Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi chiều sau khi tan việc, Bùi Châu Hiền xách túi tự mình rời đi, hoàn toàn không để ý tới Tôn Thừa Hoan vẫn đối với cô tươi cười nịnh hót .

Tôn Thừa Hoan dĩ nhiên là ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô, nào dám có một chút hành động bất mãn hoặc là thái độ không tốt.

Mặc dù có chút bất mãn Tôn Thừa Hoan đối với Phó Quân một bộ ra vẻ dửng dưng kỳ thực còn có chút bộ dáng lưu luyến, Bùi Châu Hiền cuối cùng vẫn không có đuổi Tôn Thừa Hoan đi, dẫn Tôn Thừa Hoan chạy thẳng tới siêu thị mua thức ăn, về nhà nấu cơm.

Chẳng qua là mới vừa về đến nhà, cửa mới đóng lại, Tôn Thừa Hoan liền ôm lấy Bùi Châu Hiền trong phòng bếp.

"Còn ghen sao?" Đem thức ăn cầm trong tay bỏ trên đất, Tôn Thừa Hoan hai tay ôm eo Bùi Châu Hiền, miệng ở bên tai Bùi Châu Hiền nói, hơi nóng thở ra ở lỗ tai Bùi Châu Hiền, chọc cho cô có chút tâm hoảng ý loạn.

"Trước buông ra đi......." Nửa là bất mãn nửa là hờn dỗi nói, Bùi Châu Hiền định từ trong ngực Tôn Thừa Hoan tránh ra.

Tôn Thừa Hoan làm sao buông tha, dán lên gò má Bùi Châu Hiền, thanh âm nhu nhu, "Chị không thích, sau này em một câu cũng không cùng Phó Quân nói."

"Không phải vấn đề này." Bùi Châu Hiền ngưng động tác giãy giụa, dựa ở trong ngực Tôn Thừa Hoan, thở dài.

Cô tự vấn cũng không phải loại người không cho phép người yêu cùng người khác nói chuyện dù chỉ là một câu, Tôn Thừa Hoan cùng ai nói chuyện đều có thể, nhưng chính là cùng Phó Quân nói chuyện, cô luôn cảm thấy bất an.

Có thể ở trong suy nghĩ của người khác, thái độ của Tôn Thừa Hoan lúc thấy Phó Quân, cũng hoặc là đối với Phó Quân ngữ khí nói chuyện cũng tỏ ra hết sức xa lạ, nhưng cô cho rằng, Tôn Thừa Hoan đối với Phó Quân, nếu không phải còn có một tia rung động thậm chí lưu luyến, cần gì phải cố làm ra vẻ xa cách như vậy.

Đối với Phó Quân, Tôn Thừa Hoan có lúc ngay cả mắt nhìn thẳng cũng còn không dám, cô lại như thế nào dám để cho Tôn Thừa Hoan cùng Phó Quân có quá nhiều tiếp xúc.

Mà Phó Quân hiện tại bộ dáng nhìn đến Tôn Thừa Hoan như vậy, sớm không có cảm giác như lúc trước ở Đại học luật X.

Cô lo lắng, có thể có một ngày, Tôn Thừa Hoan liền cùng Phó Quân tình xưa nối lại, như vậy, cô làm thế nào bây giờ?

Không phải cô không đủ tự tin, mà là Tôn Thừa Hoan đối với cô quá mức trọng yếu, cô không cho phép xuất hiện dù là một chút sơ xuất.

"Đó là cái gì?" Lấy được câu trả lời ngoài ý liệu, Tôn Thừa Hoan hơi có chút kinh ngạc, rất là không hiểu hỏi.

Chẳng lẽ Bùi Châu Hiền không phải ăn giấm của nàng cùng Phó Quân, đó lại là tại sao?

"Chị thà rằng em cùng Phó Quân lúc nói chuyện thái độ giống như cùng tiểu Trương, tiểu Trần mấy người các nàng nói chuyện vậy, cũng không muốn em mỗi lần thấy cô ấy cũng cố ý mặt không cảm xúc, cố làm ra vẻ dửng dưng." Bùi Châu Hiền mở miệng vừa nói, xoay người đưa mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, "Em còn không có quên được, không phải sao?"

"Em. . ." Tâm sự lập tức bị nói toạc ra, Tôn Thừa Hoan sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn là miễn cưỡng nói, "Em có, quên được a. . ."

"Phải không?" Bùi Châu Hiền từ trong ngực nàng tránh ra, khom người xách thức ăn vào phòng bếp, không để ý Tôn Thừa Hoan nữa.

Chưa từng có đi dây dưa, Tôn Thừa Hoan ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon hồi lâu, nghe động tĩnh trong phòng bếp Bùi Châu Hiền rửa rau xào rau, dựa vào lưng ghế nhắm mắt, có chút không biết làm sao.

Nàng đã hết sức để quên đi rồi, hơn nữa, nàng có thể chắc chắn bây giờ Bùi Châu Hiền tuyệt đối so với Phó Quân trọng yếu hơn.

Chẳng lẽ Bùi Châu Hiền không có cảm giác sao?

Tôn Thừa Hoan mở mắt ra ngưng mắt nhìn trần nhà, nhìn một mảnh trắng xóa kia, đột nhiên cảm giác được có chút mất mát.

Nàng cho là Bùi Châu Hiền nhất định sẽ biết tâm ý của nàng, buổi chiều biểu hiện như vậy chẳng qua là một mặt tiểu nữ nhân của cô thôi.

Nguyên lai Bùi Châu Hiền nhìn ra được nàng vẫn chưa có hoàn toàn quên được, nhưng cũng bởi vì nàng vẫn chưa có hoàn toàn quên được, sẽ không để ý nàng sao?

Như vậy ngồi không biết bao lâu, Bùi Châu Hiền bưng toàn bộ thức ăn đến trên bàn cơm, thấy Tôn Thừa Hoan vẫn còn ở kia ngẩn người, không khỏi cũng có chút không thể làm gì.

Đi tới cưng chiều vuốt ve đầu nàng, "Ăn cơm."

"A.....A." Tôn Thừa Hoan gãi đầu một cái đứng lên, không dám nói cái gì, chạy thẳng tới vị trí bàn ăn.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Bùi Châu Hiền múc cơm cho nàng, lại gắp mấy món ăn thả vào trong bát nàng, thấy nàng cúi đầu nhìn cơm trắng lại bắt đầu ngẩn người, rất bất đắc dĩ gắp miếng thịt đưa đến trước mặt nàng, "Ăn cơm Tiểu Đản."

"Hả? Ừ." Tôn Thừa Hoan thấy cô gắp thức ăn cho mình, vội vàng cầm bát muốn đi tiếp, Bùi Châu Hiền thế nhưng tránh đi, đem khối thịt kia lại dời đến khóe miệng Tôn Thừa Hoan.

Vẫn là lần đầu tiên có loại đãi ngộ này, Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, thấy cô vẻ mặt thản nhiên ý cười, liền ngoan ngoãn tiến tới cắn khối thịt kia nhai nhai nuốt vào.

Bùi Châu Hiền lại thêm chút thức ăn thả vào trong bát nàng, "Ăn nhanh đi, không nghĩ những thứ kia, hôm nay là chị phản ứng lớn một chút, sau này sẽ không."

Sau này sẽ không?

Tôn Thừa Hoan nghe nói như vậy, cũng không biết nên có loại cảm xúc gì, chỉ cảm thấy nếu Bùi Châu Hiền không ghen, nàng ngược lại lại sẽ bất an, liền yên lặng nhìn Bùi Châu Hiền, không nói một lời, cũng không ăn cơm.

"Làm sao vậy?" Nói qua câu nói kia, Bùi Châu Hiền liền cúi đầu ăn cơm, nhưng phát hiện Tôn Thừa Hoan như cũ không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn nàng bộ dáng ngây ngô, câu khởi khóe miệng đưa tay bóp bóp cái mũi của nàng, "Muốn chị đút cho em sao?"

"Không phải. . ." Tôn Thừa Hoan có chút bướng bỉnh lắc đầu, "Chị sau này sẽ không ghen?"

"Ừ, tận lực không." Bùi Châu Hiền cho là nàng còn muốn rối rắm chuyện Phó Quân, mặc dù không thoải mái, vẫn là duy trì bình tĩnh nói.

"Nhưng mà. . . Nhưng mà nếu như không phải là thích em, làm sao sẽ ghen chứ ? Nếu chị không ghen. . . Em. . ." Tôn Thừa Hoan bất mãn nói, "Nhất định là yêu dần ít đi, cảm tình đi tới bình thản."

"Em đang nói bậy bạ gì đó?" Bùi Châu Hiền đối với ý tưởng như vậy rất là không hiểu, "Rõ ràng là em muốn quấn quýt thôi, chị nói không ghen em còn không muốn sao?"

"Vậy chị vẫn là ghen đi." Tôn Thừa Hoan đàng hoàng nói, "Em thà để chị ghen, cũng không cần chị bình tĩnh như vậy."

"Ngu ngốc!" Bùi Châu Hiền vừa buồn cười vừa tức giận, quở trách mắng một câu, "Mau ăn cơm đi. . ."

Chẳng qua là trong lòng những cảm giác không thoải mái kia đã sớm chạy không còn một mống.

Tôn Thừa Hoan nghe lời cúi đầu ăn cơm, đợi ăn cơm xong Bùi Châu Hiền bảo nàng đi tắm, làm thế nào cũng không chịu đi.

"Em hôm nay làm sao như vậy không được tự nhiên a. . ." Bùi Châu Hiền rửa bát xong điểm cái mũi của nàng, mới vừa trở về phòng liền bị ôm lấy.

"Em yêu chị." Tôn Thừa Hoan buồn bực nói, "Chị so với Phó Quân quan trọng hơn, rất quan trọng rất quan trọng."

Bùi Châu Hiền sửng sốt một chút, tiếp đó lộ một nụ cười, vuốt đầu Tôn Thừa Hoan. "Tiểu Đản ngốc, chị biết."

Nguyên lai người này một mực vẫn quấn quít chuyện này sao?

"Em thật sự có buông xuống."

"Chị biết."

"Vậy chị không tức giận?"

" Ừ."

"Không trách em?"

" Ừ."

"Ô, chúng ta tắm chung đi."

" Ừ. . . Hả?"

Bùi Châu Hiền còn chưa phục hồi tinh thần lại liền bị Tôn Thừa Hoan ôm, mặt lập tức đỏ lên, "Hoan. . . Buông chị xuống chị tự đi."

"Không thả." Tôn Thừa Hoan cười híp mắt ôm cô chạy thẳng tới phòng tắm, "Chị đáp ứng rồi."

"Tôn Thừa Hoan!"

"A, tắm rửa thật vui vẻ, em cái gì cũng không biết. . ." Tôn Thừa Hoan bịt tai trộm chuông kêu một tiếng, tiếp theo mở ra nước nóng, đồng thời phong bế môi Bùi Châu Hiền.

"Ai, quần áo đều chưa lấy. . . Ô. . ." Bùi Châu Hiền lời mới nói một nửa liền bị hôn, chỉ có thể phát ra âm thanh nói không nên lời, ôm cổ Tôn Thừa Hoan, cưng chiều nhắm hai mắt.

Nước ấm bắn ướt áo quần hai người, động tác của Tôn Thừa Hoan càng ngày càng nóng như lửa, quần áo trên người Bùi Châu Hiền bị động tác của nàng từng món một ném xuống đất, cho đến cuối cùng khi thân hình bạch ngọc bại lộ ở dưới ánh đèn, lại bởi vì động tác của Tôn Thừa Hoan bắt đầu ửng đỏ.

Bùi Châu Hiền ngước đầu thở hào hển, thân mình đón ý hùa theo động tác của Tôn Thừa Hoan , theo động tác của Tôn Thừa Hoan khẽ run, cuối cùng kịch liệt run rẩy đạt đến cao triều.

Tôn Thừa Hoan hôn nhẹ trán cô, hôn lên mồ hôi trên mặt cô, ôm thật chặt.

"Tắm. . ." Tỉnh hồn lại, Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng đẩy nàng một chút nói.

Vẫn không nhúc nhích duy trì tư thế ôm cô, sợi tóc trên trán Tôn Thừa Hoan che mắt của nàng, thanh âm thật thấp, "Không nên bởi vì bất luận nguyên nhân gì rời đi em."

Hôm nay, nàng lại không có cảm giác an toàn.

Bùi Châu Hiền là người nhạy cảm như vậy, cư nhiên có thể nhận ra được nàng đối với Phó Quân chưa quên được, lại làm sao có thể sẽ không cảm giác được gia thế của nàng có chỗ quái dị.

Chẳng qua là một mực đang đợi nàng nói cho cô thôi.

Bùi Châu Hiền thật ra vẫn rất nhân nhượng nàng.

"Ừ, sẽ không." Bùi Châu Hiền nâng cằm nàng nhẹ nhàng hôn khóe môi của nàng, tròng mắt ôn nhu ngưng mắt nhìn nàng, "Đừng lo lắng, Ân ?"

"Ừm."

Ngay đêm đó, Tôn Thừa Hoan chịu đựng dục vọng, không có lần nữa muốn Bùi Châu Hiền, bởi vì buổi sáng thứ hai Bùi Châu Hiền phải mở phiên tòa.

Giống như chuyện lần trước Bùi Châu Hiền mệt mỏi ban ngày cũng không mở mắt nổi, Tôn Thừa Hoan định về sau nói cái gì cũng không cần làm.

"Hôm nay có muốn đi xem chị mở phiên tòa hay không?" Trong phòng làm việc, Bùi Châu Hiền thổi mạnh cái mũi Tôn Thừa Hoan, nhàn nhạt cười.

Sao? Mở phiên tòa?

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền, nghĩ đến Bùi Châu Hiền ở trong Viện kiểm sát công tác thời điểm sinh ra bộ dáng chớ gần, lộ ra cười, "Muốn."

Nàng muốn biết cô gái chỉ đối với nàng ôn nhu, ở trên tòa án sẽ là bộ dáng gì.

"Ừ." Bùi Châu Hiền gật đầu một cái, hướng về phía Tôn Thừa Hoan ngoắc ngoắc tay, "Vậy đi thôi."

Bị bộ dáng phong tình vạn chủng của cô câu đến một trận động tâm, trong tròng mắt Tôn Thừa Hoan hiện lên phiếm xanh sâu kín lang quang, Bùi Châu Hiền lập tức biết nàng đang suy nghĩ gì, trắng mắt liếc nàng một cái, "Tái làm bậy liền đem em điều đến phòng làm việc khác thực tập"

Người này, ỷ vào cô có phòng làm việc riêng liền luôn là như vậy hồ nháo. . . Thật là. . .

"Đừng. . ." Tôn Thừa Hoan lập tức lấy lòng cười, kéo qua tay Bùi Châu Hiền, "Em không lộn xộn, em tự giác, hướng thủ trưởng bảo đảm."

"Ừ." Hài lòng gật đầu một cái, mở cửa đi ra ngoài, Tôn Thừa Hoan rất tự giác theo sau, nhưng không ngờ tới ở bên ngoài chờ trừ bỏ Vương kiểm sát trưởng trong phòng làm việc, còn có Phó Quân.

Bùi Châu Hiền cũng sửng sốt, nhìn Phó Quân liếc mắt một cái đang muốn mở miệng, tiểu Vương liền nói, "Bùi tỷ, tiểu Phó tới đây cũng đã một đoạn thời gian, tôi muốn mang nàng đi xem mở phiên tòa một chút."

Bùi Châu Hiền nhất thời thu hồi lời nói nguyên bản định hỏi ra, gật đầu một cái, trên mặt vẫn là vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi.

Như vậy, một nhóm bốn người ngồi vào trên xe Viện kiểm sát, tiểu Vương là đàn ông liền ngồi vào chỗ cạnh tài xế, rồi sau đó chỗ ngồi phía sau, liền bị Tôn Thừa Hoan ba người chiếm.

Tôn Thừa Hoan len lén liếc Bùi Châu Hiền một cái, cúi đầu không dám lên tiếng.

Này........Nếu là chỗ ngồi không chuẩn bị xong, khó bảo toàn kiểm sát trưởng đại nhân nhà nàng hôm nay sẽ không lại giống như ngày hôm qua như vậy ngạo kiều a. . .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro