Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu............Như thế nào......." Phó Quân do dự hồi lâu cuối cùng mở miệng nói, lời chưa nói xong, cánh cửa ở gần Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên mở ra, Bùi Châu Hiền cầm một phần hồ sơ từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đầu tiên là cảm thấy vui vẻ, tầm mắt nhìn về phía Phó Quân, hơi hơi nheo mắt lại.

Cửa bỗng nhiên mở ra, Tôn Thừa Hoan hoảng sợ, chân tay luống cuống nhìn Bùi Châu Hiền từ bên trong đi ra, vẻ mặt ngốc lăng.

Bùi Châu Hiền thấy nàng như thế, đáy lòng ôn nhu, mở miệng nói, "Tôi có một số việc cần giải quyết, một lát mới xong, em trước đi vô trong chờ tôi."

"Dạ. Được." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, nhìn đôi mắt ôn nhu như nước của Bùi Châu Hiền, trái tim kinh hoàng bỗng nhiên bình tĩnh rất nhiều, chỉ còn một chút cảm giác tim đập thình thịch.

Mỉm cười với nàng, Bùi Châu Hiền cầm hồ sơ rời đi, ánh mắt của Tôn Thừa Hoan vẫn tập trung nhìn thân ảnh của Bùi Châu Hiền cho đến khi thân ảnh quẹo vào văn phòng của Phó phòng kiểm sát.

Phó Quân vẫn nhìn Tôn Thừa Hoan, tâm tê rần, vẻ mặt lạnh như băng.

Tôn Thừa Hoan đã nhịn rất lâu mới không cười thành tiếng.

Bùi Châu Hiền vừa mới rời đi để lại cho nàng ánh mắt cảnh cáo, ý tứ trong đó nàng nhìn là đã hiểu.

Bùi Châu Hiền ghen tị, nàng không cảm thấy sốt ruột, ngược lại cảm thấy có chút vui vẻ.

Mi giơ lên tâm tình tốt, Tôn Thừa Hoan quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của Phó Quân.

Trên mặt khôi phục lại bình tĩnh, đối với cô ta gật gật đầu, lời nói thản nhiên, "Tôi đi vào trước."

Phó Quân nhìn nàng, cắn môi lại.

Nhẹ nhàng nhíu mi, Tôn Thừa Hoan tay trái đút vào túi quần, tay phải đẩy cửa ra, đối với Phó Quân gật gật đầu xong liền vào văn phòng, không quên đóng cửa lại.

Nàng nói nàng đã thay lòng đổi dạ.

Cho dù nàng hiện tại nhìn thấy Phó Quân cũng có chút cảm giác khác thường, nhưng là Bùi Châu Hiền xuất hiện, hồn của Phó Quân cũng treo lơ lửng trên chín tầng mây.

Cô ấy chính là một người tuyệt tình như vậy, khi cùng một chỗ thì thực tình để ý, thật sự yêu thương một người khác, liền không chút do dự cắt đứt tình cảm cùng người yêu cũ.

Phó Quân như bị nhốt ngoài cửa, sửng sốt hồi lâu, ngực có cảm giác đau đớn làm cho cô hít thở không thông.

"Phó tiểu thư, rốt cuộc tìm được cô." Một người nam nhân từ xa xa lại đây, nhìn thấy Phó Quân, lập tức chạy chậm, "Cô cảm thấy thế nào?"

"Gian phòng này.........Là cái gì?" Phó Quân chỉ chỉ văn phòng nói.

"À, đây là văn phòng công tố........Cô muốn ở văn phòng công tố thực tập?"

"..........." Phó Quân trầm mặt vài giây, gật gật đầu, "Đúng vậy. Liền văn phòng này đi."

"Tốt, tôi sẽ an bài cho cô."

"Được. Phiền toái anh rồi."

Hôm nay Phó Quân đến viện kiểm sát nhìn xem cô có muốn ở trong này thực tập.

Mắt thấy cuộc thi tư pháp ngày càng tới gần, chờ thi xong tốt cô nhất định trở về thực tập.

Ba ba của cô vẫn không muốn cô theo con đường học luật chuyên nghiệp, chính là đối với chuyện trước kia đối với cô sinh ra áy náy, lần này vừa nghe cô nói muốn thực tập, liền vì cô mà sắp xếp.

Kỳ thật bản thân cô rất muốn đến pháp viện thực tập, đến viện kiểm sát chính là để nhìn thôi, không nghĩ tới cư nhiên lại đụng trúng Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền từ văn phòng của Phó phòng kiểm sát trưởng đi ra sau vội vội vàng vàng trở về văn phòng của chính mình, ở cửa nhìn thấy Phó Quân, chớp mắt một cái.

"Bùi Phó phòng." Nam tử cùng đi với Phó Quân nhìn thấy Bùi Châu Hiền lấy lòng kêu.

"Xin chào." Gật gật đầu, Bùi Châu Hiền nhìn đến Phó Quân liếc mắt một cái, đẩy cửa đi vào văn phòng.

Tôn Thừa Hoan ngồi ở sô pha riết phát ngốc ra, hai người khác ở trong văn phòng sớm trở thành thói quen với sự tồn tại của nàng, đều tự mình làm chuyện của mình.

Nghe được âm thanh mở cửa, Tôn Thừa Hoan quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Bùi Châu Hiền, liền nở nụ cười.

Mắt nhìn đến hai người kiểm sát trưởng kia liếc mắt một cái, thấy bọn họ hoàn toàn không chú ý đến mình cùng Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền thật đáng yêu đối với Tôn Thừa Hoan trừng mắt nhìn.

Khóe môi gợi lên, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền liếc mắt đưa tình, hận không thể đi qua ôm lấy cô.

Đi đến bên người nàng tiện thể nhéo nàng một cái, Bùi Châu Hiền ngồi trở lại vị trí của chính mình, lại khôi phục vẻ mặt đứng đắn, chính là nhìn về phía Tôn Thừa Hoan đôi mắt không giấu được ý cười.

Đem trên bàn này nọ thu thập lại, Bùi Châu Hiền cuối đầu nhìn đồng hồ, cầm lấy túi đi qua, "Tan làm, đi thôi."

"Được." Tôn Thừa Hoan đã sớm ngồi không yên, lập tức đứng lên, đuổi kịp cước bộ của Bùi Châu Hiền.

"Tôi đi trước." Bùi Châu Hiền nói với hai người kiểm sát trưởng còn lại, sau đó mang theo Tôn Thừa Hoan đi ra ngoài.

Phó Quân đã đi từ sớm, mang theo tâm tình phức tạp rời đi.

"Giữa trưa ở bên ngoài ăn đi, tối về chị nấu cho em ăn." Bùi Châu Hiền thật tao nhã đi trên giầy cao gót đi tới, đối với Tôn Thừa Hoan ở bên nói.

Tôn Thừa Hoan trầm mặt vài giây, mang theo một chút không yên mở lòng, "Ba em kêu em buổi tối về nhà ăn cơm."

"Sao?" Bùi Châu Hiền hơi hơi sửng sốt, nhìn đến ánh mắt bất an của Tôn Thừa Hoan, cười khẽ hai tiếng, "Tiểu Đản ngốc, lại đang suy nghĩ lung tung gì đây?"

"Em........."

"Em sợ nói về nhà ăn cơm chị sẽ tức giận sao?" Bùi Châu Hiền cười khẽ xoa bóp hai má của Tôn Thừa Hoan, "Ngốc chết đi, cùng ba ăn cơm chị vì sao phải tức giận, em không có khả năng đem tất cả thời gian đều sở hữu bên người chị được."

"Như vậy sao............" Tôn Thừa Hoan oai đầu nhìn Bùi Châu Hiền, bộ dáng đáng yêu làm cho Bùi Châu Hiền ở trong lòng dường như có cái gì thật mãnh liệt, lại không biết cái này là cảm giác như thế nào.

Tôn Thừa Hoan lại không biết ý tưởng lúc này của Bùi Châu Hiền, mà đang âm thầm suy tư về cái gì.

Phó Quân đối với nàng ý chí chiếm hữu rất mạnh.

Thời điểm trung học, Phó Quân giữa trưa cũng không về nhà, nàng vì bồi Phó Quân cũng ở lại trường học ăn cơm.

Có mấy lần Tôn Tử Đằng gọi nàng trở về nhà ăn cơm, nàng không nghĩ làm trái lời ba của mình, mỗi lần đều đi trở về, mà mỗi lần Phó Quân đều giận dỗi.

Quả nhiên..........Bùi Châu Hiền cùng với Phó Quân không giống nhau.

Ăn cơm xong, Tôn Thừa Hoan đưa Bùi Châu Hiền về nhà, đợi cho đến trên lầu, Tôn Thừa Hoan mới gãi gãi đầu, nói bây giờ nàng phải trở về.

Bùi Châu Hiền chính là đối với nàng cười cười, giúp Tôn Thừa Hoan chỉnh lại quần áo, hôn nhẹ một cái trên mặt nàng, "Đêm nay có giống như lần trước đến đây sao?"

"Ừ." Tôn Thừa Hoan dùng sức gật đầu.

"A....Mau đi đi. Đừng làm cho ba ba chờ." Bùi Châu Hiền sủng nịnh vuốt vuốt cái mũi của nàng, "Tiểu Đản phải làm một Tiểu Đản hiếu thuận nha."

Tôn Thừa Hoan ngây ngô cười, nghe lời gật đầu, lại cảm thấy không tha, đem Bùi Châu Hiền kéo lại trong lòng mình, lại bắt đầu mê muội hôn lên môi của cô.

Bùi Châu Hiền hai tay ôm chặt lấy cổ nàng đáp lại ngọt ngào.

"Làm sao bây giờ." Tôn Thừa Hoan hôn xong, gắt gao ôm lấy Bùi Châu Hiền.

"Cái gì?" Bùi Châu Hiền ôn nhu hỏi.

"Không biết............" Tôn Thừa Hoan thành thật đáp, "Chính là lúc nào cũng muốn ôm chị, hôn chị...."

"Tiểu Đản ngốc......." Bùi Châu Hiền lại hôn nàng một cái, "Nguyên lai thích dính người như vậy nha........"

"Sao........." Tôn Thừa Hoan mặt lập tức đỏ lên, Tôn Thừa Hoan thật không có ý tốt nhìn cô, "Em........."

"Tốt lắm, Tiểu Đản dính người............Đi mau lên." Bùi Châu Hiền sủng nịnh sờ hai má của nàng, "Đừng làm cho ba ba chờ lâu."

"Được............." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, "Vậy chị nhanh nhanh đi ngủ một lát đi."

"Được, buổi chiều có thời gian nhiều nhớ giành thời gian xem sách biết không?"

"Biết." Tôn Thừa Hoan ngây ngô cười cùng Bùi Châu Hiền nói lời từ biệt, xuống lầu, lúc này mới gọi điện thoại kêu người tới đón.

Xe thực vững vàng chạy trên đường, Tôn Thừa Hoan dựa vào cửa sổ từ từ nhắm hai mắt lại.

Chỉ biết nàng hoàn toàn không có thói quen, không có Bùi Châu Hiền ở bên người chính là tinh thần của nàng cảm thấy không thoải mái.

Nàng rõ ràng đây không phải là dạng thực dính người mình yêu, trước kia cùng Phó Quân yêu nhau, nàng không phải có cảm giác rất muốn ở cùng một chỗ.

Mà hiện tại, vừa rời khỏi Bùi Châu Hiền trong chốc lát, nàng cảm thấy toàn thân không thích hợp.

Xe ở trước cửa căn biệt thự lớn của Tôn gia dừng lại, Tôn Thừa Hoan mở mắt ra, nhìn căn biệt thự lớn sừng sững ở đó, khóe miệng bất đắc dĩ cười cười.

Tổng cảm thấy nơi này không có cảm giác gia đình, nếu có phải chăng chính là âm mưu cùng chết chóc, cùng với đám thuộc hạ đối với nàng cung kính.

Đây không phải là điều nàng muốn, nàng thích cùng một chỗ với Bùi Châu Hiền, thời điểm đó nàng mới biết thế nào là cảm giác ấm áp gia đình.

"Thiếu chủ." Vừa đi vào liền có một đám nam nhân tây trang chỉnh tề đối với nàng hô lên một tiếng, Tôn Thừa Hoan khoác tay, tự mình đi lên lầu tìm Tôn Tử Đằng.

Vào thư phòng, Tôn Tử Đằng đang ngồi sau bàn đọc sách, Tôn Thừa Hoan hô lên một tiếng "Ba" sau đó đứng yên không nói lời nào.

"Đã về rồi." Tôn Tử Đằng đem sách đóng lại để ở trên bàn, uống một ngụm trà, " Con gần đây bận rộn nhiều việc sao?"

"Dạ." Tôn Thừa Hoan thực trấn định nói, "Tháng sau sẽ có cuộc thi tư khảo."

"Vậy à?" Tôn Tử Đằng thật hưng trí nhìn nữ nhi của chính mình, hơi có một tia ý cười, "Không phải vội vàng vì đang hẹn hò sao?"

Tôn Thừa Hoan trầm mặt vài giây, ngẩng đầu nhìn Tôn Tử Đằng, "Ba gọi con về đây là muốn nói chuyện này sao?"

"Không phải." Tôn Tử Đằng lắc đầu, "Chuyện hẹn hò, con đã trưởng thành, ba mặt kệ."

Mi nhíu lại, hơi có chút kinh ngạc nhìn Tôn Tử Đằng, Tôn Thừa Hoan vẻ mặt không thể tin được.

"Chuyện tình ba năm trước đây là ba sai." Tôn Tử Đằng thở dài, đi đến trước mặt Tôn Thừa Hoan, "Hoan nhi, con gần đây có nhiều thay đổi, đừng nói là ba, ngay cả những ám vệ ở bên cạnh con đều nhìn ra."

Lại thở dài, Tôn Tử Đằng bất đắc dĩ nhìn nàng, "Con trưởng thành, muốn làm cái gì ba ba cũng không cản con, bất quá............"

Chuyện vừa chuyển, trên mặt Tôn Tử Đằng thập phần nghiêm túc, "Ba hy vọng con đừng bị tổn thương, càng không hy vọng con có nhược điểm bị người khác nắm bắt được, làm cho bản thân mình cường đại, như vậy có thể tự bảo vệ bản thân mình cùng với người mình thích."

"Yên tâm." Tôn Thừa Hoan trái tim kinh hoàng, trên mặt như trước bình tĩnh, ngữ khí thản nhiên nói ra hai chữ.

"A, vậy là tốt rồi." Tôn Tử Đằng vỗ vỗ bả vai của nàng, trên mặt có chút mỏi mệt, "Hoan nhi, ba ba thật không nghĩ cho con đi theo ba ba vào con đường hắc đạo, quá mức nguy hiểm, con hiện tại lui..........."

"Không còn kịp rồi." Tôn Thừa Hoan ngăn cản hắn tiếp tục nói, khuôn mặt thập phần kiên nghị, "Ba, con hiện tại là Thiếu chủ của Thanh Long Bang, không còn là Tôn Thừa Hoan lúc trước cái gì cũng cần ba chiếu cố."

"Nhưng là con......." Tôn Tử Đằng có chút lo lắng nhìn nữ nhi vẻ mặt kiên định không muốn nhiều lời, cuối cùng thở dài một tiếng không thèm nhắc lại.

Bùi Châu Hiền kia không phải xem tội ác như kẻ thù sao, như thế nào cho phép người yêu là người của hắc đạo?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro