Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy ba cháu có bảo cháu nói với ta cái gì không?" Ăn xong cơm tối, vẫn là không có biện pháp nghĩ rõ ràng chuyện tình lần này, Bùi Châu Hiền nhíu mày lần nữa hỏi Bùi Nam.

"Không có." Bùi Nam lắc đầu một cái, làm bộ tội nghiệp nhìn Bùi Châu Hiền, "Mẹ không cần đem Nam Nam mang đến cục cảnh sát đi."

Bùi Châu Hiền thở dài, "Hoàn toàn không có đầu mối, ta không cứu được ba cháu. Hơn nữa, ta phải đi làm, không thể cả ngày ở cùng cháu."

"Ba cũng phải đi làm, mỗi lần Nam Nam cũng ngoan ngoãn đợi ở nhà xem ti vi, sẽ không làm chuyện xấu." Bùi Nam kéo vạt áo Bùi Châu Hiền, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền, rất sợ cô không để cho mình lưu lại.

Bị ánh mắt cô bé làm bộ đáng thương nhìn một trận chột dạ, Bùi Châu Hiền lại thở dài, "Được rồi, nhanh đi tắm đi."

Ban ngày cô đều mang cô bé theo đi mua quần áo.........

Chẳng lẽ tình thương của mẹ của cô tràn ra sao? Cô rõ ràng luôn luôn đối với trẻ con không thích, lúc này mới cùng Bùi Nam chung sống không tới hai ngày, liền càng phát giác trẻ con quả thực quá ồn. Huống chi. . .

Đến lúc đó Tôn Thừa Hoan trở lại thì làm thế nào?

Chuông cửa bỗng nhiên bị nhấn vang, Bùi Châu Hiền vội vàng ra đi mở cửa, người đứng ngoài cửa bất ngờ chính là thủ lĩnh nhóm người hắc y ngày đó bảo vệ cô.

Thấy cô mở cửa, người đàn ông kia vội vàng cung kính khom người xuống, "Thiếu chủ phu nhân."

Vẫn có chút không thích ứng tiếng xưng hô này, Bùi Châu Hiền đỏ mặt, nặn ra một nụ cười, "Xin chào."

"Thiếu chủ phu nhân, đây là lời khai của mấy người kia ." Người đàn ông cầm túi tài liệu trong tay đưa cho Bùi Châu Hiền, "Cùng với tài liệu của người đúng sau xúi giục mấy người kia, còn có. . . Mấy người kia có nhắc tới lúc ấy có một nhóm người khác bắt một người đàn ông, có cần cứu người đàn ông kia không?"

Bùi Châu Hiền lăng lăng nhận lấy túi tài liệu, kinh ngạc với hiệu suất làm việc cao của bọn họ, "Các người. . . Thật là nhanh. . ."

Lúc này mới một ngày liền tra được nhiều như vậy, so với hiệu suất của cục công an, đây tuyệt đối là cao hơn gấp hai, gấp ba lần.

Người đàn ông cúi đầu, thanh âm như cũ tràn đầy cung kính, "Mời Thiếu chủ phu nhân chỉ thị."

"A. . . Kia. . . Cứu người đàn ông kia, các người sẽ gặp nguy hiểm sao?" Bùi Châu Hiền chần chờ một chút, lo lắng hỏi.

"Thiếu chủ phu nhân yên tâm." Người đàn ông lại cung kính khom người, "Chúng tôi sẽ đem người đàn ông kia cứu trở về."

Vừa dứt lời, người đàn ông liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng người đàn ông kia, Bùi Châu Hiền tay cầm phần tài liệu kia, đối với thân phận của Tôn Thừa Hoan càng hoài nghi.

Mà lúc này, Tôn Thừa Hoan bị mười mấy người vây quanh, bị hơn mười khẩu súng lục chỉ vào, vẫn như cũ mặt không đổi sắc.

"Tôn Thừa Hoan, mày rất bình tĩnh, cũng rất có can đảm." Người đàn ông chậm rãi đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Đáng tiếc. . . Mày là đàn bà."

Lạnh lùng nhìn hắn, súng lục trên tay Tôn Thừa Hoan sớm bị lấy đi, lúc này hai tay đút trong túi quần, như cũ duy trì tĩnh táo, "Nữ nhân thì thế nào? Mày cũng không phải là đàn bà sinh ra sao?"

Người đàn ông khinh miệt cười, "Đúng vậy, vấn đề là, mày là đàn bà a. . . Lại tại sao có thể cùng cô ấy yêu nhau."

Bị lời nói ngưu đầu bất đối mã chủy* của hắn làm cho sững sốt một chút, Tôn Thừa Hoan cau mày nhìn hắn hồi lâu, trong đầu linh quang chợt lóe, nheo lại mắt, "Là mày?"

ngưu đầu bất đối mã chủy* : 牛头不对马嘴 [niú tóu bù duì mǎ zuǐ]có thể dịch là : ông nói gà bà nói vịt; trống đánh xuôi, kèn thổi ngược; râu ông nọ cắm cằm bà kia; nồi vuông úp vung tròn........

"Nghĩ tới?" Người đàn ông đi vòng quanh nàng, giọng khinh bạc, "Mày một người đàn bà, lại vọng tưởng cùng cô ấy chung một chỗ, chậc chậc chậc. . ."

"Chúng ta quả thật ở cùng một chỗ." Tôn Thừa Hoan giọng nhàn nhạt, tiếp theo từ trong túi móc ra tấm hình kia, "Hình là mày cho cậu tao đi."

"Hả? Mày ngay cả cái này cũng có thể đoán được?" Người đàn ông hơi có chút kinh ngạc nhìn Tôn Thừa Hoan, "Làm sao đoán được?"

"Tùy tiện đoán." Tôn Thừa Hoan lười cùng hắn nói nhảm, giọng kiêu ngạo, "Mày nếu khinh bỉ tao là đàn bà, vậy cùng tao đánh một trận so tài một chút, như thế nào?"

"Đánh với tao?" Người đàn ông rất giễu cợt nhìn nàng, "Dưới tình huống này, mày lại muốn cùng tao đánh một trận?"

"Đúng vậy." Tôn Thừa Hoan vẻ mặt ung dung cười, đem tấm hình kia thả lại trong túi quần, "Có muốn không?"

"Hừ. . ." Khinh thường hừ một tiếng, người đàn ông cao ngạo nói, "Vậy trước tiên đánh mày một chút rồi đưa mày đi chết tốt lắm."

"A. . ." Tôn Thừa Hoan cười nhạt, bày ra tư thế, "Tới đi."

Một chút ý nhượng nàng cũng không có, người đàn ông lập tức hướng nàng nơi đó ép tới, mỗi một quyền đều mang theo kình phong.

Tôn Thừa Hoan có chút miễn cưỡng né tránh, cánh tay bắt lấy khe hở đỡ nắm đấm của hắn, trên chân đang muốn sử dụng lực, người đàn ông tay dùng sức đẩy một cái đem nàng đẩy tới trên đất.

"Đàn bà chính là đàn bà. . ." Người đàn ông vừa nói vừa hướng Tôn Thừa Hoan đá vào, Tôn Thừa Hoan lộn một cái tránh được, tay chống đất đứng lên, lảo đảo đánh về phía hắn, người đàn ông dùng tay bắt lấy cánh tay của nàng, cánh tay Tôn Thừa Hoan cong lại cùi chỏ hướng ngực người đàn ông hung hăng đánh tới.

Thét lớn một tiếng, người đàn ông đồng thời một quyền đánh vào trên lưng Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan cắn răng, chân dùng sức đạp hạ chân của hắn, tiếp đầu gối đỉnh đầu muốn đỉnh kia nơi nào đó.

Người đàn ông hơi lui ra, tay bóp cổ Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt dử tợn, "Mày tự tìm cái chết. . ."

Mặt dần dần đỏ lên, Tôn Thừa Hoan thở hào hển, từ bên hông rút ra một cây chủy thủ rất nhanh chóng để ở ngực hắn, hơi dùng sức, một tia huyết dịch từ trong áo chảy ra.

"Muốn. . . Cùng chết?" Tay hắn không còn dùng sức, Tôn Thừa Hoan lớn giọng hỏi.

"Hừ. . . Cùng nhau buông." Người đàn ông hừ một tiếng nói.

"Chê cười........" Tôn Thừa Hoan lộ ra một nụ cười, " Mày cho là, ở dưới tình huống như vậy tao sẽ buông ra?"

"Mày........."

"Khụ khụ..............." Ho khan vài tiếng, Tôn Thừa Hoan một tay cầm tay người đàn ông bóp cổ mình, trên tay hơi dùng sức, chủy thủ lại tiến vào một chút, "Có muốn hay không so tài một chút, là mày trước bóp chết tao, hay là tao đâm chết mày trước?"

Người đàn ông không cam lòng trợn mắt nhìn nàng, cũng không dám mạo hiểm, cuối cùng chậm rãi buông tay ra.

Tôn Thừa Hoan sờ sờ cổ, trên tay chủy thủ đổi thành để ngang trên cổ người đàn ông, hướng về phía những người chung quanh nói, "Thả người của tao."

Những người xung quanh giơ súng nhắm nàng, nhìn nhau vài lần, lại nhìn hướng người đàn ông bị Tôn Thừa Hoan bắt giữ, người đàn ông có chút tức giận nói, "Nhìn cái gì vậy, còn không thả !"

Hai ám vệ bị bắt cùng với tài xế lúc này mới được thả ra từ từ hướng Tôn Thừa Hoan nơi đó chạy đi, đợi bọn họ tới sau, Tôn Thừa Hoan lúc này mới chậm rãi tới gần phương hướng ô tô, chủy thủ trên tay vẫn duy trì gác ở trên cổ người đàn ông.

"Tôn Thừa Hoan, hôm nay là tao quá khinh thường mày, lần sau, tao nhất định giết mày." Người đàn ông hung ác nói, Tôn Thừa Hoan ngay cả để ý đều không để ý đến hắn, vẫn thật cẩn thận nhìn chung quanh.

Đợi sau khi bọn họ đều ngồi lên xe, Tôn Thừa Hoan trên tay hơi dùng sức, nheo lại mắt bắt đầu cân nhắc có muốn hay không trực tiếp giết người đàn ông này.

Cận Phi Hàn, vị hôn phu trên danh nghĩa của Bùi Châu Hiền.

Chính là nghĩ đến tài liệu tra được trước kia, Tôn Thừa Hoan vẫn là không có động thủ.

Dù sao bối cảnh của Cận Phi Hàn cũng rất mạnh, không có chuẩn bị sẵn sàng liền giết Cận Phi Hàn, sợ rằng sẽ làm cho Thanh long bang rước lấy đại họa.

"Mày muốn giết tao?" Cận Phi Hàn híp mắt cùng Tôn Thừa Hoan đối mặt, trong mắt lóe lên hàn quang, Tôn Thừa Hoan khinh thường cười một tiếng, "Lần sau chớ rơi vào trong tay tao, một nữ nhân có thể giết mày."

Vừa dứt lời, đột nhiên cảnh giác, Tôn Thừa Hoan đem Cận Phi Hàn một cái kéo vào trong xe, quả nhiên có một viên đạn bắn vào trên cửa.

"Chậc chậc, thủ hạ của mày mặc kệ tính mạng của mày sao?" Tôn Thừa Hoan khóe miệng cong lên, cười dị thường tà mị, "Chúng ta cùng nhau mở cửa xe thử một chút?"

Sắc mặt Cận Phi Hàn ở dưới ánh đèn mờ nhạt bên trong xe có vẻ dị thường tái nhợt, nắm chặt tay, trong mắt tựa như muốn phun lửa vậy.

"Hừ. . . Lái xe đi." Tôn Thừa Hoan bĩu môi, bảo tài xế lái xe đi, xe mạnh mẽ chuyển động lái đi thật xa.

"Mày muốn làm gì?" Cận Phi Hàn cảnh giác nhìn Tôn Thừa Hoan, "Đừng tưởng rằng mày bắt tao liền có thể muốn làm gì thì làm."

"Chậc chậc, mày muốn thế nào muốn làm gì thì làm?" Tôn Thừa Hoan buồn cười nhìn hắn, "Muốn vào câu lạc đêm của chúng tao làm việc?"

"Mày........" Cận Phi Hàn trợn mắt nhìn nàng, cắn răng nghiến lợi, tiếp đó lại lộ ra nụ cười, "Tôn Thừa Hoan, mày cho là mày tối nay chạy thoát được sao?"

"A, không có vấn đề, cùng lắm kéo mày cùng chết." Tôn Thừa Hoan rất vô vị cười cười, tiếp vỗ vỗ bả vai Cận Phi Hàn, " Có phải mày chưa từng gặp qua nguy hiểm như vậy? Tự bản thân tiếp xúc đao phong cảm giác rất tuyệt đi?"

"Tôn Thừa Hoan, mày tên biến thái này!" Bả vai bị vỗ, người cũng vì vậy hơi rung vài cái, cổ và mũi nhọn chủy thủ khi có khi không khẽ chạm vào, Cận Phi Hàn toàn thân như nhũn ra, rất sợ chủy thủ của Tôn Thừa Hoan không cẩn thật liền cắt đứt động mạch chủ của hắn.

Liếc nhìn mấy chiếc xe theo sau, Tôn Thừa Hoan hơi suy nghĩ, bỗng nhiên cười, "Nhiều người của xã hội đen như vậy, chẳng lẽ Cận công tử cùng Thương Lang Bang liên thủ?"

"Hừ, đó là bảo tiêu nhà tao." Cận Phi Hàn miệng cứng rắn nói xong trong mắt thoáng qua một chút chột dạ, vừa vặn bị Tôn Thừa Hoan nhìn thấy.

Tôn Thừa Hoan suy nghĩ một chút, để cho tài xế thả chậm xe tốc độ, tiếp mở cửa xe.

"Mày muốn làm gì?" Cận Phi Hàn nhíu mày lại, như là biết nàng muốn làm gì, "Mày điên rồi, xe còn chưa ngừng."

"Không có sao, tốc độ này sẽ không chết người." Tôn Thừa Hoan cười nhạt, để cho người ngồi cạnh tài xế hướng về phía phía sau xe bắn mấy phát súng, sau đó đem Cận Phi Hàn đẩy ra.

Xe phía sau lập tức chậm tốc độ lại ngừng lại, mấy người Tôn Thừa Hoan nhân cơ hội này hướng về phía bên kia bắn điên cuồng, trong lúc nhất thời phía sau tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Chờ đến một cái chỗ rẽ phía trước, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên mở cửa xe cũng nhảy xuống.

"Thiếu chủ!" Người trên xe kinh ngạc la lên, liền dừng xe.

"Đừng để ý tôi, đến địa điểm nguyên bản ước định, nói cho Vũ thúc, nhân cơ hội đem Thương Lang Bang phá rối, còn có thành phố bên cạnh, tối nay vì giết tôi, phỏng chừng bọn họ ra rất nhiều người." Tôn Thừa Hoan đem chủy thủ thu hồi bên hông, hướng về phía người trên xe hô.

Người trên xe không nói gì nữa, tiếp cửa xe mở ra, lại nhảy xuống một người, "Thiếu chủ."

Tôn Thừa Hoan sửng sốt một chút, tiếp cười cười, không nói thêm gì nữa.

Xe tuyệt trần mà đi, Tôn Thừa Hoan hướng về phía ám vệ kia nhảy xuống nói, "Ngươi tên gì?"

"Liên Tề, Thiếu chủ." Ám vệ là một đại thúc trung niên, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, một bộ dạng thư sinh.

"Cái gì? Liên Tề thúc?" Tôn Thừa Hoan lúc này mới kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, "Liên Tề thúc, sao thúc lại tới đây?"

"Bang chủ để cho tôi bảo vệ người" Liên Tề bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Thiếu chủ, người thật là quá mạo hiểm."

"Liên Tề thúc" Tôn Thừa Hoan câu khởi khóe miệng cười dị thường tà mị, " Thúc xem, tỉnh này gần sát E Quốc, nhiều thuận tiện."

"Nhưng người không thể đem tính mạng mình ra làm trò đùa a." Liên Tề thở dài, cùng Tôn Thừa Hoan cùng nhau đi tới, "Từ nơi này đến chỗ người và Vũ Đà chủ hẹn phải mất một giờ, coi như Vũ Đà chủ bây giờ lập tức phái người tới, một giờ này........."

"Một giờ a. . ." Tôn Thừa Hoan thở dài, "Đủ bọn họ làm rất nhiều chuyện."

"Thiếu chủ đã thông báo để cho Vũ Đà chủ đi diệt Thương Lang Bang đi." Liên Tề cùng Tôn Thừa Hoan một đường đi, trên tay cầm súng, "Thiếu chủ cùng bang chủ lúc còn trẻ giống nhau như đúc, dưới tình huống này luôn là sẽ để cho anh em đi trước."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro