Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác sĩ, tôi vẫn không thể xuất viện sao?" Tôn Thừa Hoan thật là mau hỏng mất, cũng sắp hai cái cuối tuần rồi, nàng lại còn không thể ra viện.

Nàng nhớ Bùi Châu Hiền, nhớ sắp điên rồi.

Bác sĩ liếc Tôn Thừa Hoan một cái, tròng kính lóe lên tia sáng lạnh như băng, ánh mắt cũng lạnh như băng giống vậy, "Không được."

"Tôi đã tốt lắm." Tôn Thừa Hoan bất mãn nhìn bác sĩ, "Tôi đã có thể xuống giường đi bộ."

Bác sĩ cũng không sợ hãi với bộ dạng bất mãn của nàng, nhìn thẳng, "Kia không có nghĩa là có thể xuất viện."

"A. . ." Tôn Thừa Hoan không hiểu bác sĩ này sao lại thế, nói một câu có thể xuất viện sẽ chết sao, không nên đem mình giam ở bệnh viện, không biết mình vội vã muốn đi ra ngoài sao?

Ở trên giường trở mình, Tôn Thừa Hoan rất buồn bực đạp chăn, bộ dạng muốn phát điên.

Giúp Tôn Thừa Hoan kiểm tra xong thân thể, vừa muốn ra cửa bác sĩ quay đầu nhàn nhạt liếc nàng một cái, trong giọng nói nghe không ra bất kỳ ưu tư, "Nếu như những vết thương kia vỡ ra, cô ít nhất phải ở lại hơn một tuần."

Tôn Thừa Hoan nhất thời như quả bóng cao su bị xì hơi vậy xụi lơ ở trên giường.

Hôm nay đã thứ năm rồi...........

Vẻ mặt đau khổ, Tôn Thừa Hoan ôm đầu gối ngồi ở trên giường, hận không thể có một cái cửa như ý ngay tại trước mặt mình, để có thể nhanh chóng thấy Bùi Châu Hiền.

"Em bị khi dễ. . ." Đêm đó, thời điểm Tôn Thừa Hoan gọi điện thoại cho Bùi Châu Hiền, buồn bực than thở, "Một đám người đều khi dễ em. . ."

Bác sĩ không để cho nàng xuất viện, ba không để cho nàng xuất viện, Khương Sáp Kỳ cùng Uông Minh không để cho nàng xuất viện, ngay cả người thường ngày nghe lời nhất Tiểu Tú Anh cũng thái độ cương quyết, không chỉ không phối hợp kế hoạch chạy trốn của nàng, còn đem toàn bộ kế hoạch nói cho Khương Sáp Kỳ.

Bùi Châu Hiền nghiêng đầu dựa vào giường, sợi tóc vươn lên trên vai, trên người mặc áo ngủ, bởi vì trong phòng mở điều hòa, gò má có chút ửng đỏ, nhìn dị thường lười biếng cùng mê người, thanh âm cũng như vậy, mang điểm ý cười, "Làm sao vậy?"

"Em nhớ chị, em muốn trở về, bọn họ không để cho em đi." Tôn Thừa Hoan làm bộ tội nghiệp nũng nịu nói, "Rõ ràng em đã không có chuyện gì."

"Em nha. . . Ngoan ngoãn, chớ nóng vội trở lại." Mặc dù đồng dạng nhớ nhung, nhưng cô cũng biết trong miệng Tôn Thừa Hoan "Bọn họ" không để cho Tôn Thừa Hoan trở lại nhất định là có lý do, mà Tôn Thừa Hoan đồng dạng là đuối lý, nếu không Tôn Thừa Hoan sẽ không có loại ngữ khí này.

"Em có thể không vội sao?" Tôn Thừa Hoan giọng vội vàng nói, "Đứa bé kia đã chiếm đoạt chị thật lâu! ! !"

"Phốc haha.........." Bùi Châu Hiền bật cười, tay còn lại cầm sách dứt khoát thả vào tủ trên đầu giường, thân mình từ tư thế dựa đầu giường đổi thành nằm xuống, thở dài nói, "Cùng một đứa bé em cũng muốn so đo, thật không biết em của trước kia thành thục đã chạy đi đâu."

"Quen thuộc trở về quen thuộc, nên tuyên bố quyền chiếm giữ vẫn là phải tuyên bố! ! !" Tôn Thừa Hoan tức giận nói, "Còn có quyền sử dụng! ! !"

Quyền sử dụng?

Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng nhíu mày, giọng nghe có chút nguy hiểm, "Vậy quyền lợi nhuận đâu?"

Hơn hai tuần lễ không thấy, Tiểu Đản nhà cô ngược lại lá gan trở nên lớn, dám nói như vậy.

Đối với Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan đã thập phần hiểu rõ, vừa nghe giọng nói kia, Tôn Thừa Hoan lập tức biết mình gây họa, chuyển đề tài câu chuyện tràn đầy lấy lòng, "A, thành phố N gần đây rất quang đãng, thành phố X như thế nào?"

"Phải không?" Bùi Châu Hiền thanh âm nhàn nhạt, lạnh lùng, "Tối nay chị xem dự báo thời tiết, thành phố N không phải có tuyết rơi sao?"

"Ách..........." Ở trong phòng bệnh mỗi ngày hưởng thụ ấm áp Tôn Thừa Hoan không biết chút nào bên ngoài, thì ra tuyết đã rơi, nhất thời cứng nhắc.

Bùi Châu Hiền vốn tưởng rằng Tôn Thừa Hoan biết rõ tuyết rơi còn tùy tiện cùng mình nói chuyện phiếm, không ngờ tới nàng lại sẽ phản ứng như vậy, bỗng nhiên liền hồ nghi, "Tiểu Đản, em thật sự ở thành phố N sao?"

Tôn Thừa Hoan âm thầm kêu khổ, hối tiếc mình không nên tùy tiện tán dóc cái gì thời tiết.

Thân là kiểm sát trưởng Bùi Châu Hiền, luôn luôn rất nhạy cảm.

Nghe nàng không có trả lời ngay, Bùi Châu Hiền càng hoài nghi, âm thanh càng lạnh xuống, "Em thành thật mà nói."

Cô ghét nhất có người lừa gạt mình, còn là người thân cận nhất.

"Em.........Em thật sự có thành thật mà, em thật sự ở thành phố N." Tôn Thừa Hoan ấp úng nói, "Nhưng, chính là ở trong một gian phòng, cho nên em cũng không chú ý bên ngoài có phải có tuyết rơi hay không."

Xảo quyệt phúc hắc Tôn Thiếu chủ, lúc đối mặt kiểm sát trưởng đại nhân chánh nghĩa lẫm nhiên, không dám nói dối chút nào.

Ở trong một gian phòng, ngay cả bên ngoài có có tuyết rơi hay không cũng không biết............

Làm sao nghe giống như bị giam lỏng vậy?

Sự sắc sảo trong tròng mắt dần dần thu lại, Bùi Châu Hiền có chút lo âu nói, "Tiểu Đản, em sẽ không phải bị giam lỏng chứ ?"

"A.........." Tôn Thừa Hoan tự hỏi tình cảnh bây giờ của mình, thật là có chút mùi vị bị giam lỏng, dứt khoát thuận thế nũng nịu, "Đúng vậy, bọn họ không để cho em trở về!"

"Tiểu Đản, bọn họ rốt cuộc là ai vậy?" Bùi Châu Hiền nhíu mày, rất đau lòng hỏi.

Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, ngượng ngùng cười nói, "Ba em. . . Còn có. . ."

"Tốt lắm." Bùi Châu Hiền thật là hết ý kiến, trực tiếp chặn lại lời nói của Tôn Thừa Hoan , "Em ngoan ngoãn bị giam lỏng đi."

"55555. . ." Tôn Thừa Hoan nhất thời lệ tuân. (55555 là hu hu hu....)

"Được rồi, ngoan ngoãn, chờ có thể trở về nha." Bùi Châu Hiền mềm hạ thanh âm, cưng chiều dụ dỗ Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản ngoan. . ."

Một tay thu chăn, một tay cầm điện thoại, Tôn Thừa Hoan biểu tình rất là ai oán, chợt lĩnh ngộ được chính mình tựa hồ đang làm nũng, sắc mặt hơi ửng đỏ, ho khan hai tiếng, "Kia. . . Đứa bé kia làm thế nào?"

"Phốc, em vẫn để ý Nam Nam đi." Bùi Châu Hiền lắc đầu, tiếp giọng nói chính trực, "Tiểu Đản, không phải chị không muốn đem cô bé đưa đi, là....... cô bé một mực nói người của cục cảnh sát là người xấu, thậm chí ngay cả Viện kiểm sát cũng có người xấu, chị không biết một đứa bé tại sao lại có ý nghĩ như vậy, ba cô bé tại sao phải dạy cô bé như vậy. Huống chi...........Tiểu Đản, vệ sĩ của em nói phải cứu người đàn ông kia, qua mấy ngày lại nói cho chị không tìm được đám người kia........Chị lo lắng, có phải có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra hay không........."

"Như vậy sao............" Tôn Thừa Hoan gãi gãi gò má, nhíu mày, "Bọn họ cũng chưa cùng em nói chuyện này đâu."

Lần này bị thương quả thật có chút nghiêm trọng, hậu quả trực tiếp chính là Tôn Tử Đằng ra lệnh tạm thời không cho phép nàng nhúng tay chuyện của bang phái, thật tốt dưỡng thương, Khương Sáp Kỳ cùng Uông Minh cái gì cũng gạt nàng.

"Nói đến chỗ này, Tiểu Đản, tại sao bọn họ gọi em là Thiếu chủ?" Bùi Châu Hiền chợt nhớ tới chuyện này, lập tức hỏi Tôn Thừa Hoan, "Vệ sĩ nhà em đều gọi em là Thiếu chủ sao? Thật là xưng hô kỳ quái."

"Ách. . ." Tôn Thừa Hoan gãi đầu một cái, thầm mắng mấy tên ngu ngốc kia, trong đầu nhanh chóng suy tính phải thế nào cùng Bùi Châu Hiền giải thích chuyện này.

Thiếu chủ tiếng xưng hô này, quả thật rất kỳ quái.

"Còn có. . ." Bùi Châu Hiền đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói, "Em bảo bọn họ đừng gọi chị là Thiếu chủ phu nhân. . . Thật kỳ quái. . ."

Nói đến phần sau, mặt Bùi Châu Hiền đã nóng bỏng, thanh âm cũng giảm thấp xuống rất nhiều.

Tôn Thừa Hoan lập tức vui vẻ, cảm ơn những thủ hạ kia của nàng lại gọi Bùi Châu Hiền "Thiếu chủ phu nhân?"

"Ha ha, phu nhân sao? Phu nhân a. Phu nhân mà. . ." Tôn Thừa Hoan cười đùa cợt nhả lặp lại hai chữ "Phu nhân", làm cho Bùi Châu Hiền có chút thẹn quá hóa giận, "Tôn Thừa Hoan, chị muốn đi ngủ!"

"Ôi chao, em sai rồi em sai rồi, phu nhân, đừng có gấp ngủ a. . ." Tôn Thừa Hoan vội vội vàng vàng kêu, ai ngờ càng nói càng như tưới dầu vào lửa vậy, làm cho Bùi Châu Hiền cắn răng nghiến lợi hồi lâu.

"Chị đi ngủ, ngủ ngon." Lạnh như băng bỏ lại một câu nói, cũng không chờ Tôn Thừa Hoan đáp lại câu ngủ ngon liền lập tức cúp, Bùi Châu Hiền đem điện thoại di động bỏ qua một bên, nghĩ đến giọng điệu Tôn Thừa Hoan vừa gọi là mình "Phu nhân" , trên mặt nhiệt ý làm sao cũng giấu không được.

" Tiểu Đản hư........" Oán giận mắng một tiếng, Bùi Châu Hiền ôm chăn nhắm mắt lại, hạ quyết tâm ngày mai vô luận như thế nào đều phải ăn nói lạnh lùng đối với Tôn Thừa Hoan xa cách.

Tôn Thừa Hoan đưa điện thoại di động để qua một bên, thở ra một hơi, toàn thân buông lỏng ngã đến trên giường, vết thương trên lưng nhất thời lại đau.

Cau mày cũng không phải là bởi vì vết thương đau đớn, mà là bởi vì vấn đề Bùi Châu Hiền mới vừa nói kia.

"Tiểu Đản, tại sao bọn họ lại gọi em là Thiếu chủ?"

Nên làm sao cùng Bùi Châu Hiền giải thích đây?

Từ sau chuyện ba năm trước đây, nàng liền yêu cầu người trong bang gọi nàng là Thiếu chủ, chỉ vì nàng hạ quyết tâm không muốn trở thành người yếu đuối kia, muốn cường đại hơn, muốn nắm trong tay những thứ nàng muốn.

Cho đến ngày nay, nàng cuối cùng đúng là có chút hối hận.

Nếu là lúc ấy. . . không hạ quyết định kia, bây giờ cũng liền không cần làm khó như vậy đi.

Chẳng qua là, nếu không có lúc ấy, nàng thật không biết nàng có thể hay không gặp được Bùi Châu Hiền, mà không có những thứ quyền thế và địa vị kia, nàng lại có thể hay không bảo vệ tốt Bùi Châu Hiền.

Đúng rồi, trên đời này, vốn cũng không có nếu như, tự nhiên cũng không có nếu là.

Nằm ở trên giường nhìn trần nhà, trần nhà vẫn trắng noãn như vậy, vết thương trên người mơ hồ đau, Tôn Thừa Hoan nhớ tới đêm mười ngày trước, mình lại cầm súng lục, bình tĩnh giết nhiều người như vậy, cười khổ ra tiếng.

Nếu như Bùi Châu Hiền biết nàng lần này đi, là vì buôn bán súng ống đạn dược, sẽ như thế nào?

Nếu như Bùi Châu Hiền biết nàng lần này đi, dùng súng bắn chết mấy chục người, lại sẽ như thế nào?

Luật pháp điều thứ 152, chế tạo phi pháp, mua bán, vận chuyển, gởi qua bưu điện, tàng trữ súng ống, đạn dược, chất nổ, lĩnh án tù có thời hạn năm năm đến mười năm trở lên, tình tiết nghiêm trọng, lĩnh án tù mười năm trở lên, tù chung thân hoặc là tử hình.

Luật pháp điều thứ 232 quy định, cố ý giết người, xử tử hình, tù chung thân hoặc là lĩnh án tù mười năm trở lên, tình tiết hơi nhẹ, lĩnh án tù ba năm đến mười năm.

Chỉ bằng hai điều này, đủ để người Viện kiểm sát đem nàng đưa đi bắn chết.

Tôn Thừa Hoan có chút khổ sở suy nghĩ, ánh mắt có vẻ hết sức ưu buồn.

Nếu như Bùi Châu Hiền biết những chuyện này, sẽ tiếp tục yêu nàng cùng nàng chung một chỗ như vậy, hay là tự tay đem nàng đưa lên tòa án, đưa vào ngục, thậm chí đưa ra pháp trường?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro