Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mặt Tôn Thừa Hoan, cái người trong giấc mộng vẫn khóc không ngừng cuối cùng cũng tỉnh lại, cặp mắt sưng đỏ.

"Tỉnh?" Tôn Tử Đằng đem máy trợ thính đưa cho Tôn Thừa Hoan, sau đó đem một ly nước đưa cho Tôn Thừa Hoan, "Uống nước đi."

Ánh mắt đau xót cùng sưng đỏ làm cho Tôn Thừa Hoan ngay cả mở mắt đều cảm thấy có chút khó khăn, miễn cưỡng ngồi dậy, cầm máy trợ thính đeo lên, nhận lấy ly nước uống một hớp, cổ họng sau khi được uống nước đã dễ chịu cũng không ngứa ngáy khó chịu nữa, giọng nói Tôn Thừa Hoan khàn khàn, mắt híp căn bản không biện pháp mở mắt ra nhìn Tôn Tử Đằng, "Ba, con xin lỗi."

Nàng nhất định là ở bên người Bùi Châu Hiền quá lâu, mới có thể đem chính mình biến thành mềm yếu như vậy.

Lúc trước ý nghĩ của Tôn Thừa Hoan là có người quan tâm sẽ có nhược điểm, nàng vốn lo lắng Khương Sáp Kỳ và mấy người Uông Minh sẽ vì vậy bị địch nhân tìm được nhược điểm tiến hành đả kích, sau đó không hiểu vì sao lại bị tình yêu làm mờ đầu óc, lại để cho nhiều người như vậy biết Bùi Châu Hiền là nhược điểm của nàng, là người nàng muốn bảo vệ.

"Hoan Nhi, lúc mẹ con qua đời, ba cũng như con vậy, khó chịu rất lâu." Tôn Tử Đằng đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài, giọng nói trầm thấp, để cho người nghe không phân rõ ưu tư.

Ngoài cửa sổ, một nữ nhân trẻ tuổi ôm đứa bé, đang cùng một người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân bên cạnh nói cái gì, người đàn ông nghiêng tai nghiêm túc nghe, nắm tay đứa trẻ trêu chọc.

Tôn Thừa Hoan ngây ngẩn nhìn bóng lưng ba mình, lần đầu cảm thấy ba mình thật ra thì cũng có một mặt mềm yếu.

"Con còn nhớ chứ? Khi mẹ con qua đời, có mấy tháng con không nhìn thấy ba." Tôn Tử Đằng ho khan mấy tiếng nói.

"Nhớ rõ. . ." Tôn Thừa Hoan cau mày lại, "Nhớ. . ." Tôn Thừa Hoan cau lại cau mày, cầm ly nước lại uống một hớp, cho đến khi ly nước uống cạn sạch mới đặt lên bàn, "Liên Ám thúc nói ba có việc, đến E Quốc."

Nàng còn nhớ lúc nghe được tin tức này, nàng từng trong lòng oán trách ba mình vô tình, lại ở ngay ngày hôm sau tang lễ mẹ liền đi E Quốc.

"Đúng vậy." Tôn Tử Đằng thở dài một tiếng, xoay người đi tới cầm ly rót đầy nước, lần nữa đưa cho Tôn Thừa Hoan, "Thật ra thì khi đó, ta cũng không có đi E Quốc, chẳng qua là ở trong thư phòng đợi mấy ngày thôi.

"Sao?" Tôn Thừa Hoan ngẩn ngơ, cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện phát sinh vào năm mười tuổi ấy, bừng tỉnh hiểu ra, "Khó trách Liên Ám thúc còn ở nhà, hơn nữa còn không cho phép mấy người bọn con đến gần thư phòng."

"Hoan nhi, mỗi người đều sẽ có người muốn lưu tâm." Tôn Tử Đằng sờ sờ đầu của nàng, "Không cần ảo não."

"Con........" Nhớ tới hôm qua Bùi Châu Hiền cự tuyệt, Tôn Thừa Hoan đột nhiên nắm chặt ga giường, cúi đầu không nói lời nào.

"Con nói xem tại sao ba có thể đi đến ngày này hôm nay?"

Tôn Thừa Hoan nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Tôn Tử Đằng, có chút không hiểu, "Bởi vì ba rất cố gắng."

"A......... Trên đời này có bao nhiêu người rất cố gắng, được bao nhiêu người có thể giống như ta như vậy, đứng đầu hắc đạo ở một nước lớn." Tôn Tử Đằng lắc đầu một cái, từ trong túi móc ra một cái bùa hộ mệnh xin ở trong chùa, đưa túi kia cho Tôn Thừa Hoan, "Ta có ngày hôm nay, cũng đều bởi vì mẹ con."

Đem ly nước để qua một bên, nhận lấy túi vải linh lung xinh xắn, Tôn Thừa Hoan suy nghĩ một chút, mở ra, bên trong một tấm bùa hộ mệnh lẳng lặng nằm đó.

"Đây là mẹ con giúp ba cầu, túi là mẹ con tự mình làm." Khóe miệng Tôn Tử Đằng ngậm cười hạnh phúc, ngồi vào bên giường bệnh của Tôn Thừa Hoan, "Ba đi lên con đường này, là bởi vì phải làm như vậy mới có thể cùng mẹ con chung một chỗ. Cũng là vì bảo vệ mẹ con, ba mới có thể làm cho mình càng ngày càng lớn mạnh."

"Mẹ. . ." Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn cái túi nhỏ kia và bùa hộ mệnh, trong trí nhớ người phụ nữ luôn nhìn mình ôn nhu cười yếu ớt, bởi vì làm thứ đồ xinh xắn này, hình tượng càng thêm đầy đặn.

Tôn Tử Đằng đưa tay cầm lấy tay nàng bên trong là thứ đồ mà mình đã mang theo bên mình ba mươi năm, đem miệng túi dây thừng buộc chặt, lần nữa thả lại trên người, "Trước đây trên người con không phải cũng có một khối ngọc mẹ con vì con cầu hay sao?"

Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tôn Tử Đằng, Tôn Thừa Hoan nhớ tới khối ngọc ba năm trước giúp mình cản một phát súng, có chút không dám tin tưởng, "Nhưng là. . . con vẫn cho là. . . cho là. . ."

"Cho là Liên Ám cho con." Tôn Tử Đằng lãnh đạm nói, "Là ba để cho Liên Ám đưa cho con, khi đó con còn nhỏ. . ."

Còn nhỏ. . . Cùng để cho Liên Ám thúc đưa cho nàng có quan hệ gì?

Nhíu lông mày lại, vẫn không giải thích được, Tôn Thừa Hoan đang định đặt câu hỏi, Tôn Tử Đằng đã chuyển đề tài nói, "Hoan nhi, sau khi mẹ con qua đời ba thật lâu không thể gượng dậy, có thời điểm rất đau, thậm chí nghĩ tới cái chết."

Tôn Thừa Hoan kinh ngạc ngơ ngác gật đầu một cái.

Ngày hôm qua, thời điểm ngồi ở cửa nhà Bùi Châu Hiền khóc, nàng thật hận không thể chết đi.

"Nhưng ba vẫn còn có con, con là người mà đời này ba và mẹ lưu tâm nhất, mẹ con đến trước khi chết còn dặn ta phải chiếu cố con thật tốt, đem con nuôi dưỡng thành người, tùy ý con muốn làm cái gì miễn là vui vẻ, cả đời khoái khoái lạc lạc ."

Mẹ. . .

Tôn Thừa Hoan nghe Tôn Tử Đằng nói, người phụ nữ trong trí nhớ kia hình dáng dịu dàng càng ngày càng rõ ràng, hai tay nắm chăn, trong mũi ê ẩm.

Nàng chỉ nhớ, người phụ nữ đó luôn đối với mình rất sủng ái, bỗng nhiên một ngày nào đó rời khỏi thế gian, hoàn toàn rời khỏi nàng.

Nàng chỉ nhớ, nàng vẫn là Tiểu công chúa trong bang, tất cả mọi người đều vây xung quanh nàng, sẽ pha trò dỗ nàng làm cho nàng vui vẻ, chẳng qua thời điểm mỗi lần nàng cười dị thường rực rỡ, nhìn lại rốt cuộc cũng không gặp lại người phụ nữ Giang Nam tinh tế và dịu dàng, đứng ở cách đó không xa cười với mình.

Người phụ nữ kia từ lúc Tôn Thừa Hoan mười tuổi đã chôn thật sâu ở trong lòng, là mẹ nàng, nàng đối với mẹ nhớ nhung mười mấy năm nay chưa từng giảm bớt phân nào, cũng chưa bao giờ để cho người khác biết được.

"Ba năm trước, ta nhất thời kích động, gây ra sai lầm lớn, làm cho con cơ hồ không gượng dậy nổi." Tôn Tử Đằng thở dài, nhìn con gái hai mắt sưng đỏ, "Hoan Nhi, làm cha mẹ, tóm lại là hy vọng con của mình vui vẻ, hạnh phúc. Ba năm trước là ta không đúng, sau đó ta luôn muốn tìm con nói chuyện, nhưng là......"

Lại thở dài một tiếng, Tôn Tử Đằng không nói gì nữa.

Tôn Thừa Hoan biết ba muốn nói cái gì, bởi vì ba năm trước, sau một đêm làm cho nàng đau đớn, lúc nàng tỉnh lại, đồng dạng là ánh mặt trời chiếu khắp trong phòng bệnh, nhưng lại phát hiện cái gì mình cũng không nghe được.

Một khắc kia hốt hoảng, một khắc kia cảm thấy mình không có lỗi, làm cho Tôn Thừa Hoan đối với ba mình có oán hận.

Nàng thậm chí không muốn nhìn thấy ba nàng dù chỉ cái liếc mắt.

Rồi sau đó, Tôn Thừa Hoan hoàn toàn đem mình phong bế, không tín nhiệm người nào, hơn nữa từ đó về sau bắt đầu điên cuồng làm cho mình trở nên mạnh mẽ.

Nhưng là. . . Tựa hồ từ sau khi gặp Bùi Châu Hiền, nàng lại thay đổi, không hề phong bế, cũng sẽ không đối với người nào cũng không tín nhiệm, đối với ba nàng......... dường như cũng không còn oán hận.

Ba năm trước ai cũng có lỗi không phải sao?

"Nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn nói cho con biết, yêu một người, để ý một người, chính là trên đường đi đến cái đích cuối cùng của mình sẽ có ràng buộc." Tôn Tử Đằng nhìn nàng trầm tư, một lát sau mới nói, "Ba đối với Bùi Châu Hiền, so với Phó Quân vừa lòng hơn. Ba nói qua, ba và mẹ con cũng chỉ hy vọng con vui vẻ."

Tôn Thừa Hoan cắn cắn môi dưới, giọng nói khổ sở, "Nhưng là. . . Chị ấy không cần con."

"Cho nên, đường đường là Thiếu chủ Thanh Long Bang, tới bây giờ đều chờ bị lựa chọn sao?" Tôn Tử Đằng mở miệng, lạnh mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, "Trước ở thành phố N, thời điểm con mạo hiểm lưu lại kềm chế chủ lực của đối phương, cũng không có lòng tin như vậy?"

Ở thời điểm tối tăm nhất, bởi vì có lời nói này của Tôn Tử Đằng, bỗng nhiên lóe lên một chút ánh sáng ở tâm điểm cuối đường, Tôn Thừa Hoan có chút khao khát nhìn Tôn Tử Đằng, há hốc mồm muốn nói gì, nhưng lại chợt nhớ tới Bùi Châu Hiền lại đối với nàng dùng chữ "xin" kia, nhất thời lại thất vọng cúi đầu, "Nhưng là.........Chị ấy không thể tiếp nhận a, lý tưởng của chị ấy, cùng một chỗ với con, thì không cách nào dung hòa."

"Bùi Châu Hiền cũng không phải là người bảo thủ." Tôn Tử Đằng đem chăn trên người Tôn Thừa Hoan kéo lên, "Huống chi, lý tưởng của con bé, con bé rất nhanh sẽ phát hiện, cũng không phải là như con bé đã suy nghĩ."

"Sao?" Tôn Thừa Hoan không hiểu nhìn ông, nhưng Tôn Tử Đằng chỉ cười nhạt, đứng lên, "Hoan Nhi, không muốn đứng một chỗ chờ bị lựa chọn, thì đuổi theo đi."

"Ba. . ."

"Hiện tại toàn bang từ trên xuống dưới cũng đều biết bọn họ còn có một Thiếu chủ phu nhân." Tôn Tử Đằng ngậm cười nói, "Con cũng không muốn bởi vì điểm thất bại này sẽ mất mặt với những người đi theo con sao."

"Con...."

"Được rồi, con nghỉ ngơi một chút đi, hoặc là an ủi Tú Anh thật tốt." Tôn Tử Đằng đi mấy bước, quay đầu lại, rất ý vị thâm trường nói, "Khóc cái gì, ba không ngăn cản con. Bất quá, con khỏe lại ở trước mặt thủ hạ chú ý một chút hình tượng, ánh mắt kia, chậc chậc. . ."

Dứt lời, Tôn Tử Đằng bước ra khỏi phòng bệnh, Tôn Thừa Hoan ngồi ở trên giường, mặt tái nhợt đã phồng thành màu gan heo.

Đoạt Bùi Châu Hiền về sao?

Tôn Thừa Hoan ngồi ở trên giường ngơ ngác suy nghĩ, nhớ tới mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười của Bùi Châu Hiền, không ngừng được ngây ngốc cười, lại bởi vì chuyện phát sinh ngày hôm qua, nhíu mày bĩu môi rất ủy khuất.

Người phụ nữ kia quá nhẫn tâm.

Trước một ngày các nàng vẫn còn đang tiểu biệt thắng tân hôn làm chuyện kia, ngày hôm qua cô cũng vẫn còn nói với nàng phải đem đứa bé kia đưa đi, trong nháy mắt liền đem nàng đuổi ra khỏi nhà.

"Thiếu chủ. . ." Tú Anh một đêm không ngủ, sau khi Tôn Tử Đằng rời đi liền chạy vào phòng bệnh, rất lo âu đi đến bên giường bệnh gọi Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan như cũ cúi đầu suy tính, cho đến khi nhớ đến hôm qua trong tròng mắt Bùi Châu Hiền sau cùng biểu thị một tia không đành lòng, rốt cục hạ quyết tâm.

Ngẩng đầu nhìn Tú Anh, còn có Khương Sáp Kỳ theo cô đi vào đứng ở một bên, trên mặt khó nén mệt mỏi, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên nở nụ cười.

Tú Anh nhất thời ngẩn ngơ ở nơi đó, mà Khương Sáp Kỳ cũng là mặt đầy kinh ngạc.

"Tôi quyết định, tôi muốn theo đuổi đoạt Bùi Châu Hiền về." Tôn Thừa Hoan cố gắng mở cặp mắt sưng đỏ hết sức khó coi, rất là hung hăng, "Tôi đã nói rồi muốn rời xa, chị ấy còn tới trêu chọc tôi, bây giờ lại muốn chạy, đùa gì thế!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro