Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bùi Châu Hiền trầm mặc mấy giây, đứng ở xung quanh bảo vệ cô người đàn ông bộ dáng sụt sùi.

"Các người.... Tại sao muốn bắt cô bé?" Thả bước chân ưu nhã đi tới mấy trước mấy người đàn ông mềm như than bùn trên đất, Bùi Châu Hiền nhíu mày, "Nói cho tôi biết sự thật, tôi sẽ không báo cảnh sát."

"Thiết. . ." Người đàn ông cầm đầu kia lại bật cười một tiếng, ho khan mấy tiếng, "Cảnh sát? Ha ha. . ."

Tròng mắt Bùi Châu Hiền trầm xuống, nhìn mấy người hồi lâu, có chút không biết như thế nào cho phải.

Tựa hồ. . . Cảnh sát bên kia quả thật không thể kinh động? Như vậy mấy người này nên xử lý như thế nào chứ?

Trong mấy người đàn ông áo đen kia có một người đàn ông trong đó đi tới trước mặt Bùi Châu Hiền, cung kính khom người , "Thiếu chủ phu nhân, mấy người này giao cho chúng tôi xử lý, có thể không?"

"...." Mặt Bùi Châu Hiền lập tức đỏ lên.

Mới vừa rồi cô sở dĩ dám như vậy không chút kiêng kỵ đi đường nhỏ, bởi vì biết Tôn Thừa Hoan phái người bảo vệ cô, lúc này lại nghe người tới gọi cô như vậy, cảm giác vừa thẹn vừa mừng lập tức lắp đầy trái tim.

"Thiếu chủ phu nhân?" Người đàn ông hỏi thăm cúi đầu, đợi đã lâu không nghe được Bùi Châu Hiền trả lời, liền lại kêu một lần nữa.

"A. . ." Bùi Châu Hiền phục hồi tinh thần lại, thần sắc có chút lúng túng, " Ừ. . . Các người muốn xử lý như thế nào?"

"Chúng tôi sẽ giúp ngài lấy được câu trả lời ngài muốn ." Người đàn ông áo đen cung kính nói, "Hoặc là phu nhân còn phân phó khác, chúng tôi cũng sẽ thi hành."

Có chút mâu thuẫn nhìn người đàn ông, lại nhìn một chút cô bé trong ngực, Bùi Châu Hiền cuối cùng hạ quyết tâm nói, " Được, vậy các anh giúp tôi hỏi thăm bọn họ tại sao muốn bắt. . . Nam Nam, có thể không?"

"Dạ !" Mấy người đàn ông áo đen cùng đáp, tiếp mỗi người nắm lên một người đàn ông, mà người đàn ông áo đen mới vừa hỏi thăm thì lại hỏi Bùi Châu Hiền, "Thiếu chủ phu nhân còn có gì phân phó sao?"

"Không. . . Không có. . ." Bùi Châu Hiền rất ngượng ngùng nói, "Làm phiền các anh. . ."

Người đàn ông áo đen lại cúi mình vái chào, mang mấy người lui ra, Bùi Châu Hiền nhìn bóng người nhanh chóng biến mất, rơi vào trầm tư.

Thiếu chủ.... Phu nhân?

Tại sao lại gọi là Thiếu chủ, mà không phải là tiểu thư các loại?

Nhà Tôn Thừa Hoan không phải kinh doanh sao? Con cái nhà kinh doanh, không phải gọi là tiểu thư hay thiếu gia sao? Xưng hô Thiếu chủ như thế....

Hơn nữa, mấy người kia bộ dáng tuân mệnh, cũng quá mức đi?

Hơn nữa nghiêm chỉnh huấn luyện....

Cô nhớ chú của cô đã từng mang cô đi quân khu chơi qua, những binh lính kia chính là như vậy.

Chẳng lẽ Tôn Thừa Hoan là con của thủ trưởng quân khu?

Lại không đúng.

Nếu là con nhà thủ trưởng quân khu, các binh lính là tuyệt đối sẽ không gọi nàng là Thiếu chủ.

"Mẹ. . ." Âm thanh non nớt cắt đứt suy nghĩ sâu xa của Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền phục hồi tinh thần lại, ôm cô bé đi ra khỏi ngõ hẻm, "Người bạn nhỏ, nhà cháu ở đâu, dì đưa cháu trở về."

"Mẹ, không muốn không muốn Nam Nam...." Cô bé sắc mặt lập tức xụ xuống, bĩu môi, trong mắt lại bắt đầu nổi lên nước mắt.

Mặt lạnh xuống, ánh mắt Bùi Châu Hiền trong trẻo lạnh lùng nhìn cô bé, "Cháu quấy rối nữa, tôi liền mặc kệ cháu."

Cô bé tựa hồ bị giật mình, vẫn ủy khuất như cũ bĩu môi, nhưng không dám khóc nữa.

"Ba mẹ cháu đâu?" Thở dài, không nghĩ dọa cô bé, Bùi Châu Hiền sắc mặt trì hoãn, cố gắng ôn nhu nói, "Dì mang cháu đi tìm bọn họ."

Cô bé lắc đầu một cái, tay như cũ nắm quần áo Bùi Châu Hiền, " Không muốn Không muốn Nam Nam. . ."

Cho tới bây giờ tỉnh táo tự kiềm chế, Bùi Châu Hiền chỉ có đối với Tôn Thừa Hoan mới không cách nào bình tĩnh lúc này bất đắc dĩ, ôm cô bé ở ven đường suy tư hồi lâu, ngăn một chiếc taxi về nhà.

"Mau cứu ba ba!" Ai ngờ vừa vào cửa nhà Bùi Châu Hiền, cô bé liền khóc lớn lên, "Mẹ, mau cứu ba, ba nói mẹ có thể cứu ba. . ."

Bùi Châu Hiền nhất thời ngây ngẩn, hồi lâu, nhìn cô bé vẫn còn lớn tiếng khóc, "Ba cháu bảo cháu đến tìm dì?"

Để cho một đứa bé đến tìm cô cầu cứu?

"Không phải. . ." Cô bé khóc mặt đầy nước mắt, nước mũi cũng tùy tiện cọ vào trên tay áo, Bùi Châu Hiền thở dài một tiếng, kéo cô bé ngồi vào trên ghế sa lon trong phòng khách, rút ra khăn giấy giúp cô bé lau nước mắt cùng nước mũi, "Đừng khóc, nói cho dì chuyện gì xảy ra."

Cô bé nghẹn ngào mấy tiếng, từ trên cổ kéo ra một sợi dây chuyền, dây chuyền có thể mở ra, bên trong bất ngờ để hình Bùi Châu Hiền.

"Này. . ." Bùi Châu Hiền nhìn ảnh chụp mình bên trong hình, giật mình, lại ngẩng đầu nhìn cô bé.

"Ba nói đây là hình mẹ, muốn Nam Nam tìm mẹ, mẹ có thể cứu được ba."

"A, là như vậy a. . ." Mấy người đàn ông áo đen kia sau khi mang đi người dám can đảm chặn Bùi Châu Hiền lại liền lập tức gọi điện thoại báo cáo cho Tôn Thừa Hoan chuyện này, Tôn Thừa Hoan nghe cấp dưới miêu tả trong điện thoại, nhàn nhạt cười cười, "Tốt lắm theo cô ấy."

Đợi cúp điện thoại, Tôn Thừa Hoan trầm tư một hồi, ngón tay thon dài mà khớp xương rõ ràng gõ lên tay vịn của cái ghế, tiếp tục suy tính chuyện tình Công tước Lô Tạp Tư.

Hoặc là. . . Không tìm Lô Tạp Tư, tìm Sở Sâm?

Cửa bỗng nhiên bị gõ, hai người đàn ông canh giữ ở cạnh cửa nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan gật đầu, bọn họ liền mở cửa.

"Thiếu chủ, có một người tự xưng là cậu ngài đến tìm ngài." Lâm Vũ Đồng từ ngoài cửa đi vào, hướng về phía Tôn Thừa Hoan cung kính khom người nói.

Nhẹ nhàng chọn mi, Tôn Thừa Hoan đứng lên, có chút kinh dị, suy xét mấy giây, mở miệng nói, "Để cho hắn đi vào."

"Dạ !" Lâm Vũ Đồng lui ra ngoài, một hồi lâu lại mang theo một người đàn ông đi vào, người đàn ông kia vẻ mặt lạnh nhạt, lúc thấy Tôn Thừa Hoan mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ, "Tiểu Hoan. . ."

Tôn Thừa Hoan nhìn thẳng hắn mấy giây, trong lòng giống vậy như là bị sóng lớn đánh vào giống vậy khó mà bình tĩnh, cố gắng trấn định xuống, "Cậu."

Người đàn ông hướng Tôn Thừa Hoan đi mấy bước, trong phòng những người khác lập tức cảnh giới đứng lên, đều móc súng lục ra.

Khoát khoát tay ngăn lại động tác của bọn họ, tỉnh táo lại Tôn Thừa Hoan nhàn nhạt nói, "Các cậu tất cả ra ngoài đi."

"Thiếu chủ. . ." Lâm Vũ Đồng không yên tâm kêu một tiếng, Tôn Thừa Hoan như cũ nhàn nhạt, "Đi ra ngoài."

"Dạ."

"Tiểu Hoan, cháu quả nhiên tới." Người đàn ông cao hứng đi tới trước mặt Tôn Thừa Hoan, "Cậu thiệt nhiều năm không gặp cháu."

"Mười một năm."

Tôn Thừa Hoan kéo khóe miệng cười cười, trong đôi mắt lại không có nửa điểm ý cười, "Cậu nếu chỉ vì muốn thấy tôi liền cướp nhóm hàng kia, không khỏi quá mức đại động can qua*."

đại động can qua* : gây chiến; làm to chuyện

Người đàn ông rõ ràng bởi vì thái độ của Tôn Thừa Hoan ngây ngẩn cả người, cười khổ, "Ta dĩ nhiên muốn thấy cháu, nhưng là Tôn Tử Đằng người kia. . ."

"Cậu!" Tôn Thừa Hoan cắt đứt lời nói của hắn, "Mời tôn trọng ba tôi."

Người đàn ông kia cũng không có ngừng lời nói, mắt đỏ nhìn Tôn Thừa Hoan, "Ba tôi? Tôn trọng?"

Giọng người đàn ông giễu cợt làm cho Tôn Thừa Hoan nhíu mày, giật giật miệng muốn mở miệng, một chút suy tư, lại nhắm lại.

"Tiểu Hoan, cháu không nên bị hắn lừa gạt! Mẹ cháu chính là hắn hại chết, còn nữa, cháu cho là mười mấy năm nay ta không muốn đi gặp cháu sao? Là hắn, là hắn một mực muốn đuổi giết ta a. . ." Đàn ông tức giận hô, tay nắm bả vai Tôn Thừa Hoan, "Nếu như không phải là ta đầu quân đến Công tước Lô Tạp Tư nơi này, ta sớm đã chết ở trong tay hắn!"

"Không thể nào!" Tôn Thừa Hoan sờ máy trợ thính bên tai trái, nói như đinh đóng cột*, "Ba tôi không thể nào đuổi giết cậu. . ."

"Tiểu Hoan, hắn chính là quá biết ngụy trang, năm đó chị cũng là như vậy. . . Cũng giống như cháu tín nhiệm hắn như vậy. . . Mới có thể. . . Mới có thể. . ." Người đàn ông nắm chặt quyền, rất oán hận nói, hồi phục lại nhìn Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Hoan, cháu tin ta, cậu sẽ không hại cháu. . ."

Tôn Thừa Hoan lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng người đàn ông, "Cậu chắc là hiểu lầm ba đi. . ."

"Không có!" Người đàn ông không chút do dự nói, tầm mắt rơi vào trên tai trái của Tôn Thừa Hoan nhíu mày lại, "Tiểu Hoan, cháu. . . Tai nghe điện thoại?"

Lại sờ sờ máy trợ thính, Tôn Thừa Hoan vẻ mặt dửng dưng, "Máy trợ thính."

Người đàn ông có chút không thể tin nhìn Tôn Thừa Hoan, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Tiểu Hoan, chớ cùng cậu đùa giỡn loại này."

"A. . ." Tôn Thừa Hoan miễn cưỡng cười một tiếng, không nói gì nữa.

Thấy vẻ mặt nàng như vậy, người đàn ông hoàn toàn giật mình, tay từ từ buông bả vai Tôn Thừa Hoan, lui lại mấy bước, "Cháu. . . Kia. . . Thật sự là máy trợ thính?"

Khẽ gật đầu một cái, Tôn Thừa Hoan sờ sờ cái mũi, hướng về phía người đàn ông nói, "Thật ra thì cũng không có gì."

"Cái gì không có gì?" Người đàn ông phẫn hận đập xuống vách tường, "Tôn Tử Đằng rốt cuộc là bảo vệ cháu như thế nào, hổ dữ còn không ăn thịt con, hắn. . ."

"Chuyện này cùng ba không quan hệ, là tôi tự làm tự chịu." Tôn Thừa Hoan đã hoàn toàn trấn định, nhìn người đàn ông, "Cậu, tôi lần này tới, là vì lô hàng kia."

Chân mày nhíu thật chặt, người đàn ông nhìn Tôn Thừa Hoan nói, "Tiểu Hoan, cháu liền gấp như vậy muốn lô hàng kia sao?"

"Đúng." Tôn Thừa Hoan hai tay đút túi quần không chút nào tránh né, "Sắp đến ngày giao hàng, cậu cũng biết đến ngày không giao hàng sẽ xảy ra chuyện gì."

Dừng một chút, Tôn Thừa Hoan trầm giọng nói, "Cậu, đừng để cho cháu khó xử."

"Cháu. . . Tiểu Hoan, cháu tại sao lại biến thành như vậy?" Người đàn ông trong mắt tràn đầy thống khổ, "Chị nói qua không hy vọng cháu cũng lăn lộn hắc bang."

"Cháu muốn như vậy." Tôn Thừa Hoan mặt không chút thay đổi, "Cho nên, cậu đem nhóm hàng kia giao cho cháu đi."

"Giao ra, có thể." Người đàn ông thấy Tôn Thừa Hoan như vậy, cũng không nói những thứ khác, "Hàng, để cho thuộc hạ của cháu mang về, cháu lưu lại."

"Lưu lại?" Tôn Thừa Hoan trong lòng mơ hồ có chút bất an, nhíu mày lại không hiểu hỏi, "Lưu lại để làm gì?"

"Lưu lại, cậu nuôi cháu." Người đàn ông vẻ mặt kiêu ngạo, "Cậu sẽ làm cho cháu lần nữa trở lại cuộc sống giống như Tiểu công chúa trước kia, vì cháu tìm một người đàn ông tốt."

******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro