Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tôn Thừa Hoan tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng bệnh, có vẻ dị thường ấm áp.

Mở mắt ra, khắp nơi đều là màu trắng, trần nhà màu trắng, tường màu trắng, cửa màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng, giường màu trắng, chăn màu trắng, ra trải giường, gối.

Đối với hết thảy các thứ này cũng không xa lạ gì, Tôn Thừa Hoan miễn cưỡng muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện thân thể đau đớn như nhũn ra, một chút khí lực cũng không có.

"Thiếu chủ!" Tú Anh cùng Khương Sáp Kỳ một đêm chưa ngủ, thấy Tôn Thừa Hoan tỉnh lại, lập tức tiến tới.

Tôn Thừa Hoan chỉ thấy miệng của hai người hé ra hợp lại, nhưng cái gì cũng không nghe được.

Kéo ra một nụ cười, Tôn Thừa Hoan miễn cưỡng xê dịch vươn tay phải ra khỏi chăn, thanh âm khàn khàn, "Máy trợ thính ."

Khương Sáp Kỳ thần sắc đọng lại, lúc này mới nhớ tới, móc ra máy trợ thính bác sĩ cho nàng, đưa cho Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan nhận lấy máy trợ thính, đeo tốt, người rốt cuộc có chút khí lực, nhìn Tú Anh bên cạnh mắt đỏ một bộ như sắp khóc, nhàn nhạt cười một tiếng, "Làm gì bộ dáng này, tôi lại chưa chết."

Tú Anh nước mắt chảy xuống, đứng ở mép giường nghẹn ngào, "Thiếu chủ, sau này không nên đuổi Tú Anh đi."

"A. . ." Tôn Thừa Hoan vẫn cười, lời nói chậm chạp, "Chị khi nào thì đuổi em, chính là........Chúng ta cũng không cần làm bóng đèn của nhau có phải hay không?"

Tôn Thừa Hoan vừa nói vừa có ý ám chỉ nhìn Khương Sáp Kỳ, trên mặt là nụ cười bướng bỉnh.

"Thiếu chủ." Khương Sáp Kỳ cũng không có tiếp lời nàng, mà là vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, "Lần sau em làm tiếp loại chuyện này, tôi sẽ không giúp em lừa gạt Bùi Châu Hiền."

Bọn họ cái này Thiếu chủ, có lúc mềm yếu, có lúc cương quyết, thậm chí cố chấp, cũng chỉ có Bùi Châu Hiền trị được nàng.

Lè lưỡi, Tôn Thừa Hoan rất ngượng ngùng nói, "Bọn họ quá nhiều người, tôi tính toán sai lầm."

"Em là Thiếu chủ, làm gương như vậy cho mọi người làm cái gì?" Khương Sáp Kỳ nhíu mày, "Em còn để cho hai người anh em khác đi trước, cái đầu này của em rốt cuộc đang suy nghĩ gì a?"

Kéo chăn đắp qua đầu giả bộ thi thể, Tôn Thừa Hoan bị mắng rất ngượng ngùng, nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Kỳ tỷ, tôi là Thiếu chủ, chị cũng không cho tôi chút mặt mũi."

"Kỳ Kỳ chửi giỏi lắm." Giọng nam bình tĩnh ở cửa vang lên, Tôn Thừa Hoan vén chăn lên, có chút kinh ngạc, "Ba, sao ba lại tới?"

"Xem Hoan Nhi nhà chúng ta có bao nhiêu đắc ý." Tôn Tử Đằng bước chân vững vàng đi vào, "Nhìn con bị Kỳ Kỳ mắng bao thê thảm."

"Ba ~~" Tôn Thừa Hoan nắm chăn, làm bộ tội nghiệp nhìn mấy người trong phòng bệnh, con ngươi vòng vo chuyển động, bỗng nhiên nói, "Bây giờ là mấy giờ?"

"Bảy giờ rưỡi, làm sao?" Khương Sáp Kỳ tiếp lời nói.

"Điện thoại di động của tôi đâu?" Tôn Thừa Hoan còn nằm ở trên giường, đang muốn xoay mình đứng lên, Tú Anh đã giành trước một bước cầm điện thoại di động đưa cho nàng, Tôn Thừa Hoan hướng nàng cười cười trấn an, bấm ra số điện nhớ kỹ trong lòng, đang muốn ấn xuống gọi đi, bỗng nhiên để điện thoại di động xuống, có chút ngượng nghịu nói, "Mọi người...... Có thể đi ra ngoài hay không......"

Tôn Tử Đằng lắc đầu một cái, vừa đi ra khỏi cửa vừa thở dài, " Đúng là con gái đã gả ra ngoài như hất nước đổ đi."

Khương Sáp Kỳ che miệng cười khẽ, kéo Tú Anh cùng đi ra phòng bệnh.

Mặt lúc xanh lúc trắng, Tôn Thừa Hoan nhìn cửa một cái, chắc chắn bọn họ không ở cửa nghe lén, lúc này mới ấn xuống nút gọi đi.

Bùi Châu Hiền vừa mới rời giường không bao lâu, bởi vì là chủ nhật, cho nên còn nằm ở trên giường, ôm chăn ngẩn người.

Thời điểm điện thoại di động reo, Bùi Châu Hiền cơ hồ lại sắp ngủ, nhưng khi nhìn đến tên người gọi tinh thần lập tức vực dậy.

"Hi, kiểm sát trưởng đại nhân, sớm." Cố gắng làm cho âm thanh của mình nghe hết sức ung dung, Tôn Thừa Hoan trên mặt lộ vẻ cười, trải qua một lần sinh tử, cả người buông lỏng nằm ở trên giường.

"Tiểu Đản. . ." Bùi Châu Hiền thì thào gọi Tôn Thừa Hoan, thanh âm nghe hết sức lười biếng, truyền tới trong tai Tôn Thừa Hoan, để cho cái người nằm ở trên giường không khỏi trong lòng cảm giác ngứa ngáy.

"Còn đang ngủ?" Khắc chế trong lòng xung động, Tôn Thừa Hoan thanh âm ôn nhu hỏi, "Có phải em đánh thức chị rồi không?"

"Không phải, vừa ngủ dậy." Bùi Châu Hiền dĩ nhiên sẽ không nói cho Tôn Thừa Hoan mình thiếu chút nữa ngủ, thanh âm ngọt ngào, "Tiểu Đản, em vừa rời giường sao?"

"Ừ. . ." Thuốc mê đã qua, vài chỗ vết thương của Tôn Thừa Hoan bắt đầu đau nhức, cau mày ừ một tiếng, Tôn Thừa Hoan nhịn đau nói, "Vẫn còn nằm ở trên giường."

" Đản lười........" Bùi Châu Hiền khẽ cười nói, trở mình, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, "Tiểu Đản, nhớ em, làm thế nào bây giờ?"

"Em rất nhanh rất nhanh rất nhanh sẽ trở về." Tôn Thừa Hoan rất là kiên định nói, " Chờ em nhé."

" Ừ, chờ em, tối hôm qua đã nói rồi." Bùi Châu Hiền nghe giọng Tôn Thừa Hoan, ngoài cửa sổ một luồng ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở chiếu vào, hết thảy cũng tỏ ra an nhàn tốt đẹp như vậy.

"Mẹ. . ." Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, giọng nói non nớt của Bùi Nam truyền tới phá vỡ yên lặng lúc sáng sớm.

Tôn Thừa Hoan vốn là nằm ngửa, chỉ nghe âm thanh Bùi Châu Hiền tinh tế mềm mại liền cảm giác thật hạnh phúc, nhưng sau khi nghe được tiếng "Mẹ" kia lại lập tức bật ngồi dậy, lại đau đến hít một hơi hơi lạnh ngược trở lại, vết thương trên lưng cùng giường va chạm, làm Tôn Thừa Hoan nhe răng trợn mắt, "Đau........"

Bị Bùi Nam gọi như vậy một tiếng, Bùi Châu Hiền theo tiếng kêu nhìn lại, đang định mở miệng, liền nghe được bên đầu điện thoại kia truyền tới liên tiếp chuỗi thanh âm, không khỏi lo lắng nói, "Tiểu Đản, làm sao vậy?"

"A........" Tôn Thừa Hoan nhất thời có chút luống cuống, há hốc mồm cứng lưỡi mấy giây, hốt hoảng tùy tiện tìm một cái cớ, "Không cẩn thận rơi xuống giường........."

"Phốc ha ha. . ." Bùi Châu Hiền bật cười, "Tiểu Đản ngốc."

Người bao lớn rồi mà còn rơi xuống giường, đồ ngốc.

Tôn Thừa Hoan sờ mũi một cái, ngốc hề hề cười một tiếng, hồi phục lại trề môi, " Đứa nhỏ kia tại sao còn ở đó?"

Không phải đều nói vứt bỏ sao? Tại sao còn tại đó?

"Bằng không làm thế nào?" Bùi Châu Hiền cưng chiều nói, liếc nhìn Bùi Nam đã đi tới mép giường cô làm bộ đáng thương nhìn mình, thu hồi lời muốn nói, thay đổi lại, "Em đó, nhỏ mọn."

"Chính là nhỏ mọn." Mấy cái miệng vết thương trên người mơ hồ đau, Tôn Thừa Hoan nhiều lần muốn hút hơi lạnh, lại lo lắng Bùi Châu Hiền nhận ra được không đúng, không thể làm gì khác hơn là cưỡng ép chịu đựng, nghĩ đến đứa nhỏ kia lại còn dám ở bên người Bùi Châu Hiền, một trận nổi giận.

"Tiểu Đản lòng dạ hẹp hòi." Bùi Châu Hiền như cũ mặt đầy cưng chìu, nụ cười trên mặt ôn nhu dị thường, "Chị đã nói rồi em là người quan trọng nhất."

Bùi Nam mở lớn đôi mắt đen lúng liếng, từng bước thoáng một cái đi tới mép giường Bùi Châu Hiền, nhìn vẻ mặt Bùi Châu Hiền ý cười ấm áp, bỗng nhiên có chút ủy khuất, "Mẹ. . ."

Thở dài, Bùi Châu Hiền rất bất đắc dĩ nhìn về Bùi Nam, "Nam Nam, ta đã nói qua, ta không phải là mẹ của cháu, cháu nên gọi ta là dì."

Bên đầu điện thoại kia còn có một người nhỏ mọn đòi mạng, hơn nữa không so với đứa bé trước mặt này đại nhân bao nhiêu, Tôn Thừa Hoan.

"Mẹ. . ." Bùi Nam bĩu môi, "Nam Nam từ nhỏ cũng chưa có mẹ. . ."

Bùi Châu Hiền nhất thời mềm lòng, nhìn đứa nhỏ đang ngước đầu nhìn mình, ầm thầm thở dài hai tiếng, "Cháu tới có chuyện gì không?"

"Mẹ, đói bụng." Bùi Nam sờ bụng một cái, một bộ dạng đáng yêu chờ đút đồ ăn, "Đói bụng. . ."

Bùi Châu Hiền vốn định ỷ lại ở trên giường cùng Tôn Thừa Hoan ngọt nị một hồi, thấy Bùi Nam nói đói bụng, không thể làm gì khác hơn là đối với Tôn Thừa Hoan nói, "Tiểu Đản, chị trước đứng lên đi làm điểm tâm nhé, Đản ngoan."

Tôn Thừa Hoan nhất thời hết ý kiến, bĩu môi một cái, mặt đầy bất mãn, "Đứa nhỏ kia nhanh chóng ném đi, một cái bóng đèn."

"Phốc. . ." Bùi Châu Hiền lần nữa cười, quở trách nói, "Em nha, nói hươu nói vượn."

"Mới không có, em trở về nếu còn phát hiện nó vẫn còn ở, liền đem nó bán đi vùng núi hẻo lánh." Tôn Thừa Hoan tức giận nói, "Xem nó làm sao làm bóng đèn."

"Hửm?" Bùi Châu Hiền đã xuống giường mang dép, nghe được lời nói tức giận của Tôn Thừa Hoan, nhất thời giọng nói cất cao, tiếp âm điệu lạnh xuống, " Điều thứ 240 luật pháp Nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa quy định."

"Ách. . ." Tôn Thừa Hoan nhất thời liền một đầu mồ hôi, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nói, "Lừa bán phụ nữ, trẻ em, năm năm trở lên mười năm trở xuống tù có thời hạn, cùng phạt tiền; Có một trong các hành vi dưới đây, tù có thời hạn mười năm trở lên hoặc là tù chung thân, cùng phạt tiền hoặc là tịch thu tài sản; tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, xử tử hình, tịch thu tài sản: (một) Lừa bán phụ nữ, trẻ em tập hợp phần tử hàng đầu; hai) gạt bán phụ nữ, nhi đồng ba người trở lên;(ba) phụ nữ bị lừa bán; ;(bốn) dụ dỗ, ép buộc phụ nữ bị lừa bán bán dâm hoặc đem phụ nữ bị lừa bán bán cho người khác buộc phải bán dâm; (năm) nhằm mục đích buôn bán, sử dụng bạo lực, uy hiếp hoặc phương pháp gây mê bắt cóc phụ nữ, trẻ em; (sáu) nhằm mục đích buôn bán, ăn trộm trẻ sơ sinh; (bảy) Làm bị thương phụ nữ, trẻ em bị lừa bán, chết hoặc là những thứ khác hậu quả nghiêm trọng;(tám) đem phụ nữ, trẻ em bán qua biên giới."

"Ngoan." Bùi Châu Hiền không khống chế được nụ cười bên khóe miệng, tiếng cười thanh thúy từ trong miệng truyền ra, "Tiểu Đản, học rất tốt đã thuộc hết."

"Ha ha......" Tôn Thừa Hoan ngốc ngốc cười, "Bởi vì chị thích a."

"Chị thích?" Bùi Châu Hiền lập lại một lần, trong tròng mắt tràn đầy ôn nhu, "Em nha, lời ngon tiếng ngọt."

"Bởi vì chị thích a." Tôn Thừa Hoan một lần nữa nói.

"Ngốc chết, không để ý tới em nữa, chị đi rửa mặt."

"Ừm, chờ em trở về nhé." Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn đáp, hồi phục lại tăng thêm một câu, "A, mặc dù luật pháp điều thứ 240 có quy định, nhưng em vẫn sẽ đem đứa bé kia gạt bán đi."

"Phốc, Tiểu Đản xấu xa, cúp." Bùi Châu Hiền đối mặt lúc Tôn Thừa Hoan đùa bỡn vô lại thật là không có biện pháp nào, chỉ nhẹ nhàng nhàn nhạt cười một tiếng, sau khi cúp điện thoại tâm tình thật tốt đứng lên đi rửa mặt làm bữa ăn sáng.

Bùi Nam từ đầu tới đuôi cũng đi theo Bùi Châu Hiền, nhìn Bùi Châu Hiền mặt cười, luôn bĩu môi, cho đến khi Bùi Châu Hiền làm xong bữa ăn sáng để vào trước mặt cô bé, mặt đầy ủy khuất như cũ.

"Không phải nói đói bụng rồi sao? Làm sao không ăn?" Bùi Châu Hiền kỳ quái nhìn cô bé nói.

"Mẹ, người mới vừa cùng người gọi điện thoại là ai ?" Bùi Nam bĩu môi, rất ủy khuất hỏi, "Mẹ cười thật vui vẻ."

"A. . ." Bùi Châu Hiền bị cô bé hỏi đến sửng sốt một chút, tiếp đó lần nữa lộ ra mỉm cười, " Ừ, là một người làm cho ta mỗi ngày đều rất vui vẻ."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro