Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu nói cái gì?" Tôn Thừa Hoan không tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông, khó hiểu ông ta cư nhiên lại nói với nàng ra như vậy.

"Hừ, Tôn Tử Đằng căn bản không bảo vệ được cháu, cũng dạy cháu không tốt." Người đàn ông vẻ mặt khinh bỉ, sau đó lại là vẻ mặt tận tình khuyên bảo, từ trong túi móc ra một tấm hình, "Tiểu Hoan, cậu cùng cháu nói, cháu như vậy là không đúng. . ."

Đôi mắt Tôn Thừa Hoan sâu thẳm quét mắt tấm hình kia, vốn là vẻ mặt không đếm xỉa tới lập tức biến mất, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm tấm hình kia, thanh âm nghe có chút lạnh lùng, "Ở đâu ra?"

Trong hình, nàng cùng Bùi Châu Hiền ôm nhau hôn môi, có vẻ rất ngọt ngào.

"Cháu không cần phải để ý đến hình từ đâu ra." Người đàn ông cau mày, "Tiểu Hoan, lưu lại, cậu giúp cháu."

"Thiết. . ." Tôn Thừa Hoan cười nhạt liếc ông ta, từ trong tay ông ta đoạt lấy tấm hình kia, vốn muốn xé nát, thấy phía trên hình, lòng mềm nhũn, đem ảnh chụp thu vào trong túi, "Còn nữa không?"

Người đàn ông thấy nàng quý trọng tấm hình như vậy sắc mặt càng thêm khó coi, "Tiểu Hoan, cháu nghe cậu, cậu biết rất nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai, cháu cần gì phải cùng một người phụ nữ dây dưa không rõ."

"Cậu, tôi gọi người một tiếng cậu, chính là còn tôn trọng người." Tôn Thừa Hoan biến sắc, hiếm thấy một lần tức giận biểu hiện ra bên ngoài, "Nhưng là, chuyện của tôi, mời cậu không nên nhúng tay."

"Tiểu Hoan, cháu. . ." Người đàn ông nghe Tôn Thừa Hoan nói như vậy, trên mặt nhất thời xanh trắng lần lượt thay nhau, coa vẻ dị thường tức giận lại lúng túng, "Cháu tại sao có thể nói như vậy, ta là quan tâm cháu. . ."

"Tốt lắm!" Tôn Thừa Hoan cắt đứt lời nói của người đàn ông kia, xoay lưng lại, "Lô hàng kia, vô luận như thế nào tôi cũng sẽ lấy lại, tôi cũng sẽ không ở lại chỗ này, cậu mời đi đi, tiểu Hoan muốn ngủ."

"Cháu......." Thở hổn hển trợn mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, lại thấy Tôn Thừa Hoan mặt không chút thay đổi, người đàn ông đè nén lửa giận, "Tiểu Hoan, Tôn Tử Đằng mặc kệ cháu, ta quản cháu, ta thay thế chị quản cháu, vô luận như thế nào ta cũng sẽ làm cho cháu lưu lại."

Tôn Thừa Hoan xoay người lại, nhìn thẳng người đàn ông, trong mắt lóe lên ánh sáng làm cho người đàn ông có chút kinh hãi, "Đã như vậy, cậu liền đừng trách tiểu Hoan bất hiếu."

Bị khí thế trên người Tôn Thừa Hoan ép tới có chút hoảng hốt, người đàn ông như cũ duy trì bộ dạng giận dữ, lạnh lùng hừ một tiếng sau đó rời đi.

Sau khi hắn đi, Tôn Thừa Hoan bảo mấy người Lâm Vũ Đồng đi vào, thần sắc ngưng trọng nói, "Xem ra khả năng hòa đàm không lớn."

"Thiếu chủ, ta đoạt nha, thuận tiện đốt bọn họ, để cho E Quốc lão biết ta lợi hại!" Một người đại hán cao lớn khỏe mạnh rất hào phóng nói.

Lâm Vũ Đồng trợn mắt nhìn hắn một cái, rất cung kính nhìn Tôn Thừa Hoan nói, "Thiếu chủ có gì dặn dò."

Sờ cằm suy tư một hồi, Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng cười một tiếng, "Chỉ thị a, theo như trước quyết định kế hoạch thứ hai đi."

"Dạ !"

Đợi sau khi mấy người kia rời đi, Tôn Thừa Hoan nhìn đồng hồ, cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Bùi Châu Hiền.

"Tiểu Đản. . ." Bùi Châu Hiền mới vừa đem cô bé tên Nam Nam dỗ ngủ, vừa nhìn thấy điện thoại của Tôn Thừa Hoan, lập tức đi ra phòng khách tiếp nghe điện thoại.

"Em có thể.......Không thể trở về sớm được," Tôn Thừa Hoan dựa vào tường, có chút vô lực nói, "Có thể còn phải ở lại một thời gian."

Nghĩ đến còn rất lâu mới có thể thấy được Bùi Châu Hiền, nàng liền cảm thấy thật khó chịu.

"Chuyện rất khó giải quyết sao?" Bùi Châu Hiền ôn nhu hỏi Tôn Thừa Hoan, "Nghe thanh âm của em rất mệt mỏi, có phải rất mệt mỏi hay không?"

" Ừ. . ." Tôn Thừa Hoan nhẹ giọng ừ một tiếng, tiếp cười một tiếng, "Bất quá chị yên tâm, em sẽ mau chóng giải quyết tất cả mọi chuyện trở về."

" Ừ." Bùi Châu Hiền câu khởi khóe miệng nhàn nhạt cười, tiếp theo nhớ tới chuyện xảy ra lúc chạng vạng tối, mang giọng buồn bực nói, "Tiểu Đản, hôm nay nhặt được một đứa bé, cô bé một mực gọi chị là mẹ."

"A?" Mặc dù có nghe được thuộc hạ bẩm báo chuyện Bùi Châu Hiền cứu một đứa bé, nhưng không biết đứa bé kia gọi Bùi Châu Hiền là mẹ, Tôn Thừa Hoan nhất thời ngẩn người tại đó, "Mẹ?"

" Ừ. . ." Bùi Châu Hiền rất bất đắc dĩ nói, "Đứa bé kia đùa bỡn ỷ lại, thật là cùng em giống nhau như đúc."

Sao?

Tôn Thừa Hoan lại một lần nữa ngây ngô ngẩn người tại đó, vẻ mặt ngây ngốc, "Cùng em. . . Giống nhau như đúc?"

"Phốc hì hì. . ." Nghe thanh âm Tôn Thừa Hoan liền có thể tưởng tượng giọng nàng lúc này, Bùi Châu Hiền nhẹ cười ra tiếng, "Tiểu Đản ngốc. . ."

"Sao, đứa bé kia tại sao lại một mực gọi chị là mẹ?" Tôn Thừa Hoan có chút ghen nói, "Chị nói cô bé chơi xấu cùng em giống nhau như đúc, có phải chị cũng đối với nàng giống như đối với em hay không . . ."

Ngồi ở trong phòng khách, khóe miệng hàm chứa một nụ cười, Bùi Châu Hiền ngẩng đầu nhìn ánh đèn mờ nhạt trên trần nhà, nheo lại mắt, "Tiểu Đản, chị nhớ em."

Tôn Thừa Hoan vẫn còn đang ăn giấm chua nhất thời cảm thấy trên mặt có chút nóng nóng, cong cong gò má, nhỏ giọng nói, "Em cũng vậy."

"Ừm ? em cũng nhớ em sao?" Tốt nghiệp Đại học Luật Bùi Châu Hiền lúc ở đại học chính là một biện luận hảo thủ, ở trên tòa án cũng như vậy, thời điểm đối mặt người yêu, cho tới bây giờ đều là ôn nhu đối đãi, chẳng qua là lúc này, cô lại khó hiểu muốn trêu chọc Tôn Thừa Hoan một chút.

"Không. . . Không phải. . ." Vội vội vàng vàng phản bác, Tôn Thừa Hoan hoàn toàn không có ý thức được Bùi Châu Hiền là trêu chọc mình, rất khả ái nói, "Em nói là. . . Em cũng nhớ chị."

"Ngoan, nói như vậy mới đúng chứ." Bùi Châu Hiền cười duyên nói, nghĩ đến ngữ khí Tôn Thừa Hoan mới vừa rất là ăn vị, cười càng hứng trí dạt dào, "Tiểu Đản, em đang ghen? Ăn giấm của một đứa bé?"

"Ồ. . ." Biết rõ giống như vậy quả thật là lòng dạ hẹp hòi, Tôn Thừa Hoan nghĩ đến Bùi Châu Hiền cho tới bây giờ chính là đối mặt mình mới có ôn nhu lại phân cho một đứa bé, vẫn cảm thấy rất là không thoải mái, dứt khoát thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy, cho nên, không cho phép chị đối với đứa bé kia ôn nhu, phải xuất ra kiểm sát trưởng đại nhân uy phong lẫm lẫm!"

"Kiểm sát quan đại nhân uy phong lẫm lẫm?" Bùi Châu Hiền buồn cười lại lập lại một lần, " Em tưởng tiểu bằng hữu kia là tội phạm sao?"

"Mặc kệ........" Tôn Thừa Hoan thanh âm mềm nhũn hướng về phía Bùi Châu Hiền làm nũng, "Có được hay không vậy. . . Hiền tỷ tỷ. . ."

Thật ra thì Tôn Thừa Hoan bình thường rất ít gọi cô như vậy, nhưng là mỗi lần vừa nghe Tôn Thừa Hoan gọi như vậy, Bùi Châu Hiền liền không nhịn được đáy lòng ôn nhu, chỉ muốn thật tốt thương yêu người hướng về phía mình làm nũng.

Khóe môi cong lên, hiện lên một nụ cười, Bùi Châu Hiền thanh âm càng ôn nhu, "Đối đãi người bạn nhỏ tại sao có thể hung dữ chứ, bất quá. .. Ừm, Tiểu Đản vĩnh viễn đều là trọng yếu nhất."

"Thật sự?" Tôn Thừa Hoan trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng vẫn là không nhịn được lại hỏi một lần.

"Thật sự."

" Ừm. . ." Tôn Thừa Hoan ngồi vào trên giường, suy nghĩ về bộ dạng Bùi Châu Hiền, từ trong túi móc ra ảnh chụp hai người hôn môi, đôi mắt lướt qua một tia nóng như lửa, cũng không che giấu, "Em. . . Bỗng nhiên muốn chị."

Cái loại cảm giác kì dị kích thích ở trong thân thể vọt qua, Bùi Châu Hiền ngồi ở trên ghế sa lon, hô hấp có chút dồn dập, trên mặt từ từ biến đỏ, "Chán ghét. . ."

Rõ ràng cách nhau ngàn dặm, lại có thể cảm nhận được thân thể người yêu, thanh âm Tôn Thừa Hoan có vẻ có chút khàn khàn, "Làm thế nào bây giờ?"

". . ." Trầm mặc mấy giây, trên mặt Bùi Châu Hiền càng ngày càng nóng, có chút ngượng ngùng nói, "Vậy em. . . Sớm một chút trở lại."

Nháy mắt mấy cái, Tôn Thừa Hoan nuốt ngụm nước miếng, thanh âm nuốt nước miếng cách microphone truyền đến bên tai Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền cảm thấy cả người mình cũng sắp bùng cháy, hô hấp càng dồn dập, dứt khoát bỏ lại một câu nói, "Chị đi tắm, em cũng mau nhanh đi tắm rửa đi!"

"Ôi chao........." Tôn Thừa Hoan mới vừa mở miệng, liền chỉ nghe được bên đầu điện thoại kia truyền tới âm thanh đô đô.

Ngơ ngác cầm điện thoại di động hồi lâu, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên cười.

Bùi Châu Hiền thẹn thùng.

---

Vội vã cúp điện thoại, Bùi Châu Hiền có chút đứng ngồi không yên từ trên ghế salon đứng lên, mới đi mấy bước, liền thấy Nam Nam ngồi chồm hổm một bên vẻ mặt khả ái nhìn cô, "Mẹ đang cùng ai gọi điện thoại?"

Trên mặt đỏ hơn, Bùi Châu Hiền khẽ vuốt gò má nóng bỏng của chính mình, đè xuống cảm giác chột dạ, "A? Cái gì?"

"Mẹ mặt hồng hồng, giống như trái táo đỏ." Tay Nam Nam chỉ gò má Bùi Châu Hiền, lời nói từ thanh âm non nớt nói ra làm cho Bùi Châu Hiền cảm thấy không biết làm sao.

Ngồi xổm xuống ôm lấy Nam Nam, Bùi Châu Hiền từ bên trong khách phòng đi tới liền nói sang chuyện khác, "Cháu không phải là đã ngủ rồi sao? Tại sao lại chạy đến?"

Nam Nam nháy con ngươi đen nhánh, tay sờ mái tóc rồi xuống bên vai Bùi Châu Hiền, "Nam Nam muốn cùng mẹ ngủ chung."

Từ phòng khách đến khách phòng*, bất quá mấy bước chân, Bùi Châu Hiền trong thời gian ngắn ngủi rất nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, đem Nam Nam thả lên giường, "Ta đã nói rồi, ta không là mẹ của cháu, cháu nên gọi ta là dì."

*khách phòng : phòng ngủ dành cho khách.

"Nhưng là. . . Nhưng là. . ." Nam Nam nước mắt chảy xuống, bĩu môi, "Ba nói người là mẹ. . ."

"Ba cháu tên là gì?" Bùi Châu Hiền nhíu mày, vì ảnh chụp của mình cư nhiên đặt ở trong dây chuyền cảm thấy hết sức khó hiểu.

Thật ra thì mới vừa hỏi đến những vấn đề này, chẳng qua là đứa nhỏ này, lại khóc ngay tại trong ngực nàng ngủ.

"Không biết." Nam Nam rất thành thật lắc đầu một cái, "Nam Nam chỉ biết là đó là ba."

Thở dài, Bùi Châu Hiền giúp Nam Nam đắp kín mền, "Ba cháu tại sao để cho cháu đến tìm ta, cháu cũng không biết sao?"

Lại lắc đầu, Nam Nam kéo dây chuyền, đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền, "Ba nói đây là mẹ, ba mang Nam Nam đến tìm mẹ."

"Tìm mẹ. . . Tìm ta?" ngón tay Bùi Châu Hiền chỉ vào mình, "Cháu cùng ba cháu đến tìm ta, vậy ba ba cháu đâu?"

"Ba. . . Ba. . ." Vừa nghe đến Bùi Châu Hiền nói đến ba mình, trong mắt Nam Nam lại nổi lên nước mắt, đáng thương nhìn Bùi Châu Hiền, "Ba bị người xấu bắt đi. . . Ba. . . Mẹ mau cứu ba. . ."

"Không khóc không khóc........" Bùi Châu Hiền đối với cô bé động một chút là khóc này thật là bất đắc dĩ, nhìn Nam Nam vừa khóc mặt đầy nước mắt, nước mũi, mày càng nhíu chặt lại.

Cô xưa nay thích yên tĩnh, Tôn Thừa Hoan cũng là người nhã nhặn lịch sự an tĩnh, lúc hai người chung một chỗ, thường thường không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng hai mắt nhìn nhau một cái, thấy trong mắt lẫn nhau cái bóng của mình, liền cảm giác trong lòng bị hạnh phúc lấp đầy.

Nhưng lần này, Tôn Thừa Hoan không có ở đây làm cho cô cảm thấy không quen, bây giờ còn mọc ra một đứa bé không rõ lai lịch quấn lấy cô, Bùi Châu Hiền cảm thấy mình có chút phát điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro