn Thừa Hoan tự hỏi nên dùng ngôn ngữ gì để đi biểu đạt trách nhiệm của chính mình, "Đó là tâm huyết của ba em ..........."

"Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền nhẹ giọng kêu tên Tôn Thừa Hoan, suy nghĩ ngàn vạn lời nói, lại không biết như thế nào mở miệng.

"Em nói rồi............Có lẽ một ngày nào đó em sẽ làm cho chị thất vọng." Cằm tựa vào trên vai Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan có chút cô đơn nói, "Em kỳ thực không phải giống như chị nghĩ là chính nghĩa...........Liền ngay cả học Luật............." Trong lòng đau xót, Tôn Thừa Hoan cắn răng mà nói, "Em cũng vậy vì một người mà học."

Thân mình Bùi Châu Hiền chấn động, buông ra Tôn Thừa Hoan, người đang gần trong gang tấc với mình, mày nhíu lại chặt chẽ.

"Em........Em biết chị đối với em thất vọng rồi." Bị cô buông ra, Tôn Thừa Hoan cảm thấy trái tim của mình vắng vẻ, mắt nhìn xuống sân, trên người hơi thở có chút đau thương, "Nhưng là.........Em quả thật không phải bởi vì nhiệt tình yêu thương pháp luật mới lựa chọn con đường học luật chuyên nghiệp, cũng không chính nghĩa........."

"Em vẫn.............Đều là một người ích kỷ.........Lúc trước, không để ý tới lời đề nghị của ba ba, coi thường tâm huyết của ba ba, lựa chọn con đường chuyên nghiệp này................Sau lại, tự làm tự chịu.........." Tôn Thừa Hoan cười khổ mà nói, nước mắt cơ hồ muốn chảy xuống, "Cho nên.............Chị có biết vì cái gì lúc trước em không dám đến gần chị........Em sợ bị thương, em còn là ích kỷ.........Chị xem..........Hiện tại để cho chị thất vọng rồi đúng không..........Em.........Nếu............Chị tiếp tục cùng một chỗ với em...........Một ngày nào đó chị sẽ càng thêm thất vọng........Đến lúc đó........Đến lúc đó.........Huống chi..........Em còn là một người tàn phế........"

"Ngu ngốc!" Bùi Châu Hiền bỗng nhiên đánh gãy lời nói của Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, con mắt trong suốt làm Bùi Châu Hiền dịu lại.

Bùi Châu Hiền dừng xem nàng, "Lần cuối em khóc, là khi nào?"

Trợn to mắt, Tôn Thừa Hoan vẻ mặt không rõ nhìn cô.

"Khi nào?" Bùi Châu Hiền nhắc lại một lần.

"Ba........Ba năm trước đây......." Có chút thất thần trả lời, Tôn Thừa Hoan nhớ tới ba năm trước đây, thân mình bắt đầu run run, răng cắn cắn môi ra huyết.

"Ngu ngốc..........." Lại mắng một câu, Bùi Châu Hiền mắt nhìn chung quanh, xác định không có người, nắm cằm Tôn Thừa Hoan, nhẹ nhàng hôn lên vết máu, "Về sau muốn khóc, không cần chịu đựng........Chị không biết ba năm trước đây xảy ra chuyện gì, cũng không biết ba năm nay em trôi qua như thế nào........Chị chỉ biết, ba năm sau, em có chị."

Tôn Thừa Hoan kinh ngạc nhìn Bùi Châu Hiền, bỗng nhiên ôm sát thắt lưng, làm như bộc phát cái gì đó, hung hăng hôn lên môi của Bùi Châu Hiền, cho đến khi hô hấp không được.


------------------------------------------------------------

Mọi người đọc có thấy sai sót ở chỗ nào có thể báo cho mình được không ạ?

Mình cảm ơn rất nhiều ^ ^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro