Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tay cầm túi đồ ăn, một tay nắm tay Bùi Châu Hiền, ra khỏi siêu thị, Tôn Thừa Hoan thở ra một hơi.

"Làm sao vậy?" Bùi Châu Hiền quay đầu nhìn nàng, "Sao tự nhiên thở dài vậy?"

"Hả?..........." Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu cùng cô đối diện vài giây, ngượng ngùng nói, "Có chút khẩn trương."

"Khẩn trương?" Bùi Châu Hiền cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm chặt, "Là cảm thấy chúng ta bị các cô ấy nhìn thấy như vậy, không thích sao?"

Thanh âm tuy rằng bình thản, nhưng bên trong lại chứa đựng ý vị thâm trường làm cho Tôn Thừa Hoan không khỏi có chút run sợ trong lòng, vội vàng nói, "Không phải!"

"Vậy khẩn trương cái gì?" Siêu thị này cách nhà của Bùi Châu Hiền không xa, hai người rất nhanh đã đến dưới lầu, Bùi Châu Hiền lấy ra chìa khóa mở cửa dưới lầu, không có nắm lại tay của Tôn Thừa Hoan như trước, thản nhiên nói, "Em rất để ý đến cái nhìn của Tú Anh có đúng không?"

"Không đúng, không đúng........." Tôn Thừa Hoan ngay lúc này đây mới ý thức được là Bùi Châu Hiền có chút ghen tị, vội vàng đuổi kịp bước đi của cô, "Em là ........ A ......"

Bùi Châu Hiền phiêu mắt qua liếc mắt nhìn nàng một cái, mặt không chút thay đổi đến nhà mình lấy chìa khóa ra mở cửa ra, "Là cái gì?"

Tôn Thừa Hoan đi theo cô vào phòng bếp, đem đồ ăn để ở trên bàn, gãi đầu, mặt hồng hồng như trái gấc, "Em là cảm thấy, nếu để cho mấy người đó nghe thấy chị gọi em là Tiểu Đản......Vậy .........Em đây......."

"Ha ha..........." Bùi Châu Hiền nhất thời cười to lên, trên mặt tươi cười sáng lạn, ôm lấy Tôn Thừa Hoan, "Nguyên lai là em lo lắng chuyện này hả? Chị không có ngốc, như thế nào trước mặt công chúng lại gọi em như vậy."

Nghe Bùi Châu Hiền nói như vậy, Tôn Thừa Hoan không khỏi cảm động ôm lấy cô, môi trực tìm tìm đến môi của Bùi Châu Hiền, trực tiếp ở trong phòng bếp hôn môi nhau.

"Tốt lắm, một tháng tiếp theo là diễn ra cuộc thi tư khảo rồi, nhanh đi đọc sách." Vừa hôn môi xong, Bùi Châu Hiền đẩy Tôn Thừa Hoan ra, lấy tay chạm nhẹ chóp mũi của Tôn Thừa Hoan nghiêm túc nói, "Tuy rằng em không tính làm kiểm sát trưởng, thẩm phán hay luật sư, nhưng tư khảo chứng minh em từng là sinh viên của ngành luật, chị hy vọng em có thể hoàn thành."

"Em biết." Tôn Thừa Hoan cười cười, hôn khóe môi của cô, "Em đi đọc sách."

Nghĩ nghĩ, Tôn Thừa Hoan lại tham lam hôn thêm vài lần, thế này mới chạy ra khỏi phòng bếp đi đọc sách.

Bùi Châu Hiền nhìn động tác đáng yêu của nàng, sủng nịch cười cười, xoay người đi nấu cơm.

Ăn xong cơm chiều, Tôn Thừa Hoan tiếp tục đọc sách, Bùi Châu Hiền cũng cầm một quyển sách luật ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn nhìn sách.

Tôn Thừa Hoan nhìn nhìn, bỗng nhiên nhích thân mình ngồi đến trong lòng của Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền thân thủ sờ sờ hai má của nàng, "Làm sao vậy?"

"Không muốn đọc." Tôn Thừa Hoan tựa đầu trên vai của cô, "Mỗi ngày đều phải đọc, mệt mỏi quá."

"Ngoan nào ngoan nào." Bùi Châu Hiền trấn an vuốt vuốt đầu của nàng, Tôn Thừa Hoan ngửa đầu nhìn cô, cười ngốc nghếch, "Chúng ta còn chưa thảo luận em nên gọi chị là gì đây a?"

"Cái đó nào có quan trọng bằng việc thi tư khảo nha.", cầm lấy quyển sách bị Tôn Thừa Hoan để qua một bên để trong tay của Tôn Thừa Hoan, "Tiếp tục đọc một giờ nữa, sau đó tắm rửa đi ngủ."

Tôn Thừa Hoan chớp chớp mắt, kéo tay cô qua hôn lên, "Lão bà dễ thương."

"Lão bà cái đầu em á." Bùi Châu Hiền tức giận điểm điểm trán của Tôn Thừa Hoan, "Mau đọc sách đi!"

"Được rồi" Tôn Thừa Hoan ngoan ngoan lên tiếng, đang muốn nghe lời đi xem sách, di động bỗng dưng vang lên.

Mắt nhìn đến tên người gọi, Tôn Thừa Hoan do dự vài giây, bắt máy lên, "Như thế nào?"

Đầu điện thoại bên kia người đó nói cái gì đó, sắc mặt Tôn Thừa Hoan thay đổi, mắt nhìn đến Bùi Châu Hiền bên cạnh, đứng đậy, "Bây giờ tôi đi qua đó."

Cắt đứt điện thoại, Tôn Thừa Hoan không yên nhìn Bùi Châu Hiền liếc mắt một cái, "Em......."

"Là công ty của ba ba có chuyện gì sao?" Bùi Châu Hiền rất là am hiểu ý người nói, "Mau đi đi."

"Được rồi." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, nghĩ nghĩ, "Không cần chờ em, chị đi ngủ trước đi."

"Được rồi." Bùi Châu Hiền đứng dậy, giúp nàng sửa sang lại quần có có chút nếp nhăn góc áo, giống như một thê tử, "Mau đi đi."

Tôn Thừa Hoan chăm chú nhìn cô vài giây, đi qua hôn cô một cái, sau đó ra khỏi nhà của Bùi Châu Hiền.

Xuống lầu, đi ra khỏi tiểu khu, sau đó mới gọi điện thoại kêu người tới đây đón, Tôn Thừa Hoan ngồi trên xe có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Quả nhiên hiện tại quá mức an nhàn, bây giờ có việc quan trọng cần phải xử lý, thì lại luyến tiếc sự ôn nhu đó.

Nàng đêm nay chỉ sợ là không thể trở lại nơi đó của Bùi Châu Hiền, sự tình phát sinh ở thành phố Z, cách nơi này khoảng một giờ đồng hồ, đợi cho xử lý xong cũng không biết là mấy giờ.

Nhẹ tay vỗ máy trợ thính bên tai trái, Tôn Thừa Hoan nghĩ tới đoạn thời gian gần đây ở cùng một chỗ với Bùi Châu Hiền, lộ ra nụ cười ôn nhu.

Nàng đã rất lâu rồi không cảm thấy khi thức dậy là sự thoải mái, nhẹ nhàng.

"Sao lại thế này?" Xe đi tới một quán rượu lớn ở thành phố Z thì dừng lại, Tôn Thừa Hoan xuống xe sau đó lập tức đi đến phòng tổng giám đốc, đẩy cửa văn phòng ra liền lập tức hỏi.

Ở trong văn phòng, mấy người nam nhân thấy Tôn Thừa Hoan tiến vào, lập tức khom người lại, "Thiếu chủ!"

Tôn Thừa Hoan khoát tay, đi đến trước mặt một người nam nhân trẻ tuổi, "Cậu vừa ở trong điện thoại nói với tôi vấn đề gì? Có nội gian?"

"Đúng vậy! Thiếu chủ!" Nam nhân trẻ tuổi mặt nghiêm túc, "Ở thành phố Z, có một bang phái nhỏ, gọi là Xích Long Đường, chủ yếu là mở vài cái quán bar với cho vay nặng lãi, lúc trước chúng ta không để ý, nhưng gần đây, tôi đến một quán bar của họ uống rượu, lại phát hiện có người ở đó buôn bán thuốc phiện."

Mặt Tôn Thừa Hoan lạnh xuống, "Chẳng lẽ bọn họ không biết bang của chúng ta cấm các bang phái khác buôn bán thuốc phiện sao? Còn có, các ngươi sao lại thế này, không phải từng cái phân đường, đều có lập một đội chuyên chú ý việc buôn bán thuốc phiện sao? Như thế nào lại để cá lọt lưới?"

"Dạ vâng, lúc ấy tôi cũng thấy thực nghi hoặc, cho nên sau khi đến một hồi liên bắt đầu truy xét, nhưng khi tra được thì........" Thần sắc của nam nhân trẻ tuổi càng ngày càng thận trọng, đi đến trên bàn làm việc lấy một phần tài liệu đưa cho Tôn Thừa Hoan, "Thiếu chủ, người xem."

Tôn Thừa Hoan nhận lấy phần tài liệu, càng xem càng kinh hãi, càng xem càng phẫn nộ.

"Vô liêm sỉ!" Đem phần tài liệu kia ném đi, "Tôn Thừa Hoan thực sinh khí nói, "Ai cho hắn có lá gan lớn như vậy?"

"Thiếu chủ, chúng tôi thật sự không biết xử lý chuyện này như thế nào, cho nên đành phải mời người đến đây." Nam nhân trẻ tuổi kia nhặt phần tài liệu lên, vẻ mặt cương nghị, "Thỉnh Thiếu chủ giải quyết."

Tôn Thừa Hoan áp chế trong lòng phẫn nộ, tận lực bảo trì ngữ điệu bình thản nói, "Các cậu tạm thờ xử trí như thế nào?"

Chính là nhìn thấy Tôn Thừa Hoan nhíu mày lại cùng với sắc mặt âm trầm không tốt, làm cho mọi người đều biết là nàng có bao nhiêu khó chịu.

"Đã gần như hoàn toàn khống chế được đám nhân viên của hắn, an bày một vài huynh đệ giám sát mấy ngôi nhà của hắn." Nam nhân trẻ tuổi bẩm báo, "Còn có việc hắn lén mua một ngôi nhà cũng bị giám sát."

"Hắn hiện tại ở đâu." Tôn Thừa Hoan hít sâu một hơi.

"Ở trong nhà một tình nhân của hắn."

Hai tay để ở túi quần, đôi mắt Tôn Thừa Hoan lạnh lùng tự hỏi trong vài giây, thản nhiên nói, "Đi cùng với tôi qua đó."

"Dạ!"

---

Lúc này đã là mười một giờ đêm, Bùi Châu Hiền ôm cánh tay đứng ở ban công nhà mình nhìn xuống dưới lầu nhà mình hồi lâu, cuối cùng thở dài, trở về phòng ngủ.

Tuy rằng cảm thấy Tôn Thừa Hoan chắc là sẽ không trở về, nhưng mà trong lòng vẫn ôm một chút chờ mong.

Cô đã sớm có thói quen ôm người nọ, chờ người nọ ngủ rồi mới nói câu kia mà ban ngày cô ngượng ngùng không thể nào nói ra miệng, cũng có thói quen nghe tiếng hít thở đều đều của người nọ rồi đi vào giấc ngủ.

Nhưng hôm nay......

Bùi Châu Hiền nhớ tới lúc Tôn Thừa Hoan tiếp điện thoại hơi thở âm trầm xuống, không khỏi có chút nghi hoặc.

Cô thật sự cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc nhà của Tôn Thừa Hoan làm cái gì, nếu Tôn Thừa Hoan đơn giản là phú nhị đại, trên người em ấy vì sao lại có loại khí tràng này, cái này chỉ là ngẫu nhiên mới xuất hiện, nhưng khí tràng này không khỏi làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa........

Nghĩ đến Tôn Thừa Hoan khi đối diện với chính mình lại ngẫu nhiên nói với mình vài lời nói, tay Bùi Châu Hiền nắm chặt sàn đan, mặt trầm xuống.

Vì cái gì cảm thấy trên người Tôn Thừa Hoan tựa hồ có rất nhiều bí mật?

Nằm đến trên giường kéo chăn lên, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên lộ ra nụ cười tự giễu.

Trên người Tôn Thừa Hoan có bí mật, cô cũng có không phải sao?

Cô đồng dạng gạt Tôn Thừa Hoan một chuyện, cùng với gia đình cô có liên quan.

Mỗi người đều có bí mật của chính mình, cho dù là người yêu rất thân mật, đều có một chút bí mật bị chôn giấu sâu trong lòng không thể nói ra.

Bùi Châu Hiền nghĩ như thế, ở trên giường chuyển chuyển thân mình, nhắm mắt lại tính ngủ.

Ngày mai còn có phiên tòa, cô không thể tùy hứng được.

---

Thành phố Z, ở trong phòng một tiểu khu xa hoa, một người nam nhân trung niên mập mạp ôm một mỹ nữ trẻ tuổi nói chuyện ái muội, cái tay kia còn rất không thành thật ở trên người nữ nhân kia chạy loạn.

"Leng keng........" Chuông cửa lúc này vang lên, mỹ nữ trẻ tuổi tính đứng dậy mở cửa, lại bị nam nhân kéo vào trong lòng, "Không cần xen vào!"

Nữ nhân trẻ tuổi hơi hơi tránh một chút liền cười duyên ỷ vào trong lòng của người nam nhân, bàn tay kia mềm mại vỗ về trên ngực người đàn ông, "Cưng rất là đáng yêu nha........"

Đứng ở cửa Tôn Thừa Hoan đợi hồi lâu, thấy không có người chịu mở cửa, sắc mặt càng trở nên thâm trầm, âm thanh lạnh lùng nói, "Đem cửa mở ra."

"Dạ!" Một nam nhân ở phía sau lên tiếng, từ trong túi quần lấy ra mấy thứ dụng cụ, không do dự liền tiến lên phía trước mở cửa.

Nam tử trung niên lúc này đã sớm ôm nữ nhân kia vào phòng ngủ, Tôn Thừa Hoan mở ra cửa đi vào, mắt quét nhìn chung quanh, tầm mắt dừng ở phòng khách có rất nhiều quần áo vương vãi khắp nơi, nheo lại mắt, đi đến phòng ngủ, đem cửa phòng đá văng ra.

"Oành" Một tiếng nổ, cửa bị đá văng ra bay lên tường, ở trong phòng ngủ, cặp nam nữ đang tính làm chuyện sinh hoạt nam nữ bị làm cho kinh ngạc, nữ nhân trốn vào trong chăn, mà người nam nhân kia mặc quần áo xong phẫn nộ nói, "Đứa nào!"

"Mạnh thúc đúng là rất hứng trí, thể lực tốt nha" Tôn Thừa Hoan dựa vào cửa phòng ngủ nhìn người nam nhân, có chút trào phúng nói, "Nhiều tình nhân như thế, mỗi ngày một người, thân thể của Mạnh thúc chịu được sao?"

"Thiếu...........Thiếu chủ." Nam nhân nhìn đến Tôn Thừa Hoan nhất thời giật mình, trên trán mồ hôi chảy xuống, "Người.............Người như thế nào ở đây?"

"Đến xem Mạnh thúc có bao nhiêu phong lưu a.........." Tôn Thừa Hoan mắt nhìn đến nữ nhân đang trên giường, "Chậc chậc, cô ta mới có hai lăm thôi sao, Mạnh thúc đúng là hùng mạnh a."

"Thiếu...........Thiếu chủ nói đùa....." Nam nhân càng ngày càng bất an, lui lại mất bước, tiếp theo tựa hồ giống như là bị sập bẫy bình thường ngã ngồi xuống giường, tay nắm chặt trên giường, cố gắng làm cho bản thân mình không ngã xuống giường.

Tôn Thừa Hoan hơi hơi nhíu mi, tay đưa về phía sau, nam tử trẻ tuổi ở phía đằng sau nàng lập tức đưa một phần tư liệu đến trong tay nàng, Tôn Thừa Hoan tiến tới người nam nhân kia vài bước, đem phần tư liệu đưa cho hắn, "Thỉnh Mạnh thúc giải thích rõ ràng mấy chuyện trong tài liệu này."

Nhìn toàn thân Tôn Thừa Hoan tỏa ra hàn khí lạnh như băng, mấy người đứng ở ngoài cửa nhìn nhau liếc mắt một cái, đều thấy được trong mắt nhau đều là sợ hãi.

Thiếu chủ là một nữ nhân, so với bọn hắn là một nữ nhân trẻ tuổi, vì cái gì sẽ có khí thế như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro