Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón trỏ tay trái của Tôn Thừa Hoan  gõ gõ cái bàn, nhìn màn hình máy tính hồi lâu, nghĩ nghĩ, tay phải nắm lấy cằm, có chút đăm chiêu nhìn ba chữ Bùi Châu Hiền.



Tú Anh vẫn đứng ở phía sau lưng Tôn Thừa Hoan, tay vẫn như trước nắm chặt thanh đao võ sĩ, nhìn bóng dáng Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt mê hoặc.



"Tú Anh, giúp chị tra tư liệu của lớp bên cạnh tên Phó Quân?"



"......"



"Tú Anh, Phó Quân này chơi có vẻ vui...ôi chao..."



"......"



"Tú Anh, em nói Phó Quân với người nam nhân kia có quan hệ gì nhỉ?"



"......"



"Tú Anh, Phó Quân có thích chị đưa lễ vật cho cô ấy không?"



"......"



"Tú Anh, nhà của Phó Quân dường như xảy ra chuyện gì, em đi điều tra một chút."



"....."



"Tú Anh, chị cùng với Quân...."



"....."



"Tú Anh,........"



"......"



Cuộc đối thoại giữa cô với Tôn Thừa Hoan trong quá khứ bởi vì hành động của Tôn Thừa Hoan tối nay mà ký ức ào ào quay trở về, Tú Anh lắc lắc đầu, muốn làm cho bản thân mình quên đi cái phỏng đoán ở trong lòng.



"A, Tú Anh, em làm sao vậy?" Tôn Thừa Hoan cân nhắc một phen, sau khi xác định được ý nghĩ của chính mình, đem máy tính đóng lại chuẩn bị đi ngủ, vừa lúc quay đầu lại nhìn thấy Tú Anh.



Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Tú Anh, không khỏi nghi hoặc nhìn cô.



"Không....." Tú Anh vội vàng lắc đầu, có chút bối rối nói.



Tôn Thừa Hoan nguyên bản sắc mặt bình tĩnh, nghe đến lời nói của Tú Anh, sắc mặt Tôn Thừa Hoan bỗng dưng trầm xuống, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm Tú Anh "Em dám gạt chị?"



"Không...." Tú Anh lập tức nói, lắp bắp nói tiếp "Tú Anh chính là cảm thấy Thiếu chủ đối với Bùi Châu Hiền giống với.........Tú Anh sợ Thiếu chủ nói Tú Anh suy nghĩ miên man.........Tú Anh không........"



Tôn Thừa Hoan như trước lạnh lùng nhìn cô, thẳng đến thời điểm nhìn thấy Tú Anh cắn môi cơ hồ sắp khóc, mới thở dài, "Thực xin lỗi....."



Nàng....lại đa nghi.



Tú Anh như thế nào có thể làm chuyện bất lợi cho mình, nàng điên rồi sao?



"Thật có lỗi, Tú Anh, chị không nên như vậy đối với em." Tôn Thừa Hoan có chút mệt mỏi nằm lên giường, "Chị hôm nay khả năng.....Thật có lỗi"



"Thiếu chủ, là Tú Anh suy nghĩ lung tung còn gạt Thiếu chủ, không phải lỗi của Thiếu chủ, thỉnh Thiếu chủ trách phạt" Tú Anh đi đến bên giường cúi đầu nói.



"Nha đầu ngốc, buông đao, đổi áo ngủ đi ngủ đi"Tôn Thừa Hoan từ từ nhắm hai mắt, thở dài nói.



"Thiếu chủ..." Tú Anh chần chờ trong chốc lát, "Dạ."



Chính là Tôn Thừa Hoan vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã ngủ, mi lại nhăn một cách chặt chẽ.



Ngày kế tiếp, kỷ niệm ngày thành lập trường, Tôn Thừa Hoan cùng Tú Anh dậy thật sớm, tắm rửa xong vội vàng xuống lầu, đi thẳng đến Học viện Luật.





Cái gọi là kỷ niệm thành lập trường, trong trường các sinh viên không có nhiều chúc mừng, ngược lại vì các hoạt động mệt khổ không nói nổi.

"Thừa Hoan, dựa theo phía trước an bài, cậu cùng với Tú Anh phụ trách ở trong này tiếp dẫn khách mới, có thể chứ?" Chủ tịch hội sinh viên của trường nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đi tới, liền đi qua nói.

Tôn Thừa Hoan mỉm cười gật đầu, cùng với Tú Anh mang theo vài học đệ, học muội, chờ các bạn sinh viên trường khác tới.

Phó Quân từ thật xa nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cùng với một nữ sinh nói chuyện cười nói ấm áp, trong lòng nhịn không được một trận ê ẩm cảm giác.

Lục Cẩm Hoàng cho tới bây giờ đều dính ở bên người Phó Quân, Phó Quân nhìn đến Tôn Thừa Hoan, cô cư nhiên cũng thấy được, thấp giọng mắng "Chó ngáp phải ruồi"

Phó Quân liếc mắt nhìn một cái, không nói lời nào.

"Học tỷ, giữa trưa chúng ta phải ăn cơm công tác sao?" Nữ sinh kia cùng Tôn Thừa Hoan nói chuyện có chút buồn bực hỏi Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan cười cười, ngữ khí bất đắc dĩ "Không có biện pháp, chịu khó nhẫn nhịn đi."

"Haizzzzzzz......" Chung quanh vài sinh viên nghe thấy hai người nói chuyện xong đồng loạt thở dài.

"Uy uy....Các em đừng vô tình như vậy nha!" Tôn Thừa Hoan cố ý trong giọng nói có chút vui nói "Cơm công tác thật phong phú nha, có chân gà nè, trứng chần nước sôi nữa, còn có rau xanh, còn có thịt nữa..."

"Học tỷ...." Nữ sinh kia ai oán nhìn nàng "Nhưng mà ngồi xổm ở nơi này ăn cơm thật không có chút hình tượng gì cả....."

"Ha ha...." Tôn Thừa Hoan cười vỗ vỗ bả vai của nữ sinh kia "Chị cũng không có biện pháp gì cả, chị còn muốn nói nếu em hy vọng có đồ ăn ngon hơn thì chị có thể đem chân gà tặng cho em nha!"

"Oa..." Mấy người chung quanh đang muốn nháo lên, Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Phó Quân đang lại đây, vội vàng vỗ vỗ tay "Không náo loạn, tiếp khách tiếp khách......"

"Phốc..........."

"Ha ha ha........."

Tú Anh mỉm cười nhìn Tôn Thừa Hoan giống như là thực, cũng giống như là giả, cùng với cái học muội đùa giỡn, ánh mắt nhu hòa.

Thiếu chủ kỳ thực nguyên bản rất giống tiểu hài tử, nếu không phải ba năm trước đây xảy ra chuyện kia, hiện tại chắc giống như trước kia luôn luôn vui vẻ....

Tầm mắt chạm vào Phó Quân, Tú Anh nhịn không được lại nắm chặt quyền, miệng nâng lên không có chút thay đổi nhìn Tôn Thừa Hoan mỉm cười đem mấy người Phó Quân đến tòa án giả định sau đó trở ra.



"Tiểu Tú Anh, như thế nào mặt vẫn không có chút thay đổi nha" Một cái giọng nữ dễ nghe vang lên, Tú Anh nhăn lại mi, trừng mắt nhìn nữ nhân đang gần trước mắt mình, "Chị như thế nào lại ở đây?"





"Em đoán đi ~~~~~~" Nữ nhân khiêu khích nhìn cô, thân thủ muốn sờ mặt cô, Tú Anh lại lui xuống một bước, sinh khí nhìn cô, đang định mở miệng, thanh âm của Tôn Thừa Hoan vang lên "Kỳ tỷ, chị lại khi dễ Tú Anh!"

Nữ nhân cười tủm tỉm quay đầu, nhìn Tôn Thừa Hoan, sau đó đi qua nắm cả cổ của cô, "Tiểu Hoan Hoan, đã lâu không thấy, có nhớ nhà em Kỳ tỷ tỷ không ta?"

Tôn Thừa Hoan như trước nhã nhặn cười, "Kỳ tỷ đại mỹ nữ, Thừa Hoan tự nhiên là tưởng niệm"

"Thật đáng yêu ~~" Nữ nhân nựng hai má của Tôn Thừa Hoan"Tiểu Hoan Hoan ngoan, Kỳ tỷ tỷ giữa trưa mời em ăn cơm nha!"

"A, Kỳ tỷ, giữa trưa trường sẽ mời chị đi khách sạn dùng cơm nha!" Tôn Thừa Hoan không chút nào tránh né nói xong, hai tay đút túi quần, mặc kệ nữ nhân kia đang khinh bạc mình.

"Đi khách sạn ăn nào có bằng cùng em đi ăn mới vui vẻ nha......" Nữ nhân có chút ai oán nói xong, tiếp theo quét mắt nhìn chung quanh, mọi người ai cũng trợn mắt há mồm nhìn nàng với Tôn Thừa Hoan, lộ ra nụ cười dụ dỗ "Tiểu Hoan Hoan, lời nói đã định rồi nha, buổi tối cùng tỷ tỷ ăn cơm"

"Tốt." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, nhìn nữ nhân đem nàng buông ra, đang muốn mang theo nữ nhân đi đến tòa án giả định, nữ nhân lại dừng cước bộ.

Tôn Thừa Hoan xoay người, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Bùi Châu Hiền đánh giá nữ nhân kia "Học tỷ..."

Bùi Châu Hiền đối với nàng gật đầu, quay đầu tiếp tục nhìn nữ nhân đối diện.

"Bùi kiểm, đã lâu không thấy." Nữ nhân cười tủm tỉm nói, "Thật lâu không cùng ngài đứng chung một phiên tòa, thật là tưởng niệm"

Bùi Châu Hiền nâng lên mi " Khương luật sư, đã lâu không thấy."

Tôn Thừa Hoan nhìn nữ nhân kia, sau lại nhìn Bùi Châu Hiền, bởi vì ánh mắt của hai người nhìn nhau đối chọi gay gắt, có chút bất đắc dĩ nói "Kỳ tỷ, học tỷ, hai người có muốn vào trong không?"

"Muốn" Hai người nhìn chằm chằm đối phương đồng loạt lên tiếng.

Nhún nhún vai, Tôn Thừa Hoan đi ở phía trước, thẳng đến khi đến trước cửa tòa án giả định "Hai vị,mời vào."

Nữ nhân thân thủ vuốt hai má của Tôn Thừa Hoan một chút "Tiểu Hoan Hoan, thật đáng yêu."

Tôn Thừa Hoan thở dài, đối với Bùi Châu Hiền mỉm cười "Học tỷ, ngày hôm nay so với hôm qua, chị có vẻ vui vẻ hơn."

Bùi Châu Hiền đối với nữ nhân kia cùng Tôn Thừa Hoan có hành vi thân mật, có chút nghi hoặc một chút, nghe được lời nói của Tôn Thừa Hoan, khó được lộ ra nét tươi cười, "Tối hôm qua, cảm ơn em."

Tôn Thừa Hoan lắc đầu "Không có gì, học tỷ nhanh đi vào đi, Giáo sư Khúc hôm nay cũng tới."

"Được." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu, cùng nữ nhân kia vào tòa án giả định.

Tôn Thừa Hoan nhìn hai người đi vào, sau đó mới đi ra chỗ Tú Anh cùng mấy người kia đang đứng.

"Tú Anh, như thế nào nhìn em có vẻ không vui vậy?" Vừa đi lại đây thấy bộ dáng Tú Anh đang thở phì phì, Tôn Thừa Hoan vỗ nhẹ nhẹ đầu của nàng nói.

"Thiếu chủ!" Tú Anh hạ giọng, oán hận nói "Khương Sáp Kỳ kia hơi quá đáng! Lại ăn đậu hủ Thiếu chủ!"

"Ha ha....."Tôn Thừa Hoan trấn an cười cười, "Chỉ là thói quen thôi."

"Thiếu chủ!" Tú Anh nghe được nàng nói như vậy, mặt lặp tức đỏ lên, "Chị.....Chị ta....Như thế nào có thể....."

"Được rồi, Kỳ tỷ hay nói giỡn mà thôi." Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói một câu, hướng tới bạn học đang từ xa đi tới, Tú Anh nhẹ nhàng chà chà chân, cũng đi theo qua.

Bên trong tòa án giả định, Bùi Châu Hiền cùng Khương Sáp Kỳ như trước cùng nhau lời nói tranh đấu gay gắt, mà cách đó không xa, Phó Quân nhìn Khương Sáp Kỳ, mày nhăn lại.

"Quân! Cậu nhìn đi!" Lục Cẩm Hoàng dùng ngữ khí trào phúng nói, "Ta đã nói rồi, Tôn Thừa Hoan cái loại người này không đáng để cậu yêu, quả thật chính là một con chó cái động dục"

"Không nói nữa" Phó Quân thấp giọng quát, "Tôi đã nói với cậu rồi, chú ý hình tượng."

Lục Cẩm Hoàng sắc mặt trầm xuống, không nói gì nữa.

Tôn Thừa Hoan, vì cái gì mày không chết đi!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro