Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Về nhà trước rồi nói sau, được không?" Giọng nói mềm xuống dỗ Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền dắt tay Tôn Thừa Hoan quơ quơ, "Đang ở trên đường mà."

". . ." Tôn Thừa Hoan trầm mặc mấy giây, gật đầu một cái, ngăn lại một chiếc taxi, mở cửa xe đi vào.

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan tính trẻ con mặt vô biểu cảm, tay cùng tay nàng mười ngón đan xen, hạ thấp giọng, "Tiểu Đản ngoan nào, đừng mặt không biểu cảm như vậy."

Tôn Thừa Hoan chống lại đôi mắt của cô, nhìn thấy trong mắt cô mong đợi cùng cưng chiều, thở dài, chậm hạ sắc mặt.

Nếu là ngày thường, sợ rằng nàng sẽ không dễ dàng bởi vì một đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy nổi giận, nhưng hôm nay........

Trước đây không nói tới, nhưng sau khi nàng cùng Bùi Châu Hiền thẳng thắn không biết Bùi Châu Hiền sẽ như thế nào, chỉ nói ngày hôm qua đi biệt thự lớn Tôn gia gặp Tôn Tử Đằng biết được tin tức, nàng vô cùng nhức đầu.

"Hoan Nhi, con phải nhanh chóng nói ra thân phận của con với Bùi Châu Hiền." Khi đó, nàng vội vã muốn nhanh chóng đi gặp Bùi Châu Hiền, vừa vào thư phòng liền nghe được ba hết sức nghiêm túc nói với mình như vậy, bỗng nhiên trở nên ngây ngẩn.

"Bùi Đình Vĩ và Đan Trác phỏng chừng rất nhanh sẽ tới tìm Bùi Châu Hiền." Tôn Tử Đằng nhìn con gái ngốc lăng, nhăn mày, "Cận gia lần này chịu thiệt hại lớn, bất quá còn không dám động tới Thanh Long bang chúng ta, nhưng Bùi Châu Hiền bên kia không nhất định cũng vậy."

Bùi Đình Vĩ và Đan Trác rất nhanh sẽ tới tìm Bùi Châu Hiền?

Tôn Thừa Hoan cả người đứng ở đó, trong đầu trống rỗng.

Làm sao lại nhanh như vậy?

"Chính miệng con nói với Bùi Châu Hiền những chuyện kia, dù sao vẫn tốt hơn so với Bùi Châu Hiền biết từ ba mẹ mình." Tôn Tử Đằng đi tới trước mặt con gái, rất đau lòng giúp con gái kéo áo khoác lên, "Sau khi trở về, hãy cùng con bé nói rõ ràng đi."

"Ba. . ." Tôn Thừa Hoan yên lặng nhìn trên mặt ba mình đã hiện ra nếp nhăn già nua, có chút bối rối, lại có chút luống cuống, "Nếu như. . . Nếu như chị ấy không chấp nhận. . . Thì làm thế nào?"

"Vậy thì trở về." Tôn Tử Đằng thở dài một tiếng, sờ đầu Tôn Thừa Hoan, "Hoan Nhi, con là Thiếu chủ Thanh Long bang, trăm ngàn lần không thể mềm yếu như vậy."

Cúi đầu xuống, nhìn mặt đất suy nghĩ xuất thần, Tôn Thừa Hoan hai tay nắm chặt thành quả đấm, cảm giác trái tim đập rộn lên làm thế nào cũng đuổi không đi.

Hôm nay nàng nhất định phải nói cho Bùi Châu Hiền những chuyện về mình.

Trong taxi, Tôn Thừa Hoan nhớ lại đối thoại ngày hôm qua cùng Tôn Tử Đằng, trên tay không nhịn được dùng sức.

"Tiểu Đản. . ." Tay bị nắm sinh đau, Bùi Châu Hiền không nhịn được hít một hơi lãnh khí,  quay đầu nhìn về Tôn Thừa Hoan, nhưng bởi vì trên mặt Tôn Thừa Hoan có vẻ phức tạp nên có chút giật mình.

Đó là vẻ mặt phức tạp như thế nào, sợ hãi, bất an, hốt hoảng.........

Tôn Thừa Hoan bị làm sao vậy?

Chịu đựng cảm giác đau nhức trên tay truyền tới, Bùi Châu Hiền đưa ra một tay khác, đặt lên hàng mi nhíu chặt của Tôn Thừa Hoan, rất trìu mến khẽ vuốt ve, "Tiểu Đản ngoan, chị ở đây......"

"Ừm." Cúi đầu lên tiếng, Tôn Thừa Hoan miễn cưỡng lộ ra nụ cười yếu ớt, cố gắng làm cho mình thả lỏng một chút.

Từ trên taxi xuống, lên lầu về nhà, Bùi Châu Hiền vừa mới mở cửa đi vào, liền bị Tôn Thừa Hoan ôm thật chặt.

"Ngoan, không tức giận nha......." Bùi Châu Hiền nhẹ giọng dụ dỗ Tôn Thừa Hoan, môi tiến tới mặt nàng nhẹ nhàng hôn lên, "Nếu em không thích Nam Nam, ngày mai chị sẽ bảo đội trưởng Trương tới đón Nam Nam đi, có được không?"

Mặc dù Bùi Nam một mực nói các chú cảnh sát đều là người xấu, nhưng lại từ đầu đến cuối không nói ra nguyên do, mà Bùi Châu Hiền cũng không thể để Nam Nam ở nhà mình mãi như vậy được.

Cũng may ở Cục công an, Bùi Châu Hiền rất tín nhiệm Trương đội trưởng, ngược lại có thể để ở chỗ Trương đội trưởng, nhờ ông ấy trợ giúp tìm ba của đứa nhỏ này.

Rủ xuống tròng mắt, Tôn Thừa Hoan đè xuống bất an trong lòng, cố gắng khống chế hô hấp của mình, đem Bùi Châu Hiền ôm chặt hơn nữa, "Hôm nay. . . là em quá xúc động, em không có ý trách chị."

"Chị biết." Bùi Châu Hiền trấn an khẽ vuốt ve cái ót của Tôn Thừa Hoan, " Bắt đầu từ hôm qua em cứ là lạ."

Ngày hôm qua một phen cuồng phong bạo vũ kia, rõ ràng với Tôn Thừa Hoan lúc bình thường không giống nhau.

Có tiểu biệt thắng tân hôn như thế nào đi nữa, Tôn Thừa Hoan cũng không thể đối với cô như vậy, cô cũng đã cầu Tôn Thừa Hoan dừng lại nhiều lần như vậy, Tôn Thừa Hoan còn không buông tha cho cô.

Trước kia, chỉ cần cảm thấy cô không chịu nổi, thì Tôn Thừa Hoan sẽ không miễn cưỡng cô nữa.

"Ừm." Tôn Thừa Hoan buông Bùi Châu Hiền ra, lướt qua tròng mắt của nàng mấy giây, rủ mắt xuống, thanh âm thật thấp, "Em. . . có chuyện muốn nói với chị."

"Được." Bùi Châu Hiền kéo tay Tôn Thừa Hoan đến trên ghế sa lon, kéo nàng ngồi xuống, còn mình thì ngồi lên trên đùi của Tôn Thừa Hoan lần nữa hôn lên má của nàng trấn an, "Em nói đi, chị nghe đây."

"Ừm." Tôn Thừa Hoan gật đầu một cái, cúi đầu xuống, suy xét một hồi, lấy dũng khí nói, "Lần này....... Lần này đi thành phố N.......Là có một chuyện rất quan trọng phải làm."

"Ừ." Bùi Châu Hiền dựa đầu vào vai Tôn Thừa Hoan, nhắm hai mắt nghe giọng nói của nàng, tay nắm lấy tay trái Tôn Thừa Hoan, khẽ ừ một tiếng, "Em đã nói qua với chị rồi."

"Thật ra thì. . . Chuyện kia. . . Thành phố N không phải chỗ cần đến, chỗ cần đến là thành phố E của E Quốc." Tôn Thừa Hoan hít một hơi thật sâu, nghe Bùi Châu Hiền lại ừ nhẹ một tiếng, nhắm lại, cắn răng nói, "Sở dĩ ở E Quốc, là bởi vì. . . Là bởi vì......Một lô vũ khí, bị một thủ lĩnh hắc bang ở E Quốc cướp đi."

Bùi Châu Hiền ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn Tôn Thừa Hoan mấy giây, cười ra tiếng, đưa tay bóp bóp gò má Tôn Thừa Hoan, "Em giả bộ, cái gì vũ khí, thủ lĩnh Hắc bang, tìm ra......."

"Không có, em không có giả bộ." Tôn Thừa Hoan nghiêm túc nhìn Bùi Châu Hiền, "Thật, bởi vì, ba em là bang chủ Thanh Long bang. Cho nên, những người bảo vệ chị kia mới gọi em là Thiếu chủ."

Vẫn có chút không tin lời Tôn Thừa Hoan nói, Bùi Châu Hiền chăm chú nhìn nhìn đôi mắt Tôn Thừa Hoan không có nửa điểm ý tứ đùa giỡn, tay Bùi Châu Hiền khẽ run rẩy, "Em.........Không có nói đùa?"

Tôn Thừa Hoan không có gật đầu cũng không có lắc đầu, quay đầu, không nhìn Bùi Châu Hiền, giọng khổ sở, "Em bị thương, là bởi vì nửa đường gặp phải phục kích, một mình em giết ba mươi mấy người, chính mình cũng bị trọng thương, ở trong bệnh viện nằm hơn nửa tháng."

"Không thể nào!" Thân mình Bùi Châu Hiền run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, "Em đang nói đùa với chị, có đúng không? Một cô gái như em, làm sao có thể.......Làm sao có thể........"

"Không có." Hít thở sâu mấy hơi, Tôn Thừa Hoan ép buộc chính mình nhìn Bùi Châu Hiền, thấy bộ dạng còn chưa thể tiếp nhận của cô, kéo Bùi Châu Hiền đứng lên, mang cô đến trong phòng ngủ, mở tủ quần áo ra.

Trong tủ treo quần áo có một cái rương hành lý, đó là lúc nàng mới từ trường học chuyển đến nhà Bùi Châu Hiền mang tới.

Tôn Thừa Hoan buông tay Bùi Châu Hiền ra, nhìn cô thật sâu, ngồi xổm xuống mở rương hành lý ra, trong rương hành lý trống không, quần áo bên trong đã sớm bỏ vào trong tủ treo quần áo.

Tay ở giữa hai lớp vải kia sờ sờ, lần tới dây khóa, kéo ra, tầng ở giữa ngăn cách thật dày bị vén lên, lộ ra một cặp da dưới đáy, nơi đó, để hai khẩu súng lục, cùng với một băng đạn.

Cầm lên một khẩu súng, Tôn Thừa Hoan đứng lên, đi về phía Bùi Châu Hiền, đem súng đưa đến trước mặt cô, "Chị có thể phân biệt được sự khác nhau giữa súng thật và súng giả."

Trong mắt Bùi Châu Hiền đã bị sương mù bao phủ, lùi lại một bước, không chịu cầm lấy khẩu súng kia, "Em lừa chị, chị không tin em nói đâu."

Tôn Thừa Hoan đau lòng nhìn khuôn mặt Bùi Châu Hiền trắng bệch toàn thân run rẩy, trên tay nắm khẩu súng lục kia, lại đi từng bước về phía Bùi Châu Hiền, đem súng lục bỏ vào trong tay cô, "Em không có lừa gạt chị."

Kinh ngạc nhìn khẩu súng lục đen nhánh bóng loáng trên tay mình, khóe mắt Bùi Châu Hiền một giọt nước mắt chảy xuống, ngực truyền tới đau đớn vốn đã toàn thân vô lực giờ cô cơ hồ mất tất cả khí lực, lại ngã lui lại mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất.

Đi về trước mấy bước ôm lấy cô, Tôn Thừa Hoan nhìn trên mặt Bùi Châu Hiền nước mắt chảy ngày càng nhiều, nghẹn ngào nói, "Từ lúc mới bắt đầu, em cũng biết chị nhất định sẽ để ý chuyện em là Thiếu chủ Hắc bang......Cho nên. . . Cho nên. . ."

"Vậy thì tại sao muốn tới trêu chọc chị!" Bùi Châu Hiền từ trong ngực Tôn Thừa Hoan tránh ra, đem khẩu súng lục kia nặng nề vứt xuống đất, "Em đường đường là Thiếu chủ, trêu chọc chị làm gì?"

"Em không biết. . . Em không nhịn được. . ." Tôn Thừa Hoan xoa nước mắt bên khóe mắt, âm thanh khổ sở, "Em đã cố gắng trốn tránh, cố gắng không để cho mình nhớ chị, nhưng em .........không nhịn được a."

Bùi Châu Hiền hấp hấp cái mũi, tròng mắt đỏ bừng, ánh mắt mang theo sắc bén, "Cô là Thiếu chủ Hắc bang, tôi là Kiểm sát trưởng, hai người chúng ta từ lúc bắt đầu đã không nên ở chung một chỗ với nhau."

"Em........." Mặc dù đối với phản ứng của Bùi Châu Hiền sớm đã chuẩn bị, Tôn Thừa Hoan vẫn bởi vì những lời này của cô cảm thấy một trận nghẹt thở, nhưng còn không chịu buông tha, đi về phía trước một bước muốn nắm tay Bùi Châu Hiền, "Không phải a, có thể, lúc trước chúng ta. . ."

"Buôn bán vũ khí, cố ý giết người, tổ chức xã hội đen, mấy tội danh này đã đủ để tôi đem cô đưa đi bắn chết." Bùi Châu Hiền con ngươi lạnh nhạt, "Chúng ta lúc trước. . . chẳng qua là tôi không biết mà thôi."

Cẩn thận suy xét giữa lý tưởng trung thành cùng tình yêu lúc phát sinh mâu thuẫn, Bùi Châu Hiền chẳng qua sau một đoạn thời gian ngắn giãy giụa, thì lựa chọn lý tưởng.

"Cho nên. . ." Tôn Thừa Hoan lộ ra vẻ cười khổ, "Cho nên nếu như chị biết, chị sẽ không cùng…. không cùng em ở chung một chỗ, có đúng không?"

Không đành lòng thấy người mình vẫn luôn yêu thương lộ ra vẻ mặt như vậy, Bùi Châu Hiền quay mặt đi không nhìn nàng, cổ họng giống bị cái gì chặn lại vậy, một lúc lâu sau mới thốt ra một chữ, "Đúng."

"Em biết." Ngực giống như bị một cây đao mạnh mẽ đâm vào, so với lúc ở thành phố N bắn nhau cùng Cận Phi Hàn càng đau đớn hơn, Tôn Thừa Hoan hít một hơi thật sâu, hướng về phía Bùi Châu Hiền nói, "Như vậy, chị bây giờ muốn báo cảnh sát sao? Đem em bắt vào. . . Sau đó truy tố. . ."

Quả nhiên, đối với Bùi Châu Hiền mà nói, mình cũng không phải là trọng yếu nhất.

Dừng một chút, Tôn Thừa Hoan nhịn đau, nắm quyền, chỉ cảm thấy cổ họng ngọt ngọt, tiếp tục nói, "Sau đó. . . Bắn chết. . ." 

Hai chữ “bắn chết” vừa thốt ra khỏi miệng, Bùi Châu Hiền chợt quay đầu lại nhìn Tôn Thừa Hoan, tâm hung hăng bị nhéo một cái, truyền tới cảm giác đau đớn làm cho nước mắt của cô đã ngừng lại một lần nữa rơi xuống.

"Em sẽ không phản kháng." Nước mắt như dây chuyền đứt đoạn lách tách rơi xuống mặt đất, âm thanh Tôn Thừa Hoan khàn khàn, "Sẽ không có. . . bất kỳ phản kháng."

Bùi Châu Hiền ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, trong mắt xẹt qua vô số tâm tình, không đành lòng, đau lòng, khổ sở, do dự. . . Cuối cùng vẫn hóa thành kiên quyết, giọng run rẩy nói, "Cô đi đi."

Bùi Châu Hiền không biết nên làm sao đối mặt Tôn Thừa Hoan.

Ban đầu, cô với Tôn Thừa Hoan có hảo cảm, chính là cho rằng Tôn Thừa Hoan và mình giống nhau là người chính nghĩa, Tôn Thừa Hoan có nói qua với cô nhà của nàng có tiếp xúc không ít mưu đồ tính toán, cô cũng nói với Tôn Thừa Hoan cô hiểu.

Nhưng hôm nay, Tôn Thừa Hoan nói với cô, nàng là Thiếu chủ Hắc bang, buôn lậu vũ khí, trước đó không lâu còn giết ba mươi mấy người.........

Làm cho cô, làm sao chịu nổi, lại làm sao đối mặt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro