Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bùi Châu Hiền mở cửa xe, vẻ mặt lãnh đạm, "Tiểu Phó, em ngồi vào trước đi."

Phó Quân nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, lại nhìn Bùi Châu Hiền một cái, chống lại đôi mắt bình tĩnh không có bất cứ biểu hiện gì, hơi có chút ảm đạm, cũng không nói gì, trực tiếp ngồi vào vị trí gần cửa.

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, đang muốn mở miệng, Tôn Thừa Hoan giành nói, "Em say xe, học tỷ chị ngồi ở giữa đi."

Say xe?

Buồn cười nhìn nàng một cái, Bùi Châu Hiền ngồi vào trong xe, trong tròng mắt tràn đầy ý cười.

Tôn Thừa Hoan ngồi vào trong xe sau đó đóng cửa xe, tiếp đó làm bộ dáng thực sự say xe dựa vào cửa sổ nhắm hai mắt, cuối cùng còn không quên trước mở mắt ra mở cửa sổ ra hạ xuống, "A, không khí trong xe rất khó chịu."

Phó Quân ngồi ở bên kia vị trí dựa vào cửa sổ, tự nhiên không thấy được Bùi Châu Hiền đưa cho Tôn Thừa Hoan vô số xem thường, hơi suy nghĩ một chút, cũng đi theo mở cửa sổ, nhưng không nói lời nào.

Thời điểm học Trung học đệ nhị cấp, quả thật rất ít cùng Tôn Thừa Hoan ngồi chung xe, nguyên lai cậu ấy bị say xe sao?

Thấy nàng làm động tác như thế, ngón tay Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng xoa thịt mềm bên hông Tôn Thừa Hoan, hơi xoay tròn, Tôn Thừa Hoan ngược lại hút một hơi hơi lạnh, tựa như cầu xin tha thứ nhìn Bùi Châu Hiền một cái, Bùi Châu Hiền rất ưu nhã buông tay ra, ôm ngực nhắm mắt dưỡng thần.

Len lén liếc Bùi Châu Hiền một cái, Tôn Thừa Hoan liếc nhìn tài xế trước mặt cùng tiểu Vương, chắc chắn ở góc độ của bọn họ không thể thấy tay mình và Bùi Châu Hiền, lặng lẽ đưa ngón tay ôm lấy đầu ngón tay Bùi Châu Hiền.

Tay Bùi Châu Hiền run một cái, lại không có mở mắt, mà là đưa tay lấy ra, để vào bên sườn.

Tôn Thừa Hoan ngẩn người, còn nghĩ Bùi Châu Hiền lại tức giận, đang lo lắng làm sao dỗ cô, tay đặt ở trên đùi bị nhẹ nhàng cầm, nhất thời lại sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền vẫn như cũ nhắm hai mắt.

Nhếch mép cười cười, Tôn Thừa Hoan dựa vào cửa sổ, tay trái nắm tay phải Bùi Châu Hiền, nhắm hai mắt, khóe miệng cong lên mặt đầy thỏa mãn.

Phó Quân thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, lại thấy nàng cùng Bùi Châu Hiền cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng thầm thở dài hai tiếng, chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tôn Thừa Hoan so sánh với ba năm trước, giống như có thật là nhiều chỗ không giống như trước.

Càng thành thục hơn, có khí chất hơn, cũng càng quyết tuyệt hơn.

Nếu là ba năm trước Tôn Thừa Hoan cùng Tôn Thừa Hoan hôm nay vẫn như vậy, các cô có thể đi tới tình cảnh như vậy hay không?

Xe dừng lại ở cửa pháp viện, tay Bùi Châu Hiền lúc sắp đến pháp viện thì đã rút ra, Tôn Thừa Hoan mở mắt ra, mở cửa xe xuống xe, Bùi Châu Hiền sau khi thấy nàng xuống xe cũng xuống xe theo.

Từ đầu tới đuôi Tôn Thừa Hoan đều chuyên chú nhìn Bùi Châu Hiền chống lại đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô, không nhịn được muốn cười, nhưng vẫn là gắt gao nín lại, đợi sau khi Phó Quân xuống xe mới đóng cửa xe lại.

"Quân. . ." Chẳng qua là chưa đi được hai bước, một giọng nữ làm cho Tôn Thừa Hoan rất là phiền lòng vang lên sau lưng, Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng nhíu mi, quét mắt nhìn nữ sinh chạy tới một cái, rõ ràng chính là người lần trước ở cửa Viện kiểm sát nói năng lỗ mãng Lục Cẩm Hoàng.

Phó Quân cũng nhíu lại mi, ra vẻ lơ đãng nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, lại thấy Tôn Thừa Hoan vẻ mặt vẫn thản nhiên, lại cảm giác lòng hơi chua xót ở ngực dâng lên.

"Sao cậu lại tới đây?" Lục Cẩm Hoàng chạy đến trước mặt Phó Quân rất hưng phấn vui mừng nói, " Tới đây thăm tôi sao?"

Trên trán Tôn Thừa Hoan nhất thời thấm ra một tia mồ hôi lạnh, trong lòng phiên cái xem thường.

Lục Cẩm Hoàng quả nhiên vẫn như lúc học trung học đệ nhị cấp vậy rất biết tự mình đa tình.

"Tôi đến xem mở phiên tòa" Phó Quân rất lãnh đạm nói, "Cô không phải thực tập sao? Chạy tới đây làm gì?"

"Tôi....." Một lòng mặt nóng dán mông lạnh cảm giác du nhiên nhi sinh, Lục Cẩm Hoàng nói quanh co, đang suy nghĩ làm sao trả lời, ánh mắt dư quang nhưng liếc về Tôn Thừa Hoan bộ dáng hai tay cắm túi quần đứng ở một bên, không khỏi giận dữ, "Cô ta tại sao lại ở đây?"

"Cô......." Phó Quân đang muốn mở miệng, lại bị một thanh âm lạnh lùng cắt đứt, " Viện kiểm sát chúng tôi đến mở phiên tòa không thể được sao?"

Bùi Châu Hiền toàn thân tản ra áp lực lạnh như băng, mặt lạnh lùng nhìn Lục Cẩm Hoàng, "Còn nữa, bây giờ là giờ làm việc, coi như là thực tập sinh, cũng không thể không tuân quy củ như vậy chứ ?"

"Cô.......Cô tính là cái gì........" Ở trước mặt người trong lòng bị người khác mắng như vậy, Lục Cẩm Hoàng nhất thời tức giận, trợn mắt nhìn Bùi Châu Hiền, đang muốn tiếp tục nói năng lỗ mãng, Phó Quân trước một bước trách mắng, "Cô mau đi làm đi, chúng tôi muốn đi vào!"

Vừa dứt lời, Phó Quân liền xoay người đi, Bùi Châu Hiền nhìn cô một cái, lại nhìn Lục Cẩm Hoàng một cái, môi mím thật chặt, như cũ đối với Lục Cẩm Hoàng nói năng lỗ mãng không cách nào quên được.

Tiểu Đản nhà cô vốn cũng rất tự ti về chuyện tai không nghe được, cô gái này lần trước cư nhiên ở chỗ này mắng nàng là kẻ điếc. . .

Lạnh lùng lại nhìn Lục Cẩm Hoàng một cái, Bùi Châu Hiền xoay người ưu nhã bước chân đi về phía tòa án, Tôn Thừa Hoan nhún nhún vai, đuổi theo.

Mà tiểu Vương từ đầu tới đuôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy khí thế trên người mấy cô gái này rất không bình thường, không dám nói câu nào.

Chẳng qua là hôm nay, là nhất định phải một đợt sóng chưa hết đợt sóng khác đã tới.

Mới đi vào, Bùi Châu Hiền liền đụng phải Tào Minh Nghĩa.

"Châu Hiền, mở phiên tòa sao?" Tào Minh Nghĩa vừa nhìn thấy Bùi Châu Hiền, lập tức mặt đầy lấy lòng cười đi đến gần, "Nghe nói em bây giờ là trưởng phòng đại diện, thật là lợi hại."

Nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Bùi Châu Hiền dùng âm lượng bình thường mở miệng, chỉ một chữ, " Ừ."

"Buổi tối mời em đi ăn cơm chúc mừng." Rõ ràng có thể cảm giác được Bùi Châu Hiền lạnh lùng, Tào Minh Nghĩa vẫn chưa từ bỏ ý định nói, "Chúng ta đã lâu không có ăn cơm chung."

Phó Quân đứng một bên rõ ràng có thể cảm giác được không đúng len lén liếc Tôn Thừa Hoan một cái, Tôn Thừa Hoan như cũ duy trì bộ dáng vạn năm không đổi nhàn nhạt mỉm cười, hai tay cắm túi quần một bộ rất ung dung.

"Tôi có hẹn cùng người khác rồi." Biết rõ còn có một tiểu Vương ở sau lưng, càng biết rõ thời gian rảnh rỗi ở văn phòng Viện kiểm sát thường là bát quái bay đầy trời, Bùi Châu Hiền vẫn là cân nhắc nói ra những lời này, mắt nhìn thẳng nói.

"Vậy sáng........." Tào Minh Nghĩa đang muốn tiếp tục nói, một bên Tôn Thừa Hoan nâng cổ tay nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Học tỷ, thời gian mở phiên tòa sắp tới."

"Hử, vậy đi thôi." Bùi Châu Hiền đáp một tiếng, hướng về phía Tào Minh Nghĩa khẽ gật đầu, "Tôi đi trước."

"Ôi chao, Châu Hiền........." Tào Minh Nghĩa kêu một tiếng, nhưng Bùi Châu Hiền trực tiếp từ bên người hắn đi qua, cũng không để ý tới hắn.

Sờ mũi một cái, Tôn Thừa Hoan cũng không thèm nhìn tới Tào Minh Nghĩa liếc mắt một cái.

Ghen cái gì, hoặc giả có chút đi, luôn cảm thấy nghĩ đến Bùi Châu Hiền trước kia cùng người đàn ông này chung một chỗ liền nổi giận, bất quá bây giờ xem ra, người đàn ông này hẳn hoàn toàn không phải đối thủ của nàng đi.

Buổi sáng tổng cộng có hai phiên thẩm vấn, phiên đầu đã kết thúc, bên ngoài tòa án một người trợ lý kiểm sát viên đứng ở nơi đó, thấy Bùi Châu Hiền tới, vội vàng tiến lên đón, "Trưởng phòng."

" Ừ." Bùi Châu Hiền chỉ nhàn nhạt gật đầu, một bên một nữ nhân thấy Bùi Châu Hiền, cười đi tới, "Bùi Trưởng phòng, mở phiên tòa sao?"

"Giang quan tòa." Bùi Châu Hiền hướng về phía nữ nhân hơi ngạch thủ, "Mới vừa mở phiên tòa xong?"

"Đúng vậy. . ." Giang quan tòa đi tới, quan sát Tôn Thừa Hoan sau lưng Bùi Châu Hiền một cái, lại mắt nhìn một bên Phó Quân, cười nói, "Xem ra Viện kiểm sát quả nhiên đại đổi máu a, đều là khuôn mặt mới."

"Nga, không phải." Nói đến chỗ này, Bùi Châu Hiền né người, " Hai đứa trẻ này là tới Viện kiểm sát thực tập, hôm nay mang hai người tới xem mở phiên tòa một chút."

"Thực tập a. . ." Giang quan tòa lại nhìn hai người Tôn Thừa Hoan một cái, lộ ra một nụ cười rất thân thiện, "Vậy giao cho tôi đi, tôi một hồi mang hai người vào dự thính tịch bên kia đi."

"A , tốt, vậy làm phiền cô." Bùi Châu Hiền sửng sốt một chút, tiếp đó gật đầu một cái.

Có người mang theo, cô quả thật tương đối yên tâm.

Như vậy, ở chỗ này, Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền tách ra.

Có chút không cam lòng để cho Tôn Thừa Hoan cùng Phó Quân một mình, thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, lại cảm thấy để cho Tôn Thừa Hoan một mình đối mặt một mình xử lý cũng tốt, Bùi Châu Hiền trong lúc nhất thời trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, khi phục hồi tinh thần lại, đối với biểu hiện hai ngày này của mình bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ.

Cô làm sao cũng như vậy không tự tin?

Tôn Thừa Hoan không nên là người cô thật chặt bắt giam ở trong tay sao?

Cô không phải đem Tôn Thừa Hoan ăn gắt gao sao?

Phó Quân thôi, cô cần gì phải bất an như thế.

Càng nghĩ càng tự tin, Bùi Châu Hiền sắc mặt nghiêm túc, nhìn đồng hồ đeo tay một chút chờ đợi đến thời gian mở phiên tòa.

Bên kia, Tôn Thừa Hoan cùng Phó Quân bị mang tới chỗ ngồi dự thính ở tòa án, Giang quan tòa liền rời đi.

Còn chưa mở phiên tòa, trong tòa án như trước có vẻ hết sức trang nghiêm, Tôn Thừa Hoan ngồi ở chỗ đó, lấy điện thoại di động ra suy tính có muốn nhắn tin cho Bùi Châu Hiền hay không, chần chờ mấy giây, liền đem điện thoại di động thu hồi.

Quên đi, chờ mở phiên tòa kết thúc rồi nói sau.

Phó Quân thần sắc phức tạp đánh giá tất cả cử động của nàng, trong lòng có chút thấp thỏm, tựa như năm đó cô lần đầu tiên cùng Tôn Thừa Hoan nói chuyện vậy.

"Hoan. . ." Hạ thấp giọng gọi tên Tôn Thừa Hoan, Phó Quân do dự một chút hỏi, "Cậu. . . Có phải đang cùng Bùi Châu Hiền chung một chỗ hay không?"

Tôn Thừa Hoan nghe vậy trên mặt vẻ mặt hơi chậm lại, tiếp theo nheo lại mắt quay đầu nhìn Phó Quân, "Cái gì?"

Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dạng của Tôn Thừa Hoan, khí tức trên người để cho người không tự chủ được sợ hãi, cảm giác giống như bị dã thú nhìn chằm chằm làm cho Phó Quân không nhịn được một trận kinh hãi, há hốc mồm mới vừa muốn nói cái gì, Tôn Thừa Hoan liền lại không nhìn cô, "Đừng nói bậy."

Nàng không cho phép có bất kỳ chuyện gì uy hiếp đến Bùi Châu Hiền.

Phó Quân trầm mặc, cúi đầu nhìn đầu gối mình, cảm giác một trận hít thở không thông vô hình.

Không để ý đến Phó Quân cảm xúc rõ ràng lập tức thấp xuống, Tôn Thừa Hoan ngồi ngay ngắn, nhìn một hướng khác ngẩn người ra.

Kiểm sát trưởng, quan tòa, thư ký viên vân vân nhân viên đều đến chỗ ngồi, Bùi Châu Hiền ngồi ở vị trí công tố, chế phục trên người cùng với trên mặt vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng để cho cô tỏ ra phá lệ ngạo nhân.

Nhìn Bùi Châu Hiền như vậy, Tôn Thừa Hoan lộ ra một nụ cười.

" Tỉnh X tòa án nhân dân cấp thành phố X theo luật công khai mở phiên tòa thẩm tra xử lý, do tỉnh X Viện kiểm sát nhân dân thành phố X theo luật chúng tôi đưa ra công tố bị cáo Lý Mỗ Mỗ dùng phương pháp nguy hại an toàn công cộng nhất án, hiện tại bắt đầu tòa án điều tra, đầu tiên do nhân viên công tố tuyên đọc đơn khởi tố." Trên tòa án quan tòa vẻ mặt nghiêm túc y theo thủ tục đọc những lời này, Bùi Châu Hiền cầm đơn khởi tố đứng lên, đồng dạng vẻ mặt nghiêm túc, " Bản án do cục công an thành phố X điều tra tổng kết, bị cáo lý Mỗ Mỗ bị tình nghi có dính líu tới hành vi dùng phương pháp nguy hại an toàn công cộng, ngày 9 tháng 11 năm 2011 chúng tôi thẩm vấn điều tra khởi tố, dựa theo luật thẩm tra điều tra........."

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền lấy thân phận kiểm sát trưởng đứng ở nơi đó, thanh âm trầm ổn mà trong trẻo lạnh lùng vang lên đọc đơn khởi tố, ánh mắt càng mê ly, nụ cười bên môi làm sao cũng không ngừng được.

Quả nhiên, Bùi Châu Hiền ôn nhu, chỉ có mình mới nhìn thấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro