Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với Tôn Thừa Hoan sau khi được ba ba khuyên giải lần nữa lấy lại dũng khí, Bùi Châu Hiền sáng sớm ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, hai mắt vẫn sưng đỏ, cả người cảm xúc vẫn hết sức xuống thấp.

Đứng ở trước gương trong phòng tắm, nhìn chính mình ở trong gương mặt tái nhợt và mắt sưng đỏ, Bùi Châu Hiền cười khổ, có vẻ dị thường tiều tụy.

Không có Tôn Thừa Hoan, tựa như không còn tim vậy, làm cho cô có một loại cảm giác giống như mình là một cái xác biết đi.

Tắm rửa qua loa, thay quần áo, cố gắng làm cho mình nhìn có chút tinh thần, nhưng sắc mặt tái nhợt và hai mắt sưng đỏ làm thế nào cũng che không được.

Bùi Châu Hiền luôn luôn nhiệt tình với công việc kiểm sát trưởng, lần đầu sinh ra cảm giác chán nản, muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Do dự vài giây, cầm điện thoại di động đặt ở đầu giường lên, gọi điện thoại cho Lương Kiểm xin nghỉ, báo cáo thân thể mình khó chịu, có thể phải xin nghỉ hai ngày.

Đối mặt với kiện tướng đắc lực từ khi vào Viện kiểm sát không có xin phép nghỉ qua lần nào lại lần đầu tiên xin nghỉ, Lương Kiểm có chút nghi hoặc, có chút bận tâm, lại không hỏi nhiều, rất thuận lợi đồng ý.

Để điện thoại di động xuống, Bùi Châu Hiền ngồi bên giường, yên lặng nhìn phòng ngủ đêm qua căn bản không có dọn dẹp, rương hành lý trước tủ quần áo Tôn Thừa Hoan mang tới còn để ở nơi đó, trong tủ còn treo rất nhiều quần áo của Tôn Thừa Hoan.

"Những thứ này cứ trực tiếp ném đi." Câu nói kia của Tôn Thừa Hoan ở lúc cô nhìn thấy tủ đầy quần áo lại vang lên trong đầu, Bùi Châu Hiền nhịn không được xúc động rơi lệ, vội vàng gắt gao cắn môi khắc chế tâm tình như vậy.

Nếu như lại khóc, đôi mắt này sợ là phải qua hồi lâu mới có thể tiêu tan sưng, hai ngày sau làm sao cô đi làm được đây.

Đối với công việc này chán ghét, vẻn vẹn chỉ là phản ứng tức thời, đáy lòng của cô vẫn rất để ý.

Cầm quần áo Tôn Thừa Hoan treo trong tủ vuốt ve, Bùi Châu Hiền cứ như vậy đứng ở trước tủ quần áo cả một buổi sáng, mãi đến khoảng mười một giờ, lúc chuông cửa vang lên, mới làm cho cô bừng tỉnh.

Trong lòng đối với tiếng chuông cửa sinh ra chút chờ mong lại có chút sợ hãi, hy vọng là Tôn Thừa Hoan, lại vừa sợ là Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền quấn quýt mà đứng tại chỗ, mặc cho chuông cửa một lần lại một lần vang lên.

Thật vất vả, lấy dũng khí dự định đi mở cửa, mới dịch một bước, lại vì chân tê dại ngã nhào trên mặt đất, mà tiếng chuông cửa cũng vào lúc này mà dừng.

Hốt hoảng đứng lên, Bùi Châu Hiền chịu đựng cảm giác tê dại tập tễnh đi ra ngoài phòng ngủ, mới đi đến trong phòng khách, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Bùi Châu Hiền lại ngừng lại.

Thời điểm vừa rồi khi tiếng chuông cửa dừng lại, cô sợ hãi người đến là Tôn Thừa Hoan, mà Tôn Thừa Hoan bấm chuông cửa lâu như vậy không có ai ra mở cửa sau đó lựa chọn rời đi. Nhưng lúc này, chuông cửa lại vang lên, cô lại bắt đầu do dự.

Cô cảm thấy đời này cô chưa từng có xoắn xuýt mâu thuẫn như vậy.

Chuông cửa vẫn một mực không gián đoạn mà vang lên, mãi đến cuối cùng, Bùi Châu Hiền rốt cục lấy dũng khí đi tới bên cạnh cửa, tay cầm ở chốt cửa, hít một hơi thật sâu, mở cửa ra.

"Mẹ!" Âm thanh Bùi Nam truyền đến, Bùi Châu Hiền bỗng dưng sững sờ, ngẩng đầu, chống lại đôi mắt tràn ngập phức tạp của Khương Sáp Kỳ đứng ở sau lưng Bùi Nam.

"Là cô. . ." Thất vọng mà nói một câu, Bùi Châu Hiền đem hai người vào nhà, ánh mắt ảm đạm trở về phòng khách ngồi xuống ghế sa lon.

Khương Sáp Kỳ từ đầu đến cuối đều không nói một lời, từ lúc Bùi Châu Hiền mở rộng cửa bắt đầu, liền nhìn để ý sắc mặt và động tác của Bùi Châu Hiền, bắt gặp ánh mắt của cô sưng đỏ cùng sắc mặt tái nhợt không kém hơn Tôn Thừa Hoan chút nào, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm thở dài.

Bùi Nam vốn muốn kéo ống quần Bùi Châu Hiền, gặp bộ dạng Bùi Châu Hiền như vậy, lập tức trừng hai mắt thật to nhìn Bùi Châu Hiền, "Mẹ, có người khi dễ mẹ sao?"

Bùi Châu Hiền lần nữa rơi vào trạng thái đờ đẫn, bởi vì lời nói của cô bé mà phục hồi tinh thần lại, nhíu lông mày nhìn Bùi Nam hồi lâu, bỗng nhiên đứng lên, trở về phòng ngủ cầm điện thoại gọi đi, "A lô, Trương đội trưởng sao? Là tôi, Bùi Châu Hiền.........Có chuyện làm phiền ngài, thật ngại quá, lại làm phiền ngài........ Là như thế này, mấy ngày trước tôi gặp một đứa bé, đứa bé kia vừa nhìn thấy tôi liền gọi tôi là mẹ, sau đó ba ba cô bé hình như bị người nào đó bắt đi.......... Đối với, chuyện này tôi rất khẳng định.......Cô bé này không biết tên ba ba mình........ Phải phải, làm phiền ngài hỗ trợ điều tra. . . Còn có đứa bé này, tôi phải đi làm cũng không chăm sóc được cô bé, không biết Trương đội trưởng có biện pháp giúp đỡ hay không........ Loại chuyện này tôi không có kinh nghiệm......... Ah, như vậy, tốt tốt, tôi đưa cô bé tới...... Ừm, tốt, vậy cứ như thế, liên lạc lại sau."

Bùi Nam tuy không hiểu nhiều lắm ý tứ lúc Bùi Châu Hiền gọi điện thoại, nhưng lại rất rõ ràng mà ý thức được Bùi Châu Hiền muốn đem mình đưa đi, lập tức khóc lớn lên, kéo ống quần Bùi Châu Hiền, "Mẹ, con không muốn, không muốn. . . Mẹ. . ."

Bùi Châu Hiền cúi đầu nhìn cô bé đang kéo ống quần mình, nhớ tới Tôn Thừa Hoan đã từng ôm cô ở bên tai cô mỗi một lần nói không muốn không muốn nàng, tâm đau xót, nước mắt lần nữa chảy xuống.

Khương Sáp Kỳ ôm ngực đứng ở cạnh cửa, nhìn bộ dạng Bùi Châu Hiền và Bùi Nam nhìn nhau khóc nức nở, trong tròng mắt hiện lên một tia không hiểu.

Bùi Châu Hiền. . . Sao lại bởi vì muốn đưa đứa bé này đi mà khóc?

Không phải không có bất cứ quan hệ nào sao?

Khóc nức nở ngồi xuống, ôm lấy thân thể nho nhỏ của Bùi Nam, giọng nói của Bùi Châu Hiền nghẹn ngào, nước mắt không ngừng nhỏ giọt xuống đất, "Tiểu Đản. . ."

Trong mắt bỗng dưng bay lên sương mù, Khương Sáp Kỳ xoay lưng không dám nhìn bộ dạng Bùi Châu Hiền khóc gọi tên Tôn Thừa Hoan.

Vừa mới bắt đầu Khương Sáp Kỳ biết rõ Bùi Châu Hiền là loại người rất để ý lý tưởng của mình.

Trước đây cùng Tào Minh Nghĩa chia tay, cũng bởi vì biết Tào Minh Nghĩa tiến vào tòa án công tác sau đó sa ngã, còn học được nhận hối lộ của người nhà bị cáo, cho nên mới lựa chọn chia tay.

Thế nhưng mà. . . nàng vẫn ôm chút niệm tưởng, cho rằng Bùi Châu Hiền có thể tiếp nhận thân phận của Tôn Thừa Hoan, dù sao, dưới cái nhìn của nàng, Thanh Long Bang kỳ thực cũng không phải loại hắc bang đại gian đại ác.

Bùi Châu Hiền vì nhân dân mở rộng chính nghĩa, thế nhưng nếu những người kia là người bình thường, Tôn Thừa Hoan cũng không phải đối mặt những người đó.

Buôn bán vũ khí cũng tốt, mở sòng bạc cũng tốt, nhằm vào những người đồng dạng cũng là người không động vào củi gạo dầu muối tương dấm trà, những người này sớm đã không để ý tới pháp luật không phải sao?

Sát nhân, chỉ là tự vệ mà thôi, Tôn Thừa Hoan không giết người, sẽ bị người ta giết.

Nàng không nghĩ tới Bùi Châu Hiền lại có thể ngoan cố cứng nhắc như thế.

"Tiểu Đản. . ." Bùi Châu Hiền ôm Bùi Nam đã ngừng nước mắt, không ngừng mà gọi tên gọi yêu cô đặt cho Tôn Thừa Hoan, mỗi một lần gọi, tâm lại đau đớn hơn một phần.

Khương Sáp Kỳ thực sự không nhịn được nữa, xoay người, nhìn Bùi Châu Hiền, giọng nói sắc bén, "Cô gọi em ấy như vậy có hữu dụng không? So với ở chỗ này khóc lóc, chẳng thà đi tìm em ấy."

Bùi Châu Hiền vẫn duy trì tư thế ngồi như trước, nước mắt làm sao cũng không ngừng được, không nói được một lời.

"Ban đầu cô đáp ứng tôi phải chăm sóc em ấy thật tốt." Khương Sáp Kỳ thấy cô không có phản ứng, đơn giản học cô ngồi xuống, đôi mắt nhìn thẳng cô, "Lẽ nào cô muốn bội ước?"

"Cho tới bây giờ cô không có nói cho tôi biết thân phận của em ấy." Bùi Châu Hiền buông Bùi Nam ra, lau lau nước mắt, âm thanh run rẩy, "Em ấy rõ ràng. . ."

"Loại chuyện như vậy, tôi nói cho cô biết như thế nào?" Giọng nói của Khương Sáp Kỳ đầy trào phúng, "Tôi không nên gọi em ấy là Tiểu Hoan, tôi cũng nên gọi em ấy là Thiếu chủ."

Bùi Châu Hiền chợt ngẩng đầu, nhìn Khương Sáp Kỳ, gương mặt bất khả tư nghị*.
*khó tin; không thể tưởng tượng nổi.

"Hừ, thời điểm tôi 8 tuổi được Bang chủ thu dưỡng, từ nhỏ đã cùng em ấy sinh hoạt chung một chỗ." Khương Sáp Kỳ nhẹ hừ một tiếng đứng lên, lạnh lùng thốt ra, "Nhìn em ấy lớn lên, nhìn em ấy từ vô ưu vô lự chuyển thành phong bế, nhìn em ấy từ ban đầu vốn là cô gái vui vẻ biến thành Thiếu chủ âm lãnh ai cũng đều không tín nhiệm."

Lẳng lặng nghe Khương Sáp Kỳ nói, Bùi Châu Hiền nhớ tới lúc mới gặp gỡ Tôn Thừa Hoan bộ dạng Tôn Thừa Hoan, tâm rút đau một cái, "Em ấy vì muốn kế thừa ba ba của em ấy, mới như vậy sao?"

"Không phải." Khương Sáp Kỳ thở dài, thẳng thắn không để ý hình tượng ngồi trên đất, Bùi Nam quét mắt vẻ mặt mê hoặc không hiểu hai người đang nói cái gì, thở dài một cái nói, "Em ấy là từ ba năm trước đây mới biến thành như vậy."

"Ba năm trước đây?" Bùi Châu Hiền nghi ngờ nhìn Khương Sáp Kỳ, tiếp tục nhíu lông mày, "Ba năm trước đây đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Tình huống cụ thể tôi cũng không biết rõ ràng." Khương Sáp Kỳ hai tay ôm đầu gối, nhớ lại sự tình ba năm trước đây, giọng nói yếu ớt, "Lúc đó tôi ở bên ngoài chấp hành một nhiệm vụ, nhận được tin tức lập tức trở về gấp, lúc trở lại, bóng đèn đỏ ngoài phòng cấp cứu vẫn sáng, Bang chủ cùng mấy người huynh đệ đứng ở bên ngoài rất lo lắng chờ đợi."

Phòng cấp cứu?

Sắc mặt Bùi Châu Hiền càng thêm tái nhợt, tay khẽ run chống trên mặt đất, học Khương Sáp Kỳ ngồi xuống, để cho mình không bởi vì trên đùi vô lực mà quỳ xuống.

"Lần giải phẫu kia, cực kỳ lâu, lâu đến mấy người chúng tôi đều có cảm giác sắp hỏng mất." Khương Sáp Kỳ nắm tay, cắn cắn môi dưới, "Đợi đến sau khi giải phẫu thành công, em ấy được đẩy ra ngoài để quan sát, cái loại cảm giác hư thoát này, trước đó tôi cũng chưa từng thể nghiệm qua."

Bị mấy câu nói của Khương Sáp Kỳ khiến cả trái tim đều đập loạn, Bùi Châu Hiền nhớ tới vết thương trên người Tôn Thừa Hoan lần này trở về, đau lòng tột đỉnh, "Em ấy vốn không nên làm Thiếu chủ làm gì."

"Ah, cô cho rằng ba năm trước đây em ấy vì vậy mới bị đưa vào phòng cấp cứu sao?" Khương Sáp Kỳ cười lạnh xuống, "Trước đêm đó, em ấy là tiểu công chúa của bang, không tiếp xúc bất luận sự vụ gì của bang phái, cho tới thời điểm ấy chỉ biết học tập cùng những chuyện nữ nhi thường tình gì đó, thi đậu vào Đại học Luật H, em ấy nói cho tôi biết em ấy cũng muốn làm một luật sư như tôi."

Vậy thì tại sao. . .

Bùi Châu Hiền không hiểu nhìn Khương Sáp Kỳ, mới vừa mở miệng hỏi, Khương Sáp Kỳ lại tiếp tục nói, "Giải phẫu rất thành công, nhưng sau khi tỉnh lại, hai lỗ tai của em ấy đều không nghe được."

Dĩ nhiên biết rõ vấn đề lỗ tai Tôn Thừa Hoan là bởi vì ba năm trước đây mắc bệnh nặng, Bùi Châu Hiền nghe đến đây vẫn không nhịn được hít vào ngụm khí lạnh, âm thanh run rẩy, "Em ấy, kia. . ."

"Cả người đều thay đổi." Khương Sáp Kỳ thở dài, "Cô biết không, lúc trước, em ấy chưa bao giờ nghĩ tới làm cái gì Thiếu chủ, em ấy cho tới bây giờ chỉ gọi tôi là Kỳ tỷ, gọi Uông Minh là Minh ca, làm cho bất luận người nào trong bang cũng phải gọi em ấy là Tiểu Hoan...... Nhưng mà sau lần đó, cái gì cũng thay đổi. . . Thiếu chủ. . . Ah, một cô gái 18 tuổi, dùng thời gian nửa năm, đến một nơi không biết để huấn luyện, sau khi trở về, cả người cũng thay đổi, chỉ cho phép chúng tôi gọi em ấy là Thiếu chủ."

Dừng một chút, Khương Sáp Kỳ quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền, trong mắt xẹt qua một chút bi ai, "Ngày hôm qua cô mới thấy qua vết thương trên người em ấy? Nhưng là, những vết thương kia, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi. . . Năm đó em ấy từ chỗ đó trở về, vết sẹo trên người không thể đếm hết được, là Bang chủ mời bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nổi danh nhất thế giới, đem vết seo trên người em ấy xóa đi."

Tay nắm thật chặt, móng tay đã sớm đem lòng bàn tay đâm rách, Bùi Châu Hiền đã không còn cách nào dùng tâm đau để hình dung cảm thụ lúc này của mình.

Tôn Thừa Hoan. . . Tên ngu ngốc kia. . .  Lại có thể trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro