Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Châu Hiền vẫn tiếp tục đi về phía trước, không có quay đầu lại, cũng không có nghe được tiếng bước chân ở phía sau lưng, nhưng lại biết được Tôn Thừa Hoan đang đi tới.



Di động lại bắt đầu reo, màn hình hiển thị tên người gọi là cấp trên trực tiếp của cô, trưởng phòng kiểm sát Vạn Quyền.



Thở dài, Bùi Châu Hiền tiếp điện thoại, "Alo, Trưởng Phòng?"



"Châu Hiền, vụ án của Hồ Tưởng ngày mai cô chuyển qua cho Chương Vận, tôi ở nơi này có một vụ án khác, cô sẽ theo vụ này." Thanh âm từ đầu điện thoại bên kia là tiếng của người đàn ông, nói với chất giọng bình thản như không có chuyện gì xảy ra, Bùi Châu Hiền đối với mệnh lệnh trong lòng hiểu rõ ràng chuyện gì đang xảy ra "Trưởng phòng,vụ án này tôi phụ trách, tôi sẽ theo đến cùng, chẳng lẽ có chuyện gì làm tôi không thể theo đến cùng sao? Tôi cần lảng tránh chuyện gì sao?"



Vạn Quyền không kiên nhẫn nói "Chuyện gì không có nguyên nhân của nó. Ngày mai đem vụ án đó đưa cho Chương Vận, cứ vậy đi."



Bùi Châu Hiền nhăn lại mi, đang muốn mở miệng phản bác, Vạn Quyền đã cúp điện thoại.



Kinh ngạc nhìn điện thoại hồi lâu, Bùi Châu Hiền đứng lại, lấy điện thoại di động để vào trong túi quần, ôm ngực nhìn chung quanh cảnh vật bốn phía, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn trên người Tôn Thừa Hoan "Em học pháp luật, vì cái gì?"



Tôn Thừa Hoan chính là ở phía sau Bùi Châu Hiền đi tới, thấy cô đang tiếp điện thoại, liền dừng lại cước bộ, mặc dù có chút nghi hoặc, vẫn là tiếp tục đi tới, ngay tại lúc đang đứng tại chỗ nhìn Bùi Châu Hiền thì Bùi Châu Hiền cư nhiên mở miệng, nói với nàng một câu không đầu không đuôi.



Ngực bởi vì câu hỏi này làm như bị cái gì hung hăng đánh vào một cái thật mạnh, Tôn Thừa Hoan lông mi run lẩy bẩy, dừng lại cước bộ "A..."



Bởi vì, có một người nói với nàng rằng người đó muốn học luật, cho nên, nàng yêu người kia, cho nên mới cùng học pháp luật.



Bùi Châu Hiền không nghe được câu trả lời, cũng không có hỏi tiếp, chính là cúi đầu nhìn ánh đèn đường phản chiếu lại cái bóng của chính mình, tựa hồ đang hỏi chính mình "Vậy còn em? Vì cái gì em học pháp luật?"



Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng nhíu lại mi, nhìn học tỷ của mình, một mình nói chuyện với cái bóng ánh đèn đường chiếu mà có chút giật mình.



"Học pháp luật, sau đó vào làm tại viện kiểm sát, không nên vì người bị hại bị xâm phạm đòi lại công bằng hay sao?" Bùi Châu Hiền thì thào nói xong, "Vậy thì vì cái gì, chuyện như vậy, lại một lần nữa lại xảy ra?"



Quả nhiên....



Tôn Thừa Hoan lắc đầu, thân mình dựa vào một cái cây bên đường, nhìn người kia vì sự thật của đồng tiền, của quyền lực làm cho bị thương, bỗng nhiên có một tia đồng tình.



Làm cho chính nghĩa, thứ mà mình vẫn luôn thờ phụng, và bảo hộ bị đánh nát, cảm thấy bất lực.



Không biết làm sao, lại không biết làm gì cho tốt, chỉ có thể một mình một người đi nhấm nháp sự việc không thể nói nên lời này.





"Học tỷ làm sao vậy?" Tôn Thừa Hoan đột nhiên cảm thấy phải giúp đỡ học tỷ này một lần.

Có phải vì bộ dáng mất mát này quá giống với chính bản thân mình đi?

Là vì quá cố chấp sao?

Tôn Thừa Hoan ngay cả bản thân mình cũng không hiểu rõ nữa, chính là cảm thấy mình ở trong mắt của mọi người là một người vui vẻ như ánh mặt trời sẵn sàng giúp đỡ mọi người, Tôn Thừa Hoan giúp học tỷ một việc cũng không có gì.

"Tôn Thừa Hoan, tội cố ý giết người, hình phạt như thế nào?" Bùi Châu Hiền thở dài một cái hỏi

"Tử hình, ở tù chung thân, hoặc là ở tù từ bảy đến mười lăm năm" Tôn Thừa Hoan không có gì tạm dừng nói tiếp.

"Nếu có tình tiết nghiêm trọng?"

"Tử hình hoặc ở tù chung thân." Tôn Thừa Hoan đứng thẳng, đi đến trước mặt Bùi Châu Hiền "Học tỷ, có vụ án gì hay sao?"

Bùi Châu Hiền nở nụ cười khổ sở, tránh đi ánh mắt của Tôn Thừa Hoan, "Mình thật sự điên rồi, như thế nào lại cùng một đứa nhỏ nói những cái này?"

Tôn Thừa Hoan giơ lên mi "Vậy chị có thể một mình lẩm bẩm để phát tiết, em cái gì cũng không biết, có muốn em tháo xuống máy trợ thính không?"

Bùi Châu Hiền sửng sốt, bởi vì những lời này của Tôn Thừa Hoan làm trong lòng Bùi Châu Hiền dễ chịu không ít, miễn cưỡng xả ra một nụ cười "Không có việc gì."

Nhún nhún vai, Tôn Thừa Hoan nhìn thẳng Bùi Châu Hiền, "Học tỷ, nếu thật sự là chuyện mà chính mình muốn làm, liền dốc hết toàn lực mà làm cho tốt, sự thật chính là sự thật, tuy rằng không có gì thay đổi, nhưng là chị cũng là chị, chị phải làm như thế nào? Có thể không vì sự thật mà thay đổi, tuy rằng như vậy chị sẽ chịu khổ sở."

Một câu nói xong, Tôn Thừa Hoan lễ phép cười "Đã khuya, học tỷ chạy nhanh trở về nhà khách đi."

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan hồi lâu, sau đó gật đầu "Ừ"

Tôn Thừa Hoan mỉm cười, không hề nhiều lời, sờ sờ bên tai trái máy trợ thính, sau đó tự mình hướng tới ký túc xá mà đi về.

Bùi Châu Hiền nhìn người kia bóng dáng càng ngày càng xa, nguyên bản đối với Tôn Thừa Hoan có hảo cảm nhiều hơn một ít.

Xem ra lúc cô mới gặp Tôn Thừa Hoan lần đầu tiên có chút lo lắng là không cần thiết, người như vậy, vẫn là thích hợp đến cơ quan kiểm sát công tác.

Chính là, chỉ sợ đứa nhỏ này không chịu nổi áp lực.

Bùi Châu Hiền thở dài, xoay người nhìn trong đêm tối tòa lầu dạy học vẫn đứng vững, đối với chuyện mình do dự mấy ngày nay cuối cùng cũng có kết quả.

"Thiếu chủ!" Tôn Thừa Hoan đi đến ký túc xá, liền nhìn thấy Tú Anh đang chuẩn bị rời đi ký túc xá, làm cho nàng hơi hơi kinh ngạc một chút "Nhanh như vậy sao?"

Tú Anh làm cho nàng đi vào bên trong, sau đó đóng lại cửa phòng "Vẫn còn chậm nha, Tú Anh lo lắng Thiếu chủ."

"Không có việc gì." Tôn Thừa Hoan đối với Tú Anh như thế khẩn trương, làm cho mình có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ của nàng đầu "Thiếu chủ của em nếu dễ dàng chết như vậy, thì ba năm trước đã chết rồi...."

"Thiếu chủ!" Tú Anh vội vàng đánh gãy lời của cô, "Thiếu chủ đừng có nói bậy, cái gì có chết hay không, tất cả đều không có khả năng!"

"Ha ha......" Tôn Thừa Hoan nghe những lời này bỗng nở nụ cười "Tú Anh, cái gì không có khả năng nha, cho dù sau này cũng sẽ chết vì già thôi...."

"Dù sao.....Dù sao Thiếu chủ cũng không được trù ẻo chính mình chết đi...." Tú Anh mặc đỏ lên "Thiếu chủ muốn dẫn dắt các huynh đệ, đem bang của chúng ta trở thành hắc bang lớn mạnh như nước chưa thực hiện được đâu?"

"Ha ha...." Tôn Thừa Hoan lắc lắc đầu, đi đến bên giường ngồi xuống, cầm di động gọi một cuộc điện thoại "Có Bùi Châu Hiền tư liệu hay không?............. Ừ, gửi đến hòm thư của tôi đi..........Còn có tư liệu về vụ án gần đây nhất mà cô ấy đang phụ trách.....Được rồi, được rồi, cứ như vậy đi."

Tôn Thừa Hoan cúp điện thoại, đứng dậy đến bên cạnh bàn, lấy sách vở của mình mở ra, bỗng nhiên có chút kỳ quái, quay đầu lại nhìn Tú Anh

"Làm sao vậy Tú Anh?"

"Không........" Tú Anh lắc lắc đầu, trong lòng lại âm thầm kỳ quái Thiếu chủ vì cái gì cần tư liệu của Bùi Châu Hiền?

"Có phải là kỳ quái vì sao chị lấy tư liệu của Bùi Châu Hiền đúng không?" Lấy tâm trí của Tôn Thừa Hoan, lại như thế nào không biết trong lòng Tú Anh đang nghĩ cái gì, dực vào lưng ghế lười biếng nói "Chị chỉ cảm thấy rằng vị học tỷ kia chơi rất vui a."

Vì quyền lợi của người bị hại lấy lại công đạo, có ý nghĩa như vậy, Bùi Châu Hiền phỏng chừng làm cho nhiều người giận nghiến răng nghiến lợi đây.

Vị học tỷ kia...........

Tú Anh nhẹ nhàng ở trong lòng lặp lại, càng cảm thấy kỳ quái, chính là Tôn Thừa Hoan đang đưa lưng về phía của cô nên không có chú ý tới điểm ấy, tiếp tục nói "Dù sao, gần nhất cũng không có việc gì, về sau chị tính tiến tới nơi này chơi một chút, dù sao kiến thức lâu ngày cũng không dùng đến....."

Nhưng là Thiếu chủ không phải cho tới bây giờ đều là ở trước mặt mới kêu những người đó là học trưởng, học tỷ sao? Khi nào thì ở sau lưng cũng kêu học tỷ?

Tú Anh không dám hỏi Tôn Thừa Hoan nữa, sợ Tôn Thừa Hoan bởi vì mình quan tâm dư thừa mà mất hứng.

Thiếu chủ đã nói qua, làm thủ hạ không cần biết vì cái gì, chỉ cần chiếu theo mệnh lệnh mà làm việc cho tốt.

Ngồi ở trước máy tính, Tôn Thừa Hoan không hề biết Tú Anh đang suy nghĩ cái gì, mà đang thực chuyên tâm nhìn tư liệu của Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền, hai mươi bảy tuổi, đến từ thành phố X, hai mươi tuổi tốt nghiệp đại học luật chính quy, hai mươi hai tuổi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, sau đó vào công tác tại viện kiểm sát nhân dân của thành phố X, hai mươi tư tuổi từ trợ lý kiểm sát viên thăng chức thành kiểm sát viên cấp năm.....

Chậc chậc, thật là dễ sợ....

Tôn Thừa Hoan tay chống cằm, có chút đăm chiêu nhìn tư liệu trên máy tính.

Xem tội ác như kẻ thù, một người tràn đầy sự chính khí?

Từ sau khi công tố viên kiêm phó phòng kiểm sát Cung Tụng Vân bị điều xuống một cái tiểu thị trấn thuộc thành phố X làm kiểm sát trưởng, liền tiếp nhận một ít tiểu án kiện.....

Trước mắt trong tay chỉ có một án kiện- Hồ Tưởng cố ý giết người.

Cố ý giết người......

Xem ra cái làm cho Bùi Châu Hiền đau đầu chính là án kiện này.

Tôn Thừa Hoan tiếp tục kéo xuống, đang nhìn đến những tư liệu liên quan đến án kiện, hưng trí lộ ra nét tươi cười.

Thì ra là con trai của Hồ Vĩ....

Án này của Bùi Châu Hiền cô nhất định giúp rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro