Chương 82 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần lễ sau, lúc Tôn Thừa Hoan mỗi ngày dây dưa, nữ bác sĩ luôn đeo kính mắt bảo trì khuôn mặt tê liệt lúc này mới lên tiếng cho phép xuất viện.

"Rốt cuộc a. . ." Đồ trong phòng bệnh ném cho thủ hạ xử lý, Tôn Thừa Hoan vừa ra khỏi bệnh viện liền nghĩ chạy thẳng tới sân bay mua vé, Khương Sáp Kỳ ở một bên thật là hết ý kiến.

Thiếu chủ nhà nàng thật sự chỉ có thân thể bị thương, chắc chắn đầu không bị thương sao?

"Thiếu chủ, người có vội vã trở về gặp Bùi Châu Hiền thế nào đi nữa, cũng nên đi phân đà một chuyến trước chứ?" Khương Sáp Kỳ đỡ trán nói xong, "Người không muốn biết khoảng thời gian người nằm viện có chuyện gì đã xảy ra sao?"

Trên người Tôn Thừa Hoan mơ hồ có bóng dáng cô bé lúc trước luôn rất vui vẻ, Khương Sáp Kỳ lại bắt đầu mâu thuẫn.

Tôn Thừa Hoan, còn có thể thích ứng được thân phận như vậy sao?

Thở dài, Tôn Thừa Hoan xoa xoa huyệt Thái dương, cố gắng làm cho mình yên tĩnh, "Ừm, vậy đi phân đà trước đi."

Giống như quả thật có chút quá phận......

Khoảng thời gian này, còn không phải đám người này bất luận thế nào cũng không để cho nàng tiếp xúc chuyện trong bang, thời gian ở không nhàm chán, nàng cũng đang nghiên cứu luật học gì đó, cùng Bùi Châu Hiền ngọt ngào mật mật.

"Thiếu chủ xuất viện? Tại sao không ở thêm một thời gian, chờ hoàn toàn bình phục mới đi ra nha." Vũ thúc vừa thấy Tôn Thừa Hoan, lập tức cau mày nói, "Dưỡng nhiều một chút, đem thân thể dưỡng khoẻ mạnh."

Ở trong xe điều chỉnh tâm tình, Tôn Thừa Hoan lộ ra cười nhạt, "Vũ thúc nói đùa, không sai biệt lắm đã hồi phục."

"Thiếu chủ a. . ." Vũ thúc lắc đầu một cái, trong mắt tràn đầy tán thưởng, "Mặc dù lần này quá mạo hiểm, bất quá Thiếu chủ, anh hùng xuất thiếu niên a, ha ha, bây giờ là thiên hạ là của người trẻ tuổi."

Tôn Thừa Hoan vẫn nhàn nhạt cười, kéo kéo áo bông lớn bị cưỡng ép phủ thêm, "Vũ thúc, bây giờ tình thế như thế nào?"

"Đừng nói cái thành phố này, Thiếu chủ, bây giờ toàn bộ tỉnh đều là địa bàn của chúng ta." Vũ thúc vừa cười lớn vừa nói, "Kia chó sói con coi là cái gì. . ."

"Di?" Tôn Thừa Hoan nhất thời có chút nghi ngờ, "Đêm đó. . ."

Mặc dù nàng lúc ấy đặc biệt lưu lại thu hút binh lực, nhưng nhiều nhất cũng chỉ thu hút chủ lực thành phố N, làm sao toàn bộ tỉnh đều bị bọn họ thâu tóm?

"A, chuyện này Thiếu chủ phải đi hỏi Bang chủ."

"Hửm." Tôn Thừa Hoan như có điều suy nghĩ gật đầu, nói tiếp, "Kia Vũ thúc, tôi còn có chút chuyện, phải về thành phố X."

"A, Thiếu chủ không lưu lại thêm mấy ngày sao? Vết thương của người............." Vũ thúc lo lắng nhìn Tôn Thừa Hoan, còn muốn tiếp tục nói, Tôn Thừa Hoan lập tức nói, "Vũ thúc, tôi thật không sao, chỉ là có chút việc gấp phải đi về........"

Vũ thúc thở dài, gật đầu một cái, "Thiếu chủ cũng đừng quá liều mạng, chung quy huynh đệ ta trong bang cũng không bỏ được, Thiếu chủ cầm đầu xông lên phía trước.........."

"A. . . Ừ. . . Tốt. . ." Nhưng thật ra là vội vã trở về tìm Bùi Châu Hiền, lại bị Vũ thúc làm như muốn đi liều mạng, ánh mắt Tôn Thừa Hoan dư quang phiêu đến Khương Sáp Kỳ cùng Tú Anh bộ dáng nhịn cười, phảng phất như đứa nhỏ làm sai chuyện vậy.

Như vậy, sau hai giờ Tôn Thừa Hoan rốt cuộc trở lại thành phố X.

"A, Kỳ tỷ, có chuyện này giúp tôi." Trở về thành phố X, Tôn Thừa Hoan tự nhiên không thể nào lập tức đi gặp Bùi Châu Hiền, thủ hạ lái xe tới đón, trước khi lên xe về biệt thự lớn Tôn gia, Tôn Thừa Hoan chợt nhớ tới một chuyện, cau mày đối với Khương Sáp Kỳ nói.

"Thiếu chủ mời nói." Khương Sáp Kỳ thấy nàng lại khôi bộ dạng Thiếu chủ, cũng sẽ không như trước đối với Tôn Thừa Hoan, cung kính hỏi.

"Khụ......" Tôn Thừa Hoan sờ sờ mũi, ho khan hai tiếng, "Cái đó. . . ngày hôm qua tôi nghe mấy người bảo vệ Châu Hiền nói, đứa bé kia vẫn còn ở nhà chị ấy. . ."

Khương Sáp Kỳ rất khôn khéo, vừa nghe Tôn Thừa Hoan nói như vậy, lập tức hiểu được, không nhịn được liếc mắt, "Thiếu chủ là muốn tôi đem đứa bé kia đi đúng không?"

Gãi đầu một cái, Tôn Thừa Hoan ngượng ngùng không nói một lời, Khương Sáp Kỳ thở dài, "Thiếu chủ, cẩn thận vết thương nứt ra."

Tú Anh ở một bên nhíu mày, "Thiếu chủ tại sao vết thương lại nứt ra? Thiếu chủ muốn đi làm cái gì? Tú Anh phải bảo vệ Thiếu chủ."

Tôn Thừa Hoan luôn luôn ở trước mặt mấy người bọn họ bình tĩnh lại nhất thời đỏ mặt, hơi có chút quẫn bách nhìn Khương Sáp Kỳ, "Kỳ tỷ, chị cứ mặc cho Tú Anh đầu gỗ như vậy sao?"

Bị chọc đến chuyện thương tâm, Khương Sáp Kỳ có chút nhớ nhung trừng Tôn Thừa Hoan, nghĩ đến Tôn Thừa Hoan đã khôi phục, lại sợ bị trả thù, không thể làm gì khác hơn là âm thầm nói mấy câu trong lòng, tránh đi lời nói của Tôn Thừa Hoan, "Kia Thiếu chủ trước về chỗ Bang chủ, tôi đi chỗ Bùi Châu Hiền đem đứa nhỏ mang đi."

"Ừm, chị ấy hôm nay không đi làm, ở nhà." Tôn Thừa Hoan lập tức đáp, "Vậy giao cho chị."

"Yên tâm đi Thiếu chủ." Khương Sáp Kỳ gật đầu một cái, vẻ mặt tự tin.

"A đúng rồi, đừng để cho chị ấy biết tôi trở lại." Tôn Thừa Hoan đã muốn lên xe chợt nhớ tới chuyện này, hướng về phía Khương Sáp Kỳ kêu một tiếng.

Khương Sáp Kỳ hoàn toàn đối với nàng hết ý kiến, nhìn xe cấp tốc lao đi, lắc đầu một cái, cùng Tú Anh đi tìm Bùi Châu Hiền.

Tú Anh trong lòng vẫn còn đối với việc tại sao vết thương của Tôn Thừa Hoan nứt ra rất nghi hoặc, vốn muốn hỏi Khương Sáp Kỳ, lại thấy Khương Sáp Kỳ trong mắt lại có một tia mệt mỏi, bỗng nhiên có chút đau lòng.

Khoảng thời gian Tôn Thừa Hoan bị thương, vẫn là Khương Sáp Kỳ thu xếp mọi việc.

Khi còn bé, vô luận là Tôn Thừa Hoan bị bệnh hay là chính mình bị bệnh, đều là Khương Sáp Kỳ chiếu cố các nàng, cho dù có bao nhiêu bận bịu.

Lúc ngồi vào xe, Tú Anh nhìn lén thấy Khương Sáp Kỳ nhắm mắt dưỡng thần, tâm khẽ động, cởi áo khoác đắp lên người Khương Sáp Kỳ.

Có chút kinh ngạc mở mắt, lại thấy Tú Anh một bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt Khương Sáp Kỳ thoáng qua một nụ cười ôn nhu kéo chặt xuống cái áo khoác kia, trong lòng ấm áp.

Khi Tôn Thừa Hoan trở lại Tôn gia gặp Tôn Tử Đằng, lúc trở về dưới lầu nhà Bùi Châu Hiền, đã là chạng vạng tối.

Cười khúc khích lên lầu, móc ra chìa khóa cẩn thận mở cửa, Tôn Thừa Hoan mở cửa, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ở trong phòng khách lén lén lút lút như kẻ trộm vậy, nghe được trong phòng bếp có động tĩnh, liền đi tới, nhìn bóng người đang rửa rau, đứng ngốc ở đó cười.

Rón rén đến sau lưng Bùi Châu Hiền, bỗng nhiên đưa tay từ phía sau ôm lấy cô, người trong ngực run rẩy, tiếp theo rất nhanh buông lỏng dựa vào nàng.

"Đã trở lại?" Thanh âm Bùi Châu Hiền mềm mỏng, động tác rửa rau cũng không có dừng lại, "Đi ra ngoài ngồi một lát, chị mới vừa đi xuống mua nhiều thức ăn một chút, đợi một chút mới có thể ăn cơm."

"Ô, chị làm sao biết được. . ." Tôn Thừa Hoan cọ cọ cái cổ trắng nõn kia, thì thào nói, tay vẫn ôm eo Bùi Châu Hiền, ngón tay có chút không đàng hoàng ở trên bụng Bùi Châu Hiền khẽ chạm.

"Đừng làm rộn ~~" Bùi Châu Hiền khẽ cười né tránh động tác của Tôn Thừa Hoan, tay ướt sũng cầm lấy tay Tôn Thừa Hoan, nghiêng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, "Em bảo Khương Sáp Kỳ tới đem Nam Nam đi có phải hay không?"

"Ô. . ." Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, "Chị ấy nói với chị sao?"

"Không có. . ." Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan bộ dạng đáng yêu, tiến tới sườn mặt nàng hôn một cái, "Nếu không phải Tiểu Đản lòng dạ hẹp hòi đã trở lại, Khương Sáp Kỳ đem Nam Nam mang đi làm gì?"

"Ha ha, đúng nga. . ." Tôn Thừa Hoan ngốc ngốc cười cười, nhìn cánh môi mê người của Bùi Châu Hiền, không chút do dự nào hôn lên.

" Ưm. . ." Bùi Châu Hiền không tránh né chút nào, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của Tôn Thừa Hoan, lưỡi quấn quít lấy nhau, phát tiết cảm xúc nhớ nhung tích lũy gần một tháng.

Tôn Thừa Hoan cầm tay lạnh như băng của Bùi Châu Hiền, liều mạng hôn, cho đến khi hai người đều không cách nào hô hấp mới buông Bùi Châu Hiền, ngực một mảnh nóng như lửa.

"Tốt lắm, mau đi ra ngồi đi, chị làm xong cơm sẽ gọi em." Bùi Châu Hiền cưng chìu nhìn Tôn Thừa Hoan trong mắt nhu tình như nước, thanh âm mềm nhũn, "Ngoan. . ."

" Ừ. . ." Tôn Thừa Hoan bất mãn cọ gò má Bùi Châu Hiền, "Không muốn. . ."

"Phốc ha ha..........." Bùi Châu Hiền nhẹ cười ra tiếng, hôn một cái lên môi Tôn Thừa Hoan, "Ngoan mà, mau đi ra, em cũng sẽ không nấu cơm."

"Nhưng là. . ." Tay Tôn Thừa Hoan bắt đầu không đàng hoàng ở trên lưng Bùi Châu Hiền chạy loạn, "Em đói."

"Ai nha, ghét. . ." Bởi vì trong nhà bật điều hòa không khí ấm áp, Bùi Châu Hiền mua xong thức ăn về đến nhà liền đổi quần áo rộng thùng thình, hơn nữa không có mặc nội y, mà quần áo kia không hề dày, tay Tôn Thừa Hoan cách lớp vải dạo chơi làm cho cô không nhịn được cảm giác tê dại từ bên tai, âm thanh có vẻ có chút không yên, "Đói cũng đừng ồn ào chị, ngoan, mau đi ra. . ."

"Cũng không phải là đói bụng." Tôn Thừa Hoan lẩm bẩm, môi ở gò má trên cổ Bùi Châu Hiền hôn, tay cũng từ từ dời lên trên ngực Bùi Châu Hiền.

"Hoan......." Chống lại đôi mắt tràn đầy dục vọng kia, Bùi Châu Hiền vào thời khắc này mới minh bạch ý của Tôn Thừa Hoan, khuôn mặt nóng bỏng, "Không được........"

"Ngày đó em nói muốn, chị bảo em sớm một chút trở về. . ." Tay trái Tôn Thừa Hoan đã vuốt ve chỗ cao ngất trước ngực Bùi Châu Hiền, miệng mơn trớn lỗ tai Bùi Châu Hiền, hơi nóng phun vào vành tai mẫn cảm, làm cho Bùi Châu Hiền khẽ run lên.

"Tiểu Đản, đừng......." Toàn thân khí lực tựa như bị rút sạch vậy, Bùi Châu Hiền muốn giãy giụa, lại không còn chút khí lực nào, vành tai lại bị Tôn Thừa Hoan ngậm liếm cắn, chỉ có thể từ trong miệng ậm ừ ra mấy chữ, căn bản không thể ngăn cản được Tôn Thừa Hoan.

"Mặc kệ!" Tôn Thừa Hoan bá đạo thấp giọng nói xong, hai cái tay tiến vào vạt áo Bùi Châu Hiền, trực tiếp để lên trên bộ ngực không có gì che lấp, đầu ngón tay khẽ bóp nhẹ nắn bóp khối tròn nhỏ nhô lên kia mà trêu chọc.

"Ưm........" Bùi Châu Hiền phát ra một tiếng kiều ngâm, ý định bắt lấy tay Tôn Thừa Hoan, lại bị Tôn Thừa Hoan kéo giữ dọc theo thành bồn rửa bát, thân mình uốn cong.

"Hoan........." Bùi Châu Hiền trong nháy mắt hiểu được ý đồ của Tôn Thừa Hoan muốn giãy giụa, lại không có lực giãy giụa, "Không muốn. . ."

"Em rất đói. . ." Tôn Thừa Hoan làm bộ tội nghiệp nói, môi không ngừng hôn lên cổ Bùi Châu Hiền, tay xoa hai luồng cao ngạo nghễ kia, hơi thở từ mũi lại phả lên trên cổ Bùi Châu Hiền, làm cho cô càng vô lực phản kháng.

"Ưm........Đừng........" Bùi Châu Hiền chưa kịp phản ứng, quần cũng đã bị kéo xuống. Tôn Thừa Hoan đã ngồi xuống, cách quần lót mỏng manh hôn lên cái mông, Bùi Châu Hiền rên lên thành tiếng, vốn tay đã dời khỏi thành bồn lại vội vàng lần nữa trở về chống đỡ thân thể không còn nửa điểm khí lực.

"Ngô, chị tách ra chút. . ." Sớm bị lửa nóng xung động làm đầu óc Tôn Thừa Hoan mê muội kéo xuống quần lót nhỏ màu trắng giản dị, miệng vừa thở hổn hển vừa nói. Bùi Châu Hiền cảm thấy mình thật là mau bị hỏa thiêu, toàn thân nóng bỏng, trên mặt cũng nóng bỏng, hận không thể chui vào trong đất, nhưng cũng không cự tuyệt Tôn Thừa Hoan, hơi tách chân ra, lại rất mau hối hận muốn khép lại, đáng tiếc Tôn Thừa Hoan đã sớm quỳ ngay giữa hai chân liếm mút nơi nào đó.

" Ưm. . . Tiểu Đản. . ." Bị kích thích mãnh liệt, tay Bùi Châu Hiền nắm thật chặt dọc theo bên cạnh bồn rửa bát kêu thành tiếng, "Không cần. . ."

Coi như muốn..........Cũng nên trở về phòng ...........

Tôn Thừa Hoan không chút nào để ý đến lời nói của cô, lưỡi ở nơi đó tiến lui, khiến bên trong hoa viên bí ẩn kia ướt át dần dần nở rộ, tiến lui, một bộ dạng thề phải đem địch nhân ép không đường để trốn.

"A. . . Phòng bếp. . . Không cần. . ." Luôn luôn bảo thủ như Bùi Châu Hiền làm sao chịu được ở trong phòng bếp làm chuyện kích tình, nên thân thể so với bình thường càng nhạy cảm, trên người vẫn còn mặc quần áo, từng tiếng kiều ngâm từ trong miệng tràn ra, chống đỡ dọc theo thành bồn nước tay không ngừng run.

"Ưm.......Ưm.......Tiểu Đản. . ." Tôn Thừa Hoan càn quét tần suất càng ngày càng cao, Bùi Châu Hiền đã hoàn toàn không cách nào khắc chế mình nghênh hợp động tác của nàng, trong miệng từng lần một gọi tên nàng, "Tiểu Đản, Tiểu Đản. . ."

Đầu lưỡi càng đi vào càng chặt, Tôn Thừa Hoan ở phương diện này càng ngày càng quen thuộc tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra, liếm lộng chỗ kia tần suất cũng càng ngày càng cao, cho đến khi Bùi Châu Hiền bỗng cao giọng thét một tiếng, lúc này mới bỏ qua cho nơi nào đó run lẩy bẩy, đứng dậy ôm lấy Bùi Châu Hiền hai cánh tay gắt gao chống lên thành bồn nước.

"Em thật là quá đáng. . ." Bùi Châu Hiền đạt tới cao triều người còn đang không ngừng run rẩy, thở dốc, trong thanh âm còn có chút run rẩy chưa rút đi, "Quá đáng. . ."

"Em chẳng qua là. . . tuyên bố quyền làm chủ mà thôi." Tôn Thừa Hoan ôm ngang lấy Bùi Châu Hiền, dứt khoát đi thẳng tới phòng ngủ, đem Bùi Châu Hiền thả lên giường sau đó lần nữa lấn người lên.

"A, em làm gì. . ." Mới khôi phục một chút lý trí, thân mình vẫn như cũ mềm nhũn, Bùi Châu Hiền nhất thời kinh hãi kêu thành tiếng.

"Tiếp tục a." Lau một chút mồ hôi trên trán, Tôn Thừa Hoan cúi xuống lần nữa ngậm chỗ kia, cho đến khi chỗ kia ướt át sau đó đưa  ngón tay dò xét đi vào, tùy ý cướp đoạt.

"Tiểu Đản, không cần. . ." Bùi Châu Hiền ôm thật chặt nàng, ngước đầu cầu khẩn, "Trước dừng lại có được hay không. . ."

"Không tốt!" Ngón tay không ngừng tiến vào thối lui ra, Tôn Thừa Hoan chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ sợ hãi như vậy.

Nếu như có một ngày, Bùi Châu Hiền không muốn nàng, thì nàng phải làm thế nào bây giờ?

Nàng chỉ có thể, ở hiện tại, thời điểm Bùi Châu Hiền vẫn yêu nàng, dốc lòng dùng loại phương thức này tuyên cáo quyền sở hữu của mình, chiếm giữ lấy tình yêu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro