Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội nghị thứ nhất ở tòa án giả định chấm dứt, Bùi Châu Hiền liền chạy nhanh tới trước mặt một lão bác tóc trắng xóa "Sư phụ"



Lão bác nhìn đến Bùi Châu Hiền đang đi tới, lộ ra một nụ cười hài lòng, "Châu Hiền, sư phụ đã lâu không thấy con."



"Thực xin lỗi, sư phụ" Bùi Châu Hiền hơi hơi có chút áy náy cúi đầu



Kỳ thực cô ngẫu nhiên vẫn có trở về, chẳng qua mỗi lần đều là bởi vì gặp một chút chuyện cần có thời gian bình tĩnh lại cho nên mới trở về, đi tới phòng học nơi lưu trữ những ký ức quan trọng nhất của cô.



"Khụ khụ khụ...." Lão bác kho khan vài tiếng, vỗ vỗ bả vai của cô "Sư phụ biết con bận rộn, không có việc gì."



Bùi Châu Hiền vội vội vàng vàng đỡ lấy lão bác, "Sư phụ gần đây sức khỏe như thế nào?"



Lão bác lắc đầu, ý bảo Bùi Châu Hiền cùng với mình đi ra tòa án bắt chước, "Vẫn là già rồi, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, không có việc gì."



Ở bên ngoài dẫn theo một đám người, Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Bùi Châu Hiền cùng lão bác đi ra, nhức đầu, vẫn là không có đi qua, nhưng lại không dự đoán được lão bác nhìn thấy bóng dáng của mình lại hướng mình đi tới "Thừa Hoan"



"Khúc giáo sư" Tôn Thừa Hoan vội vàng đi qua, thực lễ phép hô một tiếng, lại nhìn đến Bùi Châu Hiền "Học tỷ"



Lão bác vỗ vỗ bả vai của Bùi Châu Hiền, đối với Bùi Châu Hiền nói, "Đứa nhỏ này, rất giống con."



Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan đều thực sửng sốt, đối với lẫn nhau liếc mắt một cái, chuyển khai tầm mắt, Bùi Châu Hiền mỉm cười gật đầu, Tôn Thừa Hoan có chút không biết làm sao.



"Thừa Hoan, nếu có nhiều thời gian, cùng Châu Hiền học tỷ nói chuyện, cũng có thể đi vào chỗ của Châu Hiền thực tập." Lão bác nhìn hai người trước mặt, là hai người mà bản thân mình cho rằng là hai đồ đệ xuất sắc nhất, có chút cảm khái nói "Đứa nhỏ này, cư nhiên ngay cả nghiên cứu sinh cũng không thi."



Tôn Thừa Hoan xấu hổ cười cười, không nói tiếp.



"Không tham gia kỳ thi?" Bùi Châu Hiền có chút kinh ngạc lặp lại một lần, Lão bác cảm khái gật đầu "Đứa nhỏ này, nói phải nhanh một chút đi ra ngoài làm việc."



"Phải không?" Bùi Châu Hiền lại nhìn Tôn Thừa Hoan liếc mắt một cái, trong lòng lại nổi lên một cảm giác kỳ dị.



Từ ngày tại gian phòng học gặp lại, cô cùng Tôn Thừa Hoan tựa hồ như duyên phận đã bắt đầu.



Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, có chút ngốc ngốc nhức đầu, "Em cảm thấy em không thích hợp đọc sách."



"Nói bậy!" Lão bác dường như trách cứ nhìn nàng một cái, "Con nếu học nghiên cứu sinh, sư phụ sẽ giúp con."



Nói xong, lại thở dài, "Bất quá quên đi, thầy cũng biết con và Bùi Châu Hiền như cùng một cái khuôn mẫu đi ra, đều muốn làm công tác vì người dân phục vụ."



Ngạch



Vẫn đang tỏ ra vô tội, Tôn Thừa Hoan ở trong lòng có chút buồn bực.



Làm vì người dân phục vụ?





Cái kia, làm lớn mạnh hắc bang cũng xem như vì người dân phục vụ hay sao?

Tuy rằng trong lòng đối với lão nhân có chút bất đắc dĩ, Tôn Thừa Hoan ở trên mặt vẫn là bộ dáng có chút e lệ "Sư phụ lại nói đùa"

"Châu Hiền, con cũng thấy đấy, đứa nhỏ này chính là như vậy, con về sau nhớ chiếu cố tốt sư muội này nha!"

Bùi Châu Hiền con người chợt tắt, nhìn Tôn Thừa Hoan, nhẹ nhàng gật đầu.

Sư phụ nói là sư muội, chứ không phải học muội.

Tôn Thừa Hoan trong lòng âm thầm hít một tiếng, đối với sư phụ này càng có thêm kính trọng.

Cái gì làm vì người dân phục vụ, hiện tại có bao nhiêu quan viên thực tâm làm vì người dân phục vụ, cũng chỉ có người này cả đời đắm chìm trong nghiên cứu học thuật cứu người như giáo sư mới có thể nói như thế, mà cũng chỉ có sư phụ như vậy mới dạy dỗ ra được một đệ tử như Bùi Châu Hiền, mới có thể thực thực chính chính làm vì người dân phục vụ.

Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên lại cảm thấy, dù sao giúp một lần cũng là giúp, giúp hai lần cũng là giúp, về sau có sự giúp đỡ của học tỷ này cũng tốt lắm.

"Thừa Hoan, lại đây giúp tớ một chút" Chủ tịch hội sinh viên của trường đứng từ xa hô Tôn Thừa Hoan một tiếng, Tôn Thừa Hoan lên tiếng, vội vàng quay qua nói với giáo sư cùng Bùi Châu Hiền"Khúc giáo sư, học tỷ, em có việc đi trước"

"Ừ. Đi đi" Khúc giáo sư gật đầu, lại quay đầu nói với Bùi Châu Hiền, "Châu Hiền, chúng ta cũng đi thôi, lâu lâu thật vất vả Trường đại học mới mời chúng ta dùng cơm một bữa, cũng không thể không đi được."

Bùi Châu Hiền mỉm cười, "Dạ"

Cùng với Khúc giáo sư đi theo một nhóm các học muội dẫn đường đi ra khỏi trường, tầm mắt của Bùi Châu Hiền nhịn không được quay lại nhìn Tôn Thừa Hoan cùng với một nữ sinh đang thảo luận cái gì đó.

Cùng lúc đó, Khương Sáp Kỳ đang cùng với vài vị giáo sư hàn huyên, từ học viện đi ra, đồng dạng đang nhìn nhìn xung quanh để tìm kiếm, sau đó nhìn thấy Tú Anh, lại nhìn theo tầm mắt của Tú Anh nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, lại không dự đoán được lại nhìn thấy tầm mắt của Bùi Châu Hiền đang nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười quỷ dị.

Đi về phía của Tú Anh đang đứng, nhẹ tay mơn trớn hai má của Tú Anh, nhìn ánh mắt phẫn nộ của Tú Anh nhìn mình thì nhẹ nhàng cười, Khương Sáp Kỳ đi theo đoàn người đi từ Trường đại học ra khách sạn đã đặt trước.

Lão bác bởi vì là giáo sư, vào khách sạn liền ngồi vào bàn của các giáo sư ở bên trong, mà Bùi Châu Hiền lại tùy tiện tìm một cái bàn nào đó mà ngồi xuống.

"Hi!...." Khương Sáp Kỳ có chút khiêu khích ngồi vào bên cạnh Bùi Châu Hiền, "Bùi Kiểm, lại gặp nhau nữa rồi."

Bùi Châu Hiền lạnh lùng nhìn cô một cái, uống ngụm trà "Ừm."

Khương Sáp Kỳ cầm lấy một lý trà, uống một ngụm, cười đến dụ dỗ "Bùi kiểm tựa hồ đối với Tiểu Hoan Hoan nhà chúng ta rất có hứng thú?"





Tiểu Hoan Hoan nhà chúng ta.....

Bùi Châu Hiền nhăn lại mi, nghe thấy xưng hô thân mật của Khương Sáp Kỳ trong lòng có chút không thoải mái.

Tôn Thừa Hoan cùng với nữ nhân xảo quyệt này thực thân mật?

Nghĩ đến phía trước chính mình ở Trường đại học nhìn thấy Khương Sáp Kỳ đối với Tôn Thừa Hoan có những động tác thân mật, có thể nói là ái muội động tác, Bùi Châu Hiền mày lại nhăn hơn.

"Cô cùng với Tôn Thừa Hoan là quan hệ gì?"

Sư phụ dặn cô chiếu cố Tôn Thừa Hoan, cô đã hứa thì sẽ làm được.

Huống chi sư phụ nói Tôn Thừa Hoan rất giống mình, đều là những người có lòng chính nghĩa rất mạnh, về sau đương nhiên là muốn công tác ở viện kiểm sát, làm sao có thể cùng Khương Sáp Kỳ có đại danh là luật sư giảo họat đa đoan,có nhiều thủ đoạn cùng nhau một chỗ được.

Khương Sáp Kỳ lộ ra một chút tươi cười, "Tôi đã thầm mến Tiểu Hoan Hoan nhà chúng ta đã lâu rồi a~~"

Bùi Châu Hiền chớp mắt một cái, sau đó nhìn thẳng vào mắt của Khương Sáp Kỳ, với ý đồ muốn nhìn ra điểm gì bất thường, lại chỉ nhìn thấy ánh mắt cười của cô.

Cầm lên ấm trà rót ra một chén, Bùi Châu Hiền nhìn ra nơi khác không nhìn đến Khương Sáp Kỳ.

Nữ nhân Khương Sáp Kỳ này, cô luốn hết sức cố gắng tránh không đi tiếp xúc với cô ta, tuy rằng cô với các luật sư khác luôn có thái độ hòa hảo.

Tôn Thừa Hoan nguyên bản là muốn tiếp tục ở trong trường thu thập, dọn dẹp ở trong hội trường, nhưng là thành viên của hội sinh viên kính nhờ nàng cùng nhau đi đến khách sạn, cô chỉ có thể bất đắc dĩ cùng đi.

"Từ từ đi đến khách sạn có thể hưởng một chút tốt" Thành viên hội sinh viên vừa đi vừa nói "Thừa Hoan, mấy ngày nay thật sự là phiền toái cậu"

"Kỳ thực cậu không cần làm như vậy." Tôn Thừa Hoan hai tay đút vô túi quần, thở dài "Tớ cùng với các học muội cùng nhau làm là được rồi, làm như vậy phức tạp thì được gì?"

Tú Anh đi theo bên cạnh Tôn Thừa Hoan, nhắm mắt theo đuôi, thường thường nhìn xem ở chung quanh, thần kinh vẫn căng thẳng.

Thành viên hội sinh viên lắc đầu "Thừa Hoan, cậu gần nhất đã làm rất là nhiều chuyện rồi, so với hai cái tên Phó Chủ Tịch nhàn hạ kia thì cậu vất vả hơn nhiều, tớ như thế nào có thể bạc đãi cậu."

Tôn Thừa Hoan nhún nhún vai, không thèm nhắc lại.

"Tùy tiện đến tìm vị trí ngồi chờ ăn cơm đi" Vào khách sạn, thành viên hội chủ tịch nhìn nhìn xung quanh liếc mắt một cái, tựa hồ đã nhìn thấy cái gì nhẹ nhàng cười, đối với Tôn Thừa Hoan nói một câu, sau đó hướng tới cái bàn kia đi tới.

Tôn Thừa Hoan vỗ vỗ hai má, nghiêng đầu nhìn Tú Anh mỉm cười, "Tú Anh, nếu không thích nơi này, chúng ta có thể đi chỗ khác."

Tú Anh hơi hơi cắn môi dưới, "Tú Anh không phải không thích, chính là cảm thấy người ở đây nhiều lắm, lo lắng Thiếu chủ sẽ có nguy hiểm."

"Ha ha..." Tôn Thừa Hoan theo thói quen vỗ vỗ đầu của Tú Anh, "Tú Anh, em luôn khẩn trương như vậy, kỳ thật chị thật sự không có gì, toàn bộ người ở trong này có thể làm thương tổn đến chị thật sự không nhiều lắm."

Tú Anh cố chấp lắc đầu, tiếp theo do dự vài giây, "Thiếu chủ, vẫn là ở trong này ăn cơm đi."

"Sao?" Tôn Thừa Hoan hơi có chút tò mò nhìn cô "Như thế nào bỗng nhiên đổi ý?"

Tú Anh ngượng ngùng nói, "Thiếu chủ mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ cũng không đủ giấc, vẫn là ở trong này ăn một chút gì đi, dù sao chúng ta đi chỗ khác ăn cơm, người cũng rất nhiều."

"Ha ha..."

"Tiểu Hoan Hoan...." Khương Sáp Kỳ kỳ thực đã sớm nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cùng Tú Anh, nhưng vẫn không kêu hai người, thẳng đến nhìn thấy Tôn Thừa Hoan quay đầu nhìn chung quanh thì mới hô lên một tiếng, trong thanh âm mang theo vẻ kiều mỵ, rước lấy ánh nhìn chăm chú của mấy nam nhân ở chung quanh.

Kỳ thật bàn đang ngồi, có Bùi Châu Hiền, lại có Khương Sáp Kỳ, đã sớm thu hút ánh nhìn của mọi người, lúc này Khương Sáp Kỳ càng lớn tiếng la, càng thu hút sự chú ý.

Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng gật đầu, tiện tay nắm tay Tú Anh kéo qua, hướng tới bàn của Bùi Châu Hiền cùng Khương Sáp Kỳ đi đến.

"Kỳ tỷ, học tỷ..." Tôn Thừa Hoan đi đến hai người trước mặt, rất lễ phép kêu lên một tiếng.

"Tiểu Hoan Hoan là tới nơi này ăn cơm?" Khương Sáp Kỳ liếc mắt nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang nắm tay của Tú Anh, thanh âm như trước kiều mỵ, "Đến tỷ tỷ bên này ngồi đi."

Tôn Thừa Hoan cũng không từ chối, buông ra tay đang lôi kéo Tú Anh, đi đến chỗ trống bên cạnh Bùi Châu Hiền ngồi xuống, "Tú Anh, ngồi bên cạnh Kỳ tỷ đi."

Bàn đang ngồi trống hai chỗ, bên cạnh Bùi Châu Hiền một chỗ, bên cạnh Khương Sáp Kỳ một chỗ, cơ mà khí tràng của hai vị nữ nhân này quá lớn, người chung quanh không ai dám đi vào ngồi bên cạnh.

Tú Anh nhăn lại mi "Hoan...."

"Ngoan." Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói một câu, nhìn Tú Anh không để cho cô nói gì nữa.

Tú Anh chu chu cái miệng, ngồi vào bên cạnh Khương Sáp Kỳ, cúi đầu vẻ mặt căm giận.

Thiếu chủ chán ghét, rõ ràng biết cô ghét nhất là nữ nhân Khương Sáp Kỳ này, còn làm cho cô cũng nữ nhân này ngồi cùng nhau.

Bùi Châu Hiền nhìn Khương Sáp Kỳ, sau đó nhìn sang Tú Anh, cuối cùng quay đầu nhìn thẳng vào Tôn Thừa Hoan, ngữ khí bình thản như không có gì "Sư muội cùng với nhiều người có quan hệ thật tốt."

Phía trước còn có Phó Quân, mối quan hệ của hai người coi chừng là rất sâu sắc đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro