Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôn Thừa Hoan cúi đầu càng ngày càng thấp, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt Bùi Châu Hiền, đôi môi chậm rãi thiếp lên môi của Bùi Châu Hiền.

"Thừa..........."Bùi Châu Hiền vừa muốn kêu tên của Tôn Thừa Hoan, không khí ở đây làm cô không tự chủ được khép đôi mắt lại, miệng chuẩn bị nói chưa kịp ra tiếng liền hóa thành tiếng nỉ non, sau đó dần biến mất.

Uông Minh vốn định rời đi nhà hàng, đương nhiên rời đi trước tiên phải xin chỉ thị của Thiếu chủ Tôn Thừa Hoan này, một bước bước vào nhà ăn đang tính bước tới trước mặt Tôn Thừa Hoan, lại nhìn thấy hình ảnh hai người đang hôn nhau, không khỏi sửng sờ tại chỗ.

Hô hấp dần dần có chút khó khăn, Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng đẩy vai của người vẫn đang dây dưa đầu lưỡi của chính mình không chịu buông ra, thật vất vả mới tránh khai, thở phì phò, còn không quên xem xung quanh bốn phía.

Uông Minh vội vàng lui ra từng bước, né tránh tầm mắt của Bùi Châu Hiền.

"Hoan..........." Bùi Châu Hiền sắc mặt đỏ bừng, nâng tay nhẹ nhàng nhéo lỗ tai của Tôn Thừa Hoan, "Vạn nhất có người đến thì làm sao bây giờ?"

Tôn Thừa Hoan lấy lòng ôm lấy cô, "Em nhịn xuống không được mà, không phải không có người tới sao?"

"Thật là......" Bùi Châu Hiền oán trách liếc nàng một cái, trong lòng lại buồn bực vì cái gì cái nhà hàng này một người nhân viên phục vụ cũng không có.

Đứng ở một bên nhìn cô, khóe miệng Tôn Thừa Hoan nhếch lên, cười đến dị thường sáng lạn.

"Tốt lắm, về nhà đi, còn phải đi làm." Nghĩ không ra lắc lắc đầu, Bùi Châu Hiền điểm điểm chóp mũi nói.

"Được." Tôn Thừa Hoan cầm tay của Bùi Châu Hiền dắt ra khỏi nhà ăn.

Bùi Châu Hiền mày hơi hơi nhếch lên, tính cùng Tôn Thừa Hoan nói chuyện trước đó, nghĩ nghĩ một hồi, lại cảm thấy đã hứa bỏ qua, liền không nói nữa.

Một giờ sau, ở căn biệt thự lớn của nhà họ Tôn, Tôn Tử Đằng đứng ở trước mặt máy tính, nhìn hình ảnh ở trên máy tính, lắc lắc đầu.

Nam tử đứng ở một bên cúi đầu cung kính.

Nhìn nam tử liếc mắt một cái, Tôn Tử Đằng khẩu khí thản nhiên, nghe không ra cảm xúc, "Không dự bị được?"

"Không, không........" Nam tử có chút sợ hãi đáp, sợ đáp chậm bình thường.

"Được rồi, đi xuống đi." Tôn Tử Đằng phất phất tay ý bảo nam tử lui xuống, mắt lại nhìn màn hình máy tính, tiện tay đem màn hình máy tính tắt đi, hoàn toàn cắt bỏ.

Ngồi ở trên ghế ngốc trong chốc lát, Tôn Tử Đằng cuối cùng thở dài, cầm tấm hình của Sở Chiêu, nhìn thật là lâu.

"Châu Hiền, buổi chiều em cùng với chị đi làm nha." Đi ở trên đường, lấy lòng nói với Bùi Châu Hiền, còn sợ cô không đáp ứng cười hề hề nhìn cô.

"Em buổi chiều không có tiết sao?" Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn nàng một cái, rất là lạnh nhạt nói.

"Không có. Đã cuối kỳ rồi." Thành thật trả lời, Tôn Thừa Hoan lại bồi thêm một câu, "Nhưng hiện tại đã là năm ba, đều vì cuộc thi tư pháp sắp tới mà chuẩn bị, thi cuối kỳ không có vấn đề."

"Đúng vậy. Cho nên em cần phải tập trung chuẩn bị cho tốt kỳ thi tư pháp." Bùi Châu Hiền nhìn thẳng về phía trước, tay năm chặt lấy tay của Tôn Thừa Hoan, mày nhíu lại, "Nếu em thi không đậu, xem chị xử lý như thế nào..........."

"Vậy ư? Nếu không qua thì chị thu thập em như thế nào a?" Tôn Thừa Hoan vẻ mặt tò mò nhìn cô.

"Em..............." Bùi Châu Hiền khó thở, "Mau trở về nhà ngoan ngoãn đọc sách đi."

Cô vốn chỉ là tiện miệng hỏi thôi, Tôn Thừa Hoan nếu thi rớt, cô ăn ủi còn không kịp, sao có thể thu thập được.

Tôn Thừa Hoan ngây ngốc cười, dưới ánh mặt trời có vẻ thập phần chói mắt, "Tin tưởng em, em nhất định sẽ qua được."

Bùi Châu Hiền nhìn nàng hồi lâu, bất đắc dĩ nói, "Muốn tới thì tới đi, kia giữa trưa thì tới nhà của chị ngủ đi, từ đó đi viện kiểm sát thì gần hơn."

Cái gì?

Nháy mắt mấy cái, ngốc ngơ ngác nhìn Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan nhịn không được lập lại, "Đi nhà của chị ngủ?"

"Phải." Trắng mắt liếc nàng một cái, Bùi Châu Hiền lôi kéo nàng ở ngã tư đường đi tới, đi một hồi cũng tới nhà của chính mình, "Em cũng không phải chưa từng tới qua."

Không phải buổi sáng mới đến sao?

Buổi sáng..............

Làm như nhớ tới cái gì đó, mặt Bùi Châu Hiền lập tức đỏ lên.

Hiển nhiên Tôn Thừa Hoan cũng nhớ đến cái gì đó, đồng dạng vẻ mặt hồng hồng cùng Bùi Châu Hiền liếc nhau, có chút xấu hổ đứng yên.

Này quần áo hiển nhiên vẫn còn đặt trong phòng tắm đi.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Tôn Thừa Hoan càng đỏ hơn.

Hai người một đường không nói gì đi lên nhà của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan ngồi trên sô pha trong phòng khách, căn phòng này nói lớn cũng không lớn, mà nhỏ cũng không nhỏ, tò mò nhìn Bùi Châu Hiền, "Nhà này là chị mua sao?"

Đang rót nước cho Tôn Thừa Hoan, nghe hỏi như vậy động tác trên tay dừng lại, trầm mặc vài giây, "Mẹ chị mua cho."

"Ừ......." Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền trong chốc lát vẻ mặt có chút kỳ quặc, có chút đăm chiêu gật đầu, "Châu Hiền, ba mẹ chị không có ở đây sao?"

Nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc.

Lúc trước cho người tra tư liệu của Bùi Châu Hiền, bất ngờ là cả tên cha mẹ của Bùi Châu Hiền đều tra không ra.

"Đúng vậy, bọn họ đang công tác ở thành phố B." Bùi Châu Hiền đem nước đưa cho Tôn Thừa Hoan, sau đó trả lời, vẻ mặt có chút khác thường.

"Vậy à.............." Tôn Thừa Hoan lên tiếng, nhìn bộ dạng kỳ quái của Bùi Châu Hiền, có chút đau lòng, lôi kéo cô ngồi lên trên đùi của chính mình, "Chị không vui sao?"

"Không có." Bùi Châu Hiền lắc đầu tính từ trên đùi Tôn Thừa Hoan đứng dậy, "Như vậy.......Có chút kỳ quái......."

A........Học tỷ thẹn thùng sao?

Tôn Thừa Hoan lộ ra nụ cười đểu, hôn trên má cô một cái, "Châu Hiền..........."

Ở nhà hẳn là không cần lo lắng có người đến đi.

Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng nắm cái mũi của Tôn Thừa Hoan, "Đừng nháo, đã hơi trễ rồi, nên ngủ trưa."

Ôm cô không chịu buông ra, cọ cọ bả vai của Bùi Châu Hiền, hít sâu một hơi hương khí trên người cô, an tâm nhắm mắt lại.

"Thừa Hoan, nghe lời nào." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng xoa hai tai của Tôn Thừa Hoan, "Đi vào phòng ngủ ."

"Ừ." Mở mắt ra để cho Bùi Châu Hiền đứng lên, đi theo cô vào trong phòng ngủ, nhìn giường sạch sẽ, có chút do dự, vò đầu.

"Làm sao vậy?" Bùi Châu Hiền cầm áo ngủ đi vào trong phòng tắm đổi, sau khi đổi xong, nhìn thấy bộ dáng ngẩn ngơ của Tôn Thừa Hoan, không khỏi nghi hoặc hỏi.

"Em không có đồ ngủ........" Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền đang mặc đồ ngủ, nhịn không được nghĩ tới tối hôm qua Bùi Châu Hiền ngủ ở trong lòng mình, trong lòng tựa hồ có cảm giác mềm mại.

"Mặc của chị đi." Bùi Châu Hiền mở ra tủ quần áo cầm đồ ngủ đưa cho Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan suy nghĩ dường như đã phiêu đi xa thật xa, tiếp nhận đồ ngủ mặt đỏ tai hồng tiến vào trong phòng tắm.

Bùi Châu Hiền không biết làm gì đứng yên tại chỗ hồi lâu, đột nhiên có chút hốt hoảng.

Bên trong quần áo ngày hôm qua hôm nay thay lại quên lấy ra nữa.

Tôn Thừa Hoan đi vào, liền theo bản năng liếc đến giỏ quần áo, nhìn thấy nội y trên đó, mặt lại đỏ hơn nữa.

Bản thân là Thiếu chủ của Thanh Long Bang, ở phía trước mười mấy năm đối với chuyện tình này nàng chưa hiểu rõ hết được.

Dù sao Tôn Tử Đằng đem nàng bảo hộ bên người rất kỹ, Thanh Long Bang căn bản ở trước mặt nàng không ai dám thảo luận đến vấn đề này.

Đơn thuần lúc trước nàng cùng với Phó Quân cùng một chỗ, nhiều lắm chỉ là hôn nhẹ mà thôi.

Nhưng là ba năm trôi qua, đối với chuyện tình ở hắc đạo nắm giữ càng ngày càng nhiều, Tôn Thừa Hoan đối với phương diện về chuyện tình cảm càng ngày càng hiểu biết.

Thậm chí năm đó nàng cùng với thân tín của mình đến một câu lạc bộ đêm đổi tiếng toàn tỉnh lúc đó, khách hàng khác nhau, chính sách đối đãi của khác nhau, nhưng cũng là nàng chế định.

Cho đến hôm nay, Tôn Thừa Hoan mặc dù chưa có làm chuyện đó, nhưng đối với những việc đó đã rất quen thuộc, thậm chí là bình tĩnh.

Nàng thậm chí nhìn thấy một số trường hợp sử dụng thuốc.

Nhưng là hôm nay, khi cùng với Bùi Châu Hiền bắt đầu hẹn hò, nàng phát hiện dục vọng của mình không an phận.

Nàng còn có thể cảm nhận được khi nàng đang ôm Bùi Châu Hiền, trong thân thể nóng rực như lửa đốt, thanh âm kêu gào xúc động phải kiềm chế lại.

"Thừa Hoan, nhanh đổi quần áo xong ra ngủ." Ở trước cửa phòng tắm Bùi Châu Hiền do dự một hồi lâu, cố lấy dũng khí đối với Tôn Thừa Hoan nói.

"Ừ." Tôn Thừa Hoan đáp một tiếng, nhanh chóng đổi áo ngủ, nhìn chính mình trước gương, có chút buồn bực.

Áo ngủ của Châu Hiền mặc ở trên người mình đúng là có chút kỳ quái.

Mở cửa đi ra ngoài, Tôn Thừa Hoan nhức đầu, nhìn Bùi Châu Hiền đã muốn nằm ở trên giường, chần chờ nói, "Em.........."

"Lại đây đi............." Bùi Châu Hiền vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình nói.

"Ừm...." Tôn Thừa Hoan đi qua, nằm lên, ôm lấy Bùi Châu Hiền, "Như vậy?"

Nhìn nàng liếc mắt một cái, Bùi Châu Hiền nhắm mắt lại ôm nàng, thanh âm ôn nhu, "Ngủ đi."

"Được."

Thời điểm buổi chiều, Tôn Thừa Hoan đi theo Bùi Châu Hiền đến viện kiểm sát, đi vào văn phòng, Bùi Châu Hiền từ trên bàn rút ra một quyển các bộ luật hình pháp, chỉ chỉ đến cái bàn bên cạnh không có người ngồi, "Ngoan, đi ra chỗ đó ôn tập hình pháp đi."

"Sao?........." Tôn Thừa Hoan có chút dại ra nhìn quyển hình pháp, "Em đến nơi này.............."

"Em đến đây nhìn chị, chị biết." Thừa dịp văn phòng chỉ có hai người chưa có ai đến, Bùi Châu Hiền ôn nhu nói với Tôn Thừa Hoan, "Hình pháp rất quan trọng, nên xem nhiều."

Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, nhìn cô vài giây, gật gật đầu, cầm quyển hình pháp ngồi xuống.

Kỳ thật quyển hình pháp này nàng đã xem rất nhiều lần, bất quá đây là tâm ý của Bùi Châu Hiền, nàng tự nhiên sẽ không đi lãng phí.

Bùi Châu Hiền thấy nàng ngoan ngoãn lấy quyền hình pháp ra xem, thế này mới ngồi vào chỗ của chính mình mở máy tính lên xem, phần báo cáo thẩm tra.

Hai người khác còn lại trong văn phòng, khi vô trong, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đều có chút kinh ngạc cùng sợ hãi.

Buổi sáng trên người Tôn Thừa Hoan khí thế như vậy, không phải người thường có khả năng đó.

Bùi Châu Hiền đối với hai người gật gật đầu, cũng lười nói chuyện, đứng dậy lấy ly nước của chính mình rót nước đưa cho Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan đối với cô cười cười, cúi đầu xem tiếp quyển hình pháp.

Bùi Châu Hiền sờ sờ đầu Tôn Thừa Hoan, làm tiếp chuyện của chính mình.

Hai người kia nhìn như vậy có chút dọa đến.

Bùi Châu Hiền là một người lạnh như băng, chưa từng giúp ai rót nước, lại chưa từng đối với ai ôn nhu như vậy.

Hơn nữa vừa mới ở trong thang máy nghe mấy người kia nghị luận, nói là buổi sáng chuyện đó Lương kiểm sát trưởng nhúng tay, buổi sáng còn đi văn phòng của trưởng phòng mắng trưởng phòng một trận, Chương Vận nghe nói sắc mặt tái nhợt.

Mà Bùi Châu Hiền tựa hồ là người phải chịu trách nhiệm, lại được Lương kiểm sát trưởng khen ngợi.

Chuyện như vậy làm cho họ có chút kinh điển.

Đối với tính cách của Bùi Châu Hiền, đối với mọi người không lạnh cũng không nóng, đối với tất cả mọi người muốn lấy lòng kiểm sát trưởng mà nịnh nọt cũng như thế.

Mà Bùi Châu Hiền là người chính nghĩa lại đem trưởng phòng công tố Vạn Quyền đắc tội vô cùng nhuần nhuyễn, nếu không phải sau lưng Bùi Châu Hiền có một chút quan hệ, chỉ sợ cô giống như phó phòng công tố lúc trước bị điều đến một cái thị trấn nhỏ đi.

Nhưng là hiện tại, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên hãnh diện.

Là vì thế lực sau lưng cô nhịn không được xuất thủ sao?

Mà người kia là học muội được cô đối đãi ôn nhu, thân phận như thế nào?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro