Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân kia tay run run cầm lấy tập tài liệu lật lật vài tờ, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, tiếp theo quỳ rạp trước mặt Tôn Thừa Hoan, "Thiếu chủ.........Thiếu chủ.........Tôi biết sai lầm rồi."

Tay ôm ngực nhìn xuống nam nhân đang quỳ, Tôn Thừa Hoan xoay cổ, "Mạnh thúc, tiền không đủ có thể nói cho tôi biết, cớ sao lại phạm vào bang quy."

"Thiếu chủ............" Nam nhân toàn thân đều đang run rẩy, "Cầu người.........."

"Thật có lỗi." Tôn Thừa Hoan hai tay đút túi quần xoay người, ngữ khí không nghe ra được vui hay giận, "Dựa theo bang quy, Mạnh thúc tự mình kết thúc đi, tôi sẽ an bày thật tốt, Mạnh mẫu cùng với hài tử, tuyệt đối sẽ không để bọn họ chịu thiệt."

Nam nhân bị gọi Mạnh thúc quỳ hồi lâu trên sàn, cuối cùng có thanh âm lên tiếng hỏi, "Thiếu chủ............Sẽ không bạc đãi mẹ con họ là nói thật? "

"Tôi cũng sẽ không đưa ngân phiếu khống." Tôn Thừa Hoan thanh âm lạnh lùng nói, "Tôi sẽ nói với Mạnh thẩm là thúc vì chuyện của bang hội mà hy sinh"

"Đoàng." Tôn Thừa Hoan vừa dứt lời, một tiếng súng vang lên, tiếp theo là tiếng hét chói tai của nữ nhân cùng với thanh âm của thân thể ngã xuống đât.

Đôi mắt buồn bã, Tôn Thừa Hoan cúi đầu, ngoài cửa mấy người cúi đầu.

Một lát sau, ngẩng đầu, Tôn Thừa Hoan đi ra khỏi phòng ngủ, đi qua nam nhân trẻ tuổi, không mang tí gì cảm xúc nói, "Mạnh thúc hậu sự giao cho cậu, những lời tôi vừa nói cứ như vậy thực hiện."

"Dạ."

"Còn nữ nhân kia, làm cho cô ta hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên nói." Tôn Thừa Hoan mặt không chút thay đổi rời đi căn hộ này, xuống lầu, trực tiếp ngồi vô xe đang chờ sẵn ở dưới, "Trở về thành phố X."

Lại một giờ trôi qua mới về lại nội thành thành phố X, Tôn Thừa Hoan do dự một hồi lâu mới kêu lái xe chở nàng đến gần nhà của Bùi Châu Hiền, để cho lái xe rời đi, sau đó mới chính mình đi qua.

Lúc này đã là hai giờ sáng, Tôn Thừa Hoan ở ngã tư đường trống trải đi qua, cho đến khi đến dưới lầu của Bùi Châu Hiền, lấy ra cái chìa khóa mà Bùi Châu Hiền cấp riêng cho nàng, mở cửa, đi lên lầu, trở lại trong phòng làm cho nàng cảm thấy ấm áp.

Trong phòng một mảnh tối đen, Tôn Thừa Hoan đi thẳng vào phòng ngủ, Bùi Châu Hiền hiển nhiên là đang ngủ say.

Ngay cả quần áo cũng chưa đổi cởi giầy liền leo lên giường, Tôn Thừa Hoan nằm vào bên cạnh, Bùi Châu Hiền nằm ở bên cạnh ngủ hồi lâu rồi nhưng dường như có phản ứng lại ôm lấy nàng.

Tôn Thừa Hoan kéo cô vào trong lòng, gắt gao ôm, như vậy mới làm cho thân thể lạnh như băng có chút độ ấm.

"Làm sao vậy?" Bùi Châu Hiền vốn ngủ không sâu, Tôn Thừa Hoan vừa lên giường liền cảm giác được, lại bị ôm như vậy, lập tức tỉnh dậy, ánh mắt có chút mơ hồ, cũng rất tinh tường thấy được Tôn Thừa Hoan có điểm khác lạ, tay như có thói quen vuốt ve sau gáy của Tôn Thừa Hoan.

"Thực xin lỗi, làm chị thức rồi" Tôn Thừa Hoan đau lòng kéo kéo chăn, "Mau ngủ đi, lúc nãy ăn cơm không phải chị nói sáng mai chị có phiên tòa sao?"

"Tâm tình em không tốt." Bùi Châu Hiền lúc này đã muốn hoàn toàn thanh tỉnh, tay mở đèn ở đầu giường, vẻ mặt tìm kiếm đôi mắt của Tôn Thừa Hoan.

"Em.........." Tôn Thừa Hoan trầm mặt một hồi lâu, "Công ty có một vị nguyên lão, thúc thúc đó đã cũng ba ba chiến đấu khắp nơi giành thiên hạ....."

"Vị thúc thúc kia, làm chuyện tình thực có lỗi với công ty, phải không? Vì tư lợi?" Bùi Châu Hiền tinh tế nói.

"Ừ." Tôn Thừa Hoan đem đầu chôn ở trong lòng Bùi Châu Hiền, thanh âm buồn bã, "Kỳ thật, chuyện như vậy lúc trước đã phát sinh qua một lần, là một vị nguyên lão khác, em đã cảnh cáo hắn một chút, sau giống như không có động tĩnh gì. Lần này lại là một vị nguyên lão làm chuyện tình như vậy....Em thật sự không có biện pháp tiếp tục dung túng hắn..........."

"Cho nên em đem hắn đuổi khỏi công ty đúng không?" Bùi Châu Hiền ôn nhu nói, "Em đúng là Tiểu Đản ngốc,thế giới chính là như vậy, có một số người chỉ có thể sống phú quý chứ không thể sống cực khổ, em là chiếu theo quy định của công ty mà xử lý đúng không?"

"Đúng vậy. Là dựa theo quy định xử lý." Tôn Thừa Hoan chần chờ xong nói.

Nàng không biết nên nói như thế nào với Bùi Châu Hiền, hắn tự tử nhưng giống như chính mình giết người cũng không khác là mấy, nhưng mà bang quy là như vậy.

Hắc đạo phức tạp, không chỉ có phải chú ý đạo nghĩa, còn phải chú ý quy củ, nếu chỉ bởi vì hắn là nguyên lão mà buông tha cho hắn, người phía dưới nhất định sẽ không phục nàng, hơn nữa về sau chắc chắn sẽ có người không để ý bang quy mà đi buôn bán thuốc phiện.

Thanh Long Bang có thể đứng vững vị trí là bang phái mạnh nhất phía nam suốt mấy thập niên qua không bị tiêu diệt, chính là bởi vì bang quy nghiêm khắc, cũng không có buôn bán ma túy là điểm mấu chốt.

Nếu Thanh Long Bang giống như những bang phái khác chỉ lo kiếm tiền, vì lợi ích trước mắt, nhất định đã bị diệt vong, nàng không thể để Thanh Long Bang bị sụp đổ trong tay mình.

Bùi Châu Hiền hôn trán Tôn Thừa Hoan, "Vậy thì đúng rồi, em cũng không phải không tuân theo quy định, em cũng vì công ty mà suy nghĩ không phải sao?"

"Ừ." Tôn Thừa Hoan được Bùi Châu Hiền an ủi như vậy, dần dần cũng thư thái một ít, từ trong lòng của Bùi Châu Hiền đi ra, đôi mắt trong sáng nhìn cô một câu cũng không nói.

"Làm sao vậy? Sao nhìn chị như vậy?" Bùi Châu Hiền buồn cười nhìn Tôn Thừa Hoan chẳng khác nào một tiểu hài tử, vuốt vuốt cái mũi của nàng, "Quần áo cũng chưa đổi, bẩn quá đi!"

"A, em vừa mới............chỉ nghĩ đến muốn ôm chị thôi." Tôn Thừa Hoan ngượng ngùng nói, tay chống xuống giường tính ngồi dậy thay quần áo, Bùi Châu Hiền kéo nàng vào lòng, "Nói giỡn với em thôi, mau ngủ đi, đã khuya rồi, ngày mai phải đọc sách đó, biết không?

"Biết." Tôn Thừa Hoan thật ngoan ngoãn đáp lại, sau đó lại chui vào trong lòng Bùi Châu Hiền, "Ngủ thôi."

"Ừ. ngủ nào." Bùi Châu Hiền với tay lên đầu giường tắt đèn ngủ, sau đó tay lấy máy trợ thính bên tai trái của Tôn Thừa Hoan lấy đi, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, "Tiểu Đản ngốc, ngủ ngon, chị yêu em."

Tôn Thừa Hoan ôm sát cô, nhắm mắt lại lại cảm nhận được hương khí trên người Bùi Châu Hiền, dần dần đi vào giấc ngủ.

Tay Bùi Châu Hiền vẫn nhẹ nhẹ vỗ vỗ sau lưng Tôn Thừa Hoan giống như bình thường dỗ dành tiểu hải tử để trấn an Tôn Thừa Hoan, thẳng đến khi thấy Tôn Thừa Hoan ngủ say, mới nhắm mắt lại chậm rãi ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tôn Thừa Hoan thức dậy đã gần giữa trưa.

Ngồi dậy, cầm lấy di động nhìn thoáng qua thời gian, Tôn Thừa Hoan có chút buồn bực nhắn một tin nhắn qua cho Bùi Châu Hiền, "Sao chị không gọi em dậy."

Bùi Châu Hiền vừa lúc từ trong pháp viện đi ra ngồi vào trong xe của viện kiểm sát, đi động vang lên, nhìn tin nhắn trong điện thoại không nhịn được lộ ra tươi cười, hồi phục, "Nhìn em ngủ ngon như vậy, mới để cho em ngủ nhiều thêm chốc lát, Tiểu Đản, ngủ rất tốt nha, đã sắp tới giờ ăn cơm trưa."

Tôn Thừa Hoan ngồi ở trên giường, tay xoa xoa tóc, nhìn tin nhắn ngồi tươi cười một hồi lâu mới nhắn lại, "Em đi tắm rửa đây, tắm xong đi tìm chị ăn cơm, hắc hắc..........."

Bùi Châu Hiền nhịn không được cười ra tiếng, làm cho vị kiểm sát trưởng ngồi bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, cô lại không chút để ý tới, ngón tay linh hoạt di chuyển trên bàn phím, "Tiểu Đản ngốc."

Đưa điện thoại di động để sang một bên, Tôn Thừa Hoan từ trên giường trèo xuống cầm quần áo đi tắm rửa, đi ra sau lại phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ.

"Alo, có chuyện gì?" Cầm lấy di động gọi lại, Tôn Thừa Hoan ngữ khí lãnh đạm.

"Thiếu chủ, Bang chủ nói người trưa trở về biệt thự dùng cơm." Đầu điện thoại bên kia thanh âm người nam nhân thản nhiên, không có như những người khác cung kính.

Tôn Thừa Hoan nhíu mi lại, ở trong lòng tính toán nên cùng Bùi Châu Hiền ăn cơm hay là đi ăn với ba ba đây?

Nàng biết ba ba kêu nàng trở về ăn cơm chắc chắn là để hỏi chuyện của Mạnh Vĩ Đạt tối hôm qua, chuyện này cũng bình thường, nhưng Bùi Châu Hiền thì nên làm sao bây giờ?

Nàng vừa mới thực cao hứng để hẹn đâu.

Nam nhân đầu bên kia một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, lại kêu một tiếng, "Thiếu chủ?"

"A, tôi cơm chiều mới trở về ăn có thể chứ?" Tôn Thừa Hoan phá lệ dùng ngữ khí thương lượng nói, "Nói với ba ba là tôi ăn cơm trưa xong sẽ trở về, cơm chiều ở nhà ăn."

"Dạ." Nam nhân lên tiếng xong rồi tắt điện thoại, đi đến phòng của Tôn Tử Đằng bẩm báo chuyện này.

Tôn Tử Đằng lắc đầu, "Nữ nhi này của ta a, đúng là người chỉ cần tình nhân không cần ba ba này mà."

Nam nhân lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, "Bang chủ, Thiếu chủ cư nhiên hỏi cơm chiều cô ấy trở về ăn có thể chứ, cô ấy cư nhiên hỏi có thể chứ?"

"Đúng vậy, đứa nhỏ kia, đã lâu rồi không giống như vậy." Tôn Tử Đằng có chút cảm khái nói, "Bùi Châu Hiền này cũng coi như là có bản lĩnh."

"Bang chủ............." Nam nhân nhìn thấy tâm tình của Tôn Tử Đằng có vẻ rất tốt, bỗng nhiên quỳ xuống, "Liên Ám có một chuyện muốn hỏi Bang chủ."

Tôn Tử Đằng nhíu mi lại, tựa hồ có thể đoán được Liên Ám muốn nói chuyện tình gì, cũng không vạch trần, "Chuyện gì?"

"Bang chủ lần này............không phải ngài lại muốn chia rẽ Bùi Châu Hiềncùng Thiếu chủ nữa sao?" Liên Ám đánh bạo mở miệng nói.

"Liên Ám, các người ai cũng đều thực quan tâm đến Tiểu Hoan." Tôn Tử Đằng chắp tay sau lưng đi đến phía sau bàn, cầm lấy bút lông viết lên trên giấy một chữ to, "Chuyện của Hoan Nhi, ta biết nên làm thế nào."

Liên Ám không hiểu được đáp án, cũng không dám tiếp tục hỏi nhiều, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, "Thuộc hạ hiểu được."

"Cậu trước lui xuống đi." Tôn Tử Đằng phất tay ý bảo hắn đi xuống, nhìn giấy kia trên đó viết một chữ "Chiêu", sau một lúc lâu, thở dài.

Tính tình của Tôn Thừa Hoan, thật sự là rất giống với hắn.

---

Bên này, Tôn Thừa Hoan cúp điện thoại xong, lâm vào trầm tư.

Ba ba nàng hẳn là biết chuyện của nàng cùng với Bùi Châu Hiền đi.

Nàng là biết bên cạnh chính mình luôn có ám vệ đi theo, ám vệ này đối với sinh hoạt của chính mình rõ như lòng bàn tay, toàn bộ chuyện gì cũng đều bẩm báo đến ba ba, Bùi Châu Hiền một con người lớn như vậy xuất hiện trong cuộc sống của nàng, ba ba của nàng nhất định biết đến.

Nhưng là vì cái gì cho đến bây giờ đều không có nửa điểm động tĩnh, là ngầm đồng ý sao?

Hay là đang suy nghĩ biện pháp khác làm cho nàng hết hy vọng?

Chuyện tình ba năm trước đây, sẽ làm cho ba ba thay đổi chủ ý sao?

Tôn Thừa Hoan ngồi ở trên giường nghĩ, bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy bắt đầu thay quần áo.

Ba ba của nàng là một lão hồ ly, ai cũng đều đoán không ra, không đoán là tốt nhất.

Đổi quần áo tốt xong rồi đi ra khỏi cửa, Tôn Thừa Hoan không có gọi điện làm cho lái xe đến đây đón nàng, mà tự mình chạy xe qua.

Đối với viện kiểm sát nàng đã thập phần quen thuộc, Tôn Thừa Hoan rất là thuần thục đi đến văn phòng của Bùi Châu Hiền, đang muốn gõ cửa, sau lưng lại vang lên thanh âm, tiếng nói làm cho nàng thật sự đau lòng, làm như là áp lực cái gì đó kêu của nàng tên, "Thừa Hoan."

Tôn Thừa Hoan đóng mở mắt, ngừng thở xoay người, đối với người kia lộ ra một nụ cười xa cách, "Phó Quân, thực trùng hợp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro