Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khó được a, làm sao bỗng nhiên trở lại?" Tôn Thừa Hoan buổi trưa liền trở lại đại trạch Tôn gia, một đường vội vàng chạy thẳng tới thư phòng, lúc đẩy cửa phòng ra, Tôn Tử Đằng đã sớm nhận được tin tức mỉm cười nhìn Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt trêu tức.

"Ba, con muốn tài liệu của Bùi Đình Vĩ và Đan Trác ." Tôn Thừa Hoan đóng cửa phòng sau không có chút nào che giấu, "Còn có tài liệu đồng minh của Bùi gia ở trong chính trị ."

"Tại sao bỗng nhiên muốn những tài liệu này?" Tôn Tử Đằng vẫn là bộ dáng trêu tức kia, tay cầm cái bình trà vuốt ve, "Hôm nay không cần theo tiểu tình nhân kiểm sát trưởng của con ăn cơm sao?"

Tôn Thừa Hoan liếc mắt, kéo một cái ghế đến phía sau mình, sau đó ngồi xuống, "Đừng tưởng rằng con khôi phục bộ dáng trước kia ba liền có thể như vậy, nếu là vị kia nhà con bị bắt mang đi, đến lúc đó con lại khôi phục dáng vẻ trước kia."

Nàng biết nàng càng ngày càng giống bộ dáng ba năm trước vui vẻ khoái hoạt Tôn Thừa Hoan, biến hóa như vậy chính nàng sáng tỏ, thì người chung quanh quan tâm tới mình, nhìn ánh mắt mình liền biết.

Nếu là Tôn Thừa Hoan tinh thần sa sút trước kia, sợ rằng ba nàng không thể nào dùng dáng vẻ trêu tức trả lời yêu cầu đứng đắn của nàng.

"Khụ..." Bị Tôn Thừa Hoan một câu làm cho nghẹn lời, Tôn Tử Đằng nửa ngày không lại tinh thần , trợn mắt nhìn Tôn Thừa Hoan nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, "Con đứa nhỏ này... Ta hỏi con, chuyện Bùi Đình Vĩ cùng Đan Trác là ba mẹ Bùi Châu Hiền, con làm sao biết?"

Tôn Thừa Hoan nghe vậy nheo lại mắt thấy Tôn Tử Đằng, "Ba biết?"

"Ta cũng là hai ngày trước mới biết." Tôn Tử Đằng lắc đầu một cái, cầm trong tay một phần văn kiện ném cho Tôn Thừa Hoan, "Tài liệu ở chỗ này, chính mình nhìn, còn có tài liệu của tình địch của con cũng ở bên trong."

Nhận lấy văn kiện lập tức cúi đầu lật xem, Tôn Thừa Hoan càng xem chân mày nhíu càng chặc, đợi đến sau khi đem phần tài liệu kia xem qua hết một lần, khép lại, tay vuốt tập giấy trầm tư.

"Là tiểu tình nhân kiểm sát trưởng của con nói cho biết sao?" Tôn Tử Đằng thấy nàng xem xong tài liệu, lúc này mới lại nói tiếp, "Yên tâm đi, Thanh Long bang cũng không phải ăn chay."

"Con biết không phải là ăn chay." Tôn Thừa Hoan dựa vào lưng ghế duỗi người, "Con đang suy nghĩ Bùi Đình Vĩ cùng Đan Trác, hoặc là cái tên Cận Phi Hàn kia lúc nào trở lại tìm con."

"Tìm con?" Tôn Tử Đằng khóe miệng vi câu lộ ra một nụ cười, đôi mắt có vẻ có chút âm hàn, "Bọn họ cũng không suy nghĩ một chút ở phía nam này là địa bàn của ai."

Tôn Thừa Hoan đem trong tay tài liệu bỏ lên trên bàn, bắt chéo hai chân, "Ba, ba vẫn không có cho cho con biết một số chuyện đi"

"Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?" Tôn Tử Đằng hứng thú nhìn thẳng con gái mình, "Nói về Hoan nhi a, ba còn không biết nguyên lai con còn có một cái tên Tiểu Đản đáng yêu như vậy a. . ."

Tôn Thừa Hoan mặt soạt một cái lập tức phồng đến đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức trợn mắt nhìn Tôn Tử Đằng, "Ba. . . Ba làm sao biết?"

"Không có biện pháp, đám kia ám vệ thật lợi hại." Tôn Tử Đằng nhấp một hớp trà, "Ta nói Tiểu Đản a. . ."

"Ba. . ." Tôn Thừa Hoan khuôn mặt dễ nhìn lúc này lúc xanh lúc trắng, "Đừng kêu cái tên này. . ."

"Ha ha, quả nhiên là lão ba không bằng tình nhân, nhà chúng ta Hoan nhi a. . . Ai. . ." Tôn Tử Đằng mặt đầy cảm khái làm cho Tôn Thừa Hoan mặt ửng đỏ lập tức phồng thành gan heo, ấp úng nửa ngày, vẫn là không nói một câu tự giác ngậm miệng.

"Tốt lắm, Hoan Nhi, ba hỏi con, con thật sự xác định muốn cùng Bùi Châu Hiền ở cùng một chỗ sao?" Tôn Tử Đằng lắc đầu một cái, thấy nàng không nói lời nào, nghiêm nét mặt nói, "Nếu như không phải vậy, hãy mau tách ra đi, nếu đúng, như vậy con. . ."

"Ba, ba còn phải hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy sao?" Tôn Thừa Hoan rất là bất đắc dĩ mở miệng cắt đứt lời Tôn Tử Đằng nói, "Nếu như không xác định, con hôm nay không thể nào xuất hiện ở nơi này cùng ba muốn tài liệu."

Nếu như thật xác định, chỉ biết làm tốt hết thảy chuẩn bị, phòng bị chu đáo cái gì, đối với nàng cái này Thiếu chủ mà nói, đã là thói quen.

" Được." Tôn Tử Đằng gật đầu một cái, cúi đầu nhìn trong tay ấm trà tử sa nửa ngày, thở dài nói, "Như vậy nàng đâu? Nàng biết thân phận của con chưa?"

Tôn Thừa Hoan nhất thời trầm mặc.

Đây cũng là chuyện nàng lo lắng nhất.

Nhưng là bây giờ, nàng thật còn chưa dám nói.

Xác thực coi như, nàng cùng Bùi Châu Hiền quen biết không quá nửa năm, chung một chỗ cũng chỉ mấy tháng, quả thực quá ngắn.

Cho dù các nàng hai người đều là loại người đã xác định yêu liền muốn ở cùng nhau cả đời, nàng vẫn sẽ lo lắng cảm tình không đủ vững chắc, Bùi Châu Hiền tùy thời cũng sẽ rời đi nàng.

Hiện tại bất quá là thời kỳ yêu cuồng nhiệt, nếu như qua rồi, các các có phải hay không còn có thể trước sau như một.

Ban đầu cùng Phó Quân chung một chỗ, ước chừng một năm, giữa hai người liền có chút hơi khe hở, vô luận sau đó phát sinh chuyện kia rốt cuộc là hiểu lầm hay là những thứ khác, các nàng tách ra, chỉ sợ cũng không chỉ là bởi vì chuyện kia.

Bất quá là không chịu nổi thôi.

Nhiều hơn nữa hiểu lầm nhiều hơn nữa lý do, cũng đỉnh không qua một cái không chịu nổi.

Nếu như nàng bây giờ nói ra thân phận nàng là Thiếu chủ Thanh Long bang , Bùi Châu Hiền sẽ còn muốn nàng sao?

"Hoan Nhi, nàng sẽ tiếp nhận cái thân phận này của con sao?" Tôn Tử Đằng nhìn Tôn Thừa Hoan cúi đầu không nói, thở dài một tiếng, "Bùi Châu Hiền quá mức độc lập kiên cường, Hoan Nhi, nếu như con thật sự xác định, liền sớm một chút nói cho nàng, cũng tốt để cho nàng có một cái lựa chọn."

"Con. . ." Tôn Thừa Hoan mạnh ngẩng đầu, nhìn Tôn Tử Đằng, mặt đầy mờ mịt, "Để cho nàng lựa chọn?"

"Bây giờ quyền chủ động ở tay trong tay nàng không phải sao?" Tôn Tử Đằng buông xuống ấm trà tử sa, đứng dậy từ bên người Tôn Thừa Hoan đi qua, "Thật tốt nghĩ rõ ràng đi, ở chỗ này suy nghĩ, ba đi ra ngoài trước."

Cửa bị mở ra lại đóng lại, Tôn Thừa Hoan ngơ ngác ngồi ở trên ghế rất lâu sau đó, trên mặt vẻ mặt không ngừng biến ảo, cuối cùng nhắm mắt, rất vô lực thở dài.

Nàng quả thực không biết nên làm sao đối với Bùi Châu Hiền nói ra chuyện này.

Ba năm trước kia một lần chia ra, tạo ra Tôn Thừa Hoan ba năm sau chán chường lại âm lãnh.

Mà bây giờ, mới ấm áp không bao lâu lòng tham sợ một lần nữa rơi vào trong băng hàn.

Trước hay là. . . Như vậy đi.

Tôn Thừa Hoan mở mắt ra nhìn trên bàn phần tài liệu kia hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết định.

Đối với nàng mà nói, cân nhắc kỹ làm sao ứng phó chuyện tương lai có thể xuất hiện mới là trọng yếu nhất.

Điện thoại di động trong túi bỗng nhiên chấn động, Tôn Thừa Hoan lấy điện thoại di động ra nhìn xem ai gọi tới, lộ ra vẻ mỉm cười.

"Tiểu Đản, buổi chiều chị không có ở viện kiểm sát, buổi tối cũng còn không xác định có trở về được hay không." Tiếp thông điện thoại, bên đầu điện thoại kia giọng nói của Bùi Châu Hiền nghe nhàn nhạt, để cho người không phân rõ ưu tư.

"Hửm, làm sao vậy?" Biết Bùi Châu Hiền đối với công việc thái độ luôn luôn nghiêm cẩn, Tôn Thừa Hoan cũng không để bụng.

"Thành phố Z bên kia có vụ án, cụ thể chị tạm thời không thể cùng em nói được." Bùi Châu Hiền có chút xin lỗi nói, "Tiểu Đản, buổi tối em ở bên chỗ ba em ăn đi, sau đó đi ngủ..."

"Em còn trở về nhà chúng ta ngủ." Tôn Thừa Hoan trước một bước nói.

"Được." Bùi Châu Hiền trong lời nói rõ ràng mang theo nụ cười, "Vậy em trở về nhà chúng ta ngủ, nhớ đắp kín mền."

"Ừ." Tôn Thừa Hoan gật đầu một cái, "Vậy chị chú ý an toàn."

"Được."

Đối thoại ngắn gọn không có chút nào triền miên, sau khi cắt đứt, Tôn Thừa Hoan đem điện thoại di động thả lại trong túi, đẩy cửa đi ra ăn cơm.

Bên kia, Bùi Châu Hiền đưa điện thoại di động điều tĩnh âm, thả lại trong túi xách, lúc này mới xoay người đi tới trước xe của viện kiểm sát ngồi lên.

Thành phố Z phản tham cục cục trưởng Trương Tể bị bắt lại, đồng thời bị bắt còn có mấy nhân viên làm việc ở phản tham cục, thành phố Z phản tham cục coi như là bị tận diệt.

Mà phụ trách chuyện này, chính là bọn họ thành phố X phản tham cục, cô cũng được bổ nhiệm làm kiểm sát trưởng phụ trách vụ án này.

Bùi Châu Hiền ngồi ở trong xe, dựa vào lưng ghế cau mày suy nghĩ.

Lúc này mới một thời gian, cô liền từ người trước đó bị thành phố Z phản tham cục bắt đi biến thành kiểm sát trưởng phụ trách vụ án thành phố Z phản tham cục.

Cô không thể không lo lắng lúc trước cô bị bắt có phải hay không thành phố Z phản tham cục phòng ngừa chu đáo.

"Bùi phó phòng, vụ án này nhưng là vụ án lớn a." Cùng ngồi trên xe một kiểm sát trưởng rất hưng phấn nói, "Không nghĩ tới tôi lại có thể tham gia."

Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nhìn người nọ một cái, một lần nữa rơi vào trầm tư.

Cùng cô cùng đi là một kiểm sát trưởng vừa từ thành phố X hạ hạt viện kiểm sát một cái huyện thành nhỏ điều đến đây, ở trong Viện kiểm sát tựa hồ không có thấy cùng ai tương đối thân mật qua.

Xem ra mỗi người đều là trải qua lựa chọn.

Hơn nữa, trong một đêm liền bắt tất cả mọi người, sợ rằng vụ án này phía trên đã bắt tay vào làm rất lâu rồi.

Cô ngày hôm qua bị bắt, chẳng qua là đối phương trước khi chết giãy giụa thôi.

Thở dài, Bùi Châu Hiền xoa xoa huyệt Thái dương, lại bắt tưởng nhớ cái ôm ấm áp của Tôn Thừa Hoan.

Mà chuyện này trước kia là chưa từng có.

Độc lập kiêu ngạo như cô, cho tới bây giờ cũng không cần ai bảo vệ cùng an ủi.

Mà nay, có Tôn Thừa Hoan, cô luôn sẽ ở trong một cái nháy mắt liền nghĩ đến người đó luôn đối với cô rất tốt, người dó rõ ràng ở trước mặt cô giống như một đứa trẻ , nhưng lại lấy một loại rất thành thục rất cường thế tư thái xuất hiện ở trong cuộc đời của cô hơn nữa còn bảo vệ cô.

"Hoan Nhi, nghe nói gần đây ở viện kiểm sát thực tập?" Lúc ăn cơm, Tôn Tử Đằng gắp thức ăn thả vào trong chén Tôn Thừa Hoan , rất là từ ái nói, "Có muốn đi thi công chức hay không?"

Đang cúi đầu lùa cơm Tôn Thừa Hoan nghe vậy liếc mắt, trong miệng thức ăn nhét tràn đầy, "Có thể sao?"

"Ha ha, có cái gì không thể nào, cậu con không phải là Kiểm sát trưởng sao?" Tôn Tử Đằng rất thờ ơ nói, "Mấy năm nay người được con cất nhắc lên, lại có bao nhiêu người là ở chính phủ công tác, chính con còn không biết sao?"

Tôn Thừa Hoan lắc đầu một cái, "Không giống."

Tôn Tử Đằng thấy nàng kiên trì như vậy, cũng không miễn cưỡng, chẳng qua là lắc đầu một cái tiếp tục ăn cơm.

Lúc xế chiều, bởi vì Bùi Châu Hiền không có ở Viện kiểm sát, Tôn Thừa Hoan cũng lười đi tiến hành cái gọi là thực tập.

Huống chi, thời điểm Bùi Châu Hiền không có ở đây, cùng Phó Quân có gì tiếp xúc, sợ rằng cũng sẽ đưa tới Bùi Châu Hiền bề ngoài bình tĩnh ở trong lòng bất mãn.

Một buổi chiều vô sự, dứt khoát ngồi xe đến câu lạc bộ đêm.

Câu lạc bộ đêm ở lúc xế chiều dĩ nhiên không làm ăn gì, Tôn Thừa Hoan không có từ cửa chính đi vào, mà là từ cửa sau vào thẳng hướng phòng làm việc của Trần mụ mụ.

"Yêu, Thiếu chủ thật sự tới rồi..." Trần mụ mụ vừa nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, đi rất là duyên dáng lượn lờ đến trước mặt Tôn Thừa Hoan, quan sát Tôn Thừa Hoan hồi lâu, trên mặt nở nụ cười quyến rũ, "Thiếu chủ muốn học cái gì? Công? Hay là thụ?"

Công.....hay là thụ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro